Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 66:




Vị trí tẩm điện sắp xếp cho tướng quốc khá đặc biệt, ngoại trừ nơi ở của Tề vương Kiến cùng Vương hậu thì đây là nơi thuận tiện đi lại nhất trong hành cung, hơn nữa tầm nhìn thông thoáng, cảnh sắc tuyệt mỹ.
Buổi tối lúc Tức Thường bưng thức ăn đến cho Dịch Khương, bẩm báo: “Vân Dương phu nhân lại cho thị nữ tới hỏi chủ công có thể gặp nàng ấy không, chủ công định trả lời thế nào?”
Lần này Dịch Khương vậy mà không hề từ chối, ở trước mặt một nhóm thị nữ nói: “Ngươi bảo ta một canh giờ nữa sẽ đích thân đến bái kiến nàng ấy.”
Tức Thường không hiểu cho lắm nhưng vẫn ra ngoài chuyển lời.
Chờ tới khi nàng ấy trở lại, Dịch Khương vậy mà đã đổi sang một bộ hắc y, bên ngoài còn khoác áo choàng lớn, từ trên xuống dưới đen thui thùi lùi, ngay cả làn da trắng cùng sắc môi đỏ cũng bớt đi vài phần.
“Chủ công định ra ngoài?”
“Đi gặp Vân Dương phu nhân đó.”
Tức Thường liếc nhìn trên bàn, thức ăn một miếng cũng không động. “Không phải người nói muộn một canh giờ nữa mới đi sao? Sao ngay cả cơm cũng chưa động đã vội đi rồi?”
Dịch Khương cười khoác cánh tay nàng: “Đi thôi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Tức Thường đành theo nàng ra ngoài. Bước chân Dịch Khương rất nhanh, thậm chí có chút giống như đang chạy bước nhỏ. Theo nàng thấy thì cảm giác như đang cấp bách, trong lòng không khỏi hoài nghi.
Sau khi đi được một đoạn, Tức Thường cảm thấy bất thường: “Chủ công, nơi này không phải hướng đi đến tẩm điện của Vân Dương phu nhân mà.”
“Ta bảo đừng hỏi nhiều như vậy, yên tâm theo ta là được rồi.” Âm thanh Dịch Khương lạnh lùng nghiêm túc khiến nàng không khỏi im bặt.
Nhóm thủ binh cổng phía Tây Bắc rảnh rỗi vô cùng, đang hết sức nhàm chán nhìn trời đếm sao thì Dịch Khương đi tới.
“Phụng lệnh Vương thượng vào trường săn xem xét.” Nàng mượn ánh sáng từ ngọn đuốc, từ trong tay áo lấy ra quan lệnh của Hạ khanh.
Binh sĩ dẫn đầu có chút khó hiểu: “Hạ khanh muộn như vậy tới bãi săn xem xét gì vậy?”
“Vương thượng lo lắng vật tế cho xuân tế không tốt, muốn chọn lương thú làm tế lễ, ta cũng chỉ tới xem thử mà thôi. Trời tối rồi, nhìn qua để có cái ăn nói, chư vị châm chước giùm chút.”
Binh sĩ dẫn đầu hiểu ý, huống chi vị này không chỉ là Hạ khanh mà còn là tướng quốc phu nhân, hắn sao dám đắc tội nên liền cho người mở cửa.
“Hạ khanh cẩn thận một chút.” Mặc dù nàng nói chỉ tới xem thử nhưng hắn vẫn dặn dò một tiếng. Mặc dù đây là khu vực được bao vây, nhưng ngày xuân dã thú vào mùa giao phối, tìm kiếm bạn tình, đặc biệt nhạy cảm nên rất dễ bị kinh động.
Dịch Khương nói cảm tạ, còn lấy ra một túi tiền thưởng cho hắn.
Binh sĩ dẫn đầu thiên ân vạn tạ, ước chừng phân lượng rồi cất vào tay áo, lại ngước lên thì nàng đã đi vào trường săn. Hắn vội chạy vào nhưng có chút đuổi không kịp bước chân nàng, tiếng bước chân của nàng vang bên tai càng lúc càng nhanh, bóng dáng cũng rất nhanh hòa vào bóng đêm.
“Hạ khanh?” Binh sĩ dẫn đầu hoảng hốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói thế nào? Vội vàng gọi người đốt đuốc tìm người.
Dịch Khương kéo theo Tức Thường một đường điên cuồng chạy đi, mãi tới khi nhìn thấy phía trước lấp lóe ánh lửa thì bất chấp tiếng hô của các thủ binh sau lưng, tức tốc chạy vụt qua.
