Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 78:




Thật ra có thể phát hiện Vô Ưu là một việc hết sức tình cờ.
Công Tây Ngô vốn muốn điều tra một năm đó Ngụy Vô Kỵ và Dịch Khương rốt cuộc có quan hệ qua lại thế nào, đoán chừng có liên quan tới việc hai người muốn dùng hôn nhân kết minh. Bỏ qua cảm xúc riêng tư, đứng trên việc công mà nói thì Tần Ngụy kết minh mật thiết đối với Tề quốc không có gì tốt, hắn tất nhiên muốn ngăn cản.
Nhưng ngoài dự đoán, rõ rõ ràng ràng biết Dịch Khương ở lại Đại Lương một năm có thừa, nhưng rất khó để tra ra chi tiết.
Đam Khuy chỉ điều tra được dinh thự Dịch Khương ở vốn thuộc sở hữu của Khước Hồ, nhưng sau đó Khước Hồ bị Ngụy Vô Kỵ điều tới An Ấp, dinh thự cũng bị Ngụy Vô Kỵ thu về tay, hơn nữa còn đổi hoàn toàn hộ viện cùng người hầu trong viện.
Như vậy xem ra, có bí mật gì đó muốn giấu.
Chuyện đến đây vẫn như cũ không có tiến triển, mãi tới khi Đam Khuy phái người một mạch truy tra An Ấp. Mấy người thị nữ thị tùng trong dinh thự của Khước Hồ năm đó sau khi dinh thự bị Ngụy Vô Kỵ tịch thu thì bị đuổi tới An Ấp, lại vào lúc Khước Hồ chạy tới Tần quốc thì bị bỏ lại, hiện giờ tản mác tới tay các quan viên Ngụy quốc.
Đam Khuy từ trong miệng những tùy tùng đó tìm hiểu lý do Ngụy Vô Kỵ tịch thu dinh thự của Khước Hồ, không ngờ không thể biết được nguyên nhân, trái lại nghe được một tin khiến hắn hết sức kinh hãi – Dịch phu nhân lúc đó vì sẩy thai nên mới ở lại dinh thự tĩnh dưỡng.
Đam Khuy vẫn luôn vì một mũi tên khi ấy mà áy náy khôn nguôi, sau khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là đây là tội của mình, nào còn tâm trí tiếp tục truy tra kết quả gì đó, liền quay về chỗ Công Tây Ngô, báo cáo tội trạng xong định rút kiếm tự vẫn.
Công Tây Ngô ngăn hắn lại, hết sức trầm lặng ngồi sau án, nhưng không giấu được sắc mặt trắng bệch.
Hắn nhớ ánh mắt Dịch Khương nhìn hắn lúc nàng ngã xuống, quyết tuyệt xa lạ, sau đó lại bởi vì hắn truy đuổi mà sẩy thai, không biết có bao nhiêu thống khổ.
Trước đây Trí phụ từng nói với hắn: “Công tử là người từ nhỏ muốn chấm dứt đau khổ loạn thế.”, nhưng hắn chưa thể chấm dứt được nỗi khổ của thời loạn lạc này thì đã khiến người bên cạnh phải chịu đau khổ.
Ngày trước không hiểu được tình người ấm lạnh, chỉ biết thế sự vô thường. Đây là lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận, hắn hi vọng mình lúc đó căn bản không hề bắt nàng tới Tề quốc. Nàng nguyện ý gả cho Lạm Hầu liền gả, muốn đi đâu làm gì cũng được, chỉ cần sống tốt, vô bệnh vô tai là được.
Hắn cuối cùng muốn buông tay. Sau này nàng yên ổn làm tướng quốc Tần quốc, hắn ở Tề quốc có thể chặt chẽ hợp tác với nàng, vậy là đủ rồi.
Vì tin tức này, Công Tây Ngô hết mấy ngày không hề đả động hỏi thăm tin tức của Ngụy Vô Kỵ, thậm chí còn không nói chuyện.
