Món Quà Tình Yêu

Chương 15:




Sara dành cá buổi chiều trong phòng ngủ dành cho khách. Cô ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ và cố đọc một trong số những cuốn sách bìa da mà Jade đã mang đến. Dù thế, cô không thể tập trung vào câu chuyện và thôi nhìn chằm chằm xuống vườn hoa nhỏ phía sau ngôi nhà. Tất cả những gì Sara có thể nghĩ là về Nathan cũng như việc cô đã yêu anh giống như một con chuột đồng ngu ngốc đến thế nào.
Tại sao anh lại không thể yêu cô?
Sara tự hỏi chính mình câu hỏi đau đớn đó mười phút hoặc hơn, nhưng không thể tìm ra được câu trả lời hợp lý cho nó. Tương lai khiến cô sợ hãi. Sara gần như đã quyết định sẽ phá vỡ hôn ước để gia đình mình không thể có được món quà của Đức vua; nhưng một khi vụ bê bối về cha của Nathan vỡ lở, không phải là chính Hoàng tử nhiếp chính cũng sẽ bị đặt trong tình thế buộc phải rút lại món quà hoàng gia khỏi tay Nathan hay sao?
Sara không thể cho phép điều đó xảy ra. Cha cô đã sử dụng thủ đoạn và sự dối trá để giành được lợi thế trước Nathan. Sara quyết định mình sẽ phải tìm ra cách để cân bằng lại lợi thế. Cô không muốn sống với một người đàn ông không yêu mình, nên quyết định sẽ thương lượng với Nathan. Để có được chữ ký xác nhận từ bỏ tất cả quyền lợi đối với món quà từ cô, Nathan sẽ phải để Matthew đưa cô đi cùng khi ông trở lại hòn đảo nơi dì Nora đang ở. Chúa ơi, có quá nhiều thứ cần cân nhắc. Sự bất công trong những việc cha cô từng làm khiến Sara xấu hổ. Cô quyết định rằng hy vọng duy nhất của mình là phải có được sự ủng hộ từ phía Hoàng tử nhiếp chính. Ý nghĩ phải biện hộ trước hoàng tử về trường hợp của cô khiến Sara lạnh thấu xương tủy.
George - sẽ trở thành vị vua tương lai của nước Anh một khi cha ông ta qua đời, hoặc chính thức bị tuyên bố là đã phát điên theo như những lời thì thầm bàn tán - là một người đẹp trai và có học vấn. Thật tiếc rằng những thứ đó lại là những điểm tốt duy nhất của ông ta. Sara không hề thích ông ta chút nào. Ông ta là một kẻ thích chưng diện, hư hỏng, đắm chìm trong lạc thú nên hiếm khi đặt lợi ích của đất nước lên trên thú vui của bản thân. Thói xấu tệ hại nhất của ông ta, theo cách nghĩ của Sara, là tính lật lọng trong mọi vấn đề. Sara biết cô không phải là người duy nhất không thích hoàng tử. Ông ta hoàn toàn không được quần chúng yêu mến, cô đã nghe được rằng mới chỉ vài tháng trước, cửa sổ xe ngựa của ông ta đã bị ném vỡ bởi những người dân quá khích. Lúc đó, George đang đi trên đường, cô nghe nói là trên đường tới Nghị viện.
Tuy nhiên, do không còn ai khác để nhờ vả nên cô viết một lá thư tới hoàng tử cầu xin một buổi yết kiến vào chiều ngày hôm sau. Cô dán phong thư lại và đang định đi vào hành lang để nhờ Sterns gửi một thông điệp tới lâu đài Calton đúng lúc Caine chặn cô lại.
Anh ta đến đón cô đi dùng bữa tối. Sara rất lịch sự khi từ chối lời mời của anh ta, khăng khăng rằng mình chưa thật sự đói. Caine cũng cực kỳ lịch sự khi khăng khăng rằng cô phải ăn chút gì đó. Người đàn ông này sẽ không chấp nhận một lời từ chối. Anh ta nói với Sara điều đó trong khi đi dọc theo hành lang để thuyết phục cô.
Jimbo đang chờ ở tiền sảnh. Sara đưa cho gã chiếc phong bì với yêu cầu chuyển bức thư cho cô. Caine với qua đầu Sara chộp lấy bức thư từ tay người thủy thủ trước khi gã ta có thể đồng ý.
“Tôi sẽ cho một trong số những người hầu làm chuyện này”, Caine giải thích. “Jimbo, hộ tống phu nhân Sara vào phòng ăn. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Ngay khi Jimbo và Sara rẽ sang khúc quanh, Caine mở phong bì, đọc thư và đặt nó vào trong túi. Anh ta chờ thêm một hoặc hai phút, sau đó chậm rãi bước vào phòng.
