Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 10: "Phá nó đi!"




Bệnh viện thành phố Hà
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lê Thư Tình.”
“Là tôi…” Vincent nhanh như cắt bật dậy khỏi ghế, phản ứng cơ thể nhanh hơn những gì não bộ anh suy nghĩ, đến khi nhận ra hành động của mình hơi thất thố, liền cười gượng. “Tôi là người quen của cô ấy.”
“Bệnh nhân bị động thai, cũng may tình hình đã ổn định.”
“Ông nói gì? Có thai?” Hai chữ này như sét đánh ngang tai Vincent, anh lắp bắp hỏi lại bác sĩ thêm lần nữa.
Vị bác sĩ không trả lời, nhưng mấy lời dặn dò tiếp theo của ông đã một lần nữa khẳng định lại nó: “Lần sau anh nên nhắc cô ấy chú ý hơn, ba tháng đầu là thời kỳ khá nguy hiểm.”
“Vâng… tôi biết rồi.” Lần này người đáp lời là tài xế Lý, không giống như Vincent tỏ ra bất ngờ, trông ông lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có điều gương mặt già nua cau lại, có vẻ như không cao hứng lắm với tin tức này.
Tài xế Lý nhìn Vincent vẫn đang còn đứng như trời trồng bên cạnh, thẳng thừng đuổi khách.
“Nơi này không còn việc của cậu nữa rồi. Mời cậu về cho!”
“Thiếu phu nhân ở đây, tự chúng tôi cho người chăm sóc được.”
Một câu này hoàn toàn chặt đứt những hi vọng mong manh trong Vincent, khiến anh cảm thấy mình đứng đây giống như một gã hề. Thật xấu hổ! Anh thế mà lại đi tán tỉnh một người đã có chồng.
“Tôi xin lỗi.”
Vincent cáo lui, đoạn tình cảm chỉ mới nhú mầm cũng đã bị dìm chết.

Vincent đi rồi, tài xế Lý nhìn vào phòng bệnh vẫn còn sáng đèn, ông thở một tiếng nặng nề rồi cầm điện thoại lên.
Thiếu phu nhân có thai, không biết đây là phúc hay họa của cô nữa. Chỉ mong thiếu gia còn một chút lý trí để mà hiểu rằng con trẻ không có tội, đứa bé cũng là một phần máu thịt của hắn.
Tài xế Lý cầm điện thoại cho Thẩm Thiều Đình, thế nhưng lại không liên lạc được với hắn.
Gần một giờ sáng, Thẩm Thiều Đình vẫn còn ở bệnh viện thuộc huyện Hòa, sóng ở đây khi được khi mất, hắn không nghe được tiếng chuông điện thoại của tài xế Lý, mà có nghe được, chắc hắn cũng không còn tâm tư đâu mà quan tâm.
“Ông nói cái gì?” Thẩm Thiều Đình gằn lên với người đàn ông đang ngồi trên cái ghế giám đốc. “Mất hết… bị mất hết là thế nào?”
Hắn tốn biết bao công sức mới tìm được đây, thế nhưng câu trả lời lại là hồ sơ bệnh án lưu trữ những năm đó đã mất hết.
“Tôi xin lỗi…” Giám đốc bệnh viện bất đắc dĩ mà nói. “Năm đó, bệnh viện gặp lũ lớn, mọi hồ sơ lưu trữ đều đã bị cuốn trôi hết rồi...”
“Ông…” Thẩm Thiều Đình vô cùng giận dữ, lại không có cách nào phát tiết nó ra, bởi đây là trò đùa của ông trời, mười mấy năm trước đã trêu hắn một lần, nay lại ngang nhiên lặp lại.
Hắn buồn bực đi ra ngoài hành lang.
Hàn Đông đi tới bên cạnh vỗ vai hắn. “Thẩm Thiều Đình, cậu bình tĩnh. Đã tìm được tới đây rồi, không sợ là không tìm được người.”
