Mục Trọng Sơn cẩn thận nhìn Lận Khinh Chu, thấy y lành lặn khỏe mạnh tinh thần phấn chấn thì ôm eo y định dẫn người đi, Lận Khinh Chu bám nhẹ bả vai Mục Trọng Sơn vội vàng nói: "Khoan khoan! Chờ chút, thả ta ra trước đã."
Mục Trọng Sơn hơi nhíu mày rồi buông tay, không ôm chặt y nữa.
Lận Khinh Chu rời khỏi vòng tay Mục Trọng Sơn, cúi xuống đỡ đệ tử Kinh Hồng Tông mới bị Mục Trọng Sơn bóp cổ hoảng hốt ngã dưới đất lên, y vuốt lại vạt áo cho đệ tử chưa hoàn hồn kia rồi vỗ vai hắn nói: "Huynh đệ, lúc nãy chỉ đùa thôi, đừng để bụng, đừng ghi thù nhé, đùa thôi mà!"
Đệ tử Kinh Hồng Tông: "......"
Mẹ nó ai đùa mà lại bóp người cổ người ta hả!!!
Lúc này Ôn Cầm bước nhanh ra khỏi Lưu Ly Cung nhưng dáng người vẫn vững vàng, đệ tử Kinh Hồng Tông thấy nàng đều dạt ra nhường đường.
Ôn Cầm dừng lại cách Mục Trọng Sơn và Lận Khinh Chu ba bước, nàng nhìn đệ tử Kinh Hồng Tông bên cạnh họ rồi đưa mắt ra hiệu cho hắn mau rời đi.
Không đợi đệ tử kia kịp phản ứng, Lạc Trường Xuyên đã bước nhanh tới kéo người.
"Thu kiếm vào hết đi." Ôn Cầm nhẹ nhàng nói với đám đệ tử Kinh Hồng Tông đang bao vây họ.
Đệ tử Kinh Hồng Tông hoang mang nhìn nhau nhưng vẫn nghe lời tông chủ thu kiếm vào vỏ.
Ánh mắt Ôn Cầm đảo quanh Mục Trọng Sơn và Lận Khinh Chu.
Mục Trọng Sơn đưa tay ôm Lận Khinh Chu ra sau lưng rồi cười nói: "Thượng Thiện Nương Nương, một canh giờ không gặp nhớ thật đấy."
Cách đây không lâu hai người mới ác đấu một trận mà giờ lại ôn hoà hàn huyên, Ôn Cầm hờ hững nói: "Ngươi bây giờ chắc là thế thân chứ gì."
Mục Trọng Sơn nhếch miệng: "Nghe đồn Thượng Thiện Nương Nương có thể nhìn thấu những thứ nhỏ bé nhất, thì ra cũng có lúc hồ đồ nhỉ."
"Ồ?" Ôn Cầm hỏi, "Xin chỉ giáo cho?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Dùng thế thân đến dẫn người sau lưng ta đi sẽ làm ta áy náy tự trách lắm đấy."
Ôn Cầm hỏi: "Nói vậy là y quan trọng với ngươi lắm sao?"
"Rất quan trọng." Ý cười của Mục Trọng Sơn chẳng mảy may giảm bớt, "Xin Thượng Thiện Nương Nương đừng tự tiện giấu y nữa."
Ôn Cầm nhìn chằm chằm Mục Trọng Sơn, im lặng một lát rồi nói: "Anh bạn Khinh Chu."
"Ta đang nghe đây! Ngài nói đi!" Lận Khinh Chu thò đầu ra sau lưng Mục Trọng Sơn, hoảng đến nỗi gọi cả kính ngữ.
Ôn Cầm nói: "Chuyện ngươi nói ta đồng ý với ngươi."
"Thật sao!" Hai mắt Lận Khinh Chu tỏa sáng, vô cùng cảm kích, "Cảm ơn ngươi nhiều lắm!"
Mục Trọng Sơn không vui, lạnh giọng hỏi: "Đồng ý chuyện gì?"
