Món Quà Tình Yêu

Chương 13:




Sara khóc trên suốt quãng đường đến nhà của Hầu tước Cainewood. Khi xe ngựa dừng lại trước một dãy nhà, cô buộc bản thân phải trấn tĩnh lại đôi chút. Giọng cô gần như vỡ ra khi yêu cầu người đánh xe chờ mình. “Tôi sẽ trở lại trong ít phút”, cô hứa. “Tôi phải đến một nơi nữa sau khi hoàn thành công việc ở đây. Và tôi sẽ trả ông gấp đôi nếu ông vui lòng kiên nhẫn chờ.”
“Tôi sẽ chờ ở đây dù lâu như thế nào.” Người đánh xe ngả mũ hứa.
Sara chạy vội lên những bậc thềm và gõ cửa. Cô muốn vào nhà trước khi những người họ hàng có thể nhìn thấy, đồng thời cũng sợ lòng can đảm sẽ bỏ rơi mình trước khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cánh cửa được mở ra bởi một người đàn ông cao lớn với vẻ bề ngoài kiêu ngạo có những nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt. Trông ông ta khá giản dị, nhưng những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đen lấy cho thấy ông ta là một người tốt tính.
“Tôi có thể giúp gì cho cô, phu nhân?”, người quản gia hỏi với tông giọng đầy kiêu căng.
“Tôi cần gặp phu nhân Jade, thưa ngài”, Sara trả lời và liếc nhanh về đằng sau để chắc chắn mình không bị theo dõi, rồi nói tiếp. “Làm ơn cho tôi vào.”
Người quản gia chỉ đủ thời gian tránh đường cho cô. Sara chạy nhanh qua rồi thì thầm yêu cầu ông ta hãy đóng và chốt cửa lại để đề phòng những kẻ xâm nhập.
“Tôi cầu nguyện là cô chủ của ngài đang ở nhà”, cô nói. “Tôi không biết phải làm sao nếu cô ấy không có nhà.”
Khả năng đó thật quá mỏng manh, mắt cô ngập nước. “Hôm nay phu nhân Jade có nhà”, người quản gia nói.
“Cảm ơn Chúa vì điều đó.”
Một nụ cười khiến thái độ của người đàn ông già dịu đi. “Vâng, thưa phu nhân, tôi cũng thường cảm ơn Chúa vì đã gửi cô ấy đến cho tôi. Bây giờ”, ông ta tiếp tục với một giọng phấn khởi. “Tôi sẽ thông báo cho cô chủ của tôi rằng ai đang đến gặp cô ấy đây?”
“Phu nhân Sara”, cô thốt lên rồi bỗng nhiên nắm tay ông ta. “Và làm ơn hãy nhanh lên, thưa ngài. Mỗi giây trôi qua khiến tôi càng trở nên hèn nhát hơn.”
Sự tò mò của người quản gia trỗi dậy. Người phụ nữ đau buồn tội nghiệp này đang cố ép những mảnh xương văng ra khỏi tay ông ta. “Tôi rất vui lòng khi gấp rút rời đi, thưa phu nhân Sara”, ông ta nói. “Ngay khi cô buông tay tôi ra.”
Cô không nhận ra mình đang nắm tay ông ta cho đến lúc đó, liền lập tức lùi lại. “Tôi đang rất sầu não, thưa ngài. Xin hãy tha thứ cho sự táo bạo của tôi.”
“Dĩ nhiên, phu nhân của tôi”, người quản gia trả lời. “Có cái tên nào theo sau tên đệm của cô không?”, ông hỏi.
Câu hỏi đó trở nên quá nhiều cho cô. Quá nhiều cho sự sửng sốt của người đầy tớ, cô bật khóc. “Tôi đã từng là Quý cô Sara Winchester, nhưng điều đó giờ đã thay đổi, tôi trở thành phu nhân Sara St. Jame. Giờ điều đó... cũng... đang thay đổi.” Cô tiếp tục khóc. “Rồi vào một buổi sáng, tôi sẽ không biết tên của mình sẽ là gì nữa. Con điếm chăng, tôi có thể tưởng tượng ra như thế. Mọi người sẽ tin tôi đã sống trong tội lỗi, nhưng tôi không hề làm thế, thưa ngài. Tôi đã không hề”, cô thì thào. “Nó không phải là tội lỗi.”
Cô ngừng giải thích để lau nước mắt bằng chiếc khăn tay người quản gia đưa.
“Ôi, ngài cũng có thể gọi tôi là ‘con điếm’ ngay bây giờ và để mọi thứ trôi qua. Tôi sẽ phải làm quen với nó.”
Sara nhận ra cô đang tự biến mình thành một con ngốc. Người đầy tớ chậm rãi lùi xa khỏi cô. Ông ta có thể cho rằng mình đã để một phụ nữ loạn trí bước vào nơi tôn nghiêm của chủ nhân mình.
Hầu tước Cainewood vừa tản bộ đến tiền sảnh từ phía sau ngôi nhà, nơi đặt thư viện, thì nghe thấy Sterns hỏi tên họ đầy đủ của vị khách. Câu trả lời kỳ quái của Sara khiến Caine dừng chân.
Sara cố đi vòng qua người quản gia. Cô đưa trả lại ông ta chiếc khăn tay sũng nước và nói. “Lẽ ra tôi không nên đến đây. Giờ thì tôi đã nhận ra điều đó. Tôi sẽ gửi một lá thư cho chủ nhân của ngài. Phu nhân Jade chắc chắn là quá bận để gặp tôi.”
“Giữ cô ấy lại, Sterns”, Hầu tước nói vọng vào.
“Như ngài muốn.” Người quản gia trả lời. Tay ông ta đặt lên vai Sara. “Giờ thế nào, thưa ngài?”, ông ta hỏi.
“Quay cô ấy lại.”
Sterns không cần phải ép Sara. Cô quay lại mà không cần bất cứ yêu cầu nào. “Ngài là chồng của phu nhân Jade?”, cô hỏi khi thấy người đàn ông cao lớn và đẹp trai đứng dựa vào lan can.
“Tôi có thể giới thiệu ông chủ của mình, Hầu tước Cainewood?”, người quản gia nói với giọng trịnh trọng.
Cô cúi chào theo phản xạ đã được luyện tập từ nhiều năm. Dù thế, người quản gia khiến cô vấp ngã, khi ông ta thêm vào. “Chủ nhân, tôi có thể giới thiệu phu nhân Sara - ‘con điếm’?”
Sara gần như ngã khuỵu xuống. Sterns với tay để giữ thăng bằng cho cô. “Chỉ là một lời nói đùa, phu nhân của tôi. Tôi không thể kiềm chế nổi bản thân.”