Khước Hồ ngồi trên ngựa, một tay cầm đuốc, một tay dẫn hai con khoái mã, vừa thấy các nàng đến gần thì liền dập tắt đuốc.
Tức Thường tới lúc này mới ý thức được nàng muốn trốn, kinh hãi đến gọi nàng một tiếng.
Dịch Khương xoay người lên ngựa: “Nếu ngươi muốn gặp lại trượng phu và con gái thì theo ta, không muốn thì ở lại, ta không cưỡng ép.”
Tức Thường vừa nghe vậy thì lập tức không chút do dự, cũng nhanh chóng lần mò trèo lên lưng ngựa, ôm cổ con ngựa mà nơm nớp lo sợ.
“Dịch phu nhân cẩn thận theo sát ta, tránh kinh động dã thú.” Khước Hồ vỗ ngựa chạy trước, lao vụt đi.
Dịch Khương chỉ dựa vào cái bóng mờ mờ đó mà đuổi theo.
Khước Hồ từ sớm đã xác định cụ thể lộ tuyến, men theo con đường này ra khỏi trường săn rồi lại hướng về phía Nam tiếp tục đi thẳng, như vậy sẽ tới Mâu thành của Tề quốc.
Trường săn chiếm diện tích cực lớn, ban đầu cây cối thưa thớt, nhưng càng tiến về trước thì càng um tùm, cổ thụ cũng càng lúc càng sum suê. Thủ binh sau lưng đều đi bộ, âm thanh sớm đã không còn nghe thấy.
Dịch Khương không dám thả lỏng phút nào, mắt nhìn chằm chằm bóng người phía trước. Tức Thường đằng sau số lần cưỡi ngựa ít đến đáng thương, dọc đường thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu, chẳng qua có lẽ vì nôn nóng muốn gặp người nhà nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.
Công Tây Ngô vừa về đến tẩm điện, nhóm thị nữ cung cung kính kính đứng cạnh cửa. Thức ăn đặt trên bàn đã nguội lạnh, hắn vào trong đi một vòng, hỏi: “Phu nhân đâu?”
Một thị nữ cúi đầu đáp: “Phu nhân dẫn Tức Thường cô cô đi gặp Vân Dương phu nhân rồi ạ.”
Đam Khuy ngoài cửa lập tức nhấc chân định đi.
Công Tây Ngô gọi hắn: “Đi đâu vậy?”
Đam Khuy nói: “Tới chỗ Vân Dương phu nhân xem sao ạ.”
Công Tây Ngô lắc đầu: “Đã lâu như vậy luôn gắt gao theo dõi nàng, để tùy nàng đi.” Hắn lại hỏi thị nữ: “Nàng ấy đi bao lâu rồi?”
Thị nữ thưa: “Gần nửa canh giờ ạ.”
Công Tây Ngô dặn Đam Khuy: “Lại qua nửa canh giờ nữa, nếu nàng vẫn chưa quay về thì ngươi đi đón nàng là được.”
Đam Khuy gật gật đầu, yên yên ổn ổn đứng canh trước cửa, tầm mắt quét về phía Tây Bắc của hành cung, ngạc nhiên nói: “Úi, muộn như vậy rồi sao trong trường săn còn sáng ánh đuốc thế nhỉ?”
Công Tây Ngô vừa thay triều phục xong, nghe hắn nhắc tới trường săn thì chợt nhớ tới ban ngày Dịch Khương có hỏi, đầu mày nhíu lại, nhanh chân bước ra ngoài: “Đi xem thử.”
Binh sĩ dẫn đầu gấp đến sắp điên. Mắt thấy tướng quốc phu nhân chạy trốn nhưng đuổi không kịp, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây!
Một thủ binh chạy đến báo với hắn tướng quốc tới rồi. Chân hắn mềm nhũn, xoắn chân cuống quýt chạy về cổng nghênh đón.
“Hạ khanh liệu có phải từng tới?” Công Tây Ngô còn chưa tới nơi nhưng đã cất tiếng hỏi.
“Bẩm báo tướng quốc, tới, từng tới.”
“Nàng hiện giờ ở đâu?”
“Trong trường săn…đã không thấy đâu nữa.”
Công Tây Ngô lập tức băng qua hắn đi về phía đại môn. Binh sĩ dẫn đầu hoảng lên, gần như quỳ xuống: “Tướng quốc vạn vạn lần không thể mạo hiểm, vẫn nên phái người tới tìm đi ạ.”