Trước đây Phạm Thư thất thế, môn khách dưới trướng toàn bộ tản đi hết, nhiều người trong đó mộ danh mà tới nương tựa Tín Lăng Quân, Công Tây Ngô liền nhân cơ hội sắp xếp một tâm phúc vào phủ Tín Lăng Quân làm môn khách. Môn khách này phụng mệnh sát sao theo dõi động tĩnh của Ngụy Vô Kỵ, đúng lúc Ngụy Vô Kỵ đến Tần chưa quay lại, hắn ở trong phủ đi lại tương đối tự do, tình cờ chạm mặt Tiểu Vô Ưu hoạt bát hiếu động.
Môn khách cảm thấy dung mạo đứa trẻ này vô cùng giống Công Tây Ngô, có điều chỉ vội nhìn thoáng thì đứa trẻ đã bị thị nữ ôm tới hậu viện, cũng không thể nói là chân chính quan sát rõ ràng, thế nên chỉ báo cáo với Đam Khuy, đồng thời tìm cơ hội thăm dò lần nữa. Nhưng Ngụy Vô Kỵ trên đường về nước thì đã tăng cường phòng bị, hắn rốt cuộc vẫn không thể tìm được cơ hội.
Đam Khuy cũng không dám tùy tiện báo cáo với Công Tây Ngô, sợ vô duyên vô cớ nhắc đến hài tử sẽ khiến hắn khó chịu. Người khác không nhìn ra được cảm xúc của Công Tây Ngô, nhưng một gia thần nhiều năm như hắn há lại không biết?
Hắn một mình tiếp tục cẩn thận điều tra, cuối cùng lại biết Dịch Khương trước khi tới Tần từng gặp Ngụy Vô Kỵ. Môn khách đó còn báo với hắn, đứa trẻ tướng mạo giống Công Tây Ngô kia là sau này mới xuất hiện trong phủ Tín Lăng Quân. Điều này khiến Đam Khuy liền có chút hoài nghi, hận không thể tự minh trèo tường vào hậu viện của Tín Lăng Quân nhìn trộm mới được.
Sau đó cuối cùng vẫn nhịn không được mà đem tin này báo với Công Tây Ngô.
Công Tây Ngô đương nhiên không dám tin, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như không có chuyện lưu sản thì với tính cách kiên cường của Dịch Khương, chắc chắn sẽ giữ lại đứa nhỏ, thế nên liền tiếp tục truy tra.
Tin tức nhận được sau đó càng xác thực thì tâm tình hắn càng thấp thỏm, mãi tới lúc đến phủ Tín Lăng Quân, hắn vẫn mang theo lo lắng. Nhưng lão thiên gia quả thực chiếu cố hắn, vậy mà thật sự ban tặng Vô Ưu cho hắn. Đứa trẻ khỏe mạnh, hết sức đáng yêu, bởi vì hắn mà suýt nữa không cách nào đến thế giới này.
Vô Ưu, đây chắc chắn là tên mà Dịch Khương đặt cho thằng bé. Bàn tay hắn lúc vươn về phía đứa trẻ run run, có phần cẩn thận, cũng có chút luống cuống. Hắn không có bất kỳ ấn tượng nào về phụ thân, nhưng chính mình vậy mà hiện giờ đã làm phụ thân.
Hắn biết một khi đưa Vô Ưu quay về, Dịch Khương nhất định sẽ càng thêm hận hắn, nhưng hắn không cách nào để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài. Đây là trách nhiệm hắn đã chậm trễ hết ba năm, và cả đời này cũng muốn gánh vác.
Đam Khuy đi trước một bước về Tề quốc thu xếp, tìm người có thể làm nhũ mẫu vào phủ, sớm chờ đợi tiểu công tử đại giá.
Đoạn đường này của Công Tây Ngô hết sức gian nan. Bởi vì Vô Ưu lạ người, dọc đường tìm nhũ nương chăm sóc cũng vẫn khóc nháo như cũ. Đại khái là được Ngụy Vô Kỵ cưng chiều nên tính tình thằng bé cực kỳ dạn dĩ, người khác ở trước mặt Công Tây Ngô đều khép na khép nép, nhưng thằng bé thì chẳng sợ gì sất, có lúc đánh vài cái, đạp mấy đạp là chuyện thường.
