Sau khi về tới biệt thự của Lê gia, Thư Di nhốt mình trong phòng cả đêm, lòng tự nhủ chuyện cô ta làm chỉ có mình cô ta biết, sẽ không ai phát hiện ra chuyện này.
Dẫu vậy, cô ta vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi, trong giấc mơ chập chờn, Thư Di luôn thấy hình ảnh Thư Tình đầu đầy máu đi tới bóp cổ cô ta.
“Không!!!” Thư Di bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh túa ra, hơi ấm từ ánh nắng chiếu vào cũng không làm cho cô ta bớt run rẩy được.
Lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, là Dương Dung, bà đích thân cầm đồ ăn vào cho Thư Di.
“Thư Di, mở cửa cho mẹ?”
Từ suốt tối hôm qua cho đến trưa ngày hôm nay, con bé vẫn ở lì trong phòng, Dương Dung rất lo lắng.
“Con đây…” Thư Di mở cửa, gương mặt tiều tụy chỉ sau một đêm của cô ta không khỏi dọa sợ Dương Dung.
“Con sao thế?”
“Không...không có gì…” Thư Di gạt đi, ánh mắt thấp thỏm hỏi Dương Dung. “Mẹ, hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Dương Dung lắc đầu. “Con nói gì mẹ không hiểu?”
“À...không…” Thư Di nắm lấy tay Dương Dung, thầm nghĩ có lẽ là người ta vẫn chưa phát hiện ra Thư Tình, hoặc tìm được chị ta rồi thì cũng không biết chị ta là ai, lặng lẽ chôn chị ta ở một chỗ nào đó.
Tốt nhất là như thế, Thư Di siết chặt từng ngón tay lại.
Giữa lúc Thư Di tự huyễn hoặc với ý nghĩ của riêng mình dưới lầu bỗng có tiếng thét đầy hốt hoảng, nữ quản gia cúp điện thoại, lật đật chạy lên lầu tìm Dương Dung.
“Bà chủ! Bà chủ! Tôi mới nhận được điện thoại từ bệnh viện, bọn họ nói có một bệnh nhân rất giống với mô tả về tiểu thư Thư Tình, muốn gia đình chúng ta tới xác nhận. Hiện tại cô ấy đang rất nguy kịch.”
“Cái gì?” Dương Dung đánh rơi khay đồ ăn trong tay. “Cô nói ai? Thư Tình? Không thể nào…”
Nữ quản gia chạy tới đỡ lấy Dương Dung đang lảo đảo. “Phu nhân, bà đừng rối, có thể chỉ là nhầm lẫn mà thôi.”
“Bệnh viện đó ở đâu, tôi phải tới đó!”
“Con đi với mẹ.” Thư Di cũng chạy tới đỡ lấy Dương Dung, trái ngược với dáng vẻ mất bình tĩnh của mẹ mình, cô ta lại vô cùng bình thản, bởi việc cái chết của Thư Tình đã được dự báo từ trước, nó chỉ là đến theo cách thức nào mà thôi.
Tuy vậy, thân là một người giỏi nhất với việc mang mặt nạ, Thư Di vẫn che giấu tâm trạng của cô ta rất tốt, cô ta đưa tay vuốt ngực Dương Dung, vẻ mặt thể hiện sự lo lắng không kém.
Trên đường đi, Dương Dung gọi điện thoại cho Lê Cảnh, một nhà ba người của bọn họ cùng đi tới bệnh viện xác nhận.
Khi cả ba cùng tới, các bác sĩ đã phủ tấm vải trắng lên người Thư Tình, cuộc phẫu thuật thất bại, Trần Minh không giấu được sự buồn bã trên gương mặt. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Mọi người vào xác nhận đi.”
Lê Cảnh gật đầu đi vào phòng phẫu thuật, sau khi đẩy tấm vải trắng ra, xác nhận người bên trong đúng là Thư Tình, ông ta thở dài, gương mặt chữ điền của đầy trầm tư. “Đúng là Thư Tình.”
“Không…” Dương Dung khuỵu xuống, Thư Di ở một bên đỡ bà ta, nước mắt ngắn dài. “Mẹ, người mất cũng đã mất rồi, mẹ nén bi thương.”
“Không…” Dương Dung đột ngột khóc lớn lên, hai tay đấm vào ngực. “Nó là khúc ruột rớt ra từ trên người tôi, khó khăn lắm mới tìm về được, tôi còn chưa kịp bù đắp cho nó nữa.”
Người mất rồi bà ta mới thấy hối hận, hối hận vì chỉ nghĩ đến cảm nhận của Thư Di mà không quan tâm Thư Tình, trong khi nó mới là con gái của bà ta.
“Bà có thôi ngay không! Khóc lóc om sòm thì được ích gì!” Lê Cảnh bực bội quát vợ mình, vốn cái chết của Thư Tình đã khiến ông ta rối ren lắm rồi, lại thêm việc Dương Dung ở đây la hét nữa, càng khiến ông ta đau đầu.
Trong suy nghĩ của Lê Cảnh, nhà họ Thẩm mới cưới Thư Tình về chưa được bao lâu thì cô đã chết, ắt hẳn bọn họ sẽ nghĩ nhà họ Lê mang vía tai ương. Người kinh doanh rất coi trọng phong thủy, chuyện hợp tác mà ông ta đang cố để thúc đẩy không biết có thuận lợi tiến hành hay không.
