Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 24: Ngươi nhìn chỗ nào thế




Lận Khinh Chu yên lặng thả gáo gỗ trong tay xuống: "Quấy rầy, cáo từ."
Thấy y quay người định đi, Mục Trọng Sơn nói: "Khoan đã, cảm phiền giúp ta chà lưng, ta với tay không tới."
Lận Khinh Chu: "?"
Lận Khinh Chu: "Ngươi có thể làm nước bay tới bay lui mà không tự chà lưng được à?"
"Ừ." Mục Trọng Sơn thản nhiên đáp.
"Được rồi, ta tin." Lận Khinh Chu đi tới cầm khăn đặt cạnh thùng tắm nhúng vào nước nóng vắt khô chuẩn bị kỳ cọ cho Mục Trọng Sơn, khi y làm những việc này Mục Trọng Sơn lại nhắm mắt đả tọa, chỉ chốc lát sau ánh sáng bạc nổi lên, một nửa tan ra trong nước còn nửa kia bốc hơi lượn lờ như sương mù.
Quả là một cảnh tượng kỳ diệu.
Lận Khinh Chu không nghĩ nhiều mà cầm khăn tìm chỗ thích hợp để lau trên người Mục Trọng Sơn, y kinh ngạc phát hiện mọi vết thương của Mục Trọng Sơn không còn chảy máu nữa, thậm chí có mấy vết đã đóng vảy.
Ba vết roi đáng sợ từ ngực đến bụng Mục Trọng Sơn cũng đã biến mất.
Lận Khinh Chu thầm thấy may mắn, ánh mắt đảo quanh lập tức dừng lại.
Trên sống lưng Mục Trọng Sơn còn ghim sáu cây đinh, chẳng biết đinh dài cỡ nào mà chỉ thấy ánh bạc ẩn hiện trong da thịt, xương cốt nứt gãy lạnh buốt, tuy đã tiệp màu với làn da tái nhợt nhưng vẫn khiến người ta rùng mình.
Lận Khinh Chu đang tỏ vẻ xót xa không đành lòng thì thanh âm Mục Trọng Sơn vang lên: "Không đau, ổn rồi."
Lận Khinh Chu sững sờ thấy hắn vẫn ngồi im như cũ không hề mở mắt ra.
"Ai bị thương mà chẳng nói vậy," Lận Khinh Chu không còn ái ngại giùm hắn nữa mà cầm khăn cẩn thận lau sạch cổ và lưng cho Mục Trọng Sơn.
Lau xong Lận Khinh Chu nhúng khăn vào nước nóng.
Bỗng nhiên y nhìn thấy trên bụng Mục Trọng Sơn có một hình xăm màu đỏ như chu sa.
Tuy hai người đều là nam tử nhưng thẳng thắn đối mặt vẫn hơi xấu hổ, vì vậy Lận Khinh Chu không dám nhìn nhiều, chẳng hiểu sao khi vô tình liếc thấy hình xăm trên bụng thì y lại chú ý.
Vì bị che khuất dưới mặt nước lăn tăn nên Lận Khinh Chu cũng không rõ hình xăm kia thế nào, chỉ thấy một màu đỏ rực khiến người ta rất dễ lầm tưởng vết thương chảy máu.
Lận Khinh Chu đang nheo mắt định nhìn kỹ thì bất thình lình bị nắm cổ tay kéo tới trước một cái, y hoảng hốt bám chặt thành thùng tắm để tránh ngã vào nước.
"Nhìn gì thế?" Giọng nói cười như không cười vang lên, Lận Khinh Chu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm của Mục Trọng Sơn.
Hơi nước mờ mịt, kho củi tồi tàn nhỏ hẹp lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lận Khinh Chu chợt nhận ra đây là lần đầu tiên mình nghiêm túc ngắm Mục Trọng Sơn.
Trước đây Mục Trọng Sơn chịu tra tấn luôn bị tóc đen rũ rượi che khuất mặt, còn giờ mái tóc ướt đẫm bị hất ra sau lưng nên không còn che đi dung mạo hắn.
Khi Mục Trọng Sơn chật vật nhất Lận Khinh Chu đã thấy ngoại hình hắn không tầm thường, giờ rửa sạch vết bẩn càng phát hiện hắn cực kỳ khôi ngô tuấn tú. Mắt phượng mũi cao, mắt như sao sáng, khóe môi cong lên chẳng có vẻ gì là hiền lành ôn nhu mà trái lại lộ ra vẻ sắc bén.
"A...... Ta...... Ta......" Lận Khinh Chu lắp bắp, "Trên bụng ngươi hình như có......"
"Nhìn bụng ta à?" Mục Trọng Sơn nắm chặt tay Lận Khinh Chu kéo y tới gần mình, thấy y bám chặt thành thùng tắm để giữ thăng bằng thì ý cười càng sâu hơn.
"Đúng, đúng." Lận Khinh Chu chột dạ nuốt khan, "Ta tưởng bụng ngươi bị thương, nhìn kỹ hình như là......Ưm......"
