Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 85:




“Là ta”. Giọng Khước Hồ khàn vô cùng, cũng không biết đại phu điều trị cho hắn như thế nào.
Dịch Khương vuốt vuốt ngực: “Nửa đêm nửa hôm ngươi ở trong phòng ta làm gì?”
“Nghe nói phu nhân đã trở lại, ta tới thăm người.”
Dịch Khương không đáp. Trước đó bỏ lại hắn mà đi, hắn chắc chắn không dễ chịu. Thủ hạ cũng làm ăn chẳng đâu vào đâu, rõ ràng đã dặn không được để lộ tin tức cho hắn, vậy mà vẫn để hắn biết được, còn hại hắn chạy ra ngoài một chuyến.
Nàng mặc y phục xong đàng hoàng thì bước tới cạnh bàn thắp đèn, rót chén nước uống thấm giọng, quay đầu lại nhìn hắn bỗng ngạc nhiên. Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ bằng da mềm, chỉ để lộ đôi mắt. May mà trước đó không thắp đèn, bằng không chắc chắn bị dọa còn dữ hơn.
“Vết thương của ngươi sao rồi?”
“Phu nhân thấy rồi đó.”
“……….” Dịch Khương chỉ có thể thầm thở dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Đừng để ý, nam tử hán đại trượng phu cũng đâu phải dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, chờ sau này thương thế lành rồi, ngươi vẫn như trước có thể kiến công lập nghiệp.”
Đôi mắt Khước Hồ dường như vì biến cố lần này mà trở nên lắng đọng rất nhiều, không còn vẻ đơn thuần ngày trước, lúc chăm chăm nhìn nàng cũng không nề nếp quy củ, dưới ánh nến vàng ấm áp, dường như nồng đậm nhu tình: “Phu nhân vẫn còn chú ý đến ta sao?”
“Đương nhiên.” Dịch Khương biết hắn vẫn lấn cấn chuyện nàng tới Tề, khó tránh khỏi ngượng ngùng, ngữ khí cũng dịu dàng hơn nhiều.
Khước Hồ chợt sát đến gần, tay đặt trên eo nàng, đoán chừng là sợ nàng đẩy mặt hắn nên cố ý đứng sau lưng nàng, cúi đầu áp sát cổ nàng, thanh âm khàn khàn lộ ra một chút phóng túng: “Phu nhân vẫn chưa buông bỏ được Công Tây Ngô?”
Dịch Khương nhíu mày, cử động người nhưng không vùng thoát được hắn, lạnh giọng nói: “Sao chứ, ngươi đang ghen à? Bên cạnh ta không cần người hay đố kỵ.”
Bàn tay Khước Hồ giữ eo nàng chợt siết chặt hơn vài phần, ôm lấy eo bế nàng ném lên giường, người cũng đè x uống.
Dịch Khương thầm hoảng hốt. Khước Hồ mặc dù phóng khoáng nhưng chỉ xem việc hầu hạ nàng như công việc, chưa bao giờ như vậy, nhưng dáng vẻ hiện tại hình như ẩn chứa tức giận.
Mặt nạ trên mặt hắn sượt qua má, Dịch Khương nghiêng mặt tránh đi, nhưng môi hắn đã áp tới, rơi trên cổ nàng, ấm mềm trơn trượt. Dịch Khương vung tay đẩy hắn ra, tức giận: “Ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng phải không?”
Khước Hồ ngã ngồi trên giường, thở gấp nói: “Rõ ràng phu nhân đã đồng ý sẽ chăm sóc ta một đời một kiếp, vì sao lại bỏ rơi ta?”
Hắn bỗng dưng chất vấn khiến Dịch Khương ngẩn người: “Ta không có bỏ rơi ngươi, nếu ta đã nói sẽ chăm sóc ngươi thì nhất định làm được.”
“Vương thượng căn bản còn ghi nhớ hôn sự của người và ta, nhưng bây giờ lại chưa từng hỏi tới, ta hiện tại bị hủy dung, e là phu nhân không để mắt tới ta nữa.” Hắn quay lưng đi, ngữ khí tức giận: “Công Tây Ngô diện mạo hơn người, ta là cái thá gì mà sánh được.”
