Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 50:




Triệu quân cản trước mặt Triệu Trùng Kiêu là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng đích thân thống lĩnh.
Tướng sĩ do Liêm Pha thống lãnh đang ở phía trước không xa ngăn cản quân Tần, nhưng bọn họ vậy mà lại nội đấu, Dịch Khương thật sự đau đầu.
Triệu Thắng thúc ngựa vượt lên, khuôn mặt thường ngày vẫn luôn bình dị gần gũi kia lúc này có phần nặng nề: “Trùng Kiêu, ngươi đang hồ đồ gì vậy hả?”
Triệu Trùng Kiêu cười lạnh: “Thúc phụ trước giờ không được Triệu Đan thích, hiện giờ rốt cuộc tìm được cơ hội cống hiến sức lực cho huynh ấy, xem ra sau này cũng không cần lo lắng có người cướp vị trí tướng quốc của người nữa rồi.”
Sắc mặt Triệu Thắng trở nên khó coi: “Ngươi vậy mà gọi thẳng tên húy Vương thượng, thật sự phản rồi phải không?”
“Ta đã phản rồi, nếu không phải người ra tay ngăn cản, hiện giờ người ngồi trên vương tọa chính là ta.”
Dịch Khương kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn vào thời điểm đại quân áp sát lại làm ra hành động mạo hiểm như thế.
“Trùng Kiêu!” Triệu Thắng thúc ngựa tiến gần hơn một chút, tận tình khuyên bảo: “Ngươi mắc sai lầm lớn nhưng Vương thượng cũng chỉ định giáng ngươi thành thứ dân chứ không muốn mạng ngươi. Vương thượng nhớ tình huynh đệ, nhưng ngươi lại đối với ngài ấy như vậy, làm thế nào đối mặt với liệt tổ liệt tông tôn thất Triệu thị chứ?”
Triệu Trùng Kiêu cụp mắt: “Ta cũng không muốn mạng huynh ấy, ta chỉ muốn thay đổi triều đại. Có lẽ huynh ấy là một huynh trưởng tốt, nhưng tuyệt đối không phải một quân vương tốt.”
Triệu Thắng lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi làm Triệu vương thì chắc chắn có thể khiến Triệu quốc hưng thịnh hay sao?”
Triệu Trùng Kiêu phẫn nộ nói: “Ít nhất ta đối mặt với Tần quốc sẽ không hèn nhát!”
“Có dũng khí thì thắng được à?” Triệu Thắng cũng nổi nóng, không muốn tiếp tục vặn lại hắn, hướng sau lưng phất tay: “Bỏ đi, áp giải Trường An Quân quay về chịu thẩm!”
Triệu quân hai bên trái phải tiến lên áp giải người, Triệu Trùng Kiêu đã không có cách chống cự.
Vào lúc này Dịch Khương bỗng cầm cổ tay hắn nhấc lên, kiếm trong tay hắn liền kề sát cổ nàng.
“Trường An Quân đừng kích động, nếu ngươi giết ta rồi, Triệu quốc không thể giao người, quân Tần sẽ tiêu diệt Triệu quốc!” Tay nàng như thể đang cố ngăn cánh tay Triệu Trùng Kiêu, nhưng thực ra là đang giữ chặt.
Triệu Thắng vội kêu hai bên dừng lại, nét mặt có phần hoảng hốt.
Triệu Trùng Kiêu thoáng sửng sốt rồi liền hiểu được ý định của nàng, kẹp hông ngựa, từ bên cạnh nhanh chóng vụt đi.
“Ngươi kích động quá rồi.” Thoát được một quãng xa, Dịch Khương mới lên tiếng.
Triệu Trùng Kiêu không ừ hử.
“Mấy ngàn binh trong phủ lại dám hạ thủ với Vương thượng, rốt cuộc là ai giật dây ngươi vậy?”
Tâm trạng Triệu Trùng Kiêu không tốt, lạnh lẽo đáp trả một câu: “Không ai giật dây ta cả, tự ta quyết định.”
Dịch Khương thở dài, dù lỗ m ãng nhưng không thể không thừa nhận dũng khí của hắn. “Nếu động thái mưu phản quá lớn để Liêm Pha biết được, khiến quân tâm nơi tiền tuyến bất ổn, quân Tần sẽ có thể một kích chiếm được Hàm Đan, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả này không?”