Y còn chưa dứt lời thì Mục Trọng Sơn đang nhìn môi y chằm chằm bỗng nhiên duỗi tay ra, ngón trỏ ướt sũng đè lại môi dưới của y như muốn thò vào miệng.
Lận Khinh Chu: "???"
"Làm gì vậy?" Lận Khinh Chu khó chịu muốn quay đầu tránh né nhưng vừa nói thì đầu lưỡi đã vô tình đụng phải ngón tay Mục Trọng Sơn làm y vội vàng ngậm miệng.
"Đừng nhúc nhích." Mục Trọng Sơn giữ chặt môi Lận Khinh Chu không cho y quay đầu, "Giải Phong Viêm Chú."
Lận Khinh Chu nghe vậy thì không còn giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn phối hợp.
"Há miệng ra." Mục Trọng Sơn nói.
Lận Khinh Chu do dự há miệng.
Mục Trọng Sơn mỉm cười thò ngón trỏ vào, nảy ý xấu đuổi theo lưỡi Lận Khinh Chu, thấy đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại kia bất an thụt lại thì nhịn không được trêu đùa thêm một hồi.
Kể ra cũng lạ, Mục Trọng Sơn tự nhận mình không phải người ưa trêu chọc nhưng hắn rất muốn thấy đủ loại biểu cảm xuất hiện trên mặt Lận Khinh Chu.
Những gì hắn đã thấy và chưa từng thấy đều rất thú vị.
Miệng Lận Khinh Chu mỏi nhừ, trong lòng lầm bầm: Bộ đang khám răng cho gia súc hay sao chứ?!
Một lát sau Lận Khinh Chu không chịu được nữa, để tránh cắn trúng tay Mục Trọng Sơn y phát ra tiếng ngọng nghịu từ trong cổ họng: "Còn bao lâu nữa mới xong?"
Mục Trọng Sơn nhìn y một cái rồi thong thả làm phép giải Phong Viêm Chú cho y, sau đó rút tay về.
Lận Khinh Chu thở phào xoa hàm dưới mỏi nhừ: "Cám ơn nhé, xem như ngươi cứu ta một mạng."
Mục Trọng Sơn mỉm cười thản nhiên nhận lời cảm tạ của y.
"Phải rồi, sắp tới ngươi có dự định gì không?" Lận Khinh Chu hỏi.
"Dự định?" Mục Trọng Sơn lặp lại.
"Đúng vậy." Lận Khinh Chu thắc mắc, "Chúng ta đâu thể ở Tương Ngự Tông mãi được, sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi, ngươi định trốn đi đâu?"
Mục Trọng Sơn không đáp mà rũ mắt mỉm cười đưa tay khuấy nước ào ào.
Lận Khinh Chu thấy bộ dạng này của hắn thì trong lòng chột dạ: Chẳng lẽ gia hỏa này không có mưu đồ gì sao?
Vậy phải làm sao đây, y hoàn toàn không biết gì về thế giới này nên chẳng giúp được gì cả.
Phải rồi, nhiệm vụ thứ hai trên thẻ ngọc bảo y và Ma tôn phải cùng nhau mở ra Loạn Tinh Thiên Vực.
Mục Trọng Sơn có biết Loạn Tinh Thiên Vực là chỗ nào không nhỉ?
Lận Khinh Chu đang suy nghĩ vẩn vơ thì cửa kho củi bị gõ vang.
Giọng yếu ớt của Liễu Nguyệt vọng vào: "Khinh Chu, ngươi có trong đó không?"
"Ta đây!" Lận Khinh Chu cao giọng đáp, "Chờ chút, ta ra ngay đây."
Lận Khinh Chu đứng dậy đặt khăn xuống cạnh thùng tắm rồi bảo Mục Trọng Sơn: "Ngươi cứ tắm đi, để ta ra xem Liễu Nguyệt có chuyện gì."
Nói xong y đi ra kho củi.
Ngay khi cửa kho đóng lại, Mục Trọng Sơn tựa như phát hiện điều gì nên hơi nheo mắt.
Lận Khinh Chu trông thấy Liễu Nguyệt đứng phía xa, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống đất, chung quanh yên tĩnh vắng lặng chỉ có tiếng côn trùng rả rích.
Y chợt băn khoăn tại sao Liễu Nguyệt gõ cửa xong lại không đứng đó chờ mà phải đi xa như vậy, đến gần mới phát hiện vẻ mặt khác lạ của hắn.
Liễu Nguyệt cúi đầu nắm chặt góc áo vải thô, sắc mặt tái mét vì hoảng sợ, thân thể khẽ run.
"Liễu Nguyệt, ngươi sao vậy?" Lận Khinh Chu nhẹ giọng hỏi, "Gọi ta ra đây có chuyện gì?"
Liễu Nguyệt không ngẩng đầu lên mà nghẹn ngào lí nhí: "Khinh Chu, thật xin lỗi, hắn nói nếu không gọi ngươi ra thì sẽ giết hết mọi người trong phòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.