Công Tây Ngô sầm mặt không ừ không hử, cướp ngọn đuốc trong tay thủ binh cạnh cổng đi vào trường săn.
Đam Khuy giận đến đạp binh sĩ đó kia một cước: “Sao lại không sớm tới báo!”
Binh sĩ dẫn đầu run rẩy nói: “Đám tiểu nhân sợ chọc tướng quốc không vui, hi vọng có thể tìm được hạ khanh rồi hộ tống ngài ấy về thật tốt.”
“Dựa vào các ngươi?” Đam Khuy giận đến suýt nữa rút kiếm, nhưng nghĩ thấy tìm người gấp hơn vì vậy lại nhanh chóng chạy vào trường săn.
Công Tây Ngô đã ở phía trước kiểm tra một lượt, vòng trở lại cao giọng phân phó: “Chuẩn bị ngựa.”
Đam Khuy cả kinh: “Phu nhân ắt hẳn chạy không xa, sao cần phải chuẩn bị ngựa? Tiên sinh, chi bằng phái người tìm kiếm, tránh để nàng ấy gặp phải thú dữ.”
“Nàng không bị vây khốn, là tự nàng muốn đi. Lập tức chuẩn bị ngựa, còn chậm trễ sẽ đuổi không kịp.”
Đam Khuy đờ ra.
Thủ binh gấp rút dẫn ngựa đến, Công Tây Ngô đang định xoay người lên ngựa thì bị Đam Khuy kéo lại: “Tiên sinh, ngày mai người còn phải chủ trì xuân tế, không thể đích thân đi tìm người được.”
Công Tây Ngô mím môi, Dịch Khương cố ý nhân cơ hội này bỏ trốn.
Đam Khuy giành ngựa, kéo dây cương: “Tiên sinh yên tâm, phủ binh đang ở gần đây, ta lập tức dẫn họ đi tìm phu nhân.”
“Hướng về phía Ngụy quốc mà tìm, tốc độ càng nhanh càng tốt.” Công Tây Ngô nhanh chóng dặn dò xong, tự tay vỗ con ngựa, Đam Khuy lao vụt đi.
Hắn đứng đó không nhúc nhích, ngón tay khẽ phát lạnh trong gió đêm. Hãy còn tưởng nàng đã chấp nhận tình hình, không ngờ nàng vẫn rời đi…
Đam Khuy dẫn theo ba ngàn phủ binh, tất cả đều là khoái mã khinh kỵ, ra khỏi trường săn tức tốc chạy về phía Ngụy quốc, tốc độ nhanh đến kinh người.
Dịch Khương sớm đã dự liệu như vậy. Công Tây Ngô dám buông lỏng cảnh giác với nàng cũng vì tự tin nàng có chạy thì hắn cũng có khả năng bắt kịp, ưu thế duy nhất hiện tại của nàng chỉ là có thêm một trợ thủ như Khước Hồ. Cho nên vừa ra khỏi Lâm Truy không lâu, nàng liền đề nghị Khước Hồ thay đổi lộ tuyến, từ Mâu thành đi tới Hình Địa của Triệu quốc, sau đó lại từ Hình Địa vào lãnh thổ Ngụy quốc.
Liên tục lên đường, ngoại trừ ăn uống qua loa gì đó thì cả đêm không ngơi nghỉ, sắc mặt nàng trắng bệch tiều tụy, Khước Hồ liền đề nghị nghỉ một lúc rồi lại lên đường.
Dịch Khương dứt khoát từ chối, kiên trì phải tới được Mâu thành rồi mới nghỉ.
Khước Hồ đành đáp ứng, cười ngượng ngùng: “Nữ tử tính cách như Dịch phu nhân, tại hạ vẫn là lần đầu gặp.”
Nét mặt Dịch Khương không chút thả lỏng, chỉ cần nghĩ tới thời khắc Công Tây Ngô đuổi kịp thì thần kinh vẫn luôn căng thẳng lại càng như dây đàn.
Khước Hồ chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, vừa vào Mâu thành tức khắc có người tới tiếp ứng. Dịch Khương được dìu lên một chiếc xe ngựa trải đệm mềm, Tức Thường cũng thở phào.
Một hàng năm sáu người, nam phó nữ nô đều có khiến nàng vừa nhìn liền giống một phú thương giàu có hay quan to quý nhân từ nơi nào tới. Mâu thành là một thành trấn nhỏ, bách tính chất phác nên cũng không dám trêu vào, suốt đoạn đường đều không có phong ba gì lớn, rất thuận lợi hướng về Hình Địa của Triệu quốc.