Jimbo ngồi cạnh Sara trên chiếc bàn dài. Jade ngồi đối diện với cô. Caine vào chỗ của mình tại đầu bàn và ấn chuông cho gọi những người hầu mang đồ ăn tới.
“Dù tôi rất thô lỗ khi đề cập tới vấn đề này, nhưng tôi thấy rằng bức thư được đề gửi cho Hoàng tử nhiếp chính của chúng ta”, Caine bắt đầu.
“Tôi không biết bất cứ ai đang sống trong lâu đài Carlton”, Jimbo xen vào.
Caine cau mày nhìn người thủy thủ. “Đúng thế, nhưng tôi đã không nhận ra rằng Sara có bất cứ mối liên hệ cá nhân nào với hoàng tử.”
“Ồ, tôi không có quan hệ cá nhân nào với hoàng tử cả”, cô nói nhanh. “Tôi thậm chí còn không thích...”, cô ngừng giữa câu giải thích, khuôn mặt dần ửng đỏ và ánh mắt hạ xuống bàn. “Tôi xin lỗi. Tôi có xu hướng thốt ra tất cả những gì có trong đầu”, cô thú nhận. “Theo như trong thư đề cập, tôi đã yêu cầu một buổi yết kiến. Tôi hy vọng hoàng tử sẽ gặp mình vào chiều mai.”
“Tại sao?”, Jade hỏi. “Sara, hoàng tử chắc chắn là ở chung chiến hào với cha chị.”
“Chị hy vọng em sai, Jade.”
“Tôi e lời đánh giá của vợ mình là hoàn toàn chính xác, Sara”, Caine nói. “Khi hoàng tử công bố việc ông ta muốn ly dị với vợ, phu nhân Caroline, cha của cô là một trong số những tay chân đắc lực hỗ trợ cho ông ta.”
“Nhưng hoàng tử sẽ không dẹp bỏ những toan tính cá nhân và hướng tới lợi ích của hoàng gia sao?”
Sự ngây thơ của cô vừa mới mẻ vừa hoang mang. Caine không muốn cho cô thất vọng. “Không. Những toan tính cá nhân luôn luôn được ông ta đặt lên hàng đầu. Người đàn ông đó thay đổi quan điểm cũng thường xuyên như việc thay đổi những bộ trưởng của ông ta, Sara. Đừng tin vào bất cứ thứ gì ông ta hứa với cô. Tôi xin lỗi vì lời nói có vẻ thiếu tôn trọng như thế, nhưng lời tôi nói là hoàn toàn trung thực. Tôi không muốn cô dấy lên một tia hy vọng chỉ để cho chúng bị dập tắt. Hãy để Nathan thực hiện cuộc chiến này, Sara. Đứng về phía cậu ấy và để cậu ấy giải quyết vấn đề liên quan đến cha của cô.”
Sara lắc đầu. “Ngài có biết tôi đã từ chối học bơi không?”, cô thốt lên. “Tôi cho rằng lẽ ra mình không nên học bơi, ngài thấy đấy, vì nhiệm vụ của Nathan chính là phải bảo đảm rằng tôi sẽ không bị chết đuối. Tôi sẵn lòng chăm sóc cho bất cứ ai ngoại trừ bản thân. Giờ thì ngài gợi ý là tôi hãy để Nathan chiến đấu trong cuộc chiến của tôi ư. Sai rồi, Caine. Tôi đã sai. Tôi không bao giờ muốn bấu víu vào ai. Tôi đáng lẽ phải đủ mạnh mẽ để đứng trên chính đôi chân của mình. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, khỉ thật.”
Mặt cô chuyển sang màu hồng nhạt sau khi chấm dứt bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình. “Xin thứ lỗi cho ngôn ngữ thô tục của tôi”, cô khẽ nói.
Một sự im lặng khó xử bao trùm sau câu nói đó. Jimbo phá vỡ sự im lặng khi thêm thắt vài câu chuyện về những chuyến phiêu lưu trên biển của gã.
Khay tráng miệng chỉ được dọn khỏi bàn khi Jade hỏi, “Chị đã gặp cô con gái xinh đẹp của chúng em chưa?”. Cô thốt ra câu hỏi với nỗ lực giữ Sara ở lại bàn lâu hơn. Dĩ nhiên, cô muốn mang câu chuyện xoay quanh Nathan. Jade quyết tâm can thiệp vào chuyện này. Thật đau buồn khi thấy Sara quá phiền muộn và cô đơn.
Sara đã thật sự mỉm cười khi nhắc đến đứa bé. “Chị đã nghe về con gái của em”, cô thú nhận. “Nhưng chị vẫn chưa gặp cô bé. Sterns đã hứa với chị rằng tối nay sẽ để cho chị giữ Olivia.”
“Con bé là một đứa trẻ rất thú vị”, Jade nói. “Bây giờ lúc nào con bé cũng cười. Nó cũng rất thông minh. Caine và em đã thấy điều đó ngay lập tức.”
