Editor: Qing yun
Vào lúc ban đêm, Lục Quý Hành tiếp tục gian khổ phát sóng trực tiếp một tháng một lần, bỗng nhiên một con mèo đen nhảy lên bàn của anh.
Đại Bạch ngửi màn hình, cả mặt mèo gần như chiếm hết toàn bộ camera, đồng tử màu vàng co rụt lại, sau đó chậm rãi giãn ra, nó quan sát một lát, có lẽ không thấy có gì thú vị bèn quay người nhảy tới khuỷu tay Lục Quý Hành, ngửa đầu mềm mại kêu meo meo với anh, đoán là đó đang nói “Cái thứ gì đây, thật nhàm chán”, sau đó ngã xuống lòng anh, cuộn trò híp mắt, không coi ai ra gì ngáp một cái thật to.
Khung bình luận từ “A Tôn Vương nhãi con, mẹ yêu con!!!” Biến thành “A a a a a a buông con mèo kia ra, đến với em này!”
“Tôi nhận ra nó, má, đây không phải Đại Bạch nhãi con à?”
“Bị anh mình túm về nhà lúc nào.”
Đây chính là chân thân của Nam Hoàng mà!
Một nam chính khác của bộ phim tên là Tưởng Thần, ngũ quan cũng không xuất sắc, là diễn viên đã có tuổi, trước khi ảnh tạo hình được tung lên, không ít người nói Nam Hoàng quá xấu, bởi vì bộ phim này không giống những bộ phim khác, là thế giới quan và hình tượng nhân vật có trước, đại khái là mấy năm gần đây, loại phim thế này không có nhiều phim thế này, cũng không có mấy phim xuất sắc, cho nên khi nó đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người cảm thấy khá mới mẻ, lúc ấy không ít người tỏ vẻ chờ mong, tham dự thảo luận, người được mong chờ nhiều nhất lại không phải Đại La Vương Tôn đang nổi tiếng mà là Nam Hoàng, đây là người mưu mô thật sự, một kẻ giỏi bày mưu lập kế từ thời Viễn Cổ, hiểu âm thầm không đánh mà thắng, lấy đầu người từ xa, khí chất không tầm thường, là nhân vật tàn nhẫn.
Sau đó khi tạo hình được tung ra, tất cả mọi người đều kháng cự, diễn viên quá già rồi, trước nay Tưởng Thần là người ôn hòa không tranh, thế nào cũng không tưởng tượng ra anh ta diễn một sát thần diệt thế, còn có trí tuệ vô thượng bày mưu tính kế. Loại khí thế này căn bản không thể nhìn thấy từ người anh ta.
Nhưng có lẽ đoàn phim này am hiểu lật ngược tình thế, từng giây từng phút đều xoay ngược lại, dù sao bây giờ người xem nhìn thấy Tưởng Thần đều là “Hoàng của em! Hoàng của em! Hoàng của em! Mẹ ơi quá đẹp trai.”
Tưởng Thần dùng kỹ thuật diễn xuất thần của mình bắt được một đám mê muội, từ một diễn viên có tuổi bị nâng lên thành người có độ nổi tiếng như thành niên non tơ, gần đây danh tiến ngày càng cao hơn.
Chú mèo Đại Bạch này cũng nước lên thì thuyền lên, làm một chú mèo diễn viên, nó cống hiến cho bộ phim không ít dễ thương và lưu lượng, hậu trường của nó được chia sẻ với số lượng kinh người, thậm chí có cả fandom.
Thậm chí có người còn liên lạc với đoàn phim, bỏ số tiền lớn xin địa chỉ của Đại Bạch để gửi cá khô cho nó cả đời.
Quả thật là cảm động trời đất, mèo giới nhân vật nổi tiếng trên mạng.
Fans đã lập kế hoạch tặng giải thưởng vai phụ tốt nhất cho đồng chí Đại Bạch.
