Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 55:




“Anh yêu em nhiều tới mức nào, em cũng không tưởng tượng được đâu.” Lục Quý Hành nhéo mặt cô, anh ôm cô đặt lên đùi mình, cười nói: “Em nhìn em xem, một đống tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy.”
Vưu Gia đột nhiên cảm thấy hơi nhộn nhạo, cô chọc mặt anh: “Sao đột nhiên anh lại nói lời dễ nghe vậy hả!”
Lục Quý Hành ngửa đầu cười.
Đồ ngốc!
Hôm nay Mẫn Chi đến nhà bà ngoại, Dao Chi được thầy dạy nhảy đón đi, dạo này Dật Chi đang học cờ vây, cho nên bây giờ chỉ có Vưu Gia và Lục Quý Hành ở nhà.
Thế giới hai người, Lục Quý Hành cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi, đưa em đi ra ngoài chơi.”
Đại Bạch không biết chui ra từ chỗ nào, nó lười nhác meo một tiếng, tuổi của nó ngày càng lớn là càng không thích vận động, Vưu Gia không có việc gì sẽ đi xoa nó, đối xử với nó dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc này Vưu Gia bế Đại Bạch lên, hỏi nó: “Mày cũng muốn đi cùng à?”
Đại Bạch lười nhác meo một tiếng.
“Được rồi, vậy mang mày đi theo.”
Lục Quý Hành: “…”
Vì vậy thế giới hai người có thêm một bóng đèn hình mèo, Vưu Gia cực kỳ thích Đại Bạch, sờ đầu gãi cằm vuốt lông, không để nó phải đi đường, đi đâu cũng ôm nó, bản thân Đại Bạch không muốn động, cho nên nó rất vui khi được đối xử như vậy. Mèo béo đặc biệt đáng chú ý, đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vưu Gia như khen con cuồng mà, gặp người tò mò đến gần là lập tức ưỡn ngực kể về truyền kỳ đời mèo nhấp nhô của Đại Bạch cho họ nghe.
Lục Quý Hành gõ đầu cô: “Trải nghiệm truyền kỳ nhất của nó là có một con sen không đáng tin như em, nó có thể vui vẻ sống đến bây giờ đều do tâm thái tốt, nếu không nó đã bị em chọc tức chết từ lâu rồi.”
Nhớ lịch sử đen năm đó khi mới ôm Đại Bạch về, cô trộm uống sữa chua rồi vu hãm cho nó, anh có thể cười nhạo cô cả đời.
Vưu Gia không phục: “Em đối xử với Đại Bạch không tốt ạ? Em đối xử với nó tốt như với anh mà.”
Lục Quý Hành: “…” So sánh kiểu gì vậy.
Hai người đi đến nhà hàng nhưng bị nhân viên phục vụ ngăn lại vì không thể mang thú cưng vào, Vưu Gia liền hưng phấn kéo anh đến quán ăn khuya chuyên hải sản, cô vừa cảm thán đồ ăn ngoài phần lớn không vệ sinh, vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cái này, cái này, cái này nữa, con cua bên kia, thêm hai phần tôm, một phần mực muối tiêu.”
Sau đó quay đầu nghiêm trang nói với Lục Quý Hành: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, cơ thể bị hành nhiều trái lại càng rắn chắc hơn.”
Nhìn mà xem, giống lời bác sĩ nói không?
Nơi ăn cơm có rất nhiều người, tuy rằng hai người đã rất cẩn thận nhưng vì gần đây có chương trình giải trí phát sóng, độ chú ý tăng cao, cho nên vừa mới người vừa mới ngồi xuống đã có người phát hiện, người bàn bên nóng lòng muốn thử đã lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi Vưu Gia: “Con gái của tôi rất thích bạn, có thể mời bạn chụp ảnh chung với con bé không?”
Vưu Gia ôm mèo, cô nhìn người hỏi, lại nhìn Lục Quý Hành, cô không hiểu rõ tình huống, bèn chỉ vào mình xác nhận lại: “Cùng tôi?”
Đối phương khẩn thiết nhìn cô: “Có thể chứ?”