Chồng của Jade bước đến. Anh ta đang cười với cô. Điều đó giúp ích rất nhiều.
“Cô có thể gọi tôi là Caine”, anh ta nói.
“Tôi là vợ của Nathan.” Sara buột miệng.
Nụ cười của Caine rất dịu dàng, rất tốt bụng. “Tôi đã đoán ra”, anh ta nói, “ngay khi tôi thấy cô thất vọng ra sao. Tôi cũng có thể hiểu được phần nào qua lời giải thích của cô về việc trở thành một thành viên nhà St. Jame”, rồi thêm vào khi trông Sara khá hoang mang. “Chào mừng đến với gia đình chúng tôi, Sara.”
Anh ta nắm tay cô và bóp nhẹ để biểu thị sự trìu mến. “Vợ tôi đã rất háo hức được gặp cô. Sterns, tìm và đón Jade giùm tôi được chứ? Sara, mời cô theo tôi vào phòng khách. Chúng ta có thể tìm hiểu nhau một chút trong khi chờ vợ tôi tới.”
“Nhưng thưa ngài, đây không phải một cuộc thăm viếng xã giao”, Sara nói. “Khi ngài biết lý do của cuộc thăm viếng này, cả hai người sẽ muốn ném tôi ra ngoài.”
“Thật đáng xấu hổ khi cô lại có thể nghĩ chúng tôi là những người không hiếu khách đến thế”, anh ta phản đối và nháy mắt với cô, rồi bước đến bên cạnh. “Chúng ta giờ đã là gia đình, Sara. Hãy gọi tôi là Caine, không phải là ngài.”
“Tôi sẽ sớm không còn là một phần của gia đình”, cô nói khẽ.
“Nào, nào, đừng bắt đầu khóc nữa. Không gì tệ bằng điều đó. Vậy cô đến để nói về Nathan ư? Tôi tự hỏi cậu ta đã làm những gì.”
Nụ cười của Caine cho thấy anh ta đang trêu chọc Sara. Chỉ mới đề cập đến chồng đã khiến Sara bật khóc. “Chàng không làm gì cả”, cô nói giữa những tiếng nức nở. “Hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ nói xấu chồng dù chàng có khiến tôi không vui. Điều đó thật không chung thủy.”
“Sự chung thủy rất quan trọng với cô ư?”, anh ta hỏi.
Cô gật đầu, rồi cau mày. “Cũng như sự tin tưởng của anh với người bạn đời của mình”, cô lẩm bẩm. “Một vài người thế này, một vài người lại thế khác.”
Caine không chắc chắn mình hiểu Sara đang nói về điều gì. “Còn cô thì sao?”, anh ta hỏi.
“Tôi sẽ không thế nữa.” Sara nói. “Tôi đã rút ra bài học cho chính mình.”
Caine vẫn không hiểu chủ đề mà họ đang hướng tới là gì. “Tôi không đến đây để nói về Nathan”, cô tuyên bố. “Cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ sớm kết thúc. Anh cũng sẽ hiểu điều đó ngay bây giờ.”
Điều này đã bắt Caine phải dành một nỗ lực đáng kể để giữ nụ cười trên môi. Sau cùng thì tất cả chỉ là những bất đồng về hôn nhân. “Nanthan có thể gặp chút khó khăn”, anh ta nói.
“Rõ là thế, chồng yêu quý.”
Cả Caine và Sara quay nhìn về ngưỡng cửa ngay khi Jade bước vào phòng.
Sara cho rằng em gái của Nathan là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô từng gặp. Cô ấy có một mái tóc màu đỏ vô cùng ấn tượng. Đôi mắt xanh như mắt Nathan, làn da giống bề mặt một loại sứ không tỳ vết. Sara cảm thấy mình hoàn toàn thua kém khi so sánh với Jade.
Sara buộc bản thân phải đặt vấn đề về ngoại hình sang một bên và bắt đầu cầu nguyện một cách nghiêm túc rằng Jade không được chia sẻ cái bản tính cáu kỉnh của anh trai. “Tôi đến đây với một tin tức đau buồn”, cô buột miệng nói.
“Chúng tôi biết cô đã kết hôn với Nathan”, Caine kéo dài giọng. “Không có gì đau buồn với cô hơn điều đó, Sara. Cô có sự cảm thông của cả hai vợ chồng tôi.”
“Chàng thật thiếu tôn trọng”, Jade đáp lại. Tuy nhiên nụ cười cho thấy cô không có chút giận dữ nào với những nhận xét của chồng. “Caine yêu quý anh trai em”, cô nói với Sara. “Anh ấy chỉ ghét phải thừa nhận điều đó.”
Jade bước đến và hôn lên má Sara. “Chị không có chút nào như em mong đợi”, cô nói. “Và điều đó khiến em thật vui mừng. Những cách cư xử lịch thiệp của em đi đâu mất rồi? Em quá vui vì cuối cùng cũng được gặp chị, Sara. Nathan đâu? Anh ấy sẽ sớm đến với chị chứ?”
Sara lắc đầu. Cô đột nhiên ngồi xuống rồi đổ sụp lên chiếc ghế gần nhất. “Tôi không bao giờ muốn gặp lại chàng nữa”, Sara thì thầm. “Dĩ nhiên ngoại trừ để nói với chàng rằng tôi không bao giờ muốn gặp lại chàng, ồ, tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa.”
Jade và Caine trao nhau một cái nhìn, sau đó Caine nói không thành tiếng cụm từ “Vấn đề hôn nhân” về vị khách của mình và vấn đề có thể là gì. Jade gật đầu trước khi ngồi xuống trường kỷ và vỗ nhẹ lên tấm đệm bên cạnh cô. Caine lập tức đến bên cô.
“Bất kể Nathan đã làm gì, Sara, tôi chắc chắn rằng hai người sẽ giải quyết được việc này để đạt được sự đồng thuận”, Caine nói.
“Chồng em và em cũng từng liên tục có xung đột sau khi kết hôn”, Jade thêm vào.
“Không, tình yêu của ta, chúng ta thường có xung đột từ trước khi lấy nhau, không phải là sau đó”, Caine nói.
Jade đang định tranh cãi về nhận xét nực cười đó của chồng thì Sara buột miệng, ‘Tôi không đến đây để thảo luận về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không, tôi đã... tại sao tôi không giống như hai người mong chờ chứ?”.
Jade cười. “Em đã lo lắng rằng chị có thể sẽ... hời hợt. Rất nhiều phụ nữ trong xã hội có xu hướng hời hợt. Họ phải đi những quãng dài để giả vờ chán nản. Chị thì khác, phản ứng của chị lại hoàn toàn chân thành.”