Lận Khinh Chu: "Lát nữa chỉ còn hai chúng ta sẽ nói ngươi biết."
"Thế thì đi thôi." Mục Trọng Sơn lại đưa tay ôm Lận Khinh Chu vào lòng rồi ngự khí bay vút lên không, dẫn người rời đi.
Đệ tử Kinh Hồng Tông chung quanh hoảng hốt kêu lên, Lạc Trường Xuyên đi nhanh đến sau lưng Thượng Thiện Nương Nương hỏi nàng: "Tông chủ, không đuổi theo sao ạ?"
Ánh mắt Ôn Cầm dán chặt vào hai bóng người biến mất sau đám mây: "Không."
Có đuổi kịp cũng đánh không lại, đuổi gì mà đuổi.
-
Trên không trung gió mạnh gào thét lạnh thấu xương, Lận Khinh Chu bị gió thổi mở mắt không ra, cũng may chỉ chốc lát sau y đã cảm thấy hai chân giẫm trên mặt đất cứng.
Y ngước mắt nhìn, phát hiện hai người vẫn còn ở Kinh Hồng Tông, giờ đang đứng trước nhà trúc.
"Hay quá ha, ngươi không sợ người khác tìm đến sao?" Lận Khinh Chu khiếp sợ nhìn Mục Trọng Sơn, "Hay nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất?"
Mục Trọng Sơn mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ chiếc mặt nạ đen tuyền trên mặt Lận Khinh Chu rồi hỏi: "Sau khi ta đeo lên cho ngươi vẫn không tháo xuống chứ?"
"Không có." Lận Khinh Chu cẩn thận nhìn cả người Mục Trọng Sơn xem hắn có bị thương không, "Ta nghe nói Sí Diễm Tôn hung dữ kia và Thượng Thiện Nương Nương cùng đi bắt ngươi, ngươi không sao chứ?"
Mục Trọng Sơn nãy giờ đang đứng thẳng tắp bỗng nhiên lảo đảo ôm bụng ho khan một tiếng rồi thều thào nói: "Chẳng giấu gì ngươi, thật ra ta bị nội thương rồi, giờ lục phủ ngũ tạng đều đau buốt, sống không bằng chết."
Lận Khinh Chu sợ tái mặt, vội vàng dìu Mục Trọng Sơn vào nhà trúc ngồi xuống cạnh giường, lòng nóng như lửa đốt: "Làm sao bây giờ? Ta có làm được gì không?"
Mục Trọng Sơn đưa tay che miệng: "Trước đó có linh đan của Lân Liên Thú......"
"A, đúng đúng đúng!" Lận Khinh Chu sực nhớ ra, "Trong túi càn khôn của ta đây này!"
Y gỡ túi càn khôn bên hông đưa cho Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn không nhận lấy mà nói: "Ngươi đút cho ta đi."
Lận Khinh Chu: "???"
Mục Trọng Sơn hùng hồn nói: "Nội thương tích tụ đau đớn ảnh hưởng kinh mạch toàn thân, giờ tứ chi ta bất lực nên không giơ tay lên nổi."
Lận Khinh Chu: "...... Mới nãy ai đem ta từ Lưu Ly Cung bay tới đây hả......"
Mục Trọng Sơn: "Hồi quang phản chiếu thôi."
Lận Khinh Chu: "Đừng có nói gở vậy mà ta xin ngài đó!!!"
Y cạn lời đỡ trán: "Được được được, ta đút cho ngươi."
Mục Trọng Sơn mím môi nín cười, thấy Lận Khinh Chu nhìn mình thì lập tức đổi thành vẻ yếu ớt vì bị thương.
Lận Khinh Chu vốn định thò tay lấy linh đan ra khỏi túi càn khôn, nửa chừng đột nhiên bị thói quen vệ sinh từ nhỏ đến lớn vả cho một cái, thế là quay người đi đến chậu đồng trên giá gỗ rửa sạch hai tay lau khô, sau đó mới lấy linh đan ra.