Vưu Gia ngây ngốc gật đâu: “Được chứ!”
Cô bé hơi xấu hổ ló đầu ra khỏi lưng mè, cẩn thận nắm lấy bàn tay Vưu Gia duỗi đến, sau đó dựa vào gần Vưu Gia, mẹ cô bé chụp ảnh giúp, có vẻ cô bé rất có hứng thú với Đại Bạch, Vưu Gia cười nói: “Cháu có thể sờ nó, nó rất ngoan, sẽ không cắn người, nhưng cháu đừng sờ đuôi của nó nhé!”
Cô bé sờ đầu Đại Bạch, Đại Bạch ngẩng cổ ngáy ngủ, nhìn có vẻ rất thích ý, cô bé vui sướng vô cùng. Hai mẹ con vui vẻ phấn chấn quay về bàn ăn của mình.
Rốt cuộc Vưu Gia cũng hoàn hồn, cô thò lại gần hỏi nhỏ Lục Quý Hành: “Vì sao con bé muốn chụp ảnh chung với em, chẳng lẽ là vì không dám tìm anh? Anh nói xem sao lúc nào anh cũng xụ mặt như vậy hả, dọa bạn nhỏ sợ rồi kìa.”
Lục Quý Hành híp mắt: “Xụ mặt?”
Vưu Gia “A” một tiếng, mỉm cười nói: “Ý em là, vẻ mặt không ôn hòa cho lắm.”
Chân chó, Lục Quý Hành cười: “Không, khả năng con bé muốn chụp ảnh với Đại Bạch nhưng ngại bỏ qua em.”
Vưu Gia suy nghĩ, thấy cũng có lý, cô buồn bã ỉu xìu nhăn mũi, cảm thấy mình bị đả kích.
Lục Quý Hành buồn cười, anh mạnh tay xoa đầu cô.
Vì bị nhận ra cho nên Vưu Gia ăn cơm văn nhã hơn rất nhiều, lột tôm đều lột đến xinh đẹp, sau đó Lục Quý Hành lau tay cho cô rồi tự mình lột cho cô ăn.
Vưu Gia là kẻ ung thư tay, lột da hay tôm gì đó đều không thành thạo, vì thế cô vui vẻ chờ ăn sẵn.
Được như ý nguyện… Ăn nhiều….

Cơm nước xong, hai người đến bên hồ tản bộ, đầu hạ, gió chiều mang theo khí nóng, hỗn loạn vài phần lạnh lẽo, sự kết hợp này lại sảng khoái lạ thường.
Có rất nhiều người tản bộ, cặp đôi cũng nhiều, gặp phải những đôi trẻ tuổi, bọn họ thân mật tới mức làm Vưu Gia là người đã kết hôn nhiều năm cũng cảm thấy đỏ mặt.
Lục Quý Hành đặt bàn tay lên cổ Vưu Gia, Vưu Gia nghiêng đầu nhìn anh, lại nhìn những đôi đang nắm tay đi xung quanh, cô cảm thấy người khác đến là để khoe tình cảm, còn mình như là trẻ con được Lục Quý Hành dắt đi chơi.
Vì thế Vưu Gia bĩu môi: “Anh này, sao anh như cán bộ già thế!”
Lục Quý Hành dở khóc dở cười, anh chụp nhẹ đầu cô.
Có nhóm học sinh trẻ tuổi đang vẽ vật thực, thấy mèo béo trong tay Vưu Gia thì cảm thấy rất hứng thú, bèn tiến lên xin chụp ảnh Vưu Gia, Vưu Gia vui vẻ bày tư thế cho người ta chụp, còn để lộ mặt của Đại Bạch, chụp xong, bạn nam kia luôn miệng cảm ơn Vưu Gia, còn tặng bánh quy gấu cho cô, Vưu Gia từ chối mãi mà không ngăn được sự nhiệt tình của cậu ấy, cuối cùng đành nhận lấy.
Cậu trai vuốt lỗ tai cười ha ha, Lục Quý Hành bỗng nhiên nhíu mày, anh thầm kéo Vưu Gia ra sau, nói với cậu ấy: “Không khách khí.”
