Có chiếc đàn mới, Alice rất vui, con bé đánh thử nó bằng những bài nhạc yêu thích, âm thanh trong veo của cây đàn vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Hôm sau, Tịnh Kỳ xin xuất viện sớm về nhà, thấy ngay cây đàn lớn đang chiếm gần một phần ba phòng của Alice, liền hốt hoảng hỏi.
“Alice, chuyện này là sao? Ai đem chiếc đàn này vào nhà?”
“Ơ mẹ.” Alice nhảy xuống khỏi ghế, ôm chân Tịnh Kỳ. “Mẹ về rồi?”
Tịnh Kỳ xoa đầu con bé, tiêu điểm vẫn tập trung vào vật thể mới xuất hiện trong phòng.
“Alice, trả lời mẹ, thế này là thế nào?”
“Mẹ.” Alice nhìn Tịnh Kỳ ngơ ngác, con bé hoang mang không biết vì sao Tịnh Kỳ lại không vui. “Cái này là chú Thẩm mua cho con.”
“Mua cho con? Alice, sao con lại dễ dàng nhận đồ của người lạ thế?” Sự tức giận khiến Tịnh Kỳ không còn giữ được bình tĩnh, giọng nói cũng nặng nề hơn.
Alice hiếm khi thấy mẹ nổi giận với mình thế này, khuôn mặt nhỏ mếu máo, nước mắt cũng chảy ra. “Đàn bị hư, chú ấy mua cho con cái mới. Chú ấy bảo…”
“Bảo gì?”
“Chú ấy đã nói với mẹ và mẹ đồng ý rồi.”
“Cái gì!” Tịnh Kỳ nghe đến đây thì máu nóng dồn lên não. Được cả tên Thẩm Thiều Đình chết giẫm kia nữa, sao hắn dám lừa lọc con gái của cô thế chứ, như này là dạy hư con bé có biết hay không!
Biết Alice còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, Tịnh Kỳ thấy vô cùng hối hận khi đã mắng nó. Cô ngồi xuống, đưa tay lau vệt nước mắt ngắn dài trên má Alice.
“Mẹ xin lỗi… Tại nhiều chuyện quá mẹ quên mất.”
Sau khi dỗ Alice, Tịnh Kỳ tức tốc đi xuống nhà Thẩm Thiều Đình, đập cửa nhà hắn.
“Em làm gì thế?” Thẩm Thiều Đình ra mở cửa. “Mới ra viện sao không nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Sống cạnh người biến thái như anh thì mới không khỏe nổi!” Tịnh Kỳ hét lên. “Anh biến đi! Đừng xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa!”
Đúng thật là không thể nào có sắc mặt tốt với Thẩm Thiều Đình, hắn rất dễ dàng đem chút thiện cảm của cô đối với hắn quay về con số không.
“Em bình tĩnh đi. Rốt cuộc thì tôi đã làm sai cái gì?”
“Anh làm gì anh còn không tự biết!” Giọng Tịnh Kỳ như bất lực mà bắt đầu run run. “Tôi thì sao cũng được, nhưng còn Alice, nó còn nhỏ, anh đừng kéo nó vào nữa.”
Cô không hiểu mình đã hấp dẫn Thẩm Thiều Đình ở điểm nào, trong khi loại người như hắn, muốn tìm phụ nữ nào mà chẳng được?
“Em…” Thẩm Thiều Đình thở dài, hắn muốn đưa tay chạm vào cô nhưng rồi lại thôi.
“Xin lỗi vì không thương lượng trước với em mà đã tự quyết định.”
Hắn muốn tìm lý do thấu tình đạt lý để nói với Tịnh Kỳ, không ngờ là cô đã về trước khi hắn kịp nói.
“Còn Alice, tôi không hề muốn kéo con bé vào. Đơn giản là tôi chỉ muốn làm việc tốt mà thôi.”
“Thôi.” Tịnh Kỳ cắt ngang. “Tôi không muốn nghe anh kể lể nữa. Nói đi, cái đàn đó giá bao nhiêu, tôi trả anh.”
