Công Tây Ngô và Dịch Khương ở hành cung Ly Sơn chia tay không quá ba ngày, quân Tần đã áp sát vương thành Tân Trịnh của Hàn quốc.
Thời tiết âm u, tối tăm u ám tựa mực. Bông tuyết li ti bay mù trời, rơi xuống lãnh thổ Hàn quốc, thổi qua cổng thành Tân Trịnh đang khép chặt, nhưng vì chấn động ầm ầm xung quanh mà bay múa loạn xạ.
Thiết kỵ quân Tần đang công thành, các đệ tử Mặc gia còn sống một đường rút lui về đây. Vẫn như cũ, mấy chục người dưới sự dẫn dắt của cự tử canh giữ trên thành lầu.
Thiếu Cưu toàn thân mặc hắc y, đứng trên cổng thành nhìn quân Tần bên dưới ôm thân gỗ lớn dộng mạnh vào cửa thành, trái tim như bị siết chặt. Liên tiếp thất bại khiến Hàn quốc tinh thần sa sút, hiện giờ vẫn kiên trì phòng thủ như trước vậy mà lại chính là Mặc gia bọn họ.
Nàng nhìn cự tử hết lần này đến lần khác, vô số lần muốn lên tiếng khuyên ông, nếu không được thì buông tay thôi. Mặc gia là học phái, về mặt lý luận có thể kiến nghị lên quân vương các nước, nhưng cái cần trong chiến sự lại là đao sắc binh mạnh.
Nhưng đây là suy nghĩ mà nàng không nên có. Nàng trước giờ đều đặt mệnh lệnh cùng tư tưởng Mặc gia lên hàng đầu, có suy nghĩ như vậy, đại khái thật sự là đã bị Dịch Khương ảnh hưởng sâu sắc. Cự tử từng nói, chuyện trên đời này không thể bởi vì không làm được mà không làm, nàng rốt cuộc không cách nào lên tiếng.
Mưa tên vùn vụt bắn tới cùng tiếng hô giết bên dưới thành, có người kéo nàng lùi về sau mấy bước mới kịp thời tránh được nguy hiểm.
Khả năng chống đỡ của quân Hàn lực bất tòng tâm, mắt thấy cổng thành sắp bị công phá, trong thành nơi nơi đều là từng đoàn người hoảng hốt chạy trốn. Chóp mũi dần ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng, thủ thành từng người từng người một ngã xuống, cơ quan Mặc gia kêu tạch tạch tạch tạch, giữa ranh giới sinh tử giãy giụa phát ra âm thanh chống cự.
“Hàn vương bỏ trốn rồi! Hàn vương bỏ trốn rồi!”
Một binh sĩ dưới thành chạy lên tường thành truyền tới tin tức mới nhất nhưng bị trúng tên, hai mắt trợn trừng ngã thẳng xuống đất.
Cự tử Mặc gia toàn thân che phủ trong bộ hắc bào to rộng, buông tiếng thở dài tang thương bất đắc dĩ.
Thời điểm ngay cả người ngoài cũng dốc lòng giúp Hàn vương hộ thành, nhưng hắn vậy mà lại tự mình bỏ trốn trước.
Lòng quân tan rã, chống cự của quân Hàn càng lúc càng yếu, Thiếu Cưu ở trên tường thành ngồi sụp xuống, cảm giác hốt hoảng trong lòng chợt trở nên bình lặng, ngước lên nhìn bông tuyết li ti bay múa giữa trời. Nàng hít một hơi thật sâu.
Cũng tốt, được cùng chết với quốc gia, cũng coi như là một quốc sĩ.
Rõ ràng vẫn là buổi chiều nhưng trời gần như tối mịt, Bùi Uyên từ cổng thành phía sau tiến vào Tân Trịnh. Nơi đó là cổng thành duy nhất không bị quân Tần bao vây, vương công quý tộc Hàn quốc đang liều mạng chen nhau chạy trối chết từ đó.