“Trước đây ngươi mặc dù coi trọng công danh nhưng chung quy vẫn có tự tin kiêu ngạo của mình, không ngờ bây giờ lại tự oán tự thán như vậy.” Dịch Khương hừ lạnh một tiếng xuống giường, vừa rồi lưng bị đẩy lên giường đau muốn chết, nàng gắng gượng không xoa chỗ đau, trong lòng bốc hỏa.
“Ta biết phu nhân phòng bị cẩn mật, nếu không phải ta hầu hạ người, căn bản không được vào đây.” Khước Hồ dường như bình tĩnh lại, thanh âm khàn khàn cũng dịu hơn một chút: “Nhưng hiện giờ ta còn có chỗ dựa nào nữa chứ? Nếu như phu nhân cũng không cần ta, vậy ta thật sự cùng đường bí lối rồi.”
Dịch Khương nuốt nước bọt, trấn định cảm xúc, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn gì thì nói thẳng đi, đừng dùng phương pháp này.”
Khước Hồ đứng thẳng dậy, cúi đầu, giọng nói dù khàn nhưng không chút dây dưa: “Ta muốn làm chủ tướng, lần nữa lên chiến trường kiến công lập nghiệp.”
“Thì ra là vậy.” Dịch Khương đặt chén nước xuống, hắn có thể dùng sự áy náy của nàng để đòi món nợ nhân tình, hiển nhiên là có kế hoạch. “Có Bạch Khởi ở đây, ngươi muốn làm chủ tướng rất khó. Vẫn chờ thương thế ngươi khỏi rồi hẵng nói, lần tới đừng dùng cách này nữa.”
“Bạch Khởi là lão sư của ta, bản tính hiếu sát của ông ấy ta rõ nhất, phu nhân không phải không thích ông ấy như vậy sao? Ít nhất ta làm chủ tướng tuyệt đối sẽ không như thế.”
Dịch Khương nhướn mắt nhìn qua, hắn dường như nhận ra bản thân nhiều lời, ngập ngừng rồi quay đầu ra khỏi phòng.
Tiết cuối xuân vừa tới, Yên quốc đã bị quân Tề công chiếm hơn mười thành trì. Tin tức gửi tới Tần quốc, Tần vương mặc dù ôn hòa gửi thư cho Tề vương Kiến bày tỏ ý chúc mừng, nhưng thực tế thì không hề cao hứng.
Làm quân vương đương nhiên đều hi vọng ta mạnh ngươi yếu.
Yên vương cũng nóng vội, vậy mà nghĩ tới việc lôi kéo Triệu quốc, bây giờ lại nhớ đến quan hệ liên hôn giữa hai nước. Đáng tiếc Triệu quốc ốc còn không mang nổi mình ốc, Ngụy quốc thì kết minh với Tề quốc, Bình Nguyên Quân cũng không thể lại giống như lúc trước cứ thế nhờ đại cửu tử Ngụy Vô Kỵ giúp mình, thế nên rốt cuộc vẫn không biết làm sao.
Phía Sở quốc cũng xảy ra một màn kịch hay. Vị vương cơ trước đó sắp được gả cho Công Tây Ngô đột nhiên bỏ trốn cùng tiểu quan lại chuyên chấp bút soạn thảo văn chương cho Sở vương. Sở vương vốn còn định căm phẫn sục sôi tìm Công Tây Ngô lý luận một phen, nhân tiện vòi chút lợi ích, lúc này ngược lại tự mình đuối lý nên cũng xấu hổ đi chất vấn chuyện Công Tây Ngô thoái hôn, trái lại lo lắng bị nhà người ta trách tội.
Người nước Sở thích chuyện quỷ thần, Sở vương nghe theo kiến nghị của chúng đại thần, đem hành động của vương muội miêu tả hết sức kỳ diệu, do được thần nhân chỉ dẫn, tựa như chuyện xưa nữ nhi của Tần Mục Công năm đó là Lộng Ngọc cùng tình lang Tiêu Sử thổi tiêu dẫn phượng hóa tiên. (Mọi người có thể tham khảo tại đây)
Công Tây Ngô cũng không truy vấn, chuyện này cứ thế không thành.