“Cô hẳn đã dễ dàng đánh gục Nathan”, Caine nói trước khi có thể suy nghĩ kỹ hơn về điều đó.
“Tôi từ chối nói bất kỳ điều gì về Nathan”, Sara nói. “Tôi đến đây để cảnh báo cho các vị. Các vị hãy chuẩn bị tinh thần cho một vụ bê bối.”
Caine nhỏm người lên. “Vụ bê bối nào?”
“Tôi nên bắt đầu từ đầu để các vị có thể hiểu được”, Sara nói khẽ.
Cô nắm chặt tay trên đùi. “Các vị có biết về những điều kiện được thiết lập trong bản hôn ước giữa tôi và Nathan không?”
Họ đều lắc đầu. Sara thở dài. “Vua George, Chúa phù hộ cho cái đầu bỏ đi của ông ấy, đã quyết định sẽ chấm dứt sự xung đột giữa hai gia đình St. Jame và Winchester, ông ta ép buộc một cuộc hôn nhân giữa Nathan và tôi, sau đó vừa đấm vừa xoa bằng cách đặt bên cạnh cuộc hôn nhân này một khối tài sản lớn bằng vàng, cùng một dải đất nằm giữa các vùng đất của cả hai gia đình. Mối thù truyền kiếp của hai gia đình bắt đầu từ khoảng đầu thời trung cổ”, cô thêm vào. “Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Dải đất đó thật sự đáng thèm muốn hơn vàng rất nhiều, vì sự màu mỡ của nó và nguồn nước trên núi chảy trực tiếp xuống ngay giữa vùng đất, là nguồn cung cấp nước cho các cánh đồng của hai nhà. Bất cứ ai sở hữu dải đất này đều có thể hủy hoại vùng đất của nhà còn lại bằng cách chặn nguồn cung cấp nước. Theo hôn ước, kho báu sẽ thuộc về Nathan ngay khi anh ấy đón tôi về làm vợ. Sau khi tôi cho chàng một người thừa kế, mảnh đất cũng sẽ thuộc về chúng tôi.”
Trông Caine đầy hoài nghi. “Cô bao nhiêu tuổi khi bản hôn ước này được ký?”
“Tôi mới bốn tuổi. Dĩ nhiên là cha tôi đã ký thay. Nathan lúc đó mười bốn.”
“Nhưng điều đó thật... lố bịch”, Caine nói. “Nó hoàn toàn không có tính hợp pháp chút nào.”
“Đức vua ra lệnh điều đó phải được hợp pháp và bị ràng buộc. Đức Giám mục đã làm chứng và ông ấy cũng đã chúc phúc cho cuộc hôn nhân.”
Sara không thể nhìn Caine và Jade. Phần dễ dàng nhất trong những lời giải thích đã qua, đến lúc cô phải đi vào trọng tâm của vấn đề. Cô chuyển cái nhìn xuống đùi. “Nếu tôi từ bỏ bản hôn ước, Nathan sẽ có mọi thứ. Và nếu anh ấy định từ bỏ, như thế tôi... hoặc là, gia đình tôi... sẽ nhận được mọi thứ. Nó là một trò chơi gian trá của Đức vua dành cho chúng tôi.”
“Cô và Nathan là những quân cờ của ông ấy ư?”, Caine nói.
“Đúng, tôi cho là vậy”, cô đồng ý. “Dù thế, tôi cho rằng động cơ của Đức vua hoàn toàn trong sáng, ông ấy có vẻ như bị ám ảnh bởi việc tất cả mọi người đều chung sống hòa thuận. Tôi nhớ rằng ông ấy đã có được sự yêu yêu mến của chúng tôi trong trái tim.”
Caine không đồng ý với đánh giá đó, nhưng không nêu ra ý kiến của mình. “Tôi đã khiến cô lạc đề”, anh ta nói. “Xin vui lòng tiếp tục giải thích, Sara. Tôi có thể thấy điều này khiến cô khó chịu ra sao.”
Cô gật đầu. “Nathan đến đón tôi ba tháng trước. Chúng tôi ra khơi trên con tàu của anh ấy và chỉ mới quay trở lại Luân Đôn. Cha tôi đang chờ chúng tôi.”
“Điều gì đã xảy ra sau đó?”, Caine hỏi khi cô không tiếp tục.
“Cha tôi muốn tôi về nhà với ông ấy.”
“Và?”, anh ta lại gật đầu.
“Caine”, Jade xen vào. “Rõ ràng là chị ấy đã không về nhà với cha của mình. Chị ấy đang ở đây với chúng ta, vì Chúa. Sara, em có chút khó khăn để hiểu tại sao cha chị lại muốn chị về nhà với ông ấy. Như thế chị sẽ phá vỡ hôn ước còn gì? Tại sao, Nathan sẽ có được tất cả và em không thể tưởng tượng được nhà Winchester lại cho phép điều đó xảy ra. Hơn nữa, em chắc chắn là chị và Nathan đã sống với nhau như vợ chồng. Đã quá trễ rồi, đúng không...”
“Em yêu, hãy để Sara giải thích”, Caine đề nghị. “Sau đó chúng ta sẽ đặt câu hỏi.”
“Cha tôi đã tìm ra cách để phá vỡ hôn ước và chiếm được món quà”, Sara nói.
“Bằng cách nào?”, Jade hỏi.
“Ông ấy đã tìm ra điều gì đó thật kinh khủng về cha cô”, Sara thì thầm, mạnh bạo ngước lên một cái thật nhanh và nhìn thấy vẻ kích động trong mắt Jade. “Cô có biết về những công việc của cha mình không?”
Jade không trả lời câu hỏi. “Điều này rất khó”, Sara nói khẽ.
Caine không cười. “Chính xác thì cha cô đã tìm ra điều gì?”
“Đó là việc Bá tước Wakersfield đã phản bội lại đất nước.”
Trong một lúc lâu, cả hai vợ chồng Caine đều im lặng. Caine đặt tay quanh vai vợ với nỗ lực an ủi cô.
“Chị rất tiếc phải nói về cha em”, Sara nói khẽ. Nỗi thống khổ của cô quá rõ ràng. “Nhưng em hãy cố gắng đừng lên án ông. Em không thể biết được điều gì khiến ông lựa chọn đường đi của mình.”
Sara không biết phải nói gì khác. Mặt Jade cắt không còn một giọt máu, cô ấy trông như thể đang chuẩn bị phát ốm.
Sara cũng cảm thấy tương tự.