Không ngờ bây giờ lại thấy nó ở chỗ Lục Quý Hành, điều này đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết chỗ nào truyền tin tức ra, chẳng bao lâu người xem phát sóng trực tiếp đã tăng chóng mặt, nhóm người hút mèo cuồng ma đã đến chiến trường.
Lục Quý Hành đành phải kéo camera xuống thấp, nhắm thẳng vào Đại Bạch, nắm hai chân nó nói: “Nào, Đại Bạch, chào hỏi một cái, người hâm mộ của mày đến rồi.”
Anh giải thích: “Đại Bạch là mèo hoang, vốn muốn đưa người khác nhưng sau tôi ôm nó về, vợ tôi nói muốn nuôi, khả năng sau này nó sẽ ở lại nhà tôi.”
Động tác nắn chân có lẽ làm Đại Bạch nhớ tới hành vi nào đó mà loài người ngu xuẩn đã làm với nó, nó nhe răng trợn mắt với Lục Quý Hành.
Khung bình luận cười muốn điên rồi.
“Nam Hoàng: Ông là mèo, không ăn cơm chó, đồ tồi!”
“Nam Hoàng: Sát thần, ông là sát thân, loài người ngu xuẩn này!”
“Ha ha ha ha ha ha Hoàng của tôi đã bị tổn thương lòng tự trọng.”
“Đại Bạch: Ông siêu hung!”
“Đau lòng anh tôi, bây giờ địa vị của anh trong nhà ngày càng thấp, về sau có con anh chính là người có địa vị thấp nhất trong nhà ha ha ha ha!”
“Bé con không phải sợ, bé chính là trẻ hư plus, phiên bản nâng cấp, không sợ!”
“A Tôn Vương và Nam Hoàng quyết đấu, có vé mới được vào xem, mua đi mua đi! Tôi chọn Hoàng của tôi, Hoàng của tôi thiên thu vạn đại!”
“Bên trên nói chuyện cẩn thận một chút, là A Tôn Vương của tôi không cầm đao lên được hay là bồ phiêu rồi?”
“…”
Lục Quý Hành bật cười khi thấy dáng vẻ hung dữ của Đại Bạch, đại khái là nhớ tới chuyện ngốc nghếch người nào đó làm, nghe nói còn dọa nó một hồi, anh đành phải sờ cái đầu béo của Đại Bạch.
Anh nói: “Xin lỗi, có người phát rồ dọa nó một hồi, lại hại nó chịu tội thay, chắc bây giờ đang còn bực bội!”
“Nha nha nha nha, ai nha!”
“Anh không khoe khoang một chút là khó chịu đúng không?”
“Có phải mình nghe nhầm rồi không? Anh muốn quỳ mì ăn liền hay quỳ sầu riêng, anh tự chọn một cái đi!”
“Ha ha ha ha, d*c vọng cầu sinh yếu quá đó anh!”
“…”
Lục Quý Hành ở thư phòng, Vưu Gia vốn đang nghiên cứu ca bệnh, lúc này cô đến đây tìm sách, thấy anh đang phát sóng trực tiếp thì rón rén bước đi.
Kệ sách rất cao, từ nền đất đến trần nhà, một ít sách không thường đọc sẽ để ở cao nhất, Vưu Gia kéo thang đến, kết quả mấy quyển sách đó ở quá cao, cô chỉ có thể cực khổ dịch tới dịch lui.
Sau đó Đại Bạch thành công bị cô hấp dẫn, hai mắt đảo loạn, như là đang nghĩ rốt cuộc cô đang làm gì, sau đó lao đi như hổ đói vồ mồi…
Thân hình béo múp kia sút nữa là đâm Vưu Gia ngã sấp xuống.
Vưu Gia một tay đỡ thang, một tay đỡ kệ sách để giữa cân bằng, Đại Bạch đã nhảy lên bả vai cô, hoàn toàn không chột dạ về cân nặng của mình, nó đè lên vai Vưu Gia, dẩu đít ngửi sách trên tay cô.