Thẩm Thiều Đình: “...”
Được rồi. Hắn hít sâu một hơi, không muốn vì mấy lời kích động này mà điểm thiện cảm của mình càng xuống số âm.
“Cây đàn đó có giá ba trăm triệu.”
“Ba trăm triệu?” Tịnh Kỳ tưởng mình nghe nhầm. “Anh mua cho con bé cây đàn ba trăm triệu.”
Trong khi cây đàn cũ của con bé có hơn mười triệu, hắn lại mua cho nó cây mới giá đắt gấp mấy chục lần.
“Anh có bị điên không?”
Tịnh Kỳ chỉ hận không thể bổ não của Thẩm Thiều Đình ra, xem hắn có bị đứt dây thần kinh nào không? Chứ người bình thường, không ai hành xử như hắn.
Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình vẫn không biết là mình sai ở đâu, tiếp tục cố chấp mà nói.“Chỉ có một đứa con gái, phải đầu tư những gì tốt nhất cho nó.”
Thực ra, hắn cũng đã chọn một cái giá ít khoa trương lắm rồi, cũng vì sợ cái phản ứng này đây.
“Anh…” Tịnh Kỳ điên hết cả người, lười tranh cãi với hắn, về nhà.
Alice hiện tại vẫn đang thích thú với món đồ mới, không hề để ý rằng mẹ đang đứng trước cửa.
Tịnh Kỳ thấy cảnh này, ý định muốn đem đồ trả lại cũng bắt đầu lung lay. Cô đi tới hỏi con bé.
“Con thích nó không?”
“Thích.” Alice ngây thơ gật đầu, con bé đâu hiểu những khúc mắc sâu xa của người lớn, nó nghĩ gì thì nói này. “Cái này âm thanh nghe thích hơn cái cũ nhiều.”
Tịnh Kỳ đúng là dở khóc dở cười, cái con đang chơi giá cao gấp mấy chục lần cái cũ. Tiền nào của nấy, khác nhau là đúng rồi.
Chỉ tiếc là cô không đủ điều kiện cho con bé hưởng thụ những thứ tốt nhất.
“Alice thích là được rồi. Con chơi một bài cho mẹ nghe đi.” Tịnh Kỳ gượng cười với con bé rồi vẻ mặt lại đăm chiêu. Trong tiếng đàn vui tươi, tiếng thở dài não nề của Tịnh Kỳ cũng bị che lấp.
Tịnh Kỳ lại quay trở lại tìm Thẩm Thiều Đình.
“Em vào nhà đi.” Thấy Tịnh Kỳ đã bình tĩnh lại, Thẩm Thiều Đình tỏ ra hiếu khách.
“Không cần.” Tịnh Kỳ không muốn dây dưa nhiều, cô nói với hắn: “Món nợ này tôi sẽ sớm trả lại anh.”
“...”
Thẩm Thiều Đình đã quen với việc cô phóng dao vào tim hắn, không còn thấy quá bất mãn như lần đầu, chỉ bình tĩnh nói.
“Cứ vào trong nhà đi, tôi cũng có chuyện này muốn nói với em.”
Thấy Tịnh Kỳ vẫn còn do dự, Thẩm Thiều Đình lại nói. “Đừng lúc nào cũng nhìn tôi với ánh mắt phòng bị được không? Chuyện liên quan đến công việc.”
Tịnh Kỳ nửa tin nửa ngờ vào nhà, ngồi xuống sofa.
Bố cục căn nhà này cũng y hệt phòng cô, chỉ có điều nó gọn gàng hơn nhiều. Tịnh Kỳ thân là con gái cũng tự nhận là không sắp xếp được đồ vật đều tăm tắp giống như hắn. Cứ như là một người bị hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Ngay cả trên bàn cũng vậy, những tập hồ sơ xếp không lệch ra một ly, có vẻ như trước khi cô tới, hắn còn đang làm việc.
Tịnh Kỳ nhìn nó, lại nhớ tới mặt bàn vương vãi những bản thảo viết dở lúc cô làm việc, tự dặn lòng không được so sánh.