“Sớm muộn gì sự thật cũng lộ ra”, Caine nói.
“Và hai người đã biết?”, Sara hỏi.
Jade gật đầu. “Nathan và em đã biết về cha từ lâu rồi”, cô quay lại với chồng. “Chàng sai rồi, Caine. Bí mật đó lẽ ra không bao giờ bị lộ.” Cô quay về phía Sara. “Làm cách nào mà cha em lại bị phát hiện?”
“Đúng thế, bằng cách nào ông ấy lại bị phát hiện?” Caine hỏi. “Tài liệu đã bị khóa kín trong hầm tối. Tôi bảo đảm rằng không ai có thể tìm ra nó.”
“Nathan tin rằng tôi đã tìm ra và thông báo tin tức đó về cho gia đình”, Sara nói.
“Chị đã biết ư?”, Jade hỏi.
“Đó chính xác là câu hỏi mà anh trai em đã hỏi chị”, Sara nói. vẻ buồn bã trong giọng nói đã để lộ nỗi đau trong cô. “Tôi đã suýt nói dối Nathan khi chàng nhìn tôi với một vẻ rất đáng sợ.”
“Chị đã biết thật ư?”, Jade hỏi lại. “Và nếu thế, Sara, bằng cách nào chị biết được?”
Sara duỗi thẳng vai. “Đúng thế, chị đã biết về cha của em, Jade. Dù thế, chị không thể nói cho em biết bằng cách nào mình đã tìm ra được. Điều đó thật không trung thành.”
“Không trung thành?”, Jade có lẽ đã nhoài khỏi chỗ ngồi của mình nếu chồng cô không giữ lại. Mặt cô ửng hồng. “Kể cho gia đình chị mới chính là cái mà em gọi là không trung thành”, cô la lên. “Làm sao chị có thể làm một điều như thế, Sara? Làm sao chị có thể?”
Sara thậm chí không cố bảo vệ bản thân. Nếu chính chồng của cô còn không tin, thì tại sao em gái của anh ấy lại phải làm thế?
Cô đứng lên và buộc bản thân phải nhìn Jade. “Chị cảm thấy việc đến và cảnh báo cho em là nhiệm vụ của mình”, cô nói, giọng vẫn đều đều, “Chị sẽ xin lỗi thay cho gia đình mình, nhưng chị quyết định sẽ từ bỏ họ, dù sao thì điều đó cũng chẳng khiến cho nỗi đau khổ của em được giảm bớt. Cảm ơn vì đã lắng nghe chị”.
Cô đi về phía tiền sảnh. “Cô định đi đâu?”, Caine gọi với theo.
Caine cố đứng dậy, nhưng lại bị vợ giật mạnh tay kéo lại.
“Tôi phải chắc chắn rằng mẹ mình vẫn ổn”, Sara giải thích. “Và sau đó tôi sẽ về nhà.” Vừa nói xong, Sara mở cửa và rời đi.
“Quá nhiều cho việc từ bỏ gia đình chị ta”, Jade lẩm bẩm. “Caine, để chị ta đi. Em không bao giờ muốn gặp lại chị ta nữa. Ôi, Chúa ơi, em phải tìm Nathan. Anh ấy hẳn sẽ thất vọng khủng khiếp với sự phản bội này.”
Caine trao cho vợ vẻ mặt cau có. “Ta không thể tin nổi những gì mình đang nghe”, anh ta nói. “Nếu em đang ám chỉ đến vụ bê bối sẽ nổ ra, Nathan sẽ không hề buồn. Jade, đàn ông nhà St. Jame lớn lên trong sự ghét bỏ, em nhớ chứ? Vì Chúa, hãy nghĩ xuyên suốt chuyện này. Em chưa từng để ý tới những gì người khác nghĩ. Tại sao bây giờ em lại đột nhiên thay đổi?”
“Em vẫn không quan tâm những gì người khác nghĩ, trừ chàng. Em đang nói về sự lừa dối của Sara. Chị ta đã lừa dối anh trai em và đó là lý do em tin Nathan hẳn sẽ rất thất vọng.”
“Do đó em thấy cô ấy có lỗi, đúng không?”
Câu hỏi khiến Jade khựng lại. Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Nathan đã buộc tội chị ấy”, cô nói. “Sara nói với chúng ta rằng Nathan tin chị ấy đã lừa dối anh ấy.”
“Không”, Caine nói. “Sara nói rằng Nathan đã hỏi liệu cô ấy có biết về cha của em hay không. Jade, em không thể biết được cậu ấy đang nghĩ gì cho đến khi hỏi trực tiếp cậu ấy. Anh trai em là một trong những người đa nghi nhất mà ta từng biết, nhưng chết tiệt thật, vợ yêu quý, ta mong chờ nhiều hơn ở em.”
Mắt Jade mở to. “Ôi, Caine, em đã đổ lỗi cho chị ấy đúng không? Em chỉ chắc là... Và chị ấy đã không thèm tự bào chữa cho bản thân.”
“Tại sao cô ấy lại làm như thế?”
“Chị ấy đã nói với chúng ta rằng mình đang về nhà. Một phụ nữ tuyên bố từ bỏ gia đình... Chàng cho rằng chị ấy vô tội ư?”
“Ta chỉ có thể đi đến một kết luận như vậy. Sara yêu Nathan. Tất cả những gì em cần làm là nhìn vào một phụ nữ để biết được điều đó. Việc gì cô ấy phải bận tâm đến đây cảnh báo cho chúng ta nếu như không quan tâm đến anh trai của em, em yêu? Giờ thì vui lòng buông tay ta ra. Ta sẽ đuổi theo cô ấy.”
“Ngài đã quá muộn rồi, thưa cậu chủ.” Sterns nói vọng vào từ tiền sảnh. “Xe ngựa đã rời đi.”
“Tại sao ông không ngăn cô ấy lại?”, Caine hỏi khi chạy ra cửa.
“Tôi đã nghe lén câu chuyện”, người quản gia thừa nhận. “Tôi cũng không biết ngài lại muốn tôi ngăn cô ấy lại.” ông chuyển ánh mắt sang nữ chủ nhân. “Tôi hy vọng cô chủ không phiền khi tôi cho chị dâu của cô vài đồng lẻ. Phu nhân Sara không có một xu dính túi và cần phải trả chi phí cho đích đến tiếp theo của cô ấy.”
Tiếng nện lên cửa trước chấm dứt cuộc nói chuyện của họ. Trước khi Sterns hay Caine có thể ra mở cửa, cửa chính bị đạp tung ra và Nathan sải bước vào tiền sảnh. Chỉ một vài người có thể đe dọa Sterns, và Hầu tước St. Jame là một trong số đó. Người quản gia lập tức tránh đường cho người đàn ông to lớn này.