Hắn không biết đệ tử Mặc gia tập trung trước cổng thành nào, chỉ có thể cưỡi ngựa ở trong thành gian nan tìm kiếm. Tình thế hết sức hỗn loạn, nhà nhà cửa nẻo không đóng, đâu đâu cũng là nhà trống ngói đổ. Dọc đường bắt gặp đều là bách tính hớt hải cắm đầu bỏ chạy, nhóm quý tộc đánh xe ngựa thồ gia tài quý giá rầm rập băng qua, mặt mày trắng bệch phờ phạc tựa như rút mất linh hồn.
Bùi Uyên chỉ là một đệ tử Nho gia đọc sách thánh hiền, trước giờ chưa từng trông thấy cảnh tượng hoảng loạn như thế. Có lẽ thứ chờ đợi hắn phía trước chính là mũi đao đầm đìa máu tươi, là thiết kỵ vũ khí dày nặng, càng đi về hướng ngược với nhóm người đang tháo chạy thì càng có thể nghe thấy từng đợt công thành ầm vang. Tim hắn đập như nổi trống, vừa sợ vừa hoảng, nhưng vẫn siết chặt dây cương không lùi.
Cuối cùng tới trước cổng thành đó, nhưng chỉ có mấy chục tướng sĩ vẫn đang chặn cửa thành. Mỗi một cú dộng thì lỗ hổng càng lớn, lộ ra lưỡi đao lạnh lẽo trắng lóa bên ngoài, phản chiếu gương mặt tái nhợt của chúng binh sĩ giữ thành.
Hắn xuống ngựa chạy lên thành lầu, trên bậc thang xếp lớp binh sĩ trúng tên mà chết. Y phục hắn đã dính máu, nặng tựa ngàn cân, loạng choạng chạy lên tới đỉnh thành lầu thì tình cảnh càng thê thảm. Đâu đâu cũng là thi thể, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến hắn run rẩy. Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy tử thi xung quanh có nhiều người mặc hắc y, tay chân hắn không khỏi lạnh toát.
Từ lúc nhận được tin tới hôm nay, đã rất lâu rồi hắn vẫn luôn không thể tìm được Thiếu Cưu. Hắn vốn hi vọng có thể nhanh chóng tìm được nàng, nhưng thời khắc này lại cảm thấy vẫn đừng nên tìm thấy. Nếu như trong số những người nằm đây có nàng, vậy hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không muốn tìm thấy nàng.
Bóng dáng cự tử Mặc gia từ bên cạnh vụt qua, từ từ rơi xuống thành lầu, ánh mắt hắn đuổi theo, lướt tới trong góc, vội vàng lao qua.
“Thiếu Cưu!”
Người đang ôm gối ngồi đó khắp người dính máu, bụi bặm đầy mặt, tóc cũng tán loạn, nhưng hắn vừa liếc mắt vẫn có thể nhận ra.
Nàng mở to hai mắt, ánh mắt rơi trên người hắn, sửng sốt: “Bùi Uyên?”
Bùi Uyên quỳ xuống ôm lấy nàng, cánh tay lạnh toát run rẩy: “Cuối cùng ta tìm được nàng rồi, ta tưởng sẽ không còn được gặp nàng nữa.”
Dưới thành ẦM một tiếng, tựa như ngay cả thành lầu cũng rung lên. Trong thành vang vọng tiếng ngựa hí điên cuồng, quân Tần đã tấn công vào thành.
Thiếu Cưu trở tay ôm lấy Bùi Uyên, mãi tới lúc này mới phát ti3t cảm xúc, vùi vào hõm vai hắn nấc nghẹn: “Chúng ta….Không còn nhà nữa rồi…” (Mic: là ai khóc tu tu đoạn này. Là toai TT_____TT)
Chưa bao giờ thấy nàng yếu đuối như thế, đau khổ trong lòng Bùi Uyên cũng không ít hơn nàng, nhưng trong nháy mắt đã k1ch thích tinh thần gánh vác của hắn, liền ôm chặt nàng nói: “Không sao, thiên hạ rộng lớn đều là chỗ dung thân, nơi có ta chính là nhà của muội.” (Mic: Bùi Uyên 10điểm!!!AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Đi theo Công Tây Ngô học hành thành tài tốt nghiệp được rồiiiiiiii)
Vương đô Hàn quốc bị công phá, Hàn vương bỏ trốn, Hàn quốc chỉ còn trên danh nghĩa. Tần vương hết sức hài lòng, cả người như trẻ lại mấy chục tuổi, Bạch Khởi cùng với Khước Hồ bị trọng thương đều lập đại công, trong lòng ông ta nhớ rõ, sẽ không thiếu gia công phong thưởng.
