Mùa hè đến, tiết trời đã ấm áp hơn, Alice cũng đã thích nghi tốt với khí hậu nơi này. Vào kỳ nghỉ, Thư Tình dẫn con bé đi du lịch.
Điểm dừng chân đầu tiên là nơi lớn lên của Thư Tình, một vùng đất hoang sơ và con người thì chân chất. Alice không có cảm giác xa lạ, con bé hòa vào lũ nhỏ đang chơi đùa giữa sân.
Mẹ Hoa nghe nói đó là con gái của Thư Tình, hơi bất ngờ. “Ta không nghĩ là con của con lại lớn thế này rồi.”
Thư Tình cười gượng. “Là con kết hôn sớm.”
Thủ tục kết hôn ngày đó nhanh gọn bao nhiêu thì khi ly hôn thì lại càng chóng vánh bấy nhiêu. Thẩm Thiều Đình đã đồng ý từ bỏ, hắn đương nhiên sẽ hợp tác để mọi thủ tục được nhanh gọn.
Khi nhắc đến chuyện này, đôi mắt Thư Tình đượm buồn, mẹ Hoa tinh ý nhận ra nên cũng không hỏi thêm. Bà nhìn đứa bé con đang cầm kẹo chia cho các bạn, mỉm cười. “Con bé thật ngoan.”
Alice cảm giác đang có người nhìn bé, bé quay đầu, miệng cong thành một nụ cười thật tươi.
“Con ở đây chơi với các bạn nhé!” Thư Tình dặn dò Alice rồi theo mẹ Hoa vào phòng bếp, muốn tham gia nấu bữa trưa cho những đứa bé ở đây.
Công việc nấu nướng có phần tẻ nhạt, mẹ Hoa liền nhiều chuyện. “Thư Tình, con còn nhớ không? Năm con sáu tuổi, có một lần tự ý đi vào rừng chơi rồi lạc trong đó một tuần.”
“Vâng.” Thư Tình không ngừng động tác sơ chế rau củ, thái độ khá bình thản với sự kiện này. “Khi con tỉnh lại, cảm giác giống như mới chỉ trải qua một giấc ngủ dài, đến khi mẹ nói là đã một tuần rồi, con mới biết.”
“Ừ, lúc đó bác sĩ nói có thể con rơi vào hiện tượng mất trí nhớ chọn lọc.”
Theo như lời của bác sĩ lúc đó thì hiện tượng này thường xảy ra sau khi người bệnh trải qua một sang chấn hay stress. Biểu hiện bằng việc quên chọn lọc hay cục bộ những sự kiện đã xảy ra. Có thể xem một phương thức phòng vệ của tâm lý.
Thư Tình đúng là rơi vào trường hợp này, cô vẫn còn nhớ rõ mình là ai, đến từ nơi nào song không nhớ gì về những sự kiện đã xảy ra trong một tuần đó. Một người ít học như mẹ Hoa nghe bác sĩ giải thích về hiện tượng này thì cũng ù ù cạc cạc, chỉ biết Thư Tình đã lành lặn trở về thì liền gạt nó sang một bên.
“Sao bây giờ mẹ lại nhắc đến chuyện này?”
“Lần trước mẹ có nói chuyện Thẩm Thiều Đình đích thân về đây để tìm người.” Mẹ Hoa ngừng lại một chút, bà nhìn Thư Tình rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp. “Người đó chính là con và sự kiện năm đó có liên quan đến Thẩm Thiều Đình.”
“Liên quan?” Thư Tình hoảng tới mức suýt nữa cắt nhầm vào tay. Cô nhìn mẹ Hoa đầy khó hiểu. “Mẹ nói rõ ràng ra đi.”
Mẹ Hoa thở dài. “Mẹ cũng chỉ được nghe kể lại thôi.”
“Theo lời của Thẩm Thiều Đình thì một tuần đó đã xảy ra rất nhiều sự kiện, con đã cứu hắn khỏi bọn bắt cóc nhưng không may cũng bị chúng bắt đi. Cả hai bị giam giữ rồi chạy trốn đến cuối cùng là thất lạc nhau.”
“Mẹ?” Thư Tình nhíu mày. Khi những sự kiện xảy ra quá mức trùng hợp, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Và khi đã không tin, Thư Tình sẽ tìm đủ lý do để phủ định. “Nếu người hắn muốn tìm là con, sao hắn không nhận ra con?”
Đến cuối cùng cô ‘chết’ đi rồi mới lật đật chạy đi tìm cô và khóc lóc bài hối hận.
Trong quá khứ, Thẩm Thiều Đình đã giở rất nhiều trò, giờ Thư Tình có muốn tin hắn cũng không tin được.
Mẹ Hoa không biết về mối quan hệ yêu hận nhập nhằng giữa Thư Tình và Thẩm Thiều Đình, chỉ cảm thấy phản ứng của cô hơi thái quá, nhẹ nhàng khuyên. “Chỉ là lời từ một phía thì rất khó tin song áp những lời Thẩm Thiều Đình kể vào thực tế đã xảy ra thì đúng là trùng khớp. Từ việc hắn đưa con đến bệnh viện huyện Hòa rồi thất lạc con, cho đến tổ chức buôn bán nội tạng đã tồn tại hơn hai mươi năm mới bị lôi ra ánh sáng. Thậm chí Thẩm Thiều Đình còn đưa hình vẽ phác thảo người mà hắn muốn tìm, nó hoàn toàn giống với con.”
