Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 97: Mọi chuyện đều do trời xui đất khiến




Cái bánh nếp thứ hai nhanh chóng bị quái vật lông dài nuốt vào bụng, nó thèm thuồng liếm móng vuốt rồi nhìn Lận Khinh Chu, không có ý định tấn công y nữa.
Bầu không khí đã hết giương cung bạt kiếm, cổ chân Lận Khinh Chu vẫn đang chảy máu, đau đến nỗi không đứng được nên y dựa vào vách đá ngồi xuống, vừa canh chừng cử động của quái vật lông dài vừa suy tư bước tiếp theo nên làm gì.
Quái vật lông dài đứng yên tại chỗ một lát rồi khom lưng chậm rãi đi về phía Lận Khinh Chu.
Mặc dù động tác của nó rất chậm nhưng vẫn làm Lận Khinh Chu giật mình, cảnh giác lùi lại mấy bước.
Thấy y né tránh, quái vật lông dài dừng lại không đi nữa, một lát sau nó chỉ vào túi càn khôn trên tay Lận Khinh Chu, trong cổ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: "A...... A......"
Lận Khinh Chu lập tức đoán ra quái vật lông dài muốn ăn thêm bánh nếp, y chợt thấy may mắn vì lần trước mình mua rất nhiều, lấy ra một cái giơ lên cho nó thấy, sau đó nhẹ nhàng để xuống đất rồi đẩy tới trước.
Quái vật lông dài không tới lấy mà trong miệng tiếp tục phát ra thanh âm kỳ quái: "A... Đổi... Đổi..."
Lận Khinh Chu tưởng nó chê một cái ít quá nên đành lấy thêm một cái nữa ra khỏi túi càn khôn, dù sao có thể dùng bánh ngọt xoa dịu quái vật vẫn tốt hơn để nó nhào tới cắn mình.
Hai cái bánh nếp nằm cạnh nhau dưới đất, hình như quái vật lông dài sợ Lận Khinh Chu đổi ý nên bước nhanh tới khom lưng nhặt bánh lên.
Lận Khinh Chu thấy nó cầm bánh ngọt dúi vào bộ lông bù xù trên người, bàn tay biến mất dưới lớp lông dài, nó lục lọi một hồi, khi lấy tay ra thì không còn bánh ngọt nữa mà nắm chặt một vật hình trụ.
Quái vật lông dài kia bắt chước Lận Khinh Chu để vật kia xuống đất rồi đẩy tới trước.
Vật kia lăn tới chỗ Lận Khinh Chu rồi dừng lại cách y nửa mét.
Lận Khinh Chu không hiểu lắm nên vươn bàn tay nhóm lửa về phía trước, sau đó cúi người lại gần xem xét.
Dưới ánh lửa, thứ mà quái vật lông dài ném sang là một quyển sách được cuộn tròn.
Lận Khinh Chu băn khoăn ngẩng đầu nhìn quái vật lông dài, thấy nó đứng xa xa không có ý tấn công mình, thế là đưa tay đụng nhẹ vào sách, sau khi biết chắc không có nguy hiểm thì cầm lên.
Quyển sách kia không dày lắm, sờ vào còn hơi ấm, vì bị cuộn lại nhiều năm nên rất khó vuốt thẳng, các trang sách đã ố vàng nhưng bất ngờ là mức độ hư hại rất thấp.
Trên bìa không có chữ gì, Lận Khinh Chu thắp lửa trên tay trái, đầu gối và tay phải khó nhọc mở ra quyển sách đã biến dạng kia, thấy tờ đầu tiên viết ngoáy mục lục.
Mục lục là tên của mấy môn phái, Lận Khinh Chu đọc lướt từ dưới lên, trông thấy một hàng chữ quen thuộc.
Thước Kim Sơn Trang, trang mười tám.
Lận Khinh Chu vội vàng lật đến trang mười tám, thấy trên đó viết mấy dòng ngày tháng, phía sau có một hàng chữ cực nhỏ, vết mực đã phai nên chỉ có thể thấy lờ mờ.
【 Hai mươi tám tháng Tám, ba viên dược hoàn, thu một viên linh thạch đỏ hai viên linh thạch vàng.】
【 Mười lăm tháng Chín, năm viên dược hoàn, thu hai viên linh thạch đỏ.】
Mấy dòng đầu tiên đều viết dược hoàn, nhưng dòng cuối cùng lại hơi khác.
【 Ngày ba tháng Chạp, người, thu sáu mươi viên linh thạch đỏ.】
Lận Khinh Chu khó hiểu lẩm bẩm: "Sổ thu chi à? Người là có ý gì......"
Đúng lúc này, quái vật lông dài nãy giờ im lặng đột nhiên phát ra tiếng, âm tiết lặp đi lặp lại quanh quẩn trong căn phòng đá: "Đổi...... Đổi......"
Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn, chẳng biết quái vật lông dài lại lấy đâu ra một cuốn sách giơ lên lúc ẩn lúc hiện: "Đổi...... Đổi......"
Lúc này Lận Khinh Chu mới vỡ lẽ nó đang nói lấy sách đổi bánh ngọt của mình.
Nếu đây là vượn thì cũng quá thông minh rồi.