Vưu Gia: “…”
Cô cảm thấy, khả năng trong cơ thể Đại Bạch là linh hồn một con Husky.
Từ khi Đại Bạch nhào qua, Lục Quý Hành đã để ý đến, bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm được, khi cúi đầu một lần nữa, anh phát hiện bình luận đã thay đổi—
“Ai da, để tôi đoán xem, đây là người nào đi vào!”
“Đại Bạch của tôi lại có thể nhào qua nhiệt tình như thế, có thể thấy tình cảm của nó dành cho chị dâu A Quý chính là chân ái.”
“Chị A Quý chính là người thắng, nhìn mà xem, hàng phục trẻ hư plus, ôm ấp chân thân Nam Hoàng, có mèo có chó, có cả thế giới!”
“Chó? Chó ở đâu ra, anh tôi nuôi chó á? Tôi bỏ lỡ cái gì à?”
“Chó? Bé cưng của tôi không phải à? Lai giữa Husky và chó lông vàng, trong chín chắn có thần kinh!”
“Ha ha ha ha ha ha, anh tôi cúi đầu, anh nhìn thấy, các cô nói chuyện cẩn thận một chút!”
“Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ấy kìa, không biết còn tưởng rằng chị dâu A Quý có Tiểu Tiểu Quý!”
…
Lục Quý Hành: “… Chờ tôi một chút.”
Anh bỗng nhiên đứng lên, đi qua ôm Vưu Gia trên thang xuống, nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn quyển nào?”
Vưu Gia lập tức vui vẻ, giơ tay chỉ này chỉ kia không chút khách khí: “Sổ tay y học dự phòng, quyển tư liệu của trung tâm dị tật, còn có báo y tế của tỉnh từ tháng chín đến tháng mười hai năm ngoái, cả mấy quyền tâm thần học nữa, anh lấy hết xuống giúp em nhé…. Bên dưới, bên dưới còn cái folder nữa, đúng, là cái kia.”
Khi Lục Quý Hành trở về, fans đã bắt đầu tự kiếm cái vui ở khung bình luận.
“Tôi phát hiện, giọng nói của chị dâu A Quý rất ngọt!”
“Tôi cá cược một tệ, vừa rồi chắc chắn anh tôi vừa chơi ngầu!”
“Một phen ôm người xuống, sau đó dùng giọng điệu tổng giám đốc lạnh lùng nói, vất cả vậy làm gì, không biết gọi anh lấy giúp à?”
“Nói xong liền duỗi tay đến ngăn cao nhất của tủ sách, cực kỳ làm màu lấy quyển sách mà chị dâu A Quý có kiễng chân cũng không vớt đến được.”
“Hoặc là sờ đầu chị dâu A Quý, cười yêu chiều, rõ ràng đắc ý muốn chết còn phải mỏ hỗn nói một câu ‘chú lùn’.”
“Ha ha ha ha cái này chứng minh cho đàn ông đều là đồ đểu!”
“Các cô… Đều là ma quỷ à?”
“Không không không, ma quỷ chính là anh ấy, cô chỉ cần ngẫm lại dáng vẻ phong tao của công đực xòe đuôi, cô sẽ biết anh ấy vừa mới làm gì?”
“A, bé con lớn lên cưới vợ, làm lòng mommy rất phiền muộn!!”
Lục Quý Hành: “…” Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm khung bình luận, càng ngày càng cảm thấy mình nhận phát sóng trực tiếp là một sai lầm.
“A Tôn Vương của tôi đã tới, yên lặng!”
“Suỵt~”
“Cẩn thận anh ra đại chiêu!”
“Lập tức hạ gục toàn trường.”
“Nã pháo toàn vũ trụ!”
“Mau, quỳ quỳ quỳ quỳ xuống, mau khô khẩu hiệu cùng tôi—“
“Sớm sinh quý tử!!!”
“Ba năm ôm hai!!!”
“Anh rất được đó anh ơi!”
