Mối Nguy Khi Sống Một Mình

Chương 10:




10.
Kết quả này làm tôi sợ hãi.
Không chỉ là sợ căn bệnh bí ẩn này, mà càng sợ rằng mình có liên quan đến vụ án của dì Chu, suy cho cùng thì vụ án xảy ra ở nhà của tôi mà.
Nhiều chuyện quan trọng như thế mà tôi còn có thể quên cho được, nên quên đi cả việc này cũng là điều dễ hiểu.
Tôi rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân.
Trong tình thế một thân một mình này, vậy mà người đàn ông đó vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi mắc phải căn bệnh này, quên mất anh ta, còn phá bỏ đứa con của cả hai, nhưng anh ta vẫn bên tôi không rời không bỏ, có lẽ trước kia mối quan hệ của chúng tôi thật sự rất tốt…
Tôi bắt đầu thuyết phục bản thân chấp nhận anh ta, ngay cả khi tôi chẳng có chút tình cảm gì với anh ta cả.
Bên phía công ty tôi đã xin nghỉ phép dài hạn.
Bởi vì là nhân viên kỳ cựu bảy, tám năm nay rồi, công ty ban đầu cũng không nói gì.
Nhưng đã một thời gian dài trôi qua, vị trí đó cũng không thể bỏ trống mãi được.
Tôi thu xếp thời gian để đến công ty nộp đơn từ chức.
Ở trong phòng bệnh, có Hoàng Tề Phong trông nom, tôi cũng cảm thấy khá yên tâm.
Khoảng thời gian này, anh ta hao tâm tổn sức để ở bên cạnh tôi, tôi cũng không còn bài xích anh ta như lúc ban đầu nữa.
Khi tôi đến công ty nộp đơn xin từ chức, vài đồng nghiệp có quan hệ tốt đã đến hỏi thăm lý do tôi nghỉ việc. Đều là những đồng nghiệp đã quen biết nhiều năm, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
“Mẹ tôi nhập viện rồi nên tôi phải nghỉ việc để chăm sóc bà ấy.”
“Không có gì nghiêm trọng chứ?”
Tôi nhướng mày mỉm cười, không nói gì cả.
Đồng nghiệp cũng không truy hỏi nữa: “Vậy bố cô thì sao? Cô từ chức bây giờ, về sau muốn quay lại làm việc không dễ đâu.”
“Bố tôi qua đời rồi.”
Khoảng thời gian này, tôi đã dần dần chấp nhận chuyện ấy.
Đồng nghiệp nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Chuyện từ bao giờ thế?”
“Tháng 3 đầu năm nay.”
“Vậy sao không thấy cô xin nghỉ phép?”
“...”
Không đúng, cô rõ ràng đã nói tôi có về tham dự đám tang của ông ấy mà…
Tôi lập tức đi tìm đồng nghiệp ở phòng nhân sự.
“Chị Tần, có thể giúp em kiểm tra bảng chấm công tháng 3 năm nay chút được không?”
“Được chứ, đợi xíu.”
Chị Tần in tất cả báo cáo chấm công trong năm nay của tôi ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.
"Cảm ơn chị Tần”
Tôi gấp gáp nhìn vào tháng ba, tháng đó đi làm đầy đủ.
Cùng với tháng 4 ở dưới cũng không vắng buổi nào.
Có gì đó sai sai.
Tôi không hề xin nghỉ phép cũng như xin nghỉ để kết hôn.
Vậy tôi đã đến đám tang và Cục dân chính bằng cách nào??
Hơn nữa, cứ cho là tôi đã kết hôn rồi đi, tôi cũng không thể nào lại kết hôn ngay sau khi bố tôi vừa mới qua đời một tháng được…
Bảng chấm công này hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của tôi.
Tháng 2 và tháng 5 bởi vì cơ thể cảm thấy không thoải mái nên tôi đã xin nghỉ phép 2 ngày, phía trên đều có ghi chép.
Cả người tôi có chút run rẩy.
Nếu như…
Nếu như trí nhớ của tôi không có vấn đề gì, vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.