Mối Nguy Khi Sống Một Mình

Chương 12:




12.
Tốc độ nhanh hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi.
Chúng tôi quay về ngay vào đêm hôm đó.
Trong phòng bệnh, cô và Hoàng Tề Phong đều đang ngồi cạnh giường.
Hoàng Tề Phong thấy tôi quay lại, lập tức đến đón tôi, nhưng Chu Luật cản hắn ta lại.
Hoàng Tề Phong: “Có ý gì?”
Chu Luật xuất trình thẻ cảnh sát: “ Vì anh có liên quan đến một vụ án, vui lòng hợp tác cùng tôi quay về điều tra.”
Theo quy định, tôi không thể đi cùng được.
Nhưng tình hình đã có tiến triển vượt bậc, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Ba ngày sau, Chu Luật liên lạc với tôi.
Chu Luật: “Chuyện hắn ta sá.t hạ.i Vương Tư Thiền đã được xác thực, bây giờ đang chờ xét xử.”
Tôi vui đến phát khóc: “Tốt quá rồi!”
Thật sự tốt quá rồi.
Khoảng thời gian mà tôi thậm chí còn hoài nghi không biết bản thân có thật là có gì đó không ổn không cuối cùng cũng đã qua.
Tôi gần như đã thật sự tin rằng mình bị tâm thần phân liệt, suýt nữa thì không thể tìm ra sự thật rồi…
Chu Luật bảo Hoàng Tề Phong có chuyện muốn nói với tôi, có thể là liên quan đến vụ án của dì Chu và Vương Phong.
Tôi ngay lập tức chạy qua.
Bên trong phòng thăm hỏi, tôi ngối diện với Hoàng Tề Phong qua tấm kính.
Sau khi nhìn thấy tôi, hắn ta cười mấy tiếng: “Trưởng thành không ít ha.”
Tôi không muốn cùng hắn ta vòng vo.
“Anh có gì muốn nói với tôi?”
Nụ cười của hắn ta càng thêm tùy ý: “Thích món quà tôi tặng chứ?”
“...”
Tâm trí tôi lại quay về cái đêm mà tôi nhìn thấy thi thể của Vương Phong.
“Vương Phong… là do anh giế.t?”
“Đúng”
Cảnh tượng đó lại xuất hiện, khiến cơ thể tôi run rẩy không thể kiểm soát: “Tại sao?”
“Bởi vì tên đó thích em.” Anh ta đột nhiên trợn to mắt, “Người đàn ông thích em, chỉ có thể là tôi!”
“...”
Tôi và Vương Phong còn chưa nói với nhau được mấy câu, chỉ là hàng xóm bình thường thôi mà.
Nhưng ông ta lại vì tôi mà mất mạn.g…
Tôi không hiểu sao hắn ta lại có thể thẳng thừng như thế, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra thôi.
“Chu Huệ Phương… cũng là anh?”
“Bà ta thì là do xui xẻo, đúng lúc tôi đang lắp camera lại trùng hợp bước vào.”
“...”
“Tôi làm sao có thể để bà ta báo tin này cho em biết được chứ? Như vậy thì sao tôi có thể theo dõi được em thế này?”
Hắn cười: “ Nên là tôi kéo bà ta lên gác mái rồi giế.t chế.t, cái dáng vẻ quỳ xuống cầu xin sự thương hại làm tôi mệt chế.t đi được.”
Nước mắt tôi trào ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Dì Chu đã vất vả cả một đời, chỉ cần phấn đấu hai ba năm nữa là có thể nghỉ hưu an dưỡng tuổi già rồi… Anh dựa vào cái gì chứ!!”
“Dựa vào việc tôi yêu em!” Giọng hắn ta cao lên vài phần, “ Tôi làm những việc này đều là vì em!”
Câu trả lời của hắn ta khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, không muốn cùng hắn tranh cãi thêm nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Vậy tại sao trong camera lại có cảnh dì ấy rời đi?”
“Tôi sửa lại chứ sao, ghép bộ quần áo mà hôm đó bà ta mặc với hình ảnh bà ta của trước kia tại chỗ đấy lại với nhau.”
“Vậy thì tại sao khi cảnh sát kiểm tra, nó lại biến mất?”
“Tôi đã xóa nó trước khi em đến cục cảnh sát rồi, thiết bị của cảnh sát sẽ phát hiện ra đoạn camera đó đã bị sửa đổi.”
Lại có thêm một chi tiết được sáng tỏ.
Đột nhiên tôi nghĩ đến mẹ mình, giọng nói có chút run rẩy hỏi hắn: “Mẹ tôi cũng là do anh làm sao?”
“Bà ta một mực không đồng ý cho tôi và em kết hôn, vào đám tang của bố em, bà ta còn nhận ra Vương Tư Thiền…” Trên mặt hắn ta không hề có lấy một tia áy náy nào, ngược lại giống như đang tranh công vậy, “Nhưng mà tôi yêu em, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của em khi bà ta chế.t, nên đã tha cho bà ta một mạng…”
“...”
Tôi nhớ lại dáng vẻ của mẹ vào lúc được tìm thấy, liệu mẹ có nhận ra đứa con của mình với khuôn mặt đầy thương tích đó?
Phải chăng đây chính là nguyên nhân khiến bà ấy bị hại?
Tôi đau buồn không nói nên lời, ôm ngực rất lâu.
Hắn định an ủi tôi: “Em không cần cảm động như thế, đây đều là những chuyện tôi nên làm thôi mà, chỉ cần có thể ở cạnh em, tôi làm gì cũng được…”
Tôi cười khẩy một tiếng.
Cảm động?
Đúng là bệnh nặng hết thuốc chữa.
Tiếp sau đó, thông qua cuộc trò chuyện, tôi biết được rằng hắn ta tìm Vương Tư Thiền yêu cầu cô ta đóng giả tôi để tham dự đám tang của bố, do không muốn làm tôi đau lòng nên đã giấu nhẹm tin tức bố tôi qua đời.
Chính vì anh ta mà tôi không được gặp bố lần cuối, đây là điều mà cả đời tôi không bao giờ có thể tha thứ.
Không thể tha thứ cho hắn cũng không cách nào tha thứ cho bản thân.
Tôi có thai là do hắn đã bỏ thuốc vào cốc của tôi rồi làm chuyện đó trong lúc tôi đang ngủ.
Tôi không nói với hắn chuyện mang thai.
Hắn ta không xứng để biết điều đó.
Với loại người như vậy, tôi thậm chí còn thấy ghê tởm bản thân mình vì đã mang thai con của hắn ta.
Hắn ta kể cho tôi những chuyện này, từ góc nhìn của hắn mà nói, có lẽ là trước khi bị tuyên án nghiêm trọng muốn nói với tôi rằng hắn vì tôi mà làm tất cả những việc này, hắn ta yêu tôi đến nhường nào.
Chỉ là tình yêu bệnh hoạn này, tôi không thể chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.