Nathan thừa nhận sự có mặt của hai người bọn họ bằng một cái gật đầu nhanh. “Em gái tôi đâu?”
“Thật tốt được gặp lại anh, Nathan”, Caine kéo dài giọng. “Điều gì đã mang anh đến đây hôm nay? Anh đến để thăm con đỡ đầu của mình sao? Olivia đang ngủ, nhưng tôi chắc chắn là tiếng rống của anh sẽ khiến con bé thức giấc ngay lập tức.”
“Tôi không có thời gian để xã giao”, Nathan trả lời. “Olivia vẫn khỏe chứ?”
Như để trả lời cho câu hỏi đó, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng xuống cầu thang. Sterns cau mày với vị Hầu tước trước khi bước đi. “Tôi đi xem cô bé”, ông ta nói. “Cô bé sẽ muốn được tôi vỗ về để quay trở lại giấc ngủ.”
Caine gật đầu đồng ý. Người quản gia này, giống như một thành viên trong gia đình hơn là một người đầy tớ, đã nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Olivia bé nhỏ. Hai người hoàn toàn hòa hợp với nhau, trong khi Caine thì không phải người có thể giữ ai đó chắc chắn trong lòng bàn tay.
Caine quay người bắt Nathan ngồi xuống vì đã làm phiền giấc ngủ của con gái mình, nhưng ngay khi thấy vẻ mặt của anh vợ, anh ta thay đổi ý định. Đó là biểu hiện mà Caine chưa từng thấy trước đây trên mặt anh trai của Jade. Trông Nathan đang sợ hãi.
“Jade trong phòng khách”, anh ta nói với Nathan.
Em gái Nathan đứng dậy ngay khi anh trai cô bước vào phòng khách, “Ôi, Nathan, ơn Chúa anh đã ở đây.”
Nathan bước đến đứng trước mặt em gái. “Ngồi xuống”, anh yêu cầu.
Cô lập tức làm theo. Nathan chắp tay sau lưng, rồi nói. “Hãy chuẩn bị tinh thần. Nhà Winchester đã biết tất cả chuyện về cha chúng ta, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi em bị sỉ nhục theo đúng nghĩa. Hiểu chưa?”
Ngay khi cô gật đầu, anh quay người và toan rời đi.
“Chờ đã”, Jade gọi với theo. “Nathan, em phải nói với anh.”
“Ta không có thời gian”, anh trai cô trả lời vọng lại.
“Anh luôn là người ít nói”, Caine nói.
“Tại sao lại vội vã như thế?”
“Tôi phải đi tìm vợ mình”, Nathan nói với Caine bằng giọng gần như rống lên. “Cô ấy đã mất tích.”
Anh gần đã như bước ra khỏi cửa trước khi nghe thấy lời tuyên bố của Caine. “Cô vợ yêu quý của anh vừa mới ở đây.”
“Sara đã ở đây?”
“Vì Chúa, Nathan, anh có cần phải rống lên mỗi khi mở miệng hay không? Quay vào trong đi.”
Olivia bé nhỏ lại khóc rống lên ngay sau tiếng sầm đến từ một cánh cửa trên tầng. Rõ ràng là Sterns đang gửi cho họ thông điệp rằng hãy hạ thấp giọng xuống.
Nathan trở lại tiền sảnh. “Vợ tôi làm gì ở đây?”
“Cô ấy muốn nói chuyện với chúng tôi.”
“Tại sao cậu lại để cô ấy rời đi? Chết tiệt, cô ấy đã đi đâu chứ?”
Caine ra hiệu cho anh vợ mình bước vào phòng khách và đóng cửa lại trước khi trả lời. “Sara đến cảnh báo chúng tôi. Cô ấy hoàn toàn không đần độn như anh”, anh ta thêm vào một cách khô khốc.
“Cô ấy có nói mình sẽ đi đâu không?”
Jade vội nắm tay Nathan để anh không thể biến mất khỏi cô. Cô định trả lời câu hỏi của anh, rồi ngừng lại khi Caine lắc đầu.
“Chúng tôi sẽ cho anh biết Sara đi đâu sau khi anh ngồi xuống và nói chuyện đàng hoàng với chúng tôi”, Caine tuyên bố. “Lần này, Nathan, anh sẽ phải lịch thiệp. Hiểu chưa?”
“Tôi không có thời gian cho điều đó. Tôi phải đi tìm Sara. Tôi có cần phải bẻ gãy tay cậu để có được thông tin hay không?”
“Sara vẫn an toàn”, Caine nói. Trừ khi đàn sói thật sự ăn thịt con của chúng, anh ta thừa nhận với chính mình. Tay anh ta quàng lên vai Jade và dẫn cô trở lại trường kỷ.
Caine thấy Nathan không đi theo họ. “Ngồi xuống đi”, anh ta ra lệnh với giọng quả quyết hơn. “Tôi có vài điều muốn hỏi anh, Nathan, và tôi sẽ không nói cho anh biết Sara đang ở đâu cho đến khi có vài câu trả lời.”
Nathan biết sẽ thật vô ích khi phản đối lại Caine. Đấm cho em rể một cú đẫm máu cũng sẽ không mang lại điều gì tốt hơn cho anh. Caine sẽ đánh trả. Thời gian quý báu sẽ bị lãng phí, và khi cuộc chiến kết thúc, Caine vẫn sẽ giữ nguyên sự cứng đầu của mình.
Đó là một trong vài lý do Nathan ngưỡng mộ chồng của cô em gái.
“Tại cái quái gì mà cậu lại không thể giống với Colin hơn chứ?”, Nathan hỏi. Anh ngồi xuống và nhìn Caine chằm chằm. “Jade, em đã cưới sai người rồi. Colin là tên dễ chịu hơn nhiều.”
Em gái anh mỉm cười. “Em đã không phải lòng Colin, Nathan.”
Sau đó cô ngước lên nhìn chồng. “Em không tin là mình đã bao giờ trông thấy Nathan thất vọng thế này. Chàng thì sao?”
“Được rồi”, Nathan lầm bầm. “Hỏi những câu hỏi của cậu đi.”
“Nói cho tôi biết nhà Winchester đã tìm ra sự thật về cha anh thế nào.”
Nathan nhún vai. “Sự thật được phanh phui như thế nào không quan trọng.”
“Thế quái nào lại không cơ chứ”, Caine xen vào.
“Anh tin Sara đã kể cho gia đình cô ấy ư?”