Lận Khinh Chu lấy hết năm cái bánh còn lại trong túi càn khôn rồi thử nói chuyện với quái vật lông dài: "Ngươi còn sách nào nữa không? Lấy ra hết đi, ta sẽ cho ngươi chỗ bánh nếp này."
Quái vật lông dài thế mà nghe hiểu, lắc đầu nói ồm ồm: "Không có... Không có..."
Lận Khinh Chu đưa gói giấy dầu đựng bánh ngọt tới: "Thôi cho ngươi hết đó."
Quái vật lông dài đi hai bước về phía y, cảnh giác nhìn Lận Khinh Chu rồi lại nhìn bánh ngọt trong tay y, cuối cùng đưa tay cầm bánh rồi e dè thả sách lên tay Lận Khinh Chu.
Quyển sách này cũng bị cuộn tròn nên Lận Khinh Chu rất khó mở ra, thấy trên đó viết bốn chữ "Cổ thuật kết ấn".
Quyển này cũ nát hơn nhiều, khi Lận Khinh Chu lật ra có thể nghe thấy tiếng trang giấy mỏng như cánh ve sắp vỡ vụn làm y không dám mở ra xem tại chỗ.
Lận Khinh Chu cẩn thận cất hai cuốn sách vào túi càn khôn, sau đó nhìn sang quái vật lông dài.
Nó ngồi xổm cách đó không xa cũng đang nhìn y.
Lận Khinh Chu lấy hết can đảm, thử giao tiếp với quái vật lông dài: "Ngươi có thể hiểu ta nói gì sao?"
Quái vật lông dài do dự một lát rồi gật đầu.
"Hai quyển sách này ngươi lấy ở đâu?" Lận Khinh Chu hỏi.
Trong cổ quái vật lông dài phát ra thanh âm: "Hắn... Hắn... Chết, chết..."
Lận Khinh Chu hoang mang: "Chết? Ai chết?"
Quái vật lông dài không trả lời mà lặp lại câu ban nãy.
Lận Khinh Chu lại hỏi: "Địa cung này xây lên để làm gì?"
Quái vật lông dài: "Nhốt... Nhốt..."
"Nhốt các ngươi à?" Lận Khinh Chu suy đoán.
Quái vật lông dài gật đầu rồi nói tiếp: "Vũ... Vũ Hàng... Vũ Hàng..."
"Hả?" Lận Khinh Chu nghe không hiểu.
Quái vật lông dài cứ lặp đi lặp lại hai chữ này, thấy Lận Khinh Chu không hiểu thì sốt ruột nhảy dựng lên dậm chân bình bịch.
Nó đi tới trước mặt Lận Khinh Chu, móng tay cào cào gì đó trên mặt đất, sau đó chỉ xuống đất nói: "Vũ... Vũ Hàng..."
Lận Khinh Chu cúi đầu thấy trên mặt đất phủ đầy tro bụi đen kịt bị quái vật lông dài vẽ ra hai ký hiệu cổ quái.
Y nhìn tới nhìn lui, ngay khi hiểu ra thì sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.
Trên mặt đất viết hai chữ "Vũ Hàng".
Đây là thành trấn ở Bắc Hải, trấn Vũ Hàng.
Nhưng nếu quái vật lông dài này là ác thú thì làm sao biết được tên thành trấn của nhân loại chứ.
Trừ khi...... nó vốn là người.
"Ngươi......" Đồng tử Lận Khinh Chu run lên, ngẩng đầu nhìn quái vật lông dài kia, run giọng hỏi, "Ngươi là...... người sao?"
Quái vật lông dài im lặng một lát, trong miệng phát ra tiếng ư ử thê lương, sau đó gật đầu lia lịa.
Tim Lận Khinh Chu hẫng nhịp theo từng cái gật đầu của hắn.
Chẳng lẽ đám quái vật trong đại điện lúc nãy đều là người sao?!
Lận Khinh Chu hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ta có thể giúp gì cho ngươi không?"
Người mọc lông toàn thân kia há miệng định trả lời, nhưng đúng lúc này vang lên một tiếng động chát chúa, trần nhà bằng đá bị phá vỡ, đá vụn rơi xuống rào rạt.
Lận Khinh Chu và người lông dài đều giật nảy mình, cuống quýt lùi lại đứng sát nhau.
Trong làn tro bụi mù mịt, Lạc Trường Xuyên đáp xuống đất, ánh mắt lập tức dán vào Lận Khinh Chu và người lông dài trong góc, Lạc Trường Xuyên tưởng cả hai đang đánh nhau nên lòng bàn tay tụ linh khí tạo ra một trụ băng màu xanh lam, giận dữ quát: "Buông Lận sư đệ ra!"
"Sư huynh! Khoan đã!" Lận Khinh Chu hét lên nhưng đã muộn, trụ băng xé gió lao đến đâm thẳng vào mắt người lông dài.
Lận Khinh Chu chẳng chút nghĩ ngợi đưa tay đẩy người lông dài trước mặt mình ra.
Thế là trụ băng màu xanh lạnh lẽo kia bay sượt qua mặt người lông dài rồi đâm vào ngực Lận Khinh Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.