Jade tiếp tục kể về những thành tích đáng kể của cô con gái mới ba tháng tuổi. Sara thấy rằng sau mỗi một niềm tự hào của Jade, Caine đều lập tức gật đầu đồng ý.
“Olivia thật may mắn khi được cha mẹ yêu thương đến thế.”
“Nathan sẽ là một người cha tuyệt vời”, Jade xen vào.
Sara không bình luận gì.
“Chàng có đồng ý không, chồng yêu quý?”, Jade hỏi Caine.
“Nếu có lúc nào đó anh ta học cách hạ giọng xuống, anh ta sẽ như vậy.”
Jade đá chồng trong khi tiếp tục cười với Sara. “Nathan có rất nhiều phẩm chất tuyệt vời”, cô tuyên bố.
Sara không muốn nói về Nathan, nhưng cô cảm thấy thật thô lỗ khi không tỏ ra chút quan tâm nào. “Ồ? Và chàng ấy có thể có những phẩm chất gì?”, cô hỏi. Jade định mở miệng trả lời, sau đó dừng lại, như thể đã quên mất chủ đề và quay sang Caine xin trợ giúp. “Chàng giải thích những phẩm chất tuyệt vời của Nathan cho Sara đi.”
“Em sẽ giải thích chúng”, Caine trả lời khi với tay lấy một chiếc bánh bích quy ngọt khác.
Câu nói đó khiến anh nhận thêm một cú đá nữa dưới gầm bàn. Anh nhìn chằm chằm vào vợ, rồi nói, “Nathan là một người đáng tin cậy”.
“Chàng có thể đáng tin, nhưng chắc chắn chàng không tin tưởng ai khác”, Sara nói và bắt đầu gấp khăn ăn của mình.
“Cậu bé đó có lòng can đảm”, Jimbo thốt ra. Gã cũng cười toe toét vì vui mừng khi nói đế thêm được điều gì đó.
“Anh ấy cũng... gọn gàng một cách đáng kể”, Jade nói. Ngay cả khi cô đưa vào đó một chút khen ngợi, nhưng tự hỏi liệu mình có nói đúng không.
Sara không đồng ý hay phản đối. Caine quyết định rằng họ đang tiếp cận sai hướng. Tay anh nắm tay Jade, và khi cô nhìn lên, anh trao cô một cái nháy mắt đầy mưu mô. “Nathan có thể là người cứng đầu nhất tôi từng biết.”
“Chàng ấy có thể có chút cứng đầu”, Sara lập tức phản đối. “Nhưng đó chắc chắn không phải là một tội lỗi.” Cô chuyển ánh mắt sang Jade. “Anh trai của em gợi cho chị nhớ đến một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp. Xét về ngoại hình chàng ấy rất đẹp trai, rất hoàn hảo, nhưng trái tim lại lạnh như đá.”
Jade cười. “Em chưa bao giờ thấy Nathan đẹp trai”, cô nói.
“Sara không thể nào lại thấy cậu ta đẹp trai cả.” Caine bóp nhẹ tay vợ trước khi nói thêm. “Nathan là một tên khốn xấu xa và mọi người đều biết điều đó. Lưng cậu ta đầy những vết sẹo, vì Chúa.”
Sara thở hổn hển, nhưng Caine phải nín cười. Cuối cùng họ đã buộc cô bày tỏ một chút cảm xúc.
“Một phụ nữ đã gây ra những vết sẹo trên lưng Nathan”, Sara kêu lên. “Và cũng chính người phụ nữ đó đã để lại sẹo trong trái tim chàng.”
Cô ném chiếc khăn ăn lên bàn và đứng dậy. “Nathan không xấu xí, thưa ngài. Chàng vô cùng đẹp trai. Tôi cho rằng thật khủng khiếp khi em rể của Nathan lại có thể nói những điều xúc phạm đến thế về chàng. Giờ thì, nếu ngài thứ lỗi cho, tôi sẽ vui lòng đi lên gác.”
Jimbo cau mày với Caine vì đã khiến Sara thất vọng, sau đó đuổi theo sau cô để bảo đảm rằng Sara thật sự quay trở lại lầu.
“Caine, chàng đã khiến chị ấy thất vọng và chàng sẽ phải xin lỗi vì điều đó”, Jade nói với chồng.
Ngay sau đó, Jimbo đi nhanh vào trong phòng ăn. “Sara đang đến thăm cô gái nhỏ”, gã nói. “Cho tôi biết tại sao ngài lại giật lá thư của cô ấy khỏi tay tôi. Ngài không nghĩ rằng tôi sẽ thật sự chuyển thứ đấy đi chứ?”
“Lá thư đang ở trong túi tôi”, Caine nói. “Tôi lấy nó từ cậu vì tôi muốn đọc.”