Triệu Trùng Kiêu hừ một tiếng: “Ta chỉ biết Triệu quốc không thể cứ tiếp tục như vậy.”
“Ồ, ta còn tưởng ngươi làm thế là vì ta cơ đấy.” Dịch Khương cố ý khích hắn.
“Ai vì ngươi chứ! Ta là vì Triệu quốc!” Triệu Trùng Kiêu quả nhiên nổi cơn tam bành.
Dịch Khương để hắn phát ti3t ra rồi thì không lên tiếng nữa. Ít nhất nhờ hắn mà hiện giờ đã ra khỏi thành.
Nhân mã của Triệu Thắng đương nhiên sẽ không thả họ đi, vẫn truy đuổi phía sau như cũ, có điều tạm thời vẫn chưa đuổi tới.
Triệu Trùng Kiêu thoáng thả chậm tốc độ, nhìn mặt trời từ từ lên cao, chợt hỏi nàng: “Ngươi có nơi nào đi được không?”
“………………” Dịch Khương vô lực, ngay cả đường lui cũng không có, anh hai à, ai cho anh dũng khí làm phản vậy hả!
Sau khi ra khỏi Hàm Đan tới được Hình Địa thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, hai người tới giờ không một giọt nước, vừa mệt vừa đói.
“Trước mắt không có chỗ để đi, chi bằng tránh tới đất phong Thù Do của ta đi.” Dịch Khương nhéo nhéo mặt, cố gắng vực dậy tinh thần. Vốn dĩ vội vàng ra cửa nên tóc nàng cũng không cột kỹ, hiện giờ xõa tung trên vai. Sợi tóc dính mồ hồi dán vào má nàng khiến gương mặt trông càng thêm dịu dàng, da trắng môi đỏ dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rõ nét.
Triệu Trùng Kiêu dời mắt, ba năm này nàng thay đổi quá nhiều. Dung mạo dường như trở thành một người khác, tính cách lại càng không cần nhắc tới. Trước đây chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ trở nên rực rỡ chói mắt như vậy.
Tâm tư vừa động, cơ thể ấm áp trong ngực kia liền trở nên thêm nóng bỏng, bàn tay hắn đặt ở eo nàng cũng dời đi, hô hấp có chút nặng nề.
Dịch Khương không cảm nhận được, nhân lúc hiện tại truy binh hãy còn chưa đuổi đến, nàng đề xuất xuống ngựa nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường. Đây cũng là để chờ mấy người Bùi Uyên, thấy nàng bị dẫn đi, họ nhất định sẽ tìm cơ hội tìm tới.
Bốn bề hoang vu dã ngoại, đại thụ trước mặt nửa vàng nửa xanh, lá khô rụng đầy gốc cây. Triệu Trùng Kiêu ngồi dưới tàng cây, phủi phủi vạt áo bị bẩn, nhìn về phía Dịch Khương: “Sau này ngươi có dự tính gì?”
Dịch Khương vừa cảnh giác quan sát xung quanh vừa nói: “Ta chỉ có thể đào vong, có điều với tính cách của Bình Nguyên Quân, không bắt được ta thì sẽ đem mũi giáo của Bạch Khởi chĩa về phía ta, đến lúc đó truy binh hai nước Tần Triệu đều đuổi theo ta, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy. Trước mắt ngươi còn bị truy nã, ta cũng chỉ có thể tận lực chiếu cố ngươi thôi.”
“Ai cần ngươi chiếu cố chứ.” Triệu Trùng Kiêu càu nhàu một tiếng, đứng dậy dắt con ngựa đang gặm cỏ qua, nói với nàng: “Tiếp tục đi thôi.”
Dịch Khương gật đầu, lúc leo lên ngựa hỏi một câu: “Ngươi không hiếu kỳ người giúp chúng ta rốt cuộc là ai sao?”
Nàng không nhắc thì Triệu Trùng Kiêu cũng suýt quên mất chuyện này, suy nghĩ hồi lâu cũng thật nghĩ không ra đầu mối, nhíu mày nói: “Không biết.”
Thành thật mà nói, Đam Khuy cảm thấy việc làm này không đáng. Giúp cô nương cũng được đi, giúp Trường An Quân làm quái gì?