Chẳng qua mối quan hệ ngầm giữa hai nước vẫn như cũ không đứt đoạn. Cơ sở ngầm gửi tin về cho Dịch Khương, đối với chuyện này nàng cũng không bất ngờ. Công Tây Ngô hiển nhiên có năng lực làm việc này, chẳng qua chỉ cần không quang minh chính đại kết minh với Tề quốc thì Tần quốc sau này muốn xuống tay cũng dễ xử hơn nhiều.
Trong thành Hàm Dương không có đại sự, chỉ có một việc, thái tử bởi vì phu nhân không cách nào sinh nở nên cho con thứ xuất Tử Sở đôn lên làm trưởng tử kế thừa, Doanh Chính vì thế thành đích tôn, nhất thời hai người đều có quyền kế thừa vương vị. Chuyện này Tần vương cũng đã đồng ý, dù gì ông ta cũng không mấy để tâm chuyện trong nhà, hiện tại suy nghĩ của ông ta đều dồn hết vào việc công Triệu.
Dịch Khương đối với việc học hành của Doanh Chính đương nhiên càng coi trọng hơn. Sau khi tới đây, sách nàng đọc đều là những loại có tác dụng với mình như điển tịch phái Quỷ Cốc, điển tịch binh gia, điển tịch Pháp gia càng đặc biệt nhiều, có điều muốn chân chính dạy học thì những kiến thức này còn chưa đủ.
Học vấn bách gia chư tử, Doanh Chính ham mê điển tịch Pháp gia, mỗi lần đọc tới đều cảm thấy hết sức tinh diệu. Dịch Khương âm thầm cho hắn đọc rất nhiều điển tịch Nho gia, có lúc sợ hắn không thích còn đưa ra vài ví dụ nho nhỏ chen vào giữa giờ học, hắn quả nhiên nghe thấy hấp dẫn, ít nhất hiện giờ trông hắn cũng không giống một kẻ khi trưởng thành có dáng vẻ bại hoại của bạo quân.
Hiện tại Tần quốc sắp phạt Triệu, cách đế nghiệp càng gần thêm một bước, đạo lý qua cầu rút ván ai cũng hiểu. Dịch Khương biết mình không thể cả đời cứ vậy, huống chi Tử Sở không hiểu vì sao lại đối với nàng thiếu thân thiện như thế, nàng nhất định phải tính toán cho sau này, mà Doanh Chính có lẽ cũng là một con đường lui.
Tần vương cuối cùng kiên trì không nổi, mắt thấy trời sắp vào hạ, chuyện phạt Triệu liền không muốn kéo dài nữa.
Dịch Khương thông thuộc Triệu quốc nhất, chuyện này đương nhiên cần thường xuyên qua nàng phụ trách. Tần vương nhiều lần triệu nàng vào cung, lần nào cũng là vì hai mươi vạn binh mã đang trú đóng tại Hàm Đan của Tề quốc. Sau khi từng bị Tề quốc cắn ngược lại một lần, ông ta rốt cuộc không an tâm.
Nhưng Dịch Khương nhất thời cũng không có cách.
Hiếm khi rảnh rỗi không màng đến chính vụ, buổi chiều nắng xế, nàng ngồi dưới hành lang trộm nhàn hạ nửa ngày.
Tức Thường chợt từ sau lưng nàng ló đầu ra, nhỏ giọng nói: “Chủ công xem xem, Khước Hồ lại nhìn trộm người.”
“Lại?”
“Còn không phải sao, ta phát hiện hắn gần đây không có việc gì thì liền chăm chú nhìn người, tám phần là lại có toan tính gì đó.”
Dịch Khương quay đầu liếc nhìn, Khước Hồ đang ở trong viện múa thanh kiếm bằng đồng đen chuôi khoan đao. Dạo này sau khi uống thuốc hắn thường ở trong viện luyện võ, nàng cũng bắt gặp mấy lần, chẳng qua thật sự chưa từng chú ý là hắn thường xuyên nhìn nàng. Hiện tại hắn đã luyện tới người mướt mồ hôi, mặt nạ trên mặt trông thực quái dị, cũng khó trách nàng chưa từng để ý, đôi mắt kia giấu phía sau mặt nạ, sao có thể nhìn rõ được.
“Hắn chỉ muốn nhân cơ hội được lên chiến trường lần nữa mà thôi. Hắn là quý tộc Nghĩa Cừ, Tần vương khó tránh khỏi có chút phòng bị với hắn nên hắn vẫn luôn hi vọng dựa vào ta mà có được cơ hội.”
