Lâm Nhược mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt Phương Tri Ngộ gần trong gang tấc. Hơi thở ấm áp bao trùm lấy hắn, không còn chớp nhoáng như lần trước mà càng sâu hơn, môi lưỡi bị mút run lên, đầu óc choáng váng từng cơn.
Bỗng nhiên hắn nhớ lại Phương Tri Ngộ nói: "Dù sao cũng là đàn ông, hôn một cái có sao đâu?"
Lâm Nhược lập tức nổi giận, đột ngột đẩy người ra.
"Gì mà không sao?! Đàn ông thì có thể hôn bừa bãi à?!"
Phương Tri Ngộ bị quát sững sờ, sau đó mới hiểu ra hắn nói gì, nhịn không được cười một tiếng.
Lâm Nhược càng tức hơn, "Anh cười cái gì?!"
Phương Tri Ngộ ngước nhìn hắn: "Tới đây."
Lâm Nhược không nhúc nhích, "Làm gì?"
Phương Tri Ngộ bỗng nhiên đưa tay kéo người lại rồi đè vào ghế salon, "Em tin thật đấy à? Ngốc quá."
Lâm Nhược ngơ ngác: "Hả?"
"Không phải hôn bừa bãi," Phương Tri Ngộ đưa tay xoa môi hắn rồi nói khẽ, "Vì thích nên mới hôn."
Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, "Thích, thích?"
"Đúng vậy," Phương Tri Ngộ chân thành nói, "Thích kiểu muốn làm bạn trai em."
Bạn trai...... Đầu óc Lâm Nhược hỗn loạn tưng bừng, nói năng lộn xộn: "Không có, không có tiền, tôi không có tiền thuê anh đâu."
Phương Tri Ngộ cười nói: "Không cần tiền, tiền của anh cũng để em giữ hết. Sau này anh chỉ làm bạn trai cho mình em thôi được không?"
Lâm Nhược kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, tựa như không hiểu anh đang nói gì.
"Nếu em không nói," Phương Tri Ngộ chậm rãi xích lại gần hắn, "Thì anh xem như em đồng ý rồi nhé?"
Hơi thở nóng hổi lại ập tới, Lâm Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy người trên thân ra rồi hoang mang mở cửa bỏ chạy.
"Nhược Nhược!" Phương Tri Ngộ quá bất ngờ nên không kịp giữ chặt người, đến lúc khập khiễng ra cửa thì Lâm Nhược đã chạy mất dạng.
Phương Tri Ngộ thở dài, quay đầu thấy con mèo chẳng biết nhảy lên bàn lúc nào, giờ đang nhồm nhoàm ăn cá.
Anh đi tới vuốt đầu mèo tròn vo rồi tự hỏi: "Có phải mình vội quá làm em ấy sợ rồi không?"
Lâm Nhược chạy một mạch về phòng thuê của mình.
Hắn nấp sau cửa thở phì phò, tim đập thình thịch.
Chạy quá nhanh, hắn nghĩ, nhất định là vì chạy quá nhanh thôi.
Tim đập như trống nện vào lồng ngực, hắn đưa tay đè ngực, cố làm nó chậm lại.
Điện thoại trong túi reo lên một tiếng.
Lâm Nhược không xem.
Chốc lát sau, điện thoại lại reo lên hai lần.
Lâm Nhược chậm chạp lấy điện thoại ra --- Là tin nhắn của Phương Tri Ngộ.
Anh nói, về ăn cơm trước được không?
Anh nói, anh nghiêm túc mà.
Anh nói, anh chờ em trở lại.
Lâm Nhược bất động nhìn tin nhắn trên điện thoại, tiếng tim đập vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, dừng thật lâu ở khung chat nhưng lại không biết nói gì.
Phương Tri Ngộ......
Điện thoại đột nhiên reo vang làm Lâm Nhược giật nảy mình, phát hiện ở quê gọi lên.
"A lô?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cha hắn: "Mấy ngày tới mày thu xếp về nhà một chuyến đi."
Lâm Nhược: "Làm gì?"
"Dì mày giới thiệu đối tượng cho mày." Cha hắn nói, "Ăn mặc đàng hoàng một chút, đừng để người ta chê."
Lâm Nhược không chịu, "Con không đi."
Cha hắn lập tức nổi giận, "Mày đừng có không biết tốt xấu! Người ta có xe có nhà mà vẫn chịu gặp mày, còn đến lượt mày ỏng eo hả?!"
Lại nhắm người có xe có nhà, Lâm Nhược chẳng thèm cãi cọ với ông nữa.
Nhịp tim vẫn chưa ổn định lại, Lâm Nhược vô thức sờ môi mình. Dường như hơi ấm vẫn còn đọng lại, hắn che kín chút hơi ấm này, yết hầu nhấp nhô: "Con...... Con thích nam."
"Cái gì?!" Cha hắn quát, "Chẳng phải mày nói thằng kia do mày thuê sao?!"
"Anh ấy là thuê," Lâm Nhược cắn môi nói, "Nhưng con thích nam là thật."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó càng quát to hơn, "Mày lên cơn điên gì thế?! Có bệnh thì chữa sớm đi! Mày không cần thể diện nhưng tao cần!"
Lâm Nhược: "Thể diện của cha là bắt con tìm phú bà sao?"
"Già một chút thì đã sao?! Tốt xấu gì người ta cũng là nữ!" Cha hắn nạt, "Mày dám tìm đàn ông thì tao đánh chết mày!"
"Thứ mất mặt xấu hổ!"
Lâm Nhược trực tiếp cúp máy.
Còn gì để nói nữa chứ? Trông cậy cha mẹ hiểu hắn sao? Từ khi bỏ học đi làm thì hắn đã không còn hy vọng xa vời nữa.
Nhưng hai ngày sau, dưới quê lại gọi lên.
Cha hắn nổi giận đùng đùng nói, mẹ mày bị mày chọc tức đổ bệnh rồi, nếu mày còn chút lương tâm thì về thăm đi!
Lâm Nhược suy nghĩ, cuối cùng vẫn xin nghỉ để về quê một chuyến.
Phương Tri Ngộ đợi vài ngày cũng không thấy Lâm Nhược trả lời.
Anh sốt ruột gọi điện nhưng chẳng ai nghe.
Còn giận à? Anh nghĩ, em vẫn không muốn gặp anh sao?
Trợ lý đưa cơm tới, thấy sếp lo lắng đành phải đẩy anh đi tìm người.
Nhưng Lâm Nhược không ở cửa hàng thú cưng.
"Tiểu Lâm về quê hai ngày trước rồi," quản lý nói, "Sáng nay dưới quê gọi tới nói cậu ấy đã tìm việc mới, không làm ở đây nữa đâu."
Tim Phương Tri Ngộ đau nhói như bị ai bóp mạnh. Anh sững sờ hỏi: "Cái gì?"