Nhưng Bạch Khởi lại phạm vào tật cũ. Lần này công phá Tân Trịnh, ba vạn tù binh Hàn quốc, hắn đồ sát hai vạn. Một vạn còn lại kia không phải bởi vì lương tâm lên tiếng mà chỉ bởi vì họ am hiểu binh khí, có tác dụng với Tần quốc.
Quân Tần cho một bộ phận đóng quân trên đất Hàn, Bạch Khởi khải hoàn về nước, chưa hồi phủ mà trước tiên hăm hở vào cung Tần vương. Vốn cho rằng trên đại điện chờ hắn chính là phần thưởng bạt ngàn, không ngờ lại chính là gương mạt lạnh lẽo nghiêm nghị của Dịch Khương.
Đại thần trái phải đều ngay ngắn ngồi quỳ tại vị trí của mình, chỉ có nàng đứng quay lưng về phía cửa điện. Từ sau khi nàng trở về từ hành cung Ly Sơn, vì bệnh nên gầy đi mấy phần, triều phục sắc đen dày nặng với hoa văn vàng đỏ nơi mép áo mặc trên người nàng nhưng không thấy gầy yếu, ngược lại bất giác tỏa ra cảm giác uy nghiêm.
Bạch Khởi liếc nàng một cái, vào điện cởi bỏ mũ giáp, hành lễ với Tần vương.
Đang đợi Tần vương lên tiếng ban thưởng thì chợt nghe thấy Dịch Khương nói: “Vũ An Quân có biết tội?”
Bạch Khởi nghiêng người nhìn nàng, mặt trắng râu ngắn trông như một văn sĩ nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ nham hiểm: “Dám hỏi tướng quốc, tại hạ có tội gì?”
“Ngươi ba lần bốn lượt cam đoan với bổn tướng sẽ không đồ sát tù binh, hiện giờ tái phạm, là đối thượng bất kính, lẽ nào không phải phạm tội?”
Bạch Khởi ha ha cười lớn mấy tiếng, đảo mắt một vòng xung quanh, có chút khinh thường: “Thấy quyết sách của tướng quốc với chiến sự vẫn luôn quả quyết mạnh mẽ, nhưng lại một mực để tâm dăm ba chuyện vặt thế này, xem ra rốt cuộc vẫn là đàn bà*, không khỏi quá mức nhân đức rồi đấy.”
Nguyên văn là phụ nhân. Mình dùng từ đàn bà vì thấy phần nào toát lên ý coi thường của Bạch Khởi. Nếu các bạn có đề xuất từ nào phù hợp thì comment giúp mình nhé. 3Q!!!
Dịch Khương hướng bên trên chắp tay: “Vương thượng minh giám, điều Tần quốc cần mở ra chính là đế nghiệp vạn thế, sau này lãnh thổ Hàn quốc trở thành của Tần quốc, bách tính đương nhiên cũng thành con dân Tần quốc, lẽ nào Vương thượng muốn để mặc Vũ An Quân hết lần này tới lần khác sát hại con dân của mình hay sao?”
Tần vương khẽ gục gặc đầu.
Bạch Khởi thấy tình hình như vậy liền nổi giận: “Đó là tù binh, không nhổ cỏ tận gốc khó đảm bảo bọn chúng một ngày nào đó sẽ không ngóc đầu trở lại! Hoàn thành đế nghiệp không cần nhân từ, cái cần chính là không còn nỗi lo về sau!”
Tần vương không khỏi lại có phần tán đồng, việc này chưa hẳn không có đạo lý.
Dịch Khương cười lạnh: “Lúc chiến tranh giở mọi mánh khóe còn có lý do, sau chiến tranh giết hại tù binh thì có lý do gì chứ? Vũ An Quân chỉ biết đánh giặc, lẽ nào Tần quốc lập quốc chỉ dựa vào mỗi chiến tranh mà thôi?”