Tiếc là tính cách Công Tây Ngô lạnh nhạt thế kia, một đứa trẻ như nhóc, hung dữ mấy bận thấy người ta không có phản ứng thì cũng dần dần không quấy nữa.
Khi về tới Tề quốc, trong phủ tướng quốc từ trên xuống dưới đâu đâu cũng toàn người lạ, ngược lại chỉ có Công Tây Ngô là quen thuộc nhất, lúc này thằng bé mới không bài xích Công Tây Ngô nữa, trái lại có phần bắt đầu bám người.
Đam Khuy thấy thân hình nhỏ bé ngoan ngoãn nằm trên vai Công Tây Ngô đi vào hậu viện thì vui mừng nói: “Quả thật là phụ tử liền tâm, rốt cuộc không cách nào tháo gỡ.”
Công Tây Ngô thở dài: “Ngươi làm sao biết đoạn đường này gian nan thế nào.” Nói tới đây thì không khỏi nhớ tới Dịch Khương, lúc ấy nàng một mình ở Đại Lương sinh hài tử, đã phải khổ cực nhường nào.
Vào thu trời chuyển lạnh, phủ tướng quốc thêm một hài tử, mua thêm y phục là điều cần chuẩn bị. Công Tây Ngô không am hiểu xử lý mấy việc này, nhưng Đam Khuy cực giỏi, hận không thể cùng nhóm nữ bộc thảo luận lựa chọn loại vải nào mới tốt, đại khái là muốn bù đắp nên chuyện gì cũng tận tâm tận lực.
Đáng tiếc Vô Ưu vẫn chưa quen với hắn, cộng thêm bộ dạng hắn cao to như gấu, mỗi lần gặp hắn Vô Ưu đều sợ hãi trốn đi, khiến một bụng chân thành của Đam Khuy không cách nào bày tỏ, ảo não thốt không nên lời.
Đại quân Tần quốc vẫn tiến vào lãnh thổ Hàn quốc, mà Tề vương Kiến còn chưa rõ tình hình. Hắn không quá quan tâm quốc sự, lại quá mức dựa dẫm vào tướng quốc nên phần lớn mọi việc đều trực tiếp giao cho Công Tây Ngô làm chủ, chuyện này khiến Hậu Thắng hết sức không vui.
Công Tây Ngô bởi vì sự vụ bận rộn, mỗi ngày phần lớn thời gian đều vùi mình trong thư phòng. Hắn lại là một người chuyên tâm với công việc, đã bận rộn thì không để ý gì khác nữa.
Cuối thu, trời vừa tối liền lạnh lẽo. Hắn ngồi trong thư phòng bận bịu tới nửa đêm, đúng lúc ngước lên khêu bấc đèn thì chợt nghe thấy tiếng khóc lúc có lúc không liền vội vàng đứng dậy ra cửa.
Vô Ưu vẫn chưa quá quen nơi này, gần đây lại tới thời kỳ cai sữa nên thêm ầm ĩ. Tối nay lại càng “sôi nổi”, ngưỡng cổ khóc suốt.
Mọi người ai nấy đều tay chân quýnh quáng, Đam Khuy đứng ngoài cửa không dám đi vào, sợ dọa thằng bé sẽ khiến nó khóc dữ hơn, đương lúc không biết làm sao thì Công Tây Ngô đã tới trước cửa phòng, đẩy cửa vào trong.
Vô Ưu ngồi trên giường nghểnh cổ lên gào, vừa thấy hắn liền không khóc nữa, nhưng vẫn hít hít mũi. Nước mắt vương trên gương mặt hồng hồng tựa như chiếc bánh đoàn viên vào ngày lễ tết, người trong phòng sớm đã quỳ sụp xuống đất, sợ bị trách phạt, lập cập run rẩy.