Dáng vẻ kiêu ngạo kia thật là không dám nhìn.
Vưu Gia bụm mặt cười trộm, sau đó cười nhạo anh ấu trĩ.
Lúc sau Lục Quý Hành vớt Đại Bạch vào lòng mình, không còn ai đến gần Vưu Gia nữa, rốt cuộc Lục Quý Hành cũng được thư thái.
Đôi tay Vưu Gia được giải phóng là cô bắt đầu không an phận được, cô đi đến một cửa hàng đồ handmade ở đầu cầu xem chuông gió do chủ quán làm, Vưu Gia nhìn trước ngó sau, lâu đến mức chủ quán tự mình đến tiếp đón cô: “Chào bạn, bạn có gì cần tôi giúp không?”
Vưu Gia: “Mạo muội hỏi một chút, cái này có bán không nhỉ?” Đó là một chiếc chuông gió có hình thức cổ xưa theo phong cách dị vực, tiếng chuông rất độc đáo.
Chủ quán cười xin lỗi: “Xin lỗi bạn, cái này là hàng trưng bày không bán, trong quán có tài liệu để làm, nếu bạn có hứng thú thì có thể tự làm một cái, nếu có chỗ nào không hiểu tôi có thể dạy bạn.”
Vưu Gia quay đầu nhìn Lục Quý Hành với vẻ mặt cầu xin.
Đã bao giờ Lục Quý Hành từ chối cô đâu, lần này anh cũng bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng.
Vưu Gia mặt mày hớn hở, cô vỗ tay nói: “A Quý tốt nhất.”
Lục Quý Hành liền không nhịn được cười.
Trong quán không có nhiều người, bên này hẻo lánh lại thêm cửa hàng rất nhỏ, phong cách mộc mạc không quá nổi bật.
Chỉ có một cặp người yêu, hai mẹ con và một cô gái trẻ tuổi.
Một đôi kia đang mài nhẫn, cô gái vẫn luôn cười nhạo bạn trai ngốc, mẹ con thì đang làm búp bê, người mẹ kiên nhẫn dạy con nên vẽ như thế nào, cô gái trẻ tuổi đang làm một căn nhà gỗ, có lẽ chỗ nào xảy ra vấn đề, cô ấy phải hủy hết để làm lại, cặp chân mày xoắn lại, cô ấy hung dữ nói vào điện thoại: “Tay bà sắp bị keo nước dính hỏng rồi, đời trước anh ta tu được phúc đức gì mới có thể gặp được tao.”
Vưu Gia lôi kéo Lục Quý Hành đi chọn tài liệu sau đó ngồi xuống góc bàn dài.
Tay cô cầm dao phẫu thuật vừa ổn vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng mà…
Cô hoàn toàn bó tay với những thứ này.
Ung thư tay, không trị được.
Cô xin Lục Quý Hành giúp đỡ, Lục Quý Hành thờ ơ liếc cô một cái.
Vưu Gia kéo tay anh, Lục Quý Hành vẫn thờ ơ xoa đầu Đại Bạch.
“A Quý! A Quý? A ~ Quý~” Vưu Gia làm nũng lấy tay nhọc mặt anh.
Rốt cuộc Lục Quý Hành cũng không căng được, anh cười một tiếng rồi chấp nhận số phận đưa mèo cho cô, búng một cái lên sọ não cô.
Vưu Gia ân cần cuối tay áo cho anh.
Đại Bạch nhàm chán ngáp một cái. Cô gái bên cạnh ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục đùa nghịch đống gỗ trước mặt. Nhưng cách một lát cô ấy lại ngẩng đầu nhìn thoáng quá, đồng thời nói nhỏ vào điện thoại: “Đm, hình như tao nhìn thấy Lục Quý Hành với vợ ảnh!”