Hắn quay đầu nhìn ba mươi vạn đại binh trùng trùng điệp điệp, thúc ngựa chạy tới cạnh Công Tây Ngô: “Tiên sinh dự định thế này tới lúc nào? Ngày ngày hành quân đều cần lương thực, vị cữu cữu kia của Tề vương đối đầu với người, nếu biết người vì cô nương mà làm như vậy, tệ lắm cũng sẽ chạy tới trước mặt Tề vương dèm pha này nọ.”
Người hắn nói là Hậu Thắng. Vốn sau khi Điền Đan tới Triệu, vị trí tướng quốc Tề quốc sẽ tới tay Hậu Thắng, không ngờ lại bị Công Tây Ngô nhẹ nhàng nẫng tay trên, khó tránh bị hắn xem như cây kim trong mắt cái gai trong thịt.
Công Tây Ngô liếc Đam Khuy một cái, con ngươi thâm thúy tựa như đong đầy nước lạnh giá buốt, nháy mắt dập tắt lời hắn.
Nhưng Đam Khuy là một người hầu luôn tận tâm vì chủ, không thể khuất phục bởi ánh mắt hắn, vì vậy lại tiếp tục căng da đầu khuyên nhủ: “Thuộc hạ cũng hi vọng cô nương bình an vô sự, chỉ là hành động hiện tại của người quá không phù hợp với tác phong trước giờ. Muốn bảo hộ cô nương cũng không khó, trực tiếp bắt cô nương về Tề rồi bố trí tốt không phải được rồi sao.”
Công Tây Ngô rốt cuộc lên tiếng, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hiện giờ họ định đi đâu?”
Đam Khuy cứ như đánh một quyền vào không khí, bất mãn nói: “Nhìn phương hướng thì chắc là đi Thù Do.”
Công Tây Ngô liếc nhìn phía sau: “Bảo một đội binh sĩ cải trang giúp họ ngăn cản truy binh, nhưng tuyệt đối không thể để họ tới Thù Do.”
Đam Khuy không hiểu: “Vì sao ạ?”
“Tới Thù Do rồi, có lẽ nàng sẽ sang nước khác.”
Đam Khuy liền đạp bàn đạp: “Thế nên nói vẫn trực tiếp cướp đi cho rồi!”
Phía Triệu quốc cũng vô cùng nhức đầu.
Dịch Khương chạy trốn, Triệu Thắng không gánh nổi trách nhiệm, vì vậy vừa cho người ráo riết truy bắt vừa hồi đô phục mệnh.
Triệu vương Đan hoàn toàn suy sụp tinh thần. Sau trận chiến Trường Bình cùng thành Hàm Đam bị vây thì hắn suýt nữa bị đệ đệ ruột thịt soán ngôi, không thể nghi ngờ chính là một đòn đả kích khác, thậm chí so với hai đòn trước đó còn nặng nề hơn.
Hắn biết Trùng Kiêu vẫn luôn không coi trọng hắn, cảm thấy hắn nhu nhược không có năng lực, do dự thiếu quyết đoán, nhưng hắn cho rằng ít nhất đôi bên vẫn có tình nghĩa thủ túc, không ngờ hắn vậy mà lại vung đao với mình…
Bởi vì chịu đả kích quá lớn, hắn đem toàn bộ chính sự giao hết cho Bình Nguyên Quân. Triệu Thắng nắm đại quyền, lập tức cầu hòa với Tần quốc, đưa ra điều kiện cắt đất bồi thường, đồng thời báo cho bọn họ phương hướng Dịch Khương chạy trốn.
Bạch Khởi không muốn nghị hòa. Điều hắn cần chính là một đòn tiêu diệt Triệu quốc, trải đường thống nhất cho Tần quốc.
Triệu Thắng thấy quân Tần không có dấu hiệu lui binh thì liền phát hoảng, ngày ngày hồi phủ đều quẩn quanh thê tử, bảo nàng ấy gấp rút viết thư thúc giục Ngụy Vô Kỵ.
Bạch Khởi cũng không nhàn rỗi. Tần vương là kẻ có thù tất báo, hắn hiển nhiên thông suốt một cách triệt để ý định của quân vương, liền triệu Vương Hột về tiếp tục bao vây Hàm Đan, còn mình thì dẫn theo mấy vạn binh mã đích thân tróc nã Dịch Khương.
Thám báo nghe ngóng được Dịch Khương sắp tới Thù Do, còn Triệu quân truy đuổi nàng lại luôn bị ngăn cản. Bạch Khởi liền nảy ra một ý, chuyển hướng chặn đường từ cánh bên.