Dương Dung im bặt sau tiếng quát của Lê Cảnh, chỉ dám đưa tay lau nước mắt, Thư Di thấy phản ứng thờ ơ của Lê Cảnh thì buồn diễn màn chị em tình thâm, chỉ ngồi một bên im lặng.
Đứng từ xa nhìn phản ứng ngược đời của một nhà ba người, Trần Minh cuộn tay thành một nắm đấm, siết chặt tới mức khiến nó nổi lên các khớp xương. Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm cuộc đời, anh gặp một gia đình cực phẩm như vậy.
…
Tỉnh Lâm
“Cô ấy ở đâu?” Thẩm Thiều Đình vừa đặt chân xuống sân bay đã gọi ngay cho Hàn Đông, trong ảo tưởng của hắn, không chỉ đã tìm thấy được người, còn đem cô đặt nguyên vẹn trước mặt hắn nữa.
“Cậu bình tĩnh, cứ tới đây gặp tôi trước đã.” Giọng Hàn Đông nhàn nhạt, không nghe ra một chút cảm xúc nào, nó đối lập hoàn toàn với tâm trạng kích động hiện tại của Thẩm Thiều Đình.
“Được. Tôi sẽ tới đó.”
Thẩm Thiều Đình lên xe, tới địa chỉ mà Hàn Đông đã nhắn.
Hàn Đông đợi Thẩm Thiều Đình ở dưới đại sảnh khách sạn, anh ta định mở miệng nói hắn lên trên đã rồi tính, song vì chứng kiến thái độ vội vội vàng vàng của Thẩm Thiều Đình, liền đưa luôn tập hồ sơ trong tay cho hắn.
“Cậu xem đi. Nhưng phải thật bình tĩnh đó.”
Bây giờ thì Thẩm Thiều Đình mới để ý tới sự khác thường của Hàn Đông, hắn cầm lấy tập hồ sơ trong sự nghi ngờ. Bởi rõ ràng đây là một chuyện tốt, tại sao anh ta lại trưng vẻ mặt như đưa đám đó ra.
Tuy vậy, sự vui mừng vẫn vùi lấp tất cả những tâm trạng khác của Thẩm Thiều Đình, hắn mở tập hồ sơ ra.
Hàn Đông không nói gì, chỉ im lặng đi tới vườn hoa châm một điếu thuốc.
Thuốc mới cháy được một phần ba điếu, đã nghe thấy âm thanh của tập hồ sơ bị ném xuống nền.
“Không thể nào!” Thẩm Thiều Đình trừng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hàn Đông. “Cậu đang đùa tôi?”
“Không, đó đều là sự thật.” Hàn Đông bình thản nói, từng chữ một chậm rãi chẳng khác gì một nhát dao cùn cứa vào tim Thẩm Thiều Đình.
“Cô ấy là Thư Tình, người con gái mà cậu tìm bao nhiêu năm nay là Thư Tình.”
“Câm miệng!” Thẩm Thiều Đình vung tay đấm Hàn Đông một cú, cắt ngang những lời mà hắn cho là xằng bậy.
“Cậu hồ đồ rồi. Có phải là nhà họ Lê mua chuộc cậu làm chuyện này không?”
Hàn Đông bị đánh ngã xuống nền, có lẽ Thẩm Thiều Đình đã dùng hết mười phấn sức lực vào đó, anh ta đưa tay lau vết máu chảy ra nơi khóe miệng, lắc đầu.
“Tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, nhưng Thẩm Thiều Đình, tất cả đều là sự thật. Trong tập hồ sơ có hình ảnh của cô ấy từ nhỏ tới lớn, cậu có thể tự mình xem từng bức một.”
“Không...không thể nào!” Thẩm Thiều Đình vẫn cố chấp với ý nghĩ của hắn, bởi nếu đúng là Thư Tình, tại sao hắn không thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên được.
Hàn Đông không buồn trả lời Thẩm Thiều Đình, chỉ lặng lẽ nhặt tập hồ sơ lên, sau đó lấy ra xấp ảnh bên trong dúi vào tay Thẩm Thiều Đình.
“Cậu phải tự mình xem đi.” Xem đến bức cuối cùng mới thấy đây là trò đùa ác nghiệt thế nào của ông trời. Thế nên, hành động của Thẩm Thiều Đình anh ta không trách, bản thân anh ta là người đứng ngoài cuộc, vậy mà khi tiếp nhận sự còn chấn động một phen, phải lặn lội xác nhận sự thật hai ba lần. Thẩm Thiều Đình là người trực tiếp trong cuộc, có thể dễ dàng chấp nhận được chuyện này mới là lạ.
Chờ cơn kích động của Thẩm Thiều Đình dịu bớt, Hàn Đông mới nói thêm: “Đây đúng là quê hương của Thư Tình. Việc năm đó cô ấy có thể gặp được cậu cũng vì liên quan tới Lê Cảnh. Năm xưa, vì tránh sự truy đuổi của kẻ thù, Lê Cảnh từng đưa vợ ông ta, Dương Dung tới đây lánh nạn. Dương Dung sinh Thư Tình trong bệnh viện và bị y tá ở đây trao nhầm con.”
“Thư Tình bị tráo đổi số phận với Thư Di, lớn lên trong cô nhi viện và mãi đến hơn hai mươi năm sau mới được nhà họ Lê tìm lại.”
Ở bên cạnh, Thẩm Thiều Đình run rẩy xem hết từng bức ảnh, cho đến bức cuối cùng, thì tất cả phòng tuyến trong hắn đều sụp đổ.