Rốt cuộc là ở phủ Tín Lăng Quân dưỡng nên tính cách được nuông chiều, Công Tây Ngô đi tới cạnh giường, khẽ nhíu mày, định nói vài câu với thằng bé, có điều chưa kịp mở miệng thì Vô Ưu đã đưa tay về phía hắn, vừa hít mũi vừa nghẹn ngào nói: “Bế bế…”
Thanh âm non nớt đầy mùi sữa nháy mắt chạm vào tâm can, Công Tây Ngô lập tức mềm lòng, khom lưng ôm lấy thằng bé, thở dài: “Khóc gì chứ? Sợ sao?” Giọng nói dịu dàng hơn bất cứ lúc nào, khiến nhóm vú già đang quỳ kinh ngạc đến không dám nhìn, ngay cả Đam Khuy ở ngoài cửa cũng thiếu điều cằm rớt xuống đất.
Thì ra công tử nhà mình còn biết dỗ con nít à.
Vo Ưu gục trên vai hắn, ôm lấy cổ hắn, vẫn không ngừng khụt khịt mũi như trước. Công Tây Ngô đành nhấc một tay vỗ vỗ lưng thằng bé, chân nhẹ di chuyển, chậm rãi đi tới đi lui.
Mấy vú già thấy dáng vẻ hắn như vậy thì không sợ nữa, nhịn không được bày mưu cho hắn: “Tướng quốc, Ngài phải dỗ dỗ thằng bé, nói gì đó.”
“Đúng vậy, hát một câu cũng được.”
Công Tây Ngô liếc một cái, bọn họ liền im bặt. Thì ra ngài ấy vẫn không dễ thân cận, còn tưởng đổi tính rồi chớ.
Ở trong phòng đi lại mấy vòng, Vô Ưu coi như đỡ hơn nhiều, dần dần không khịt mũi nữa. Công Tây Ngô hãy còn chuyện phải làm, cũng không thể cứ thế này mãi, liền định đặt thằng bé lên giường. Nào ngờ thằng bé rất nhạy, vốn đã hơi mơ màng muốn ngủ, nhưng vừa đặt lên giường thì lập tức tỉnh ngay, mắt to lúng liếng nhìn Công Tây Ngô, mếu miệng muốn khóc.
Công Tây liền nhanh chóng ôm thằng bé. Lần này nhóc biết khôn rồi, ôm chặt lấy cổ Công Tây Ngô không buông.
Công Tây Ngô không biết làm sao, lấy áo khoác trên giá bọc cho thằng bé, ngồi xuống sau án căn dặn Đam Khuy: “Tới thư phòng đem văn thư qua đây.”
Kết quả chính là nhóm nhũ mẫu toàn bộ đều lui ra, tướng quốc một tay ôm nhi tử, một tay xử lý chính vụ.
Mãi tới khuya, Công Tây Ngô cúi đầu nhìn thì thấy Vô Ưu đang ngủ say sưa, chẳng qua một tay vẫn níu chặt áo hắn khiến y phục được thêu hoa văn bị vò đến nhăn nhúm.
Công Tây Ngô gập ngón tay sờ mặt thằng bé. May mà thằng bé còn nhỏ, nếu như lớn hơn chút nữa e là sẽ không dễ gần gũi mình như vậy.
Liên tục nhiều ngày đều như thế, nhóm nhũ mẫu dần quen với việc tướng quốc tự mình chăm sóc hài tử. Bản thân Công Tây Ngô cũng tương đối quen thuộc, sau này dứt khoát đêm tới cũng ngủ chung với thằng bé, trái lại có một loại cảm giác vừa làm cha vừa làm mẹ.
Qua một thời gian, Vô Ưu coi như cũng có chút thân quen với nhóm nhũ mẫu, cũng không sợ Đam Khuy như thế nữa thì tình hình mới chuyển biến tốt, chẳng qua gần gũi nhất vẫn như cũ là với Công Tây Ngô.
Tướng quốc đột nhiên ôm một đứa trẻ về, nhóm hạ nhân khó tránh khỏi nhiều chuyện. Dáng vẻ y xì đúc thế này đương nhiên là con ruột rồi, có điều không biết mẫu thân là ai, cũng không biết Dịch phu nhân chạy tới Tần quốc liệu có biết tin này hay không. Nếu biết phu quân đã có nhi tử hai ba tuổi e là tức điên lên ấy nhỉ?