Dịch Khương hiển nhiên không hề hay biết những chuyện này, nàng chỉ biết ngựa không ngừng vó chạy về đất phong.
Vội vàng bỏ trốn, ngay cả lộ phí cũng không có, thường xuyên ngủ ngoài trời cũng được đi, nhưng ăn uống lại thành vấn đề lớn. Triệu Trùng Kiêu là quý tộc được cưng chiều từ bé, bị ép đến độ bất đắc dĩ phải thường xuyên vào rừng hoang núi sâu săn bắt, may mà nền tảng công phu của hắn không tồi, không đói chết Dịch Khương.
Lúc sắp tới Cổ Thành, hai người lén trộm hai bộ y phục nông gia, cải trang vào thành.
Dịch Khương tìm được nơi viết thư, nhờ người gửi tới Ngụy quốc, ở đó sẽ có tai mắt tiếp ứng, đến khi ấy lại truyền tin cho Ngụy Vô Kỵ là được.
Những việc này xúc tiến hết sức vội vàng, dọc đường tinh thần Dịch Khương vẫn luôn căng thẳng, nhưng Triệu Trùng Kiêu bên cạnh đột nhiên hình như rất thảnh thơi. Hắn không chỉ không chút khẩn trương, thậm chí còn đề nghị Dịch Khương nán lại trong thành dạo chơi vài ngày.
Dịch Khương cảm thấy đầu óc hắn hẳn là bị thủng chỗ nào đó, đại quân truy đuổi chặn đường sát tới mông, còn ở đó chơi cái gì mà chơi!
“Không sợ chết thì ngươi chơi đi, ta chạy đây.” Dịch Khương tự mình trèo lên ngựa, Triệu Trùng Kiêu đành lên theo, ngồi đằng sau nàng, quá ư là mất hứng.
Dịch Khương thấy chứng chechow nổi loạn của hắn lại tới rồi nên không thèm để ý, một đường mau chóng ra khỏi Cổ Thành, tiếp tục đi về phía trước chính là Thù Do.
Trời sắp tối, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng. Dịch Khương nhạy bén ghìm cương ngựa, quan sát xung quanh.
“Sao vậy?” Triệu Trùng Kiêu thấp giọng hỏi.
“Có thể có mai phục.”
“Nhận ra bằng cách nào?”
“Đang lúc chim mỏi về tổ, nhưng rừng cây gần đây lại không có lấy nửa con.”
“………….”Triệu Trùng Kiêu xấu hổ, so ra một nữ tử như nàng còn biết nhiều hơn hắn.
Dịch Khương cướp cương ngựa trong tay hắn, thúc ngựa đi chầm chập, càng lúc càng gần với rừng cây phía trước. Lúc thoáng thấy bóng đen trùng trùng điệp điệp thì lập tức giục ngựa chạy điên cuồng, suýt nữa văng rớt Triệu Trùng Kiêu sau lưng.
“Là quân Tần!” Bàn tay Triệu Trùng Kiêu vòng nơi eo Dịch Khương siết chặt hơn vài phần, đau đến độ nàng khẽ rít lên.
Nhìn thấy quân Tần liền nhớ tới thảm sự Trường Bình, Triệu Trùng Kiêu hận không thể xông tới liều mạng với chúng. Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người bọn họ, nhưng lưng Dịch Khương đang ngồi ở phía trước đã sũng mồ hôi.
Bất ngờ là quân Tần cũng không bắn tên đuổi giết hai người, trái lại hình như định bắt sống. Triệu Trùng Kiêu để ý thấy người dẫn đầu, kinh ngạc nói: “Chủ tướng kia…Hắn vậy mà lại đích thân tới đây.”
“Bạch Khởi?” Dịch Khương cảm thấy dạ dày mơ hồ đau đớn, cải trang cũng không cách nào qua mặt bọn họ, vậy mà còn lôi kéo cả bản thân chiến thần tới đây.
Cứ dùng dằng mất sức như vậy cũng không phải là cách, sớm muộn sẽ bị đuổi kịp, mà Thù Do hãy còn cách trăm dặm phía trước.
Nếu như có người có thể cầm chân bọn chúng thì tốt quá.
Cũng không biết có phải cầu nguyện ứng nghiệm hay không, vậy mà thật sự có một đội nhân mã từ phía sau xông ra chém giết, chặn ngay trước mặt quân Tần.
