4.
Mà lần quan tâm này kéo dài mãi tới khi cô tốt nghiệp cao trung.
Lúc đầu Chu Triều Tuấn không tình nguyện, sau cũng từ từ chấp nhận hiện thực, ngoan ngoãn mà chăm sóc Du Sơ Sơ, sợ chỉ cần hơi lơ đãng, cô gái mắt mũi vụng về này lại gây ra chuyện.
Du Sơ Sơ rất hài lòng với cách thức quan tâm của Chu Triều Tuấn, cũng tự cho rằng cậu là vì không thể kiềm chế mình trước vẻ đẹp của cô, cho nên mới áp dụng kiểu “gần quan được ban lộc” này mà gần gũi với cô, đánh cắp trái tim cô.
Chu Triều Tuấn cho cô ánh mắt ghét bỏ: “Tớ thật phục cậu, giáo sư ảo tưởng Du Sơ Sơ!”
Cô cặm cụi ăn đậu hủ, miệng mồm lúng búng trả lời: “Vừa xinh đẹp vừa ưu tú như tớ, cậu bị hấp dẫn là chuyện bình thường.”
Cậu cười như không cười “Ha ha” hai tiếng, thò tay nhéo nhéo mặt cô nói: “Da mặt dày ít nhất cũng ba tấc, ảo tưởng là bệnh, cần phải trị.”
Cô đột ngột đưa mặt tới, đôi mắt cong cong như trăng non: “Chu Tạp Tạp, cậu biết cái gì mà người ta nói là “giải thích chính là che giấu, che dấu chính là sự thật” không?” Lúc cô nói, hơi thở ấm áp phả lên tai cậu, mặt cậu nóng lên, Chu Triều Tuấn giật mình lập tức đứng lên, né xa ra ba bước, nghĩ bụng, không thèm nói chuyện với cô nữa.
“Cậu đỏ mặt nha” Du Sơ Sơ lại rất sảng khoái cười to.
Chu Triều Tuấn á khẩu không nói gì được nữa.
Có một số việc như trời định sẵn, cho nên không cần sốt ruột. ví dụ như cô sẽ lải nhải bên tai cậu rất nhiều năm, ví dụ như cậu là hình ảnh tươi sáng đẹp đẽ nhất trong đầu cô.
Cho nên cũng không phải không thích.
——
Kết thúc kỳ thi đại học, ba Du Sơ Sơ tìm tới trấn Hoa Sen, cương quyết muốn đem cô đến Ireland chăn dê. Từ khi cha mẹ ly hôn đến nay, Du Sơ Sơ chưa từng gặp lại ba mình, sau khi mẹ Du Sơ Sơ bị bệnh rồi mất, cô đi theo cậu đến sống ở trấn Hoa Sen.
Nay tự nhiên có ba, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể thích ứng được.
Nhưng lúc Chu Triều Tuấn còn đang phân vân không biết có nên khuyên cô đi nước ngoài với ba mình không thì Du Sơ Sơ không nói tiếng nào đã gây ra một chuyện lớn.
Trường học bên cạnh có một cô gái xinh đẹp rất thích Chu Triều Tuấn, đã chặn đường cậu vài lần muốn “Bá vương ngạnh thượng cung”, bắt cậu làm bạn trai cô ấy.
Du Sơ Sơ đã cãi nhau với cô ấy vài lần, mới ngưng chiến một thời gian.
Nhưng cô gái ấy tính xấu không thay đổi, bây giờ nhuộm tóc lại màu đen, mặc đồng phục, giả vờ dáng vẻ hiền lành, đứng đầu đường làm vẻ chờ đợi thâm tình.
Hôm nay, Du Sơ Sơ vũ trang hạng nặng ra đường, cẩn thận nhìn cô gái kia vài lần, chắc chắn là không nhận lầm người, yên lặng đánh nhau.
Khi Chu Triều Tuấn ra tới nơi thì thấy đang hỗn loạn, hai người tóc tai lộn xộn như ổ gà, dấu móng tay cào trầy xước trên mặt, nút áo quần cũng bị văng mất 2 cái.
Thấy cậu tới, có lẽ sợ hình ảnh mình bị ảnh hưởng, cô gái kia nhanh như chớp biến mất. Cậu trầm mặt: “Du Sơ Sơ, cậu đang làm gì vậy?”
Du Sơ Sơ cười rạng rỡ: “Sắp phải đi rồi, tớ tặng cậu một món quà lớn, cô ta không đàng hoàng, tớ đánh một trận, từ nay về sau sẽ yên ổn thôi.”
“….”
Cô chớp mắt, tiếp tục giả vờ dễ thương: “Tớ nói từ lâu rồi mà, người vừa xinh đẹp vừa ưu tú như tớ, cơ bản là không thể ngăn được sự hấp dẫn của mình. Nếu cậu thấy cảm động thì có thể lấy thân báo đáp!”
“Da mặt dày quá, tớ không thèm” nhưng quay người lại, cậu trai trẻ đỏ mặt, nhếch môi, trong mắt đều là hình dáng của cô.
……………………..