Công Tây Ngô cố ý không giải thích. Dịch Khương không che giấu chuyện sẩy thai nhưng lại giấu chuyện sinh con, chắc chắn là vì cố kỵ Tần vương. Hắn đương nhiên không thể vào lúc này ngang nhiên công bố đây là cốt nhục của hai người, bằng không căn cơ mà nàng vừa mới tạo dựng được ở Tần quốc sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
Vì thế trên dưới trong phủ đều biết hài tử này là của hắn nhưng mẫu thân lại là một câu đố. Có hạ nhân ở sau lưng cười thầm, tướng quốc thì ra là người thâm tàng bất lộ, trông thì có vẻ không gần nữ sắc nhưng sớm đã có nợ phong lưu bên ngoài, ngay cả hài tử cũng ôm về rồi. Chẳng trách Dịch phu nhân bỏ đi, tám phần là vì nàng bị chọc giận.
Công Tây Ngô mặc kệ những lời này. Hiếm khi được rảnh rỗi, hắn ở trong thư phòng cầm tay Vô Ưu dạy thằng bé cầm bút viết chữ.
“Vô Ưu, con biết ta là ai không?”
Vô Ưu ngước lên nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Công Tây Ngô rút cây bút trong tay thằng bé: “Ta là phụ thân con.”
Vô Ưu vẫn lắc đầu: “Con có phụ thân, phụ thân con là Ngụy công tử.” Trả lời lưu loát thế này, chắc hẳn sớm đã được dạy qua nhiều lần, chỉ là phát âm không rõ nên nghe có hơi buồn cười.
Nhưng Công Tây Ngô lại nghiêm túc: “Phụ thân con là ta.”
Vô Ưu ngập ngừng, bàn tay be bé kéo mũ phụ họa hùa theo: “Phụ thân con là người.” Cuối cùng còn bổ sung một câu, “Phụ thân con là Ngụy công tử.”
Công Tây Ngô nhíu mi tâm: “Con chỉ có một phụ thân.”
Phía Dịch Khương lúc này khó mà nhàn hạ.
Mặc gia cự tử đích thân xuất hiện tại Hàn quốc, mặc dù không ngăn được mười mấy vạn quân Tần nhưng về phương diện đạo nghĩa thì đặt Tần quốc ở phía bất nghĩa.
Thiên tử chư hầu cũng phải nhún nhường ba phần với nhóm thánh nhân học giả bách gia chư tử. Thế đạo này không tốt nhưng cực kỳ coi trọng nhân tài. Nhưng muốn Tần quân, nhất là Bạch Khởi thống lãnh quân Tần trọng thị Mặc gia, vậy thì vạn vạn không thể rồi.
Binh gia chú trọng hiệu quả thực tiễn, mục đích rõ ràng, chính là hai chữ “thắng lợi”; mà Mặc gia “ức chiến”, chủ trương phi công. Hai học phái này vốn đối địch nhau, lại càng không phải thế lực ngang bằng. Bạch Khởi là kẻ hiếu sát ham chiến nhất trong số binh gia, cho dù là thiên thần chắn trước mặt hắn cũng chưa từng hữu dụng, huống chi là kẻ địch vạn năm.
Thế nên, huyết chiến.
Dịch Khương đứng trên hành lang, buồn bã nhìn lá cây rụng đầy trong sân.
Nàng đối với Bạch Khởi từ đầu chí cuối khó mà an tâm. Trước đó mặc dù có lời cam đoan của hắn, nhưng lúc biết Mặc gia tới Hàn quốc, nàng vẫn đặc biệt vào cung bẩm báo Tần vương để Tần vương ngăn cản lạm sát. Nhưng mới rồi thu được tin tức nói hắn vẫn xuống tay hạ sát Mặc gia.