Dịch Khương kinh ngạc liếc nhìn, quân Tần truy đuổi nàng chứ không phải Triệu Trùng Kiêu, nhìn tình hình này, nhóm nhân mã kia là tới giúp nàng sao?
Nhóm người tới không đông nhưng vì xuất hiện bất ngờ nên quân Tần trong chốc lát không kịp phản ứng, cứ thế bị cuốn vào.
Dịch Khương không có thời gian quay đầu nhìn quanh, thúc ngựa một đường điên cuồng phóng đi, không biết xông ra được bao xa thì vai bị Triệu Trùng Kiêu vỗ một cái, nghe thấy hắn nói: “Phía trước có ngọn núi, chúng ta nhân cơ hội chạy vào đó trốn đi.”
Nàng ngước lên nhìn, chỗ đó quả thật có một ngọn núi. Trời đã tối, mặt trăng nấp sau tầng mây, toàn bộ ngọn núi trái phải không thấy đường biên, tối mịt tối mò, có chút đáng sợ.
Vẫn có thể nghe thấy âm thanh chém giết sau lưng, đây là cơ hội có thể trốn thoát duy nhất, Dịch Khương cũng không lưỡng lự nữa, phóng ngựa vào thâm sơn.
Trong núi mọc đầy bụi gai, Dịch Khương dứt khoát bỏ ngựa, cùng Triệu Trùng Kiêu bước thấp bước cao đi l3n đỉnh núi.
Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng chém giết đằng xa nữa nàng mới thả lỏng, ngồi phịch xuống đất, mệt tới thở hồng hộc.
Triệu Trùng Kiêu ngồi cạnh nàng, cũng mệt rã rời. Phải một lúc lâu hắn mới đỡ hơn, kéo nàng đứng dậy tiếp tục đi lên trên.
“Họ trốn vào núi rồi?” Công Tây Ngô ngồi trong trướng ngước lên hỏi.
Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, Tề doanh trú đóng khá xa, hắn chỉ có thể để Đam Khuy sát sao theo dõi động tĩnh, còn mình thì chưa từng lộ diện.
Đam Khuy đứng đối diện hắn, gật đầu: “Quân Tần không hề phát hiện, thuộc hạ nhân lúc hỗn loạn vẫn luôn theo dấu họ mới biết được. Đã hai ngày rồi, họ cũng chưa từng ra khỏi núi.”
Công Tây Ngô gác bút trong tay, khêu khêu tâm đèn. Trong trướng thoáng chốc trở nên bừng sáng, gương mặt hắn chìm trong ánh sáng vàng ấm áp, tựa như minh châu, ôn nhuận tĩnh lặng, duy chỉ có đôi mắt là sâu thẳm nặng nề.
“Quan sát chặt chẽ.”
Đam Khuy chờ hết nửa ngày cũng không nghe thấy nửa câu còn lại, nhịn không được hỏi: “Chỉ vậy thôi ạ?”
“Ừm.”
Đam Khuy cụp vai, quay người đi ra khỏi trướng.
Cướp người bộ khó khăn đến thế sao? Nếu công tử không làm được, ta có thể giúp người mà!
Dịch Khương không rõ đội quân của Bạch Khởi có rời đi hay không nên nàng tạm thời không xuống núi.
May mà ngọn núi này địa thế quanh co, rau rừng quả dại cũng xem như phong phú, còn có một cái đầm nhỏ trong veo, ăn uống trái lại không lo.
Triệu Trùng Kiêu vô cùng thanh nhàn, muốn Dịch Khương động tay phụ hắn dựng một gian nhà trúc, rất có tư thái sẽ ở lại đây lâu dài.
Dịch Khương đời nào làm được chuyện này, hắn cũng có mỗi cái miệng lợi hại, cuối cùng hai người chỉ dựng được cái mái để che gió tránh mưa. Ban đêm giá rét, miễn cưỡng cũng có thể chống lạnh.
Ban ngày Dịch Khương tìm rau dại, Triệu Trùng Kiêu đi săn, tới giờ cơm thì hợp lại, cẩn cẩn thận thận đốt lửa nấu nướng, sợ có khói sẽ dẫn dụ truy binh.