Bạch Khởi bị nàng chất vấn không cách nào phản bác, ngước lên thấy ánh mắt Tần vương có vẻ tán đồng thì liền lập tức phẫn nộ quát lớn: “Nói xằng!” Lửa giận phừng phừng vung tay áo, quay đầu ra khỏi đại điện.
Các đại thần có mặt không ai dám lên tiếng. Bạch Khởi trước giờ lạm sát cũng không phải chưa từng có người phản đối, nhưng hắn công cao chấn quốc, Vương thượng cũng nể hắn ba phần, không ngờ một nữ tử như tướng quốc lại dám không cho hắn thể diện như vậy.
Dịch Khương thấy Tần vương ở bên trên nhíu mày không lên tiếng, hành lễ nói: “Vương thượng thứ tội, thần không muốn căng thẳng với Vũ An Quân, chỉ hi vọng Vương thượng đế nghiệp thuận lợi, đừng gánh trên mình tội danh lạm sát khiến hậu thế lên án.”
Tần vương day day mi tâm: “Nói cũng phải.” Không có quân vương nào không để ý danh tiếng, huống chi còn là dạng quân chủ muốn xưng đế như ông ta. Bạch Khởi mặc dù công cao, nhưng tự tiện hành sự cũng sẽ khiến người khác không vui, bản thân Tần vương áng chừng cũng phần nào muốn áp chế hắn.
Dịch Khương hiển nhiên đã suy đoán tâm tư ông ta nên mới dám khó dễ Bạch Khởi, Bạch Khởi không cho nàng thể diện, nhưng ít nhất sẽ nghe Tần vương.
Ra khỏi vương cung, suốt đoạn đường nàng luôn nghĩ tới Thiếu Cưu và Bùi Uyên, không biết hai người trước mắt ra sao. Hẳn là hận nàng thấu xương, cũng sẽ không chịu gặp nàng nữa chăng?
Lúc về tới phủ tướng quốc, phát hiện tùy tùng trong phủ hết sức bận rộn, trước trước sau sau qua qua lại lại không ngừng. Nàng cảm thấy kỳ lạ, trên hành lang trông thấy Tức Thường đứng đó đợi nàng, vừa thấy nàng liền báo: “Khước Hồ quay về rồi.”
Dịch Khương nghe vậy lập tức đi tới nơi ở của Khước Hồ, vừa đi vừa hỏi: “Bị thương thế nào?”
“Chỉ có thể nói nhặt về được cái mạng…” Tức Thường ấp a ấp úng, do dự hết nửa ngày mới tiếp tục: “Thảm vô cùng, chủ công tự đi xem đi.”
Tin chiến sự gửi tới Tề quốc là không lâu sau khi Công Tây Ngô trở về từ Tần quốc, đang chuẩn bị tấn công Yên. Hắn ở trong thư phòng đọc thư, Vô Ưu ngồi cạnh ngoan ngoãn tự chơi một mình.
Đam Khuy từ ngoài cửa nhoáng cái xuất hiện: “Tiên sinh, Vân Dương phu nhân đến rồi, có muốn gặp không?”
Công Tây Ngô gấp thư lại, vừa định đáp lời thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng của Vân Dương phu nhân: “Thể diện Công Tây tướng quốc cũng lớn quá rồi, gặp mặt thật sự khó càng thêm khó.”
Nàng ta cất bước vào phòng, vừa trông thấy Vô Ưu thì ánh mắt liền sáng lên: “Nghe nói tướng quốc có quý tử, ta còn không tin, hóa ra là thật. Thân mẫu của tiểu lang quân là ai thế?”
Công Tây Ngô mời nàng ta ngồi: “Vân Dương phu nhân hôm nay tới đây là để hỏi chuyện này?”
“Làm gì có, chẳng qua hiếu kỳ mà thôi. Bên ngoài đồn đại hài tử này là nợ phong lưu ở ngoài của ngài, nghe đâu người đó còn là thị thiếp của Tín Lăng Quân. Tính cách của ngài mà cũng làm được chuyện như thế, ta không tin nổi.”
Công Tây Ngô thuận nước đẩy thuyền: “Ta cũng là một nam nhân.”