“Eo tốt thận tốt, sao phải xoắn!”
Lục Quý Hành: “…” Đều là trêu đùa cái gì!
Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng chữa trị được thế giới quan đã rách nát: “Được rồi, tạm biệt, không muốn nhìn thấy các cô nữa!”
“A, tắt sớm vậy ạ?”
“Tay Nhĩ Khang, anh chạy đi chỗ nào?”
“Lớp phòng ngự của anh càng ngày càng yếu!”
“Đừng đi mà anh, ở lại đi mà.”
…
Một đám người thấy anh đã quyết, cuối cùng bất chấp tất cả trêu đùa anh.
“╯^╰ có vợ đẹp mèo béo ấm giường, anh càng ngày càng sa đọa”!
“Đừng cho là em không biết anh muốn đi sáng tạo sinh mệnh.”
“Anh là đồ đàn ông thối thấy sắc quên bạn.”
“╯^╰ đàn ông đều là đồ tồi!”
“Tổ chức thành đoàn thể đi trộm chị dâu A Quý, trộm một được ba, quả thực tuyệt vời!”
“Oa, nói có lý!”
“Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu sao? Vậy chị dâu A Quý quả thực là nhân vật trung tâm! Tôi cũng muốn.”
…
Lục Quý Hành rốt cuộc không thể chịu được nữa, anh tắt phát sóng trực tiếp.
Vưu Gia còn chưa nghiên cứu xong ca bệnh đã bị Lục Quý Hành khiêng về phòng ngủ, cô vừa nắm lỗ tai anh vừa lên án: “Đồng chí Lục Quý Hành, anh làm vậy là không đúng. Em dùng sự chuyên nghiệp của em nói cho anh, túng dục hại thân!”
Lục Quý Hành liếc nhìn cô một cái rồi ném cô lên giường, không nói một lời lột quần áo cô ra.
Vưu Gia kháng cự không có kết quả, cô cảm thấy thẹn muốn chết: “Anh… Anh không cần phải trắng ra như vậy chứ?”
Thẳng… Đi thẳng vào chủ đề? K1ch thích như vậy?
Lục Quý Hành lật cô lại, không thể nhịn được nữa nên vỗ một cái lên mông cô.
Nếu Vưu Gia có lông, chắc chắn bây giờ lông cô còn xù lên hơn cả Đại Bạch, nghĩ thầm Lục Quý Hành đúng là càng ngày càng biến thái.
…
A, sau lại chứng minh, tưởng tượng quá nhiều là không được.
Lục Quý Hành chỉ xem cô tắm rửa xong, xoa thuốc mở lên eo cô, thuận tiện ném một lọ thuốc cho cô: “Cỗ đó… Em bôi hay là để anh bôi giúp em?”
“Em… Em tự làm, em tự làm.”
“Em nhìn thấy?”
Vưu Gia: “…”
Hai người ở bên nhau nhiều năm, ngày hôm qua là lần đầu tiên Vưu Gia bị thương như vậy.
Có lẽ cô không biết hôm qua lúc mình ngủ không còn biết trời trăng gì, Lục Quý Hành đã xem xét vết thương cho cô…
Nếu không bây giờ cô sẽ muốn đánh anh hơn nữa.
Trên đường đi về từ công ty, Lục Quý Hành thuận tiện đi vào tiệm thuốc.
Lúc xuống xe, anh Mạch còn cực kỳ chu đáo nói: “Đừng, cậu đi không tiện, cậu muốn mua gì để anh đi mua cho.”
Lục Quý Hành chỉ liếc anh ấy một cái, thản nhiên nói: “Anh đi càng không tiện.”
Anh Mạch lập tức một lời khó nói hết: “A, đàn ông đã kết hôn!”
“Vẫn hơn già mà chưa lập gia đình nhiều.” Lục Quý Hành bổ đao: “Nếu em nhớ không nhầm thì anh lớn hơn em chín tuổi.”
Anh Mạch: “Đm!”