Vưu Gia: “…”
Lục Quý Hành xem xét tài liệu một lượt sau đó bắt đầu lắp ghép, động tác thành thạo làm Vưu Gia nghi ngờ có phải anh đã học trộm trước không, vì thế cô ôm Đại Bạch nhìn anh, cả quá trình đều dùng ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Đời này Lục Quý Hành sống dưới ánh đèn, chỗ nào cũng là tiếng vỗ tay và la hét, lại chỉ riêng ánh mắt một người là đặc biệt nhất.
Lục Quý Hành nghiêng đầu hôn chóp mũi cô.
Hai người ngồi trong góc, phòng cũng không có nhiều người, nhưng tóm lại vẫn là trước công chúng, đây là lần đầu tiên Lục Quý Hành không kiêng dè như vậy. Vưu Gia đẩy anh một phen: “Anh làm gì vậy!”
Đến cả Đại Bạch cũng kêu “Meo” kháng nghị.
Lục Quý Hành chỉ cười một cái.
Chuông gió đã làm xong, bà chủ cẩn thận bao lại cho cô, còn khen cô có người chồng tốt.
Vưu Gia híp mắt cười, nói cảm ơn.
Trời đã gần chạng vạng, dì giúp việc gọi điện nói Mẫn Chi đã về, Lục Quý Hành bèn lái xe mang theo Vưu Gia đến chỗ thầy dạy nhảy để đón Dao Chi, sau đó đến Cung Thiếu Niên đón Dật Chi, khi về đến nhà, Mẫn Chi đang cáu kỉnh nói không muốn ăn cơm, Lục Quý Hành khom lưng bế con gái lên: “Vì sao Mẫn Chi không muốn ăn cơm?”
“Mẫn Chi không đói bụng.”
“Con ăn đồ ăn vặt ở nhà bà ngoại rồi à?”
Mẫn Chi chôn mặt vào ngực ba.
Lục Quý Hành ôm bé ngồi xuống trước bàn ăn: “Ba đút cho con, Mẫn Chi ăn bát cháo, được không?”
Mẫn Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Dao Chi đi tắm rửa, Dật Chi ngồi xổm ở phòng khách trầm tư nhìn bàn cờ, Vưu Gia đi đến ngồi xổm trước mặt cậu bé, cô kỳ: “Kỳ thủ, ăn cơm không?”
Dật Chi liếc nhìn mẹ một cái, cậu bé kiêu ngạo banh cằm, gật đầu nói: “Có ạ!”
Sắp xếp xong cho ba đứa nhỏ cũng đã đến tám giờ tối.
Lục Quý Hành tắm rửa xong liền đi họp video qua điện thoại, Vưu Gia không có gì để làm, cô đi ôm hết áo sơ mi của Lục Quý Hành ra để là cho phẳng, sau đó lấy máy tính xem tin tức.
Mục giải trí đăng tin, nói có người gặp được Lục Quý Hành và vợ ăn khuya ở quán hải sản, sau đó có người kể đại khái hành trình của Lục Quý Hành và Vưu Gia hôm nay, nói chắc là ra ngoài chơi, hai người rất giản dị cho nên không đi lên xin chữ ký và chụp ảnh chung. Có điều hai người đã rải rất nhiều cơm chó.
Các fans của Lục Quý Hành kéo nhau đi trêu anh—
“Lão thịt khô hết thời, ngày nào cũng dựa vợ con để kéo cảm giác tồn tại!”
“Tôi cảm thấy gánh nặng thần tượng của ảnh mất hết rồi, mang chị dâu A Quý đi ăn khuya 2333.”
“Khoe tình cảm? Không tồn tại, anh tôi đã đủ khắc chế.”
“Mối tình đầu hiểu biết một chút, đẩy hết toàn bộ công việc khi sinh con, anh tôi lo lắng cho chị dâu nổi tiếng trong giới luôn rồi ha ha ha ha!”
“Không có cách nào, ai bảo chị dâu A Quý đáng yêu như vậy làm gì.”

Đương nhiên cũng có người chê trách, nói Vưu Gia có bệnh công chúa, nói Lục Quý Hành chiều vợ mất hết mặt mũi. Còn có người âm mưu dương mưu rằng những chuyện này đều để tẩy trắng, chuyện giữa Cao Nhược Lâm và Lục Quý Hành còn chưa rõ ràng mà đã vội ra ngoài khoe tình cảm, giả không thể giả hơn.