“Có thể”, Nathan nói.
“Tại sao?”, Jade hỏi.
“Tại sao cô ấy lại kể, hay tại sao anh lại tin là cô ấy nói?”, Nathan hỏi.
“Tại sao anh lại tin là chị ấy nói?”, Jade xác nhận. “Và ngừng đấu khẩu với em đi, Nathan. Em có thể thấy anh không thoải mái với chủ đề này thế nào. Em sẽ không bỏ qua, vì thế anh có thể trả lời một cách thẳng thắn.”
“Sara là phụ nữ”, Nathan nói.
Nathan lập tức nhận ra sự ngu ngốc trong lời tuyên bố này gần như cùng lúc với em gái.
“Em cũng là phụ nữ”, Jade nói. “Chúng ta phải làm gì với vấn đề đang thảo luận đây?”
“Đúng thế, dĩ nhiên em là phụ nữ”, Nathan trả lời. “Nhưng em khác, Jade. Em không cư xử như phụ nữ.”
Jade không biết mình đang bị xúc phạm hay đang được khen ngợi. Cô nhìn Caine để đánh giá phản ứng.
Biểu hiện của Caine cho thấy anh ta đang rất giận dữ, “Nathan, anh chưa học được bất cứ điều gì về phụ nữ trong suốt thời gian ở với Sara sao?”.
“Caine, tôi không lên án em gái mình”, Nathan phản đối. “Tôi chỉ có đôi chút tức giận, nhưng chỉ bởi vì Sara không thú thực với tôi rằng cô ấy đã nói cho bọn họ. Lẽ ra cô ấy không nên nói dối tôi. Tuy nhiên”, anh thêm vào, “Cô ấy có thể...”.
“Để tôi đoán xem”, Caine ngắt lời. “Cô ấy có thể đã không ngăn được bản thân.”
“Quan điểm về phụ nữ của anh thật kinh khủng”, Jade nói. “Em không biết rằng anh lại có thể ngày càng lạc hướng đến thế.” Cô nhận ra mình đã cao giọng và buộc bản thân phải bình tĩnh lại khi hỏi. “Có phải vì chị ấy là một người nhà Winchester nên anh đã đặt quá ít sự tin tưởng vào chị ấy như thế?”
Caine khịt mũi. “Điều này không phải có chút giống ‘lươn ngắn lại chê trạch dài’ sao? Nếu Nathan không có chút tin tưởng nào với vợ của anh ta chỉ vì xuất thân của cô ấy, cô ấy chắc chắn cũng chẳng nên tin anh ta.”
Nathan đang ngày càng khó chịu với mỗi câu hỏi. Gia đình anh đang buộc anh phải xem xét lại đức tin anh lưu giữ trong nhiều năm nay.
“Dĩ nhiên Sara đã tin tưởng tôi”, anh lẩm bẩm. “Như tôi đã nói trước đây, tôi không lên án cô ấy.”
“Nếu anh còn nói rằng chị ấy đã không kiềm chế được bản thân thêm lần nào nữa, em tin chắc là mình sẽ bóp cổ anh đấy, Nathan”, Jade tuyên bố.
Nathan lắc đầu. “Những câu hỏi này hoàn toàn vô nghĩa.”
Nathan bắt đầu đứng dậy, nhưng câu nói kế tiếp của Caine đã ngăn anh lại. “Điều gì xảy ra nếu cô ấy vô tội? Nathan, anh không nhận ra điều đó ý nghĩa như thế nào ư?”
Chính âm điệu của giọng nói đã bắt được sự chú ý của Nathan. “Ý cậu là gì?”, anh hỏi.
“Tôi đang nói rằng nếu như anh đã sai về Sara, vậy thì ai đó đã có tài liệu về cha anh. Và điều đó cũng có nghĩa là ai đó đã đột nhập vào Bộ Chiến tranh, xâm phạm các khu vực lưu trữ phía trong và đột nhập vào khu bí mật. Chúng ta có thể đang đối mặt với một kẻ phản bội khác. Những bí mật được bảo vệ cẩn thận nhất nước Anh được giữ an toàn ở đó. Nathan, tài liệu về anh cũng ở đó và của cả Colin và tôi. Chúng ta đều đang gặp nguy hiểm.”
“Cậu đang kết luận một cách vội vã”, Nathan nói.
“Không, anh trai, chính anh mới kết luận vội vàng”, Jade nói khẽ. “Caine, chàng phải tìm ra sự thật càng sớm càng tốt.”
“Chắc chắn là ta sẽ tìm ra”, Caine nói. Anh ta lại nhìn Nathan. “Sara nói với chúng tôi rằng cô ấy sẽ về nhà. Dù sao, đây cũng là một sự mâu thuẫn. Cô ấy nói mình muốn gặp mẹ và sau đó đi về nhà.”
“Chị ấy cũng nói với chúng em rằng chị ấy đã từ bỏ gia đình. Em có linh cảm rằng chị ấy đã bao gồm cả anh vào câu nói đó, Nathan”, Jade nói.
Anh trai cô đang sải bước ra tiền sảnh. “Nếu tôi buộc phải xé nát cả căn nhà của gia đình Winchester từ hầm tới trần, thề trước Chúa, tôi sẽ làm thế”, anh gầm lên.
“Tôi sẽ đi cùng anh”, Caine tuyên bố. “Có thể sẽ có nhiều hơn một tên nhà Winchester đang chào đón anh.”
“Tôi không cần cậu giúp”, Nathan trả lời.
“Tôi không quan tâm liệu anh có cần hay không”, Caine phản đối. “Anh sẽ có sự giúp đỡ của tôi.”
“Chết tiệt thật, tôi không cần ai đó can dự vào trận chiến của mình.”
Caine không nản chí. “Tôi sẽ để anh đánh trận chiến lớn hơn một mình, người anh em, nhưng tôi sẽ đi cùng anh tới nhà Winchester.”
Sterns bắt đầu bước xuống cầu thang khi Nathan gầm lên. “Cậu đang nói đến cái quái gì thế, Caine?”
Tiếng trẻ sơ sinh kêu gào vang vọng khắp tiền sảnh. Không cần phải dừng lại, Sterns quay gót và bắt đầu hướng lên cầu thang.
“Cái gì là trận chiến lớn hơn?”, Nathan yêu cầu được biết trong lúc mở cửa và bắt đầu đi ra.
Caine nối gót ngay sau anh. “Trận chiến mang Sara trở về”, anh ta trả lời.
Một cơn rùng mình chiếm lấy Nathan. Anh gạt cảm giác đó sang một bên ngay lập tức. “Khỉ thật, Caine, hạ thấp giọng của cậu xuống. Cậu đang khiến con gái nuôi của tôi khó chịu.”