Y cầm linh đan đưa tới miệng Mục Trọng Sơn: "Đây, mau ăn đi."
Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười gian, cúi đầu chậm chạp xích lại gần tay Lận Khinh Chu, rõ ràng viên linh đan không lớn nhưng hắn không chịu nuốt trọn mà chỉ cắn một nửa.
Răng cắn linh đan chạm vào đầu ngón tay Lận Khinh Chu, y giật mình rút tay về theo bản năng.
Mục Trọng Sơn nuốt xuống nửa viên linh đan trong miệng rồi cười nói: "Xin lỗi, không phải cố ý cắn tay ngươi đâu."
Vành tai Lận Khinh Chu ửng đỏ, ra vẻ điềm tĩnh đưa linh đan trong tay tới: "Chuyện nhỏ mà, cũng đâu có đau, còn nửa viên mau ăn đi, trị thương quan trọng hơn."
Mục Trọng Sơn kề miệng vào tay Lận Khinh Chu, lần này y đã khôn ra nên lanh tay lẹ mắt ném nửa viên còn lại vào miệng Mục Trọng Sơn rồi lập tức rút tay về.
Ăn! Cho! Ta! Đi!
Trên mặt Mục Trọng Sơn lộ vẻ tiếc nuối, nuốt linh đan trong miệng xuống bụng.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Lận Khinh Chu rót cho hắn chén nước.
"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi." Mục Trọng Sơn bưng nước uống nửa chén rồi đặt sang một bên, đi thẳng vào vấn đề hỏi Lận Khinh Chu, "Lúc nãy Thượng Thiện Nương Nương đồng ý với ngươi chuyện gì vậy?"
Lận Khinh Chu ngồi xuống cạnh hắn cân nhắc tìm từ, hồi lâu sau mới rụt rè mở miệng: "Ta...... đã nghe người bên ngoài nói một số chuyện liên quan đến quá khứ của ngươi rồi."
Khóe miệng đang cong lên của Mục Trọng Sơn cứng đờ, nhưng hắn điều chỉnh cảm xúc cực nhanh, vờ như không hề bận tâm hỏi: "Ồ? Chuyện gì cơ?"
Lận Khinh Chu cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau: "Chính là...... chuyện Xuân Hoa Tông ấy......"
Mục Trọng Sơn: "Nói rõ hơn đi."
Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn, thấy vẻ mặt hắn vẫn như mọi khi mới dám nói tiếp: "Họ nói ngươi giết rất nhiều người, diệt sạch toàn tông."
Mục Trọng Sơn lẳng lặng chờ, thấy Lận Khinh Chu nói xong câu đó lại im lặng thì hỏi y: "Chỉ nói ta giết người thôi à?"
Lận Khinh Chu bị câu hỏi của hắn làm cho mờ mịt: "Chẳng lẽ ngoài giết người ra ngươi còn làm chuyện khác nữa à? Không đúng, ngươi giết người thật sao?"
Mục Trọng Sơn không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi muốn biết à?"
Lận Khinh Chu gật đầu, tha thiết nói: "Muốn, ngươi có chịu nói cho ta biết không? Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Mục Trọng Sơn chống cằm bằng ngón cái và ngón trỏ suy tư một lát, sau đó cong mắt cười nói với Lận Khinh Chu: "Ngươi hôn ta một cái đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lận Khinh Chu: "?"
Y ngây ngốc hết năm giây, sau đó ngập ngừng hỏi: "Muốn biết chuyện này trước tiên phải trao đổi thân thể sao?"
Mục Trọng Sơn lắc đầu.
Lận Khinh Chu: "Nhưng...... Vậy...... Hôn này là hôn chỗ nào?"
Mục Trọng Sơn chỉ vào miệng mình.
Lận Khinh Chu đứng bật dậy: "Tại sao?"
"Sao là sao?" Mục Trọng Sơn hỏi lại.