Tức Thường không nhiều lời nữa. Thật ra nàng ấy ngẫm thử cũng thấy mình gần đây có chút quá phận, còn chen vào việc riêng của chủ công, đây là chuyện mà một người hầu như nàng không được phép. Huống chi Khước Hồ cũng không phải kẻ xấu gì, nàng chỉ thầm hi vọng Dịch Khương và Công Tây tướng quốc hòa hợp nên khó trách có mấy phần định kiến với hắn.
Khước Hồ quả nhiên thi thoảng sẽ nhìn Dịch Khương, hiển nhiên rất nhanh nhận ra ánh mắt của nàng, hắn dừng động tác, đi về phía nàng. Chiếc áo đơn mỏng bởi vì sũng mồ hôi mà dán vào người, vóc dáng hình như rắn chắc hơn trước đây một chút, nếu không phải bởi vì trên mặt hắn đeo mặt nạ, dáng vẻ này không biết chừng sẽ mê hoặc không ít thiếu nữ.
Dịch Khương nghĩ tới đó thì không khỏi bật cười. Hắn dừng trước mặt nàng, kỳ quái cất tiếng hỏi: “Phu nhân cười gì vậy?”
“Không có gì, ngươi luyện tiếp đi.” Dịch Khương xua xua tay, đứng dậy định đi nhưng Khước Hồ đã kéo tay áo nàng.
Nàng quay đầu lại, hắn liền sáp tới gần, đầu ngón tay lần sờ giữa những sợi tóc nàng khiến Dịch Khương nhẹ hít một hơi, tay hắn đưa đến trước mắt nàng: “Phu nhân vậy mà có tóc bạc rồi này, gần đây phiền não lắm sao?”
Dịch Khương nhận lấy sợi tóc bạc, thở dài: “Đúng vậy, thật không ngờ mà, còn tiếp tục như thế, nói không chừng vài năm nữa ta già luôn rồi.”
Khước Hồ lơ đễnh đáp: “Là người ai rồi cũng sẽ già đi, không có gì đáng để bùi ngùi cả.”
Dịch Khương hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, nhưng hắn đã quay người đi vào viện tiếp tục luyện kiếm. Quả nhiên bị thương một lần rồi, nhìn nhận sự việc cũng không như mọi khi.
Tức Thường rất hoảng, liên tục tìm kiếm trên đầu Dịch Khương, không phát hiện cọng bạc thứ hai mới yên tâm.
Vừa kiểm tra xong, Đông Quách Hoài từ tiền viện vội vàng chạy tới, kề sát tai nàng thì thầm mấy câu, đưa cho nàng một phong thư. Dùng lụa làm thư, cỏ tía làm ký.
Ánh mắt Dịch Khương thoáng lưỡng lự, lặng lẽ cất vào tay áo, quay đầu ra ngoài.
Khước Hồ dừng động tác, đi tới hành lang nhìn theo bóng nàng đi xa, ánh mắt chợt liếc thấy Tức Thường đứng cạnh đang nhìn mình chằm chằm thì cầm kiếm quay lại tiếp tục luyện.
Sắc trời chuyển tối, Dịch Khương lên xe, đến trước khách đi3m do thương nhân Ngụy quốc mở thì dừng lại.
Nàng mặc áo gấp váy ngắn bình thường, kiểu tóc mặc dù chải cẩn thận nhưng không cài bất kỳ trang sức nào, sau khi vào trong cũng không thu hút sự chú ý của người khác, chỉ tưởng nàng là một người khách bình thường tìm chỗ trọ.
Đông Quách Hoài đi trước hỏi thăm chủ tiệm, Dịch Khương tự mình đi vào hậu viện, tới trước căn phòng nằm ở vị trí sâu nhất bên trong, đẩy cửa bước vào.
Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp, bình phong rất nhỏ, có thể thấp thoáng thấy được giường sạp đằng sau.
Nàng tiến vào trong mấy bước, quan sát xung quanh, thấy Công Tây Ngô từ sau bình phong đi ra. Ánh hoàng hôn theo cửa sổ hắt vào, nhuộm thâm y trắng tuyết của hắn một tầng xám bàng bạc.