Caine đột nhiên muốn bóp cổ ông anh vợ của mình. “Nathan, tôi hy vọng rằng Sara sẽ bắt anh phải chịu đựng đủ. Nếu có công bằng trên thế giới này, cô ấy sẽ khiến anh phải quỳ gối trước khi tha thứ cho anh.”
Nathan không cần phải phá hỏng xà nhà nơi cư ngụ của gia đình Winchester, nhưng anh đột nhập thông qua vài cánh cửa đã bị khóa. Trong khi Caine cảnh giới ngoài tiền sảnh, Nathan tìm kiếm kỹ lưỡng tất cả các phòng. May mắn đứng về phía anh. Cả Bá tước và cô con gái Belinda đều không có nhà, chắc chắn là để đi tìm Sara, Nathan đoán, và ít nhất anh đã không phải đối mặt với sự phá bĩnh của họ. Dĩ nhiên điều đó cũng chẳng thể ngăn anh lại, nhưng sẽ khiến anh mất đôi chút thời gian.
Mẹ của Sara cũng không cản đường. Người phụ nữ có mái tóc màu xám và bề ngoài mỏng manh đang đứng cạnh lò sưởi trong phòng khách và chỉ đơn giản chờ đợi cho đến khi Hầu tước kết thúc nhiệm vụ của mình.
Phu nhân Victoria Winchester cũng có thể tiết kiệm cho Nathan một khoảng thời gian đáng kể khi đơn giản nói cho anh biết Sara đã có một cuộc thăm viếng ngắn ngủi và rời đi rồi, nhưng vị Hầu tước nhà St. Jame đã trấn áp người phụ nữ nhút nhát này, khiến bà không thể tìm thấy can đảm cũng như dũng khí để cất lên tiếng nói.
Caine và Nathan định rời đi khi mẹ Sara gọi với theo họ. “Sara đã ở đây, nhưng con bé đã bỏ đi khoảng hai mươi phút trước.”
Nathan đã quên mất người phụ nữ trong phòng khách. Anh tiến về phía bà rồi dừng lại ở chính giữa phòng khi bà co rúm người né tránh. “Cô ấy có nói với bà là đi đâu không?”, anh hỏi, giọng mềm mỏng. Nathan bước thêm một bước nữa về phía trước, rồi lại dừng lại. “Phu nhân, tôi sẽ không làm hại bà. Tôi chỉ lo lắng về Sara và muốn tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt.”
Giọng nhẹ nhàng của anh giúp bà lấy lại sự điềm tĩnh. “Tại sao ngài lại muốn tìm con bé? Con bé nói với ta rằng ngài không quan tâm đến nó, thưa ngài.”
“Cô ấy nói với tôi những điều đó nhiều tuần nay rồi”, anh phản bác.
Mẹ của Sara chậm rãi lắc đầu. Sự u buồn trong đôi mắt bà quá rõ ràng. Bề ngoài của bà giống như cô em gái Nora, nhưng Nora có niềm đam mê trong cuộc sống, trong khi mẹ của Sara lại giống như một phụ nữ đã bị đánh bại và đầy sợ hãi.
“Vì sao ngài muốn tìm Sara?”
“Vì sao ư? Vì cô ấy là vợ tôi”, Nathan trả lời.
“Có thật là ngài chỉ muốn Sara quay lại để có thể chiếm lấy phần thường của Đức vua? Sara đã quyết định tìm một con đường để ngài có cả kho báu và đất đai. Nhưng con bé không muốn bất cứ thứ gì từ ngài.” Nước mắt dâng đầy trên mi của người phụ nữ già. “Ngài đã phá hủy sự ngây thơ của con bé. Con bé đã đặt niềm tin vào ngài trong nhiều năm nay. Cả hai chúng ta đều đã đối xử quá bất công với Sara.”
“Sara luôn nói những lời tốt đẹp về bà, thưa phu nhân”, Nathan nói. “Con gái bà chưa bao giờ tin rằng bà đối xử bất công với cô ấy.”
“Tôi thường gọi con bé là người hòa giải tí hon”, bà nói. “Khi con bé lớn hơn một chút, nó thường gánh những trận chiến cho tôi. Điều đó dễ dàng hơn nhiều, ngài thấy đấy.”
“Tôi không hiểu”, Nathan nói. “Những cuộc chiến gì cơ?”
“Chỉ là những tranh cãi gia đình”, bà trả lời. “Winson chồng tôi thường kéo em trai Henry vào những bất đồng cá nhân của chúng tôi. Sara thường đứng về phía tôi để cân bằng lực lượng.”
Nathan lắc đầu. Anh thấy rằng mẹ của Sara vẫn còn chút tinh thần sót lại khi bà bỗng nhiên ưỡn thẳng vai và cau mày nhìn anh. “Sara xứng đáng tìm được sự bình yên và hạnh phúc của riêng nó. Con bé sẽ không đi theo con đường mà ta đã đi. Nó cũng sẽ không quay trở lại nơi đây. Con bé đã rất thất vọng về tất cả chúng ta.”
“Phu nhân, tôi phải đi tìm cô ấy.”
Nỗi thống khổ của Nathan đã chạm đến bà. “Vậy có nghĩa là ngài đang lo lắng cho con bé? Ngài có quan tâm, dù chỉ là một chút?”
Nathan gật đầu. “Dĩ nhiên tôi lo lắng. Sara cần tôi.”
Phu nhân Victoria thật sự mỉm cười.
“Có lẽ ngài cũng cần con bé”, bà nói. “Con bé nói với tôi nó đang về nhà”, bà thêm vào. “Tôi chắc chắn rằng ý của con bé là nó đang quay lại với cậu. Con bé nói có vài việc cần phải giải quyết trước khi rời khỏi Luân Đôn.”
“Cô ấy sẽ không rời khỏi Luân Đôn.” Nathan tuyên bố với một giọng khắc nghiệt.
Caine bước đến. “Có thể nào Sara đã về nhà anh?”, anh ta hỏi ông anh vợ.
Nathan cau mày nhìn Caine. “Tôi không có nhà, cậu quên à? Nó đã bị cháy thành tro bởi vài cộng sự của cha tôi.”
Caine gật đầu. “Quỷ thật, Nathan, vậy cô ấy có thể đi đâu được chứ? Nhà anh ở đâu?”
Nathan quay về phía mẹ Sara. “Cảm ơn bà đã giúp đỡ tôi. Tôi sẽ gửi lời nhắn cho bà ngay khi tìm thấy Sara.”