“Việc cần làm bây giờ của chúng ta là phải kiên nhẫn.”
“Nhưng tôi đã dùng hết sự kiên nhẫn tích cóp cả đời rồi…” Thẩm Thiều Đình châm một điếu thuốc, muốn dùng nó xoa dịu bớt sự bức bách trong lòng.
Hàn Đông không muốn hắn đắm chìm vào trong nỗi thất vọng, liền chuyển đề tài.
“Mà cũng trùng hợp thật đấy! Huyện Hòa này cũng là một nơi được nhận hỗ trợ của Thẩm thị. Vừa nãy giám đốc bệnh viện cũng có nói với tôi, năm đó, cũng là nhờ số tiền tài trợ của Thẩm thị, bọn họ mới có thể khôi phục lại bệnh viện sau trận lũ...”
“Thật?” Thẩm Thiều Đình có vẻ ngạc nhiên với tin tức này.
Phản ứng này của Thẩm Thiều Đình khiến Hàn Đông thấy hơi kỳ lạ, anh ta hỏi lại: “Cậu không có ấn tượng với nó?”
“Không…” Thẩm Thiều Đình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thờ ơ nói: “Mỗi năm Thẩm thị đều có rất nhiều hoạt động từ thiện ở nhiều nơi. Sao tôi nhớ được là họ đã từng đi qua đâu chứ.”
“Cũng đúng…” Hàn Đông đồng tình, Thẩm Thiều Đình mới tiếp quản Thẩm thị mấy năm gần đây, hắn đâu thể nắm hết những hoạt động trước đó của nó.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Thiều Đình đổ chuông, thấy người gọi tới là tài xế Lý, đôi mày rậm của hắn hơi cau lại: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia...có chuyện…” Giọng tài xế Lý cứ ngập ngừng, điều này làm Thẩm Thiều Đình mất kiên nhẫn, hắn quát: “Có chuyện gì thì ông nói nhanh đi!”
Thái độ của Thẩm Thiều Đình làm Hàn Đông rời mắt khỏi tách trà, anh ta định nhắc Thẩm Thiều Đình nhỏ tiếng, song mấy lời bị nuốt lại khi anh ta nhìn thấy gương mặt còn đen hơn cả than của hắn.
“Mẹ kiếp! Ông nói rõ ràng ra đi.”
“Thiếu gia, bác sĩ nói thiếu phu nhân đã có thai, cái thai vừa đúng một tháng…”
Chết tiệt! Thẩm Thiều Đình cúp điện thoại, cắt ngang mấy lời run rẩy của tài xế Lý.
Tại sao cô ta lại có thai ngay lúc này cơ chứ! Tử cục dành cho nhà họ Lê hắn đã bày bố hết sẵn, nó không thể sai số vì cái thai trong bụng cô ta được.
“Về Tân thành trước đã.” Thẩm Thiều Đình nói với Hàn Đông, rồi cũng không đợi cho anh ta kịp tiêu hóa câu nói này hay không, hắn đã đi nhanh ra bãi đỗ.

Sau khi được tiêm thuốc, truyền dịch, sức khỏe của Thư Tình đã khá hơn, song tinh thần thì lại không được hồi phục nhanh như vậy, thậm chí nó còn có phần u ám nặng nề hơn.
Cô đã có thai? Thư Tình đưa tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng, đã một tiếng trôi qua, cô vẫn chưa tiếp nhận được việc có một sinh linh đang tìm kiếm sự sống trong mối hôn nhân của cô và Thẩm Thiều Đình.
Càng nghiệt ngã hơn, nó lại đến trong đêm tối chẳng khác gì ác mộng đó của cô.
“Bé con à, sao con lại đến cái nhà này chứ?” Từng giọt nước mắt cứ thế rớt ra khỏi hốc mắt của Thư Tình, chảy xuống bên tóc mai ướt đẫm, song đến cả sức lau nó, cô cũng không gượng được.