“Còn chuyện vì sao không nhận ra con?” Mẹ Hoa cười xòa. “Đến một người nuôi con lớn lên là mẹ đây, nhìn ảnh cũ của con và ảnh bây giờ vẫn thấy ngạc nhiên mà.”
Ai mà nghĩ một cô bé đen nhẻm, gầy còm ngày đó lại trổ mã thành một thiếu nữ sắc nước hương trời như bây giờ...
“Thư Tình, con sao thế?” Mẹ Hoa đang nói bỗng hoảng hốt dừng lại, bà giật con dao trên tay Thư Tình ra. “Sao lại để cắt vào tay thế này?”
Thư Tình lúc này mới có cảm giác đau, giật mình. Trước đó, cô bị cuốn vào câu chuyện của mẹ Hoa từ lúc nào không biết, đến nỗi cảm giác đau đớn từ ngón tay cũng không cảm nhận được.
Nhưng dù có cảm giác câu chuyện là chân thật, cô vẫn không thể liên hệ được một chút nào với bản thân.
Mẹ Hoa hiểu sự hoang mang của cô, bà an ủi. “Chuyện cũng đã qua lâu rồi, con không nhớ được gì thì thôi.”
...
Ở lại cô nhi viện một đêm, sáng hôm sau Thư Tình dẫn Alice trở lại thành phố Lâm.
Hành trình tiếp theo của bọn họ chính là đi tới nơi đã gắn bó với Alice năm năm, thủ đô Paris hoa lệ của nước Pháp.
Hai mẹ con lại đi dạo quanh những địa điểm nổi tiếng như tháp Eiffel, nhà thờ Đức Bà, Khải Hoàn Môn… Mọi thứ vẫn không đổi thay nhiều, chỉ có Thư Tình là có cảm giác hơn một nửa đời người của cô đã trôi qua, từ khi chia tay Paris để trở về thành phố Hà.
Sau một ngày di chuyển qua lại nhiều địa điểm, Thư Tình đưa Alice về khách sạn nghỉ ngơi.
“Mẹ, ngày mai chúng ta sẽ đi đâu tiếp?”
Không hề tỏ ra mệt mỏi, Alice vẫn rất giàu năng lượng khi níu lấy tay mẹ và hào hứng hỏi.
Thư Tình bóp đôi má đã đỏ hoe vì nắng chiều của nó, giả vờ buồn bực. “Mẹ phải đếm xem túi tiền của mẹ còn lại bao nhiêu đã. Hôm nay đã dùng để mua kem cho con hết rồi.”
“Mẹ!!!” Alice nhăn mặt, bé chỉ ăn hết một hộp kem mà thôi, sao lại trêu bé rồi.
Thư Tình xoa đầu con gái nhưng lại không hề có ý định dỗ dành nó, hai mẹ con vui vẻ trêu đùa trong lúc chờ cửa thang máy mở ra.
“Thư Tình?” Một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng từ phía trong thang máy, Thư Tình ngẩng đầu, là người đã nói lời tạm biệt với cô rất nhiều ngày trước, Giang Khải.
Xuống sảnh trà của khách sàn, cả ba chọn một bàn ngồi sát cửa sổ.
“Alice đang trong kỳ nghỉ hè, em dẫn con bé đi chơi một chuyến.”
Đôi mắt Thư Tình nhìn con gái đầy yêu thương, Alice thấy vậy liền muốn gọi thêm một ly kem nữa. Song ý định này lập tức thất bại khi ánh mắt Thư Tình chuyển thành nghiêm khắc, bé chỉ có thế phụng phịu chọn một món bánh trong thực đơn.
Bé ngoan ngoãn ngồi ăn trong khi người lớn lại tiếp tục rơi vào câu chuyện phức tạp của bọn họ.
“Em đã nhớ lại hết cho nên hôm đó em mới bỏ khỏi hôn lễ, đúng không?”
Dù ở nước Pháp xa xôi song Giang Khải vẫn nhìn thấy tin tức về cuộc hôn lễ không có cô dâu xuất hiện của Thẩm Thiều Đình. Nó rùm beng nhiều ngày, trở thành chủ đề nóng hổi trong các cuộc trà dư tửu hậu. Có người thương tiếc, cũng có người hả hê vui vẻ cho tình cảnh xấu hổ mà Thẩm Thiều Đình gặp phải.
Thư Tình khẽ gật đầu, xác nhận nó hoàn toàn đúng. Nhưng…
“Đổi qua chuyện khác đi.” Thư Tình đề nghị.
Thái độ này hiện rõ việc cô không muốn nhắc đến cái tên Thẩm Thiều Đình, đáng ra, từng là tình địch của nhau, Giang Khải cũng nên thấy hả hê vì điều này mới phải, nhưng rồi nhìn vào ánh mắt của Thư Tình, anh lại đi trái với lẽ thường.