Vân Dương phu nhân che miệng cười, ánh mắt nhìn hắn không khỏi thêm mấy phần phong tình: “Nếu Dịch phu nhân biết được không biết sẽ nghĩ thế nào.”
“Chuyện này không nhắc cũng được.” Công Tây Ngô lệnh cho Đam Khuy bế Vô Ưu ra ngoài, “Phu nhân tới đây có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng.”
Ánh mắt Vân Dương phu nhân vẫn lưu luyến dừng trên mặt hắn: “Tướng quốc không cảm thấy nên tìm một mẫu thân cho ấu tử sao? Thằng bé còn nhỏ như vậy, trong phủ không có nữ chủ nhân sao được chứ?”
Công Tây Ngô lắc đầu: “Không cần.”
Vân Dương phu nhân thấy hắn không nói hai lời đã cự tuyệt thì nét mặt có chút không vui: “Ngài tưởng ta tự mình tiến cử sao? Ta tự biết ngài đối với ta vô ý, còn chưa đến mức bám dính lấy ngài tự rước lấy nhục, hôm nay lời này là nói thay Sở quốc.”
“Sở quốc?”
“Đúng vậy.” Nàng ta từ trong tay áo lấy ra một bức thư lụa tẩm huân hương đưa cho hắn.
Lúc Công Tây Ngô đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay nàng như có như không quẹt qua mu bàn tay hắn, hoàn toàn bất đồng với khí thế oai phong lẫm liệt mới rồi.
Nếu có thể bị nữ tử khác làm rung động thì sao lại không thể bị nàng đả động? Không phải nói chính mình cũng là một nam nhân bình thường ư?
Nhưng Công Tây Ngô tí ti phản ứng cũng không có, chỉ cầm thư lụa rồi mở ra, yên yên tĩnh tĩnh đọc bút tích trên đó.
Vân Dương phu nhân thu tay về, cắn răng, nuốt cảm giác không cam lòng vào trong.
Chữ viết trên thư lụa là văn tự của Sở quốc. Sở âm tao nhã tựa như có thể thoát ra từ mùi hương thoang thoảng, đúng là thư hàm do Sở vương tự tay chắp bút.
Mặc dù Sở quốc âm thầm nương tựa Tề quốc, nhưng hiện nay Hàn quốc bị Tần quốc tiêu diệt khiến bọn họ cảm thấy mối quan hệ ngầm này cũng không bền chắc. Họ hi vọng càng quang minh chính đại liên minh.
Tề vương Kiến nhu nhược, thế lực Tề quốc bị Công Tây Ngô nắm giữ, Sở vương cũng không liên lạc với quốc quân mà trực tiếp tìm tới Công Tây Ngô, hi vọng gả muội muội mình cho hắn.
Tề quốc cùng Tần quốc kết minh, Sở quốc không cách nào chen vào, duy chỉ có thể dùng liên hôn để mối quan hệ thêm bền chặt thì còn có một tia hi vọng. Vân Dương phu nhân là em dâu Sở vương, lần này tới làm thuyết khách, nàng ta vốn không muốn, nhưng so với Dịch phu nhân thì còn không bằng để cô em chồng của mình gả tới đây, trái lại cũng dễ bắt chẹt.
“Tướng quốc không ngại cân nhắc kỹ lưỡng một chút, vương cơ Sở quốc là mỹ nhân nổi danh, so với Dịch phu nhân chỉ có hơn, ngài sẽ không hối hận đâu.” Vân Dương phu nhân đứng dậy chậm rãi rời đi.
Đam Khuy lại ôm Vô Ưu quay về thư phòng, chỉ nghe được câu cuối kia của Vân Dương phu nhân liền đoán được đại khái, thấy Công Tây Ngô siết thư lụa trầm mặc không nói thì dứt khoát lên tiếng: “Dù gì phu nhân cũng không định hòa hảo với tiên sinh, Người cưới vương cơ Sở quốc cũng tốt hơn cô độc một mình.”
Công Tây Ngô liếc hắn không nói, thư lụa trong tay đã bị Vô Ưu rút ra xé rách đùa nghịch.