“Chuyện của Cao Nhược Lâm, người có đầu óc đều nhìn ra là chuyện thế nào được chứ? Lúc các người suy luận âm mưu dương mưu sao không nghĩ có phải Cao Nhược Lâm tự biên tự diễn không!”
“Người phụ nữ này tâm tư quá nặng, năm đó ly hôn cùng đạo diễn Ngụy là có thể nhìn ra, ích kỷ còn thực dụng, đến bây giờ tôi vẫn bất bình thay Đa Âm, cái khỉ gì không biết.”
“Nếu tôi là Lục Quý Hành, tôi bị mù mới không thích người phụ nữ như chị dâu A Quý.”
“Nếu ai sinh cho tôi một cặp sinh đôi cùng với một cô con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, muốn tôi đặt cô ấy lên bàn thờ cũng được, yêu thương một chút đã là cái gì?”
“Cái này mà đã là bệnh công chúa? Tôi đây để chồng rửa chân cho chẳng phải là tội ác tày trời hả, trời ạ, không phải Đại Thanh của trẫm đã diệt vong rồi sao?”
“Thừa nhận người ta yêu thương nhau khó vậy à? Anh tôi đã kín tiếng như vậy rồi, suốt bao nhiêu năm mới chịu mang chị dâu ra khoe chút, anh ấy nâng chị dâu trong lòng bàn tay tôi cũng thấy đó là chuyện bình thường.”
“Còn không phải hả, chị dâu A Quý đối xử với anh tôi siêu tốt có được không? Năm đó lúc sinh đôi anh tôi đau lòng vô cùng, nói sau này không sinh nữa, nhưng chị dâu thấy anh tôi thích con gái nên kiên trì mang thai tiếp, lúc sinh đôi thì rất thuận lợi, nhưng khi sinh Mẫn Chi thì không dễ như vậy, chị dâu bị khó sinh, lần đó chị dâu cảm thấy mình không qua được, còn khóc lóc nói hậu sự.”
“Đúng vậy, tôi là người làm ở bệnh viện kia, lúc ấy hài vô cùng, thật ra trạng thái của thai phụ không quá tốt nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng tới tính mạng, người đỡ đẻ chính là chủ nhiệm của chúng tôi, cũng là người quen của chị dâu. Khi đó chị dâu khóc mãi không ngừng, chắc là sợ lắm, chị ấy hỏi gì đó mà chủ nhiệm không hé răng, thế là chị ấy có cảm dự cảm không, cũng im lặng không nói, qua lúc lâu sau mới không nhịn được khóc lên, chủ nhiệm của chúng tôi cố ý trêu chị ấy, nói em có hậu sự gì muốn dặn lại không? Chị dâu lập tức khóc toáng lên, nói muốn truyền lời lại cho chồng, sau này nếu cưới người khác thì đừng nói cho chị, chị không chịu nổi, còn nói muốn đặt tên con gái là Mẫn Chi để thương tiếc người mẹ tuổi xuân chết sớm của con bé, nhưng sau đó lại bảo không được như vậy, làm thế là không tốt với con, cứ lẩm bẩm mãi, siêu đáng yêu. Không ngờ cuối cùng vẫn đặt tên là Mẫn Chi, đại khái là Lục Quý Hành thật sự rất thương bà xã!”

Vưu Gia nhìn một lát, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, làm vợ người nổi tiếng có điểm này là không tốt, chính mình cũng thành nửa nhân vật công chúng, chuyện xấu này cũng không giấu được.
Đêm đó 10h:07p, Lục Quý Hành đột nhiên mở phát sóng trực tiếp, nhưng hình ảnh xuất hiện lại là—
Vưu Gia.