“Thực ra Thẩm Thiều Đình cũng đã trả giá rất nhiều.”
Giang Khải lại kể cho Thư Tình nghe về vụ tai nạn xảy ra sáu năm trước, về việc Thẩm Thiều Đình đã phát điên như thế nào khi biết tin Thư Tình đã chết. Mặc dù là sự hối hận muộn màng nhưng Thẩm Thiều Đình cũng đã phải trả một cái giá rất đắt để có thể quay lại với Thư Tình.
Ngụm trà trong miệng Thư Tình trở nên nhạt thếch, cô đặt ly xuống, bắt đầu khó chịu. “Giờ đến cả anh cũng nói giúp cho Thẩm Thiều Đình?”
“Cứ coi như là thế đi.” Giang Khải cười, nụ cười thoáng qua tia xót xa trên gương mặt đã bình thản như nước. “Vì em yêu hắn.”
Có những thứ, so sánh vào rồi mới thấy tương phản. Trong khi mối quan hệ giữa anh và Thư Tình đến thuận theo tự nhiên, mọi thứ bình bình đạm đạm, không có sợi dây gắn chặt bền vững thế nên chỉ cần một tác động nhỏ là đứt đôi. Còn đối với Thẩm Thiều Đình, cô từ ghét đến cảm kích rồi yêu hắn, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khiến tình yêu của Thư Tình với hắn cũng sống động hơn và khó dứt ra hơn.
“Thư Tình, em thử so sánh đi. Em dễ quên anh nhưng lại khó dứt ra được Thẩm Thiều Đình.”
“Vì em hận hắn!” Thư Tình gạt ngang, phủ nhận những lời vạch trần của Giang Khải. Không thể quên được hắn không phải vì còn yêu Thẩm Thiều Đình mà đơn giản chỉ là hận hắn mà thôi.
Phản ứng gay gắt của cô khiến Giang Khải không muốn dây vào đống lửa này nữa, anh đổi chủ đề. “Anh chia tay với Hứa Du rồi. Một cuộc hôn nhân mà không có nền tảng tình yêu thì chỉ khổ cả anh và cô ấy.”
Thư Tình sững lại vì tin tức bất ngờ này. “Thế còn đứa bé?”
“Anh vẫn sẽ chu cấp cho nó. Dù không có quyền thừa kế của Giang gia thì anh vẫn cho nó một cuộc sống đầy đủ.”
Giờ Giang Khải chỉ là một ông chủ của một quán rượu nhỏ, anh đưa danh thiếp cho Thư Tình, mời cô có nhã hứng thì ghé qua đó.
“Có nhiều loại rượu ngon trong hầm rượu vẫn chưa khui ra, để dành cho em đó.”
Thư Tình nhận lấy tấm danh thiếp, mỉm cười, chia tay Giang Khải.
Trước khi hai mẹ con cô đi vào thang máy, Giang Khải vẫn có điều gì đó không đành lòng, anh gọi Thư Tình lại.
“Thực ra thì có yêu mới có hận. Em nên cho Thẩm Thiều Đình một cơ hội.”
“Em biết rồi...” Thư Tình nhấn nút thang máy, che đi khuôn mặt đã não nề của cô.
Thực ra thì Thư Tình cũng biết, cô có yêu hắn nên mới hận hắn.
Nhưng có nên tha thứ cho Thẩm Thiều Đình? Câu hỏi này quẩn quanh trong đầu Thư Tình khi cô chìm vào giấc ngủ cho đến tận lúc lang thang trên đường phố Paris.
Không có ai cho cô đáp án.
Dòng người đông đúc, cô nắm chặt tay Alice để tránh con bé không khỏi bị lạc, nhưng có vẻ Alice không cần sự dẫn đường này, con bé mới là người chủ động kéo Thư Tình đang ngây ngốc đi.
Đến trước dòng sông Seine, con bé dừng lại, Thư Tình cũng dừng lại.
Thẩm Thiều Đình đang đứng đó, bóng người cao lớn của hắn trong nắng chiều như bao phủ lấy mẹ con cô.
Alice mỉm cười, bé cầm lấy tay Thư Tình, lại cầm lấy tay Thẩm Thiều Đình, đan chúng vào nhau.
Dòng người đông đúc vẫn không ngừng lướt qua nhưng trong mắt Thẩm Thiều Đình giờ chỉ còn lại bóng hình của Thư Tình, hắn siết chặt đôi tay mà mình đã khát vọng nhiều đêm.
“Thư Tình, cho anh một cơ hội nữa, có được hay không?”
“Được.”
(Hết)
******
Lời tác giả: Truyện đến đây có thể xem như là kết thúc, người có duyên phận cuối cùng cũng đến được với nhau. Đây là bộ truyện ngược đầu tiên mà mình viết, có thể chưa hoàn hảo, mình sẽ rút kinh nghiệm cho các truyện sau.
Vì còn bận công việc chính nên mình ra chương không đều, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian viết truyện. Mỗi bình luận của các bạn, mình đều đọc, một lần nữa cảm ơn các bạn đã theo mình đến cuối truyện.
Chúc các bạn một buổi