“Con nói mẹ phải làm thế nào đây?”
Trẻ con không có tội, cô không thể vì ích kỷ của bản thân mà tước đi quyền được làm người, quyền được sống của nó.
Nhưng nếu giữ nó lại thì cô phải tiếp tục cuộc hôn nhân này như thế nào đây? Cô cũng không thể đưa nó đến thế giới này rồi lại không cho nó một gia đình đầy đủ. Từng là một đứa trẻ mồ cô, Thư Tình hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác tủi thân khi không có gia đình ở bên.
Vô vàn những suy nghĩ giằng xé trong đầu Thư Tình, nó khiến cả một đêm nay cô không thể chợp mắt.
Một đêm thức trắng, thế mà ác mộng thì vẫn cứ tìm đến với Thư Tình.
Một tiếng ‘rầm’ phá vỡ không gian tĩnh lặng của bệnh viện, Thẩm Thiều Đình như một tay sai của địa ngục đang giơ lưỡi hái về phía cô.
Thư Tình gắng gượng ngồi dậy, nhìn người đàn ông phong trần đang đứng bên thành giường mà mở miệng hỏi một cách khó nhọc. “Anh...về từ khi nào vậy?”
Thẩm Thiều Đình không trả lời, ánh mắt hắn cứ dán vào vùng bụng bằng phẳng của cô, từng ngón tay siết chặt lại.
Giống như đang chờ đợi một phán quyết, không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.
Thư Tình linh cảm được một điều chẳng lành, cô theo phản xạ lùi về đầu giường.
“Anh… anh muốn làm gì?” Cùng với âm thanh sợ hãi, Thư Tình đưa hai tay che chắn trước bụng mình.
“Phá nó đi!” Môi Thẩm Thiều Đình bật lên từng tiếng một lạnh lẽo, không hề có một chút dao động, cũng không hề có một chút thương xót. Giống như việc phá bỏ một đứa bé đối với hắn chỉ là việc giết một con kiến thôi vậy. Sự máu lạnh của hắn khiến Thư Tình chỉ còn biết sững sờ.
“Anh điên rồi!” Thư Tình hét lên, cô ném chiếc túi xách đặt ở đầu giường vào người hắn. “Nó cũng là con anh cơ mà.”
Chiếc túi xách sượt qua người Thẩm Thiều Đình, lại chẳng mảy may tạp một chút thương tích trên người hắn.
“Nó chỉ là con của cô mà thôi.” Thẩm Thiều Đình trừng mắt, giọng cay nghiệt. “Còn có phải của tôi hay không thì chưa chắc.”
“Anh… đồ chó má này.” Thư Tình giật dây truyền trên tay cô ra, vừa đấm túi bụi vào ngực Thẩm Thiều Đình vừa gào lên: “Anh còn không bằng cả súc sinh nữa.”
Đến súc sinh còn biết nhận mặt con, còn anh ta, đến cả con ruột của mình cũng giết.
Thẩm Thiều Đình để mặc cho Thư Tình trút hết giận dữ lên người hắn, cho đến khi cô không còn sức nữa, gạt tay cô ra. “Nói đủ rồi thì đi đi... tôi không có nhiều kiên nhẫn đợi cô đâu.”
“Tôi không đi!” Thư Tình ngang nhiên thách thức hắn, con giun xéo lắm cũng quằn, cô không chịu, để xem hắn dám làm gì cô.
Thư Tình ngây thơ, cô đã đánh giá quá thấp sự độc ác của Thẩm Thiều Đình, cô nói không đi thì hắn sẽ để yên cho cô?
“Lôi cô ta đi!” Thẩm Thiều Đình quát lớn cho vệ sĩ của hắn ở bên ngoài.
Cửa được đẩy mạnh vào, song người xuất hiện không phải là vệ sĩ, mà là Vincent.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.