Cô để sát vào màn hình hỏi: “Có nhìn thấy tôi không? Tôi là Vưu Gia, vợ của Lục Quý Hành. Tôi mạo muội mở phát sóng trực tiếp, ảnh không biết đâu, có lẽ ngày mai anh Mạch sẽ rất muốn đánh tôi (cười), nhưng tôi muốn chia sẻ với các bạn một vài chuyện. Vừa rồi tôi mới xem rất nhiều bình luận của các fans, thật ra tôi thích xem mọi người trêu chọc ảnh lắm, rất thú vị.
Gần đây có rất nhiều tin tức không thoải mái, nhưng tôi muốn nói các bạn không cần lo lắng ha, tôi luôn rất yên tâm về anh ấy, tôi ở bên ảnh từ năm mười mấy tuổi, chúng tôi sánh bước bên nhau rất nhiều năm, tôi tương đối ngốc khiến ảnh rất thương tôi, ha ha ha, chỉ đùa một chút. Tôi muốn nói là, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi, không có bất cứ ai có thể chen vào giữa hai chúng tôi cả.”
Fans điên cuồng spam a a a a a.
“Đm đm đm đm, đây thật sự là chị dâu A Quý?”
“Hu hu hu giọng nói hay quá, hơi khác trong chương trình kia nhưng vẫn rất ngọt, rất trong.”
“Hơi… Hơi khí phách!”
“Gọi anh tôi, vợ anh trốn anh ra ngoài này, hôm nay sắc đẹp tuyệt thế này đã bị bọn em dùng chung, a, anh, anh ở đâu, rất muốn nhìn hai người tương tác với nhau.”
“Chờ lát nữa anh tôi xuất hiện, ảnh ôm chặt chị dâu A Quý: Cô gái, em thế này là đang chơi với lửa.”
“Đúng, sau đó ném lên giường bắt đầu thế này thế này.”
“Đáng tiếc, không biết anh tôi có thể một đêm bảy lần không.”
“Đừng, lớn tuổi, thận không tốt.”
“Suỵt, không thể nói như vậy, lòng tự trọng của anh tôi sẽ bị tổn thương, bồ phải nói là, cơ thể nhỏ xinh của chị dâu A Quý không thể thừa nhận được.”
“Đã hiểu, sắp xếp xong, đạo diễn, xin hãy thả anh tôi ra.”

Vưu Gia vốn đang ấp ủ cảm xúc mà! Kết quả bị phá công chỉ trong một giây, cô bật cười thành tiếng: “Đừng, đừng như vậy, lát nữa sẽ bị khóa mất.”
Phía dưới cười ha ha không ngừng.
Lúc này Vưu Gia mới hắng giọng nói: “Tôi chia sẻ chút chuyện cũ đi! Khoảng thời gian này mọi người liên tục tranh luận về hai chúng tôi, nói là ngoại tình gì đó, tôi cảm thấy chuyện này tôi là người có quyền lên tiếng nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không có gì phải làm sáng tỏ cả, nên tôi bèn chia sẻ chuyện cũ vậy.”
“Dọn ghế nhỏ!”
“Ở đây có hạt dưa và nước có ga!”
“Kể, chị kể đi, em muốn nghe chuyện anh em quỳ cầu chị ở bên anh ấy.”

Vưu Gia lập tức bật cười: “Không đâu, lúc mười mấy tuổi tôi ngốc lắm, bị anh ấy lừa xoay vòng luôn.”
Thật ra ban đầu khi mới theo đuổi Vưu Gia, Vưu Gia đã từ chối.
Cô quen biết Lục Quý Hành từ nhỏ, nhưng lại không giao thoa nhiều, hai người như sống ở hai thế giới, Vưu Gia là đứa trẻ nghe lời, ba mẹ nói gì là làm theo đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì quỹ đạo cuộc đời sẽ theo một đường thẳng như bao người, thi vào một trường đại học không tồi, tìm công việc không tồi, đến tuổi tác nhất định lại tìm một người không tồi để gả cho, sau đó sinh một hai đứa nhóc…
Còn quỹ đạo cuộc đời của Lục Quý Hành chính là không có quỹ đạo, cuộc sống của anh tràn ngập biến số, ở trong mắt cô, anh chính là một người luôn không đi theo lẽ thường.
Vưu Gia nhát gan, nào dám ở bên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.