Tin tức do Khước Hồ gửi tới chứ trong chiến báo căn bản không hề đề cập. Hắn liên tiếp nhiều ngày lên chiến trường dẫn quân ra trận, lập được công lao, đang lúc đắc ý ngập tràn liền cao hứng viết thư báo tin vui cho nàng, trong thư mới vô tình nhắc tới chuyện này. Hắn đại khái là muốn chứng minh binh quý thần tốc của lão sư, cũng không ý thức được mình đã để lộ tin tức không được tiết lộ.
“Ta sớm không nên tin cô.”
Dịch Khương bất ngờ quay lại, Thiếu Cưu đứng sau lưng nàng, hai mắt đỏ bừng, tay khoác hành trang.
“Cô định làm gì?” Dịch Khương tiến lại gần một bước, nhưng nàng ấy lại lùi về sau một bước.
“Cô tưởng ta không biết gì ư? Tất cả Mặc gia đang ở Hàn quốc ngăn cản quân Tần, hiện giờ đã trở thành cá nằm trên thớt của Bạch Khởi.” Nàng hít hít mũi: “Đây là ngăn cản Bạch Khởi lạm sát? Hắn là gã điên, căn bản sẽ không nghe khuyên răn! Cũng có thể đây chính là điều tất nhiên mà cô nói, nhưng ta không cách nào tiếp nhận, cho nên hôm nay đặc biệt tới cáo từ, từ nay về sau bái biệt chủ công, một môn khách như ta sẽ không dốc sức vì cô nữa.”
Dịch Khương níu tay áo nàng ấy: “Cô muốn đi Hàn quốc? Cô biết hiện giờ Hàn quốc nguy hiểm nhường nào không?”
“Đương nhiên ta biết!” Thiếu Cưu vung tay hất tay nàng: “Ta không trách cô, cô có mưu tính của mình, tương tự, cô cũng không được cản ta.”
Nàng ấy quay người đi, Dịch Khương vội vàng muốn đuổi theo nhưng thấy nàng ấy xoay người lạnh lùng nói: “Cô còn cản ta đôi bên liền tuyệt giao!”
Dịch Khương sửng sốt, bước chân chững lại, trơ mắt nhìn nàng ấy rời đi.
Đông Quách Hoài từ hành lang đi tới, nàng vội bảo hắn: “Gửi thư cho Bùi Uyên báo tin này với hắn, nhất định bắt hắn nghĩ cách giữ Thiếu Cưu lại.”
Nhưng Đông Quách Hoài không vội đi mà từ trong tay áo lấy thư hàm đưa cho nàng.
Là thư của Ngụy Vô Kỵ. Mở thư ra đọc lướt Dịch Khương liền cảm thấy nhất thời hoa mắt, vội đưa tay chống lên cây cột hành lang.
Thiếu Cưu đi rồi, ngay cả Vô Ưu cũng bị Công Tây Ngô cướp đi rồi…
“Cạch!” Công Tây Ngô quay đầu nhìn, là Vô Ưu đang nghịch bút, bất cẩn làm rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn chuyển lên người Đam Khuy đứng trước án thư: “Thiếu Cưu thật sự đi rồi?”
Đam Khuy gật đầu: “Sáng sớm nay Bùi Uyên vội vàng tới báo chuyện này, nói là phu nhân phái khoái mã gửi thư cho hắn, hắn đã tức tốc đi ngăn Thiếu Cưu rồi.”
“Vậy tức là bên cạnh nàng hiện tại một trợ thủ cũng không có…” Công Tây Ngô ngây người một lúc, gác bút trong tay, ôm Vô Ưu ở bên cạnh đang sắp mài ngòi bút thành sư cọ, đặt thằng bé lên đùi: “Chúng ta đi gặp mẫu thân của con nhé, được không?”
Con ngươi Vô Ưu đảo tròn: “Phụ thân nói mẫu thân đang ở nơi xa, không gặp được.”
“Phụ thân dẫn con đi thì không xa nữa.” Công Tây Ngô nói rồi mới ý thức được phụ thân mà thằng bé nói là ai, một lần nữa uốn nắn thằng bé: “Con chỉ có một phụ thân là ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.