Người phụ nữ lại ngập trong nước mắt. Bà gợi cho Nathan nhớ đến Sara. Anh mỉm cười với bà. Anh biết vợ mình đã thừa kế tính hay khóc trước những khiêu khích dù là nhỏ nhất từ đâu.
Bà đặt tay lên cánh tay Nathan và sánh bước bên cạnh anh tới cửa trước. “Từ khi Sara của tôi còn là một cô bé con, nó đã yêu ngài. Ôi, dĩ nhiên nó sẽ chỉ thú nhận điều đó với tôi. Những người còn lại trong gia đình có thể đã nhạo báng nó. Nó từng luôn bị xem là một đứa mơ mộng. Trong lòng nó, ngài chính là hiệp sĩ với bộ giáp chói sáng.”
“Anh ta đang bị hoen ố dần từng phút một”, Caine nói.
Nathan lờ đi sự xúc phạm đó. “Cảm ơn bà lần nữa, Phu nhân Winchester.” Caine ngạc nhiên trước sự dịu dàng trong giọng nói của Nathan. Khi Nathan cúi chào trang trọng người phụ nữ lớn tuổi, Caine cũng làm tương tự.
Hai người họ ra khỏi cửa và bước được nửa bước khi mẹ của Sara thì thầm từ phía sau, “Tên của ông ta là Grant. Luther Grant”.
Cả Nathan va Caine cùng quay lại. “Bà vừa nói gì?”, Nathan hỏi.
“Người đã tìm ra sự thật về cha của ngài”, mẹ của Sara giải thích. “Tên ông ta là Luther Grant. Ông ta là nhân viên bảo vệ, chồng tôi đã trả cho ông ta số tiền hậu hĩ để tìm kiếm tài liệu. Đó là tất cả những gì tôi đã tình cờ nghe lén được”, bà thêm vào. “Liệu điều đó có giúp gì cho các vị?”
Nathan không nói được lời nào. Caine gật đầu. “Cảm ơn bà. Điều này đã giúp chúng tôi tiết kiệm được vô khối thời gian, tôi bảo đảm với bà điều đó.”
“Tại sao bà lại cho chúng tôi biết?”, Nathan hỏi.
“Vì điều này thật sự sai trái. Lần này Winson đã đi quá xa. Chồng tôi đã bị lòng tham làm mờ mắt, ông ấy đã không hề cân nhắc đến hậu quả mà kế hoạch của ông ấy sẽ mang lại cho người khác. Tôi không thể lại để Sara trở thành vật tế thần của ông ta. Làm ơn đừng để bất cứ ai biết tôi đã nói với các vị. Nó sẽ gây khó khăn cho tôi.”
Mẹ Sara đóng cửa lại trước khi cả hai người đàn ông có thể cho bà một lời hứa.
“Bà ta rất sợ chồng”, Caine nói khẽ. “Thật khó chịu khi phải thấy một sự đau buồn đến thế trong mắt bà ấy. Lẽ ra không người phụ nữ nào phải sống một cuộc sống trong sợ hãi như thế.”
Nathan gật đầu. Dù thế, tâm trí anh không dành cho mẹ của Sara, khi quay về phía Caine anh không thể giấu nổi nỗi lo sợ của mình. “Tôi phải tìm cô ấy ở đâu bây giờ, Caine? Cô ấy có thể đã đi đâu cơ chứ? Chúa ơi, nếu có điều gì đó xảy đến với cô ấy, tôi không biết mình sẽ phải làm gì nữa. Tôi đã quen với việc có cô ấy ở cạnh.”
Caine nhận ra Nathan đã gần như thú nhận sự thật, tự hỏi liệu ông anh vợ cứng đầu có nhận ra rằng anh ta đã yêu Sara hay không.
“Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy, Nathan”, Caine hứa. “Tôi cho rằng chúng ta nên quay trở về cầu cảng trước. Colin có thể sẽ có vài tin tức cho chúng ta. Một trong số những người của anh có thể đã thấy cô ấy.”
Nathan bắt lấy tia hy vọng. Anh không nói một lời cho đến khi cả hai về đến nơi. Nỗi sợ đang xé rách từng sợi thần kinh của anh. Dường như anh chẳng thể nào tỉnh táo để suy nghĩ.
Khi họ đến bến tàu, hoàng hôn đã buông xuống. Đường phố chạng vạng trong ráng chiều màu cam. Những ánh nến mang đến ánh sáng cho văn phòng công ty tàu biển Emerald. Ngay khi Nathan và Caine bước vào bên trong, Colin nhảy vọt ra nhanh đến mức tự khiến bên chân của mình nhói đau.
“Đã ai tìm ra Sara chưa?”, Caine hỏi em trai.
Colin gật đầu. “Cô ấy đã đi tìm chúng ta”, cậu ta nói. Trán lấm tấm mồ hôi và cậu đang hít một hơi thật sâu với nỗ lực giảm bớt cơn đau. Cả Caine và Nathan đều không nhắc đến tình cảnh khó khăn thấy rõ của Colin, vì hai người biết rằng sự cảm thông của họ sẽ chỉ khiến người đàn ông kiêu hãnh này nổi giận.
Nathan chờ đến khi Colin bớt nhăn mặt mới hỏi, “Ý cậu là gì, cô ấy đã tìm ra chúng ta ư?”.
“Sara đã trở lại đây.”
“Vậy giờ cô ấy đã đến nơi quái quỷ nào?”, Caine hỏi.
“Cô ấy yêu cầu được đưa về nhà. Jimbo và Matthew hộ tống cô ấy. Sara đã trở lại boong tàu Seahawk.”
Tiếng thở dài nhẹ nhõm của Caine tràn ngập căn phòng. “Vậy cô ấy coi Seahawk là nhà ư?”
Cơn co thắt trong lồng ngực Nathan được nới lỏng. Anh quá nhẹ nhõm khi biết Sara vẫn an toàn, nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh theo đúng nghĩa. Nathan giật lấy chiếc khăn tay bằng vải lanh mà Colin đã lôi từ túi áo vest ra và lau trán. “Đó là căn nhà duy nhất mà chúng tôi chia sẻ”, Nathan lẩm bẩm với giọng thấp và cộc cằn.
“Tôi đoán điều này nghĩa là Sara đã không còn nuôi hận thù nữa”, Caine phát biểu. Anh dựa vào thành bàn và cười toe toét với em trai. “Có điều, tiếc thật. Tôi đã thật sự mong chờ để chứng kiến cảnh Nathan thực hành.”
“Thực hành cái gì?”, Colin hỏi.
“Quỳ xuống trên hai đầu gối của anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.