"Sao ta phải hôn ngươi chứ?" Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm.
Mục Trọng Sơn cười nói: "Nếu ngươi muốn biết quá khứ của ta thì hôn ta thôi."
Lận Khinh Chu lại ngồi xuống giường trúc cạnh Mục Trọng Sơn nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Mục Trọng Sơn vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
"Chẳng lẽ đây là nghi thức kỳ quái gì sao?" Lận Khinh Chu lắp bắp hỏi, "Giống như lần trước trao đổi thân thể ấy."
Mục Trọng Sơn bật cười thành tiếng.
Lận Khinh Chu sững sờ.
Đột nhiên y không muốn tìm hiểu nguyên do nữa, một cảm xúc khó tả như dây leo thi nhau mọc ra quấn chặt từng vòng quanh trái tim y.
"Vậy ta hôn đây, ta hôn thật đấy nhé." Lận Khinh Chu tháo mặt nạ xuống rồi nghiêng người sang, khoác tay lên vai Mục Trọng Sơn nói đi nói lại.
Mục Trọng Sơn nhếch môi yên lặng chờ Lận Khinh Chu chủ động làm việc.
Lận Khinh Chu do dự tới gần Mục Trọng Sơn, cảm thấy trái tim đập loạn của mình một giây sau sẽ nhảy vọt ra khỏi cổ, khi bờ môi hai người gần trong gang tấc, y nhắm mắt lại rồi hôn lên.
Môi kề môi, xúc cảm mềm mại ấm áp truyền đến, Lận Khinh Chu cảm nhận được đôi môi vốn mím chặt của Mục Trọng Sơn vì nụ hôn vụng về gượng gạo này mà hơi mở ra, tựa như một sự khích lệ âm thầm.
Tim Lận Khinh Chu đập nhanh không thôi, choáng váng thè lưỡi liếm môi Mục Trọng Sơn một cái.
Phải rời ra thôi, còn hôn nữa sẽ không ổn đâu.
Rõ ràng trong lòng Lận Khinh Chu nghĩ vậy nhưng thân thể như đang khát khao gì đó, môi y cọ nhẹ trên môi Mục Trọng Sơn, đầu lưỡi không an phận luồn vào miệng hắn.
Đầu lưỡi ướt át của hai người chạm nhau, Lận Khinh Chu đột nhiên bừng tỉnh, vội vã muốn lùi lại.
Nhưng một giây sau, Mục Trọng Sơn nhanh như chớp đưa tay giữ gáy Lận Khinh Chu, bờ môi hai người mới rời ra nửa khắc lại dán chặt vào nhau.
Sau đó Mục Trọng Sơn lặp lại những gì Lận Khinh Chu vừa làm, cọ môi y, liếm môi y, cuối cùng vươn đầu lưỡi thăm dò khoang miệng y, liếm răng hàm trên của y, quấn lấy đầu lưỡi co rúm của y, chọc ghẹo khiến toàn thân y tê dại run rẩy.
Khi hai người rời nhau ra, Lận Khinh Chu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhất thời y cũng không biết mình phản ứng như vậy là vì bị hôn hụt hơi hay vì người hôn mình là Mục Trọng Sơn.
Ngẫm lại có lẽ là cả hai.
Mục Trọng Sơn nhếch miệng, đưa tay sờ đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Lận Khinh Chu rồi nói: "Chuyện Xuân Hoa Tông......"
"Khoan khoan!" Lận Khinh Chu ngắt lời hắn rồi lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi cứ thế đi vào chuyện chính luôn à?"
Mục Trọng Sơn: "Sao? Không muốn nghe à?"
Lận Khinh Chu vội nói: "Nghe chứ nghe chứ."
Mục Trọng Sơn rũ mắt hồi tưởng lại quá khứ rồi nói ra những lời ẩn chứa bi thương bằng ngữ khí bình tĩnh: "Thú thật chuyện xảy ra trong mấy ngày đó ta đều không nhớ gì cả."