Cuối cùng Du Sơ Sơ cũng nghe lời khuyên của mọi người, theo ba đi Ireland chăn dê, không, là học nâng cao.
“Cậu ra nước ngoài rồi không được chạy lung tung, muốn nhìn rõ mặt người thì gọi điện thoại video cho tớ.”
“Sao giống lời bạn trai dặn dò vậy.”
“Đừng ồn ào nữa, đây là lời mẹ tớ dặn! Mà tớ thấy cậu chỉ có nhìn được mỗi khuôn mặt tớ nên cố gắng chịu cho cậu gọi video thôi.”
“Gọi lúc nào cũng được hả?”
Cậu hơi sửng sốt, rồi đáp: “Ừ, lúc nào, ở đâu cũng được.”
Sau đó, Chu Triều Tuấn vào giới giải trí, cho dù có cách sông cách núi, Du Sơ Sơ cũng có thể biết được tin tức của cậu.
Đúng thật là lúc nào, ở đâu, ngẩng đầu ngước mắt, không đâu không thấy.
Nhưng tâm sự thiếu niên giấu kín trong lòng, lên men cho đến khi trưởng thành vẫn cứ như cũ, không chịu bày tỏ.
5.
Lúc Chu Triều Tuấn lần đầu tổ chức biểu diễn, Du Sơ Sơ đang phơi nắng ở trên núi không có trở về. Cô gửi cho cậu một túi, bên trong là một bộ trang phục do chính cô thiết kế, một bộ vest màu hồng nhạt.
Trong video, cô gái xinh đẹp tươi tắn như hoa dặn dò cậu: “Chu Tạp Tạp, nhớ kỹ là không được đứng núi này trông núi nọ!”
“Tại sao lại là màu hồng?” màu sắc quần áo làm cậu bối rối
“Bởi vì nam giới nên chọn màu hồng chứ sao.”
Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, rồi bóng gió hỏi bao giờ cô về thăm cậu của cô.
Ai ngờ Du Sơ Sơ cười vang: “Ba tớ nói sắp đón cậu qua đây chăn dê với tớ!”
Chu Triều Tuấn liền trợn mắt liếc cô.
“Tớ biết cậu nhớ tớ, thật ra cô gái xinh đẹp lại ưu tú như tớ, người theo đuổi xếp hàng từ phía nam đến phía bắc núi không hết, cậu cảm giác thấy nguy cơ cũng là bình thường! Có điều chăn dê cũng vui, tớ chơi chưa đủ, tạm thời chưa nghĩ đến việc về nước.”
Du Sơ Sơ nói không trở lại, thật sự không trở lại. Thật ra cậu cô qua bên đó nửa năm rồi lại quay về trấn Hoa Sen dạy học.
Một năm rồi lại một nữa, Chu Triều Tuấn vẫn cao ngạo lạnh lùng, chỉ có mẹ Chu là đứng ngồi không yên, cho cậu một tối hậu thư: “Sơ Sơ không về nhà thì con cũng đừng về nhà nữa.”
Cho nên, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột?
Thật ra trước đó cũng có người hâm mộ hỏi bao giờ tính chuyện yêu đương, Chu Triều Tuấn lấy “mẹ tôi nói” làm tấm khiên che chắn.
Nội dung cụ thể theo kiểu:
Mẹ tôi nói, trước hai mươi lăm tuổi không được yêu đương, nếu không thì không cho tôi về nhà.
Mẹ tôi nói, mua một cặp kính mát mang vào, nếu không mắt đào hoa quá hại người
Mẹ tôi nói, làm công việc tốt, mà hiếu thảo nghe lời càng tốt.
….
Vì ép Du Sơ Sơ về nước, mới đây cậu trích lời thành như vầy:
Mẹ tôi nói, qua hai mươi lăm tuổi chưa yêu đương, chính là bất hiếu
Mẹ tôi nói, là bạn bè cũng không sao, quan trọng nhất là tôi thích
Mẹ tôi nói, lớn như vậy mà chỉ có một mối tình đầu, rất mất mặt.
…….
Du Sơ Sơ thấy anh với một nữ diễn viên có tin tức lạ, quả nhiên, lập tức mua vé máy bay bay về.
Nhưng cô không tìm Chu Triều Tuấn trước, mà là gửi đến phòng anh một mối tình đầu đậu hủ hoa, xem xét cảm giác, sau đó trang điểm lộng lẫy đi xem anh biểu diễn.
Đám đông chen chúc, ồn ào, ánh mắt đầu tiên của cô chỉ thấy Chu Triều Tuấn đẹp đẽ như hoa, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng anh: “Xin chào, chào mừng cậu tới đây.”
Anh Thạch đang ở hậu trường đón khách quý nhìn thấy cô gái xinh đẹp, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Nhìn những nữ vũ công xinh đẹp trên đó, ban đầu cô còn cố kiềm chế, không để lộ vẻ giận dữ quá rõ ràng. Cuối cùng cũng hết kiềm được, gần như toàn bộ thời gian đều là trợn mắt nhìn chăm chăm người trên sân khấu.