“Xin lỗi.” Thẩm Thiều Đình đem cho Tịnh Kỳ một cốc nước, lại tiện tay dọn dẹp những thứ đồ trên bàn đi. “Trong phòng nhỏ hơi bí bách nên đem ra đây.
“Không sao.” Tịnh Kỳ ngoài mặt tỏ ra thờ ơ song trong lòng cũng không nhịn được mà mắng hai chữ ‘đáng đời’. Là Thẩm Thiều Đình tự muốn chạy tới đây chứ ai ép.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Thẩm Thiều Đình cũng không vòng vo, nói thẳng. “Em có suy nghĩ về việc tới Thẩm thị làm việc không? Tiền lương sẽ trừ vào số tiền nợ này. Tất nhiên là không phải bắt em trả một lần, cứ cố định một tháng trích ra một khoản là được rồi.”
Thẩm Thiều Đình biết thể nào Tịnh Kỳ cũng phân biệt tiền bạc rạch ròi với hắn, chi bằng lấy chuyện này làm lợi thế kéo cô về gần hắn hơn.
Tịnh Kỳ nghe xong đề nghị của Thẩm Thiều Đình, câu đầu tiên cô nói lại là: “Anh đùa tôi à?”
“Em nghĩ tôi nhạt nhẽo tới mức đem chuyện công việc ra đùa.”
Nghe giọng điệu quả quyết của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ cũng thay đổi thanh âm, chỉ có điều là từ chối trước lời đề nghị hấp dẫn này. “Tôi cũng có công việc riêng mình, không cần Thẩm tổng phải nhọc lòng.”
Ai mà biết phía sau Thẩm Thiều Đình còn toan tính điều gì nữa. Tịnh Kỳ nghĩ.
Thấy hắn nói gì, Tịnh Kỳ cũng gạt phắt đi, nỗi bất mãn của Thẩm Thiều Đình bắt đầu nhen nhóm, hắn lại phải dằn xuống, nhiều lần như vậy, Thẩm Thiều Đình nghĩ hắn không chỉ xài hết sự bình tĩnh cả đời này mà còn cả kiếp sau nữa rồi.
“Cái công việc mà em nói là cái việc gõ chữ ấy?”
“Nó thì kiếm được bao nhiêu tiền? Nuôi một mình em thì không sao, còn Alice nữa? Nó cũng sắp lên tiểu học rồi.”
Nói rồi, Thẩm Thiều Đình cầm laptop lên, sau đó in ra vài tờ A4 đưa cho Tịnh Kỳ.
“Đây là lịch sử khái quát cũng như quy mô hiện tại của Thẩm thị.”
“Em có thể vào làm tại bộ phận truyền thông, phụ trách việc lên kịch bản quảng cáo sản phẩm, việc này phù hợp với chuyên môn của em.”
Tịnh Kỳ cầm lấy tập tài liệu mà Thẩm Thiều Đình đưa, bên tai vẫn là mấy lời mà hắn dùng để thuyết phục.
“Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Vào đây làm việc chắc chắn sẽ ổn định hơn việc viết lách của em nhiều.”
Từ đầu đến cuối, những gì Thẩm Thiều Đình nói đều liên quan công việc, không hề có một chút ám muội nào. Tịnh Kỳ bắt đầu bị mấy lời hấp dẫn của hắn làm lung lay.
Nhưng cô vẫn cân nhắc thiệt hơn mà nói. “Tôi phải về suy nghĩ đã.”
...
Nửa đêm Tịnh Kỳ vắt tay lên trán suy nghĩ, lại nhìn Alice đang nằm ở bên cạnh, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thiều Đình.
“Nếu tôi muốn làm việc, thì thủ tục như thế nào?”
Thẩm Thiều Đình nghe được câu đồng ý của Tịnh Kỳ thì vô cùng cao hứng, song bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thản. “Lát nữa tôi sẽ đưa số điện thoại của quản lý bộ phận truyền thông cho em. Có gì em cứ trao đổi với ông ấy.”
“Trước hết cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”