“Sao huynh lại đột nhiên tới đây?” Hai tay nàng đan lại, khuất sau ống tay áo, che đi ngón tay đang đan xoắn vào nhau. Bất ngờ gặp lại, nhưng vẫn yên ắng như trước.
Ánh mắt Công Tây Ngô dời khỏi gương mặt nàng, chỉ vào bàn cờ trên bàn.
Dịch Khương đảo mắt: “Ta không biết đánh cờ.”
“Không phải đánh cờ.” Công Tây Ngô ngồi xuống sau bàn, nhấc tay làm tư thế mời: “Phái Quỷ Cốc xưa nay đã vậy, sư huynh muội chúng ta cũng nhất định sẽ có ngày hôm nay.”
Dịch Khương chợt nhớ tới chuyến đi Úy Sơn lúc trước, hắn và Phạm Thư cũng như thế. Đây là quy tắc của phái Quỷ Cốc, nàng biết. Trong quyển điển tịch của phái Quỷ Cốc mà trước đây Công Tây Ngô đưa cho nàng có viết điều này. Thường là ba năm một lần, bất luận đệ tử Quỷ Cốc đang ở đâu đều tập hợp lại một chỗ dùng cờ làm chiến trường sát phạt. Đương nhiên cũng có lúc kéo dài thời gian hoặc rút ngắn lại.
Nàng ngồi đối diện với hắn, nhìn mặt hắn, lúc hắn nhìn sang thì kịp thời dời mắt.
“Tề quốc đã chiếm một nửa Yên quốc, Triệu quốc là then chốt, một khi phạt Triệu kết thúc, Ngụy quốc nam bắc phân chia, không cách nào nối kết, thực ra cũng là lúc Tề Tần đối đầu.” Công Tây Ngô cầm một quân cờ trắng, bất chợt nhìn nàng: “Ta muốn tỉ thí cùng sư muội, dùng Triệu quốc làm kết cục, người thua nhất định phải đồng ý một điều kiện của người thắng.”
Dịch Khương cầm quân đen trong tay, nhẹ nhàng ma sát. Gánh trên lưng cái danh đệ tử Quỷ Cốc bao nhiêu năm nay, tóm lại không thể vào giây phút tỉ thí vung tay nói mình không phải đệ tử Quỷ Cốc, như thế không khỏi có chút yếu kém. Nhưng xuất từ sự thận trọng, nàng vẫn hỏi: “Kết quả của trận tỉ thí trước đây giữa huynh và Phạm Thư là gì?”
“Ông ta thắng, ta đồng ý hợp tác với ông ta.”
“Trước đây Hoàn Trạch cũng dùng lý do này để tỷ thí với huynh?”
“Đúng, nàng ấy thua, cho nên không thể có được ta.”
Dịch Khương nghe vậy thì chống má, trên mặt hiện lên nụ cười, không miêu tả được là cảm giác gì: “Từ ý nghĩa nào đó, nàng ấy cũng coi như có được huynh rồi.”
Công Tây Ngô đối diện với ánh mắt nàng. Gương mặt này càng lúc càng toát lên vẻ thành thục, nào còn quan hệ với thiếu nữ yếu đuối xanh xao ngày trước. Ngay cả vẻ ngoài còn sự bất đồng lớn như vậy, huống chi là bên trong.
“Có được ta là muội, Dịch Khương.”
“………” Lời này trước đây nàng nghe thấy chỉ cảm giác hắn thẳng thắn, hiện giờ biết được tâm ý của hắn, cảm xúc không khỏi bất thường. Dịch Khương mất tự nhiên dời mắt đi, lại nhíu mày nói: “Vậy nếu huynh thắng ta, thì muốn ta đồng ý huynh điều gì?”
Công Tây Ngô nhấc tay, ngón tay thon dài nhẹ vuốt phẳng mi tâm nàng: “Thắng thua còn chưa phân, sư muội đừng xem thường bản thân như vậy.”
Dịch Khương bắt lấy tay hắn, thoáng suy nghĩ rồi ném quân đen đi: “Chi bằng huynh và ta trực tiếp thực chiến tỷ thí, rảnh rỗi đùa nghịch mấy quân cờ này làm gì, vậy chân chính đối đầu ở Triệu quốc đi.”
Công Tây Ngô suy tư một lúc, gật đầu: “Cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.