Đến bài hát cuối cùng, người con trai đẹp đẽ đó mặc bộ quần áo kia ra, vẻ mặt Du Sơ Sơ mới dịu lại chút ít.
Cô nói thầm: “Cô gái xinh đẹp lại ưu tú như mình làm quần áo cho cậu, dễ gì mà có được!”
6.
Sau buổi biểu diễn, Chu Triều Tuấn ra sau hậu đài, liếc mắt nhìn qua, không thấy bóng dáng cô đâu? Du Sơ Sơ không chờ anh về nhà!
Anh Thạch cân nhắc lời nói: “Có lẽ là thấy em với bạn nữ nhảy thân mật nóng bỏng, cô gái nhỏ giận dỗi rồi.”
“Vậy sao anh không bỏ tiết mục nhảy nhót đó đi?”
Anh Thạch khổ không nói nên lời, anh không phải quản lý cấp cao của công ty, làm gì có quyền quyết định? Thiếu gia thật là khó hầu hạ mà!
Nhưng cái gì cần nói thì vẫn phải nói: “Cô gái nhỏ ghen cũng rất bình thường, em đi dỗ dành một chút, em ấy sẽ chịu thôi.”
Người cao ngạo nào đó lại còn đòi tranh cao thấp: “Tại sao em phải dỗ? Cô ấy ra nước ngoài nhiều năm như vậy cũng có dỗ dành em đâu!”
Cũng không thèm nghĩ lại coi hồi đó ai khuyên con gái nhà người ta ra nước ngoài chăn dê, ở với ba là đạo lý.
Chu Triều Tuấn trở về trấn Hoa Sen, chờ mỏi mắt mỗi ngày, chờ mãi Du Sơ Sơ mới đến nhà bắt tay làm hòa với anh, thiết lập lại chế độ hòa bình.
Mẹ Chu mắng anh không có tiền đồ: “Tại sao mẹ lại có đứa con ngốc như con chứ? Haizz, đau đầu quá!”
“Mẹ, chú ý từ ngữ, tốt xấu gì con trai mẹ cũng là người của công chúng!”
“Ngốc còn không cho người ta nói hả?”
Anh đang nghiên cứu một quyển sách nấu ăn, tháo mắt kính xuống, cười lấy lòng: “Dạ được, “ngài” nói cái gì cũng đúng”
Mẹ Chu lắc đầu: “Con xem cái đó làm gì, có rảnh rỗi làm đậu hủ hoa, còn không bằng đi mua một bó hoa hồng tặng người ta! Mẹ thấy có anh chàng kia mang một bó hoa hồng rất to đến nhà họ Du, Sơ Sơ nhận hoa rất vui vẻ đi ra ngoài hẹn hò rồi kìa.”
Nghe vậy, Chu Triều Tuấn đứng ngồi không yên, trước tiên là tìm cậu hỏi thăm tình hình, sau đó lén lút theo dõi tới nhà hàng. Anh càng xem càng tức, cô không cho anh nhận hoa hồng của người khác, tại sao cô lại nhận bó hoa to hiên ngang đi khắp nơi?
Anh lẻn ra ngoài, lượn qua lượn lại trước mặt Du Sơ Sơ hai vòng, sau đó giả bộ ngạc nhiên tháo kính mát xuống: “Sao tình cờ vậy?”
Ánh mắt chuyển qua người thanh niên bên cạnh, ánh mắt sắc lẹm như tia chớp mang ánh lửa, tư thế thiếu điều muốn đem người ta đốt cháy sạch sẽ.
Người nam kia nghẹn cười, vỗ vỗ vai anh không rõ ý tứ, sau đó vẫy vẫy tay, gió cuốn mây trôi đi mất.
Để lại Chu Triều Tuấn nửa cười nửa không nhìn Du Sơ Sơ.
“Anh ta là ai?”
“Đồng nghiệp”
“Đồng nghiệp gì?”
“Đồng nghiệp trong công ty, mẹ Chu không nói với anh hả?”
“Đồng nghiệp làm việc chung mà tặng hoa hồng cho em?”
“Cô gái xinh đẹp lại ưu tú như em, anh ta tặng bó hoa không phải bình thường lắm sao?”
“……”
Du Sơ Sơ ở nước ngoài thật ra không phải đi chăn dê, cô là nhà thiết kế, giấy chứng nhận có đầy đủ, lúc trước cao hứng còn làm cho Chu Triều Tuấn một bộ âu phục.
Hiện giờ trở về mở văn phòng làm việc cũng là đã có kế hoạch từ trước. Chu Triều Tuấn cũng biết, cô còn ở nước ngoài thiết kế trang phục cưới.
Khi anh trưởng thành, cô cũng không dừng lại.
Nhưng anh rất tò mò: “Tại sao em thích thiết kế áo cưới?”
Du Sơ Sơ cười, đôi mắt cong cong: “Bởi vì em không muốn người khác làm áo cưới, đây là áo cưới của em nha!”
“Em kết hôn với ai?”
“Cô gái xinh đẹp lại ưu tú như em, người muốn cưới em xếp dài từ thành nam tới thành bắc đó!”
“…..”