Dịch Khương đã mệt mỏi vô cùng, cho dù tốc độ xe ngựa có phóng đi như bay thì nàng vẫn tiến vào giấc mộng.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Dịch Khương nhất thời phân không rõ bản thân đang ở đâu, phải qua một lúc lâu mới nhớ ra nàng đã trốn ra được, lập tức ngồi bật dậy.
Nhoài người ra ngoài quan sát, xe ngựa dừng ở ngoại ô hoang vu. Nhóm nữ nô vây quanh đống lửa nhỏ, Khước Hồ dẫn nhóm nam phó tuần tra xa xa.
Tức Thường đang ăn, thấy nàng tỉnh thì liền lau lau tay bưng thức ăn đến đưa cho nàng: “Chủ công rốt cuộc dậy rồi, người ngủ suốt hai ngày hai đêm rồi đấy.”
“Lâu như vậy ư?” Nghe nàng ấy nói vậy, Dịch Khương cảm thấy đói thật, vội nhận lấy ăn.
Sau xe xuất hiện một bóng người, đồ đen tóc đen, cười tủm tỉm leo lên xe: “Ngươi đích thực ngủ lâu vậy đó, ta còn tới rồi đây.”
Dịch Khương nhai thịt, lúng búng nuốt xuống, mơ hồ không rõ nói: “Thiếu Cưu? Ngay cả ngươi cũng tới rồi, lẽ nào chúng ta đã tới Triệu quốc ư?”
Thiếu Cưu gật đầu, vỗ vỗ lưng nàng: “Không chỉ có ta mà ngay cả Đông Quách Hoài cũng tới rồi, chẳng qua hắn đã đi trước một bước tới Ngụy quốc, dù gì phía đó cũng cần người tiếp ứng.”
Dịch Khương hỏi Tức Thường: “Gặp được người nhà ngươi rồi?”
Tức Thường khẽ mỉm cười: “Khước Hồ đại nhân sớm đã phái người an bày tốt cho họ, trông có vẻ như hoàn toàn không chút chuẩn bị để chủ công đi theo hắn, nhưng thật ra rất chu đáo.”
Ánh mắt Thiếu Cưu quét một vòng trên người Khước Hồ đứng đằng xa: “Tiểu tử này vậy mà lại là quan chức gì đó của Ngụy quốc, có thể điều động nhiều người như vậy, sắp xếp chu toàn cẩn mật đến thế?”
Dịch Khương chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng: “Có lẽ thân phận quan viên Ngụy quốc của hắn chỉ là tượng trưng mà thôi.”
Thiếu Cưu sửng sốt: “Hả?”
Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười: “Dịch phu nhân dường như đang nói đến ta.”Khước Hồ đi về phía này, hồ phục ôm sát người, cổ áo hơi mở để lộ nhuyễn giáp bên trong. Bên hông giắt thanh đoản kiếm, bên ngoài còn khoác áo choàng đen, thoạt nhìn võ trang đầy đủ.
Dịch Khương đem thức ăn đưa cho Tức Thường, rút khăn lau miệng, bước xuống xe: “Ngươi tự xưng phụng lệnh Ngụy Vô Kỵ tới giúp ta thoát khỏi Tề quốc, nhưng chuyện này không có khả năng. Ngụy Vô Kỵ và Công Tây Ngô có giao ước, chuyện ta bị Công Tây Ngô cướp về Tề quốc hắn không thể nhúng tay. Hắn là người coi trọng tín nghĩa, tuyệt đối sẽ không lật lọng. Đã tới đây rồi, có thể nói cho ta thân phận thật sự của ngươi rồi chứ.”
Khước Hồ ngạc nhiên: “Thì ra Dịch phu nhân sớm đã hoài nghi ta rồi.”
Dịch Khương mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm, thực ra trong lòng ít nhiều đã đoán được.
Khước Hồ cười nói: “Ta nghe nói Dịch phu nhân vẫn luôn muốn đến Tần quốc xem thử, không biết thật giả thế nào.”
Dịch Khương gật đầu.
Hắn chợt nghiêm nét mặt, chắp tay: “Tần quốc Tả thứ trưởng Khước Hồ, phụng mật lệnh của Vương ta nghênh đón Dịch phu nhân vào Tần.”
Thiếu Cưu cùng Tức Thường đều là biểu cảm miệng mồm há hốc mắt trợn tròn.
Dịch Khương cũng hơi bất ngờ. Nàng từng hoài nghi Khước Hồ do Bạch Khởi phái tới, nhưng không ngờ người phái hắn lại là Tần vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.