Ban đêm đi nghỉ thì khá xấu hổ. Bởi vì trời đã trở lạnh, gần như mỗi đêm Dịch Khương đều bị Triệu Trùng Kiêu ôm ngủ. Lúc đầu nàng tưởng hắn phạm sắc tâm, hung hăng cho hắn mấy đạp, về sau phát hiện cũng vì lạnh đến quắn quéo nên hắn mới có hành động vô tâm như thế, cộng thêm trời quả thực lạnh lẽo nên dứt khoát để mặc hắn, coi như cái máy sưởi hình người là được.
Cuộc sống như thế cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều ngày, Dịch Khương dần dần cảm thấy không ổn, tóm lại chẳng thể nào ở trong núi sâu trải qua một đời chứ nhỉ?
Đam Khuy cũng cùng chung suy nghĩ, cho nên sau khi theo dõi vài ngày lại chạy đi tìm Công Tây Ngô.
“Tiên sinh rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, còn tiếp tục như thế thì cô nương tới lúc ấy sẽ cõng con rời núi luôn đó.” (Mic: like mạnh cho Đam Khuy J)
“……Chuyện gì?”
“Hai người họ cô nam quả nữ ở trong thâm sơn lâu như vậy, quả thực hệt như phu thê! Hoặc là người hạ quyết tâm dẫn cô nương về Tề quốc, hoặc là để họ đi đi.” Đam Khuy cũng sốt hết cả ruột, tình hình trước mắt đích thực không thuận lợi cho Công Tây Ngô.
Ngón tay Công Tây Ngô khẽ ma sát trúc giản đang đặt trên bàn, mặt trầm như nước: “Phái người quấy rối để họ rời núi.”
Đam Khuy nháy mắt liền lên tinh thần, lập tức chắp tay lĩnh mệnh.
Sáng sớm, Dịch Khương lặng lẽ xuống chân núi, không phát hiện dấu vết quân Tần mới thở phào một hơi.
Đang định quay về thì ở lưng chừng núi bỗng thấy có một ký hiệu trên cây đại thụ, nàng liền tiến đến gần cẩn thận quan sát, xác định chính là kí hiệu Mặc gia của Thiếu Cưu, xem ra họ đã tìm đến gần đây rồi.
Nàng nhặt hòn đá vẽ một kí hiệu bên dưới đáp lại, sau đó dạt dào hưng phấn nhấc vạt áo chạy l3n đỉnh núi, muốn báo tin tốt này cho Triệu Trùng Kiêu.
Triệu Trùng Kiêu đang chuẩn bị đi săn. Vết thương ngoài da lúc trước của hắn đã khỏi, tinh thần phơi phới, trang phục nông gia gọn gàng cùng cung tên sơ sài bằng gỗ kia trông thật sự càng lúc càng hợp với hắn.
“Không cần, chúng ta nên chuẩn bị đi thôi.” Dịch Khương đảo một vòng, phát hiện cũng không có gì cần thu dọn.
Triệu Trùng Kiêu ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?” Ngữ khí không có chút gì gọi là hào hứng, trái lại hình như rất tiếc nuối.
“Đoán chừng nhóm Thiếu Cưu ngày mai có lẽ sẽ tới, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.”
Triệu Trùng Kiêu ném cung tiễn trong tay, hai chân xếp bằng ngồi xuống, không nói lời nào.
Dịch Khương không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không để ý, lại ra ngoài thăm dò tình hình xung quanh.
Lúc trời tối, Triệu Trùng Kiêu rốt cuộc khôi phục lại như thường, sau khi ăn cơm thì rất hứng khởi nói với nàng: “Đi dạo trong núi thôi, nói không chừng ngày mai sẽ không được thấy phong cảnh nơi đây nữa rồi.”
Dịch Khương muốn đáp mấy ngày nay nàng sớm đã ngắm no mắt rồi, nhưng phải cho hắn thể diện nên đành nhịp bước đi theo: “Trường An Quân dạo gần đây càng lúc càng kỳ lạ.”
Triệu Trùng Kiêu đi ở phía trước, lưng thẳng như cán bút: “Ta đã không còn là Trường An Quân.”
Dịch Khương sờ sờ mũi: “Vậy ta gọi ngươi Triệu Trùng Kiêu?”
“Ngươi thích sao cũng được.”
Tốt lắm, quả nhiên kỳ lạ.
Hắn dừng chân trước một đại thụ, quay đầu bảo Dịch Khương theo tới, chỉ vào vầng trăng trên trời: “Ánh trăng đêm nay không tệ.”
“Đúng vậy.”
Trăng tròn như mâm vàng. Sau khi tới đây, điều Dịch Khương thích nhất chính là ngắm trăng ngắm sao, bởi vì chỉ có nhật nguyệt tinh tú là không đổi, cho dù trải qua trăm ngàn năm vẫn như vậy. Đây có lẽ chính là một chút liên hệ còn sót lại giữa nàng và thế giới hiện đại.
Triệu Trùng Kiêu ngoảnh đầu nhìn nửa gương mặt nàng đang ngước nhìn trời. Ngày trước hắn quá đỗi kiêu căng, dường như chưa bao giờ ngắm kỹ nàng, hiện giờ có cơ hội, thế nhưng lại hận thời gian quá ngắn.
Hắn chợt đưa tay kéo nàng về phía mình: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Hửm?” Dịch Khương nhìn hắn.
Triệu Trùng Kiêu mím môi: “Ta không thể tiếp tục cùng ngươi đào vong.”
Dịch Khương sửng sốt, kế đó liền hiểu: “Cũng phải, trước mắt Tần Triệu đang truy bắt ta, ngươi đi với ta dễ bị liên lụy.”
“Không phải vì lý do này.” Triệu Trùng Kiêu trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Trước khi mưu phản thì ta đã quyết định rồi, nếu như thất bại, ta sẽ không lưu lại Triệu quốc.”
“Ngươi định đi đâu?”
Ngược sáng nên nhìn không rõ vẻ mặt hắn, Dịch Khương chỉ cảm giác được ngón tay đang giữ cánh tay mình càng lúc càng dùng sức, vừa định nhắc hắn thả tay thì người đã bị hắn ấn lên cổ thụ đằng sau. Kế đó hắn cũng lập tức tiến đến gần, đè lên người nàng, đem hai tay nàng vòng ôm lấy cổ thụ rồi dùng dây thừng cột chặt.
Dây thừng là sợi gai được bện lúc làm nhà trúc, cực kỳ bền chắc. Dịch Khương kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Triệu Trùng Kiêu nghiêng người đi không nhìn nàng, nửa gương mặt hắn dưới ánh trăng tựa như được mạ một lớp ánh sáng màu bạc, ôn nhu như mộng: “Nếu ta nói nơi ta định đi, ngươi nhất định sẽ cản ta, cho nên ta chỉ có thể khống chế ngươi trước.”
Nội tâm Dịch Khương nổi lên một dự cảm không lành: “Rốt cuộc ngươi định đi đâu?”
“Tần quốc.”
“…….”
Trong núi tĩnh mịch, thi thoảng mới vang lên tiếng lá cây xào xạc. Âm thanh Triệu Trùng Kiêu không cao, nhưng rất kiên định: “Nếu ta vô lực thay đổi Triệu quốc, vậy ta sẽ đi Tần quốc. Oan hồn của bốn mươi vạn quân Trường Bình quấy nhiễu ta ăn không ngon ngủ không yên, huyết hải thâm thù này không thể không báo.”
Hô hấp Dịch Khương có phần dồn dập: “Ngươi muốn hành thích Tần?”
“Phải.”
“Ngươi điên rồi à? Tần vương há có thể dễ dàng bị hành thích! Ngươi không muốn sống nữa hả?”
“Ta tự thấy võ nghệ mình không kém.” Triệu Trùng Kiêu bước tới trước mặt nàng, dường như do dự trong thoáng chốc, ngón tay vuốt v3 má nàng: “Ngươi còn nhớ ta nợ ngươi một lời xin lỗi không?”
Dịch Khương ngẩn người. Trước đây lúc hắn tới Tề quốc làm con tin từng ở trong dịch trạm dùng kiếm chĩa vào nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi. Sau này nàng kéo áo hắn, bảo hắn nợ mình một lời xin lỗi. Lâu như vậy rồi nàng cũng quên mất, không ngờ hắn vẫn nhớ.
“Hiện tại ta sẽ không xin lỗi ngươi, vì ta nhất định có thể sống sót trở về.” Triệu Trùng Kiêu cười một tiếng, dường như lại trở thành Trường An Quân kiêu căng ngang bướng của ngày trước: “Tới lúc đó ta nhất định sẽ tìm ngươi.”
Nói rồi hắn lập tức quay đầu xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.