“Caine, đó là một sự xâm phạm... trong đó nói gì?”, Jade hỏi. “Chỉ là những gì mà Sara vừa nói với chúng ta”, Caine trả lời. “Cô ấy yêu cầu một buổi diện kiến để thảo luận về bản hôn ước.”
“Tôi chắc chắn là cậu bé của chúng ta cũng được đặt vào cùng với một số kế hoạch”, Jimbo xen vào.
“Đúng thế”, Caine trả lời.
“Sara có ý gì khi nói rằng một phụ nữ đã gây ra những vết sẹo sau lưng Nathan? Ai đã sắp đặt thông tin sai lệch đó trong đầu chị ấy? Chính ngọn lửa đã bủa vây anh ấy.”
“Nhưng không phải Ariah chính là người phải chịu trách nhiệm vì đã khóa cậu ta lại sao?”
“Cô ta đã làm vậy”, Jimbo thừa nhận. “Nó xảy ra nhiều năm về trước, tôi ngờ rằng Nathan vẫn còn giữ lại một chút ác cảm. Theo như tôi nghĩ thì cậu ta đã vượt qua nó nhiều năm nay rồi, còn chúng tôi đã không rời khỏi hòn đảo đó mà không có một chiến lợi phẩm ngon lành để chia chác.”
Caine đứng lên. “Ta vẫn còn nhiều việc cần xem xét. Ta sẽ không về nhà cho đến tối muộn, Jade. Ngài Richards và ta có việc cần thảo luận.”
“Tại sao chàng cần nói chuyện với người đứng đầu Bộ Chiến tranh?”, Jade hỏi và không thể giấu nỗi sợ hãi của mình. “Caine, chàng sẽ không quay lại làm những công việc tối mật cho chính phủ mà không thảo luận chuyện đó với em đấy chứ? Chàng đã hứa...”
“Lặng yên nào, em yêu”, Caine xoa dịu. “Ta đang giúp Nathan loại bỏ một vấn đề nhỏ, tất cả chỉ có thế. Ta đã hoàn toàn rút khỏi đó và không còn khao khát quay trở lại những tháng ngày với áo choàng và dao găm nữa rồi.”
Trông Jade có vẻ nhẹ nhõm. Caine cúi xuống hôn cô. “Ta yêu em”, anh ta thì thầm trước khi bước ra cửa.
“Chỉ một phút thôi”, Jade gọi với theo. “Chàng vẫn không giải thích cho em biết tại sao chàng cố tình chọc tức Sara. Caine, chúng ta đều biết chị ấy yêu Nathan. Tất cả những gì chàng cần phải làm là nhìn vào khuôn mặt của chị ấy để biết điều đó.”
“Đúng thế, chúng ta đều biết cô ấy yêu Nathan”, Caine nói. “Ta chỉ muốn nhắc nhở cô ấy”, anh tiếp tục. Nụ cười của anh trở nên ám muội. “Giờ thì, nếu em xin lỗi ta, ta vừa mới nghĩ đến một vài lời âu yếm và ta muốn viết chúng ra trước khi rời đi.”
Anh ta bỏ lại Jimbo và Jade đang nhìn chằm chằm phía sau.
Lần đầu tiên trong ngày Sara có thể thôi nghĩ về Nathan. Olivia bé nhỏ đã chiếm lấy toàn bộ sự quan tâm của cô. Cô bé là một đứa trẻ xinh đẹp. Một phút trước cô bé còn cười và chảy nước dãi, phút tiếp theo đã rống lên giống như một nghệ sĩ opera.
Olivia có đôi mắt màu xanh giống mẹ. Những dải tóc màu đen trên đỉnh đầu cô bé có xu hướng xoăn lại giống như của cha mình. Sterns luôn lảng vảng quanh Sara trong lúc cô ôm đứa trẻ.
“Tôi e là tình yêu nhỏ bé của tôi đã thừa hưởng khuynh hướng rống lên của ông bác Nathan. Cô bé có thể hét to như cậu ta”, Sterns thú nhận kèm theo một nụ cười.
“Olivia đang muốn được dỗ dành ngay lập tức”, ông giải thích khi đứa bé bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.
Sterns lại bế Olivia trong vòng tay và ôm cô bé âu yếm. “Chúng ta sẽ cùng đi kiếm mẹ của con chứ, thiên thần bé nhỏ của tôi?”, ông ngâm nga dỗ dành.
Sara miễn cưỡng trở lại căn phòng cô đơn và biết rằng những mối lo nghĩ sẽ lại chế ngự bản thân.
Đêm hôm đó, cô lên giường sớm và do quá muộn phiền nên đã ngủ ngon suốt cả một đêm. Cô mơ hồ nhớ lại việc mình ôm quẩn lấy chồng, biết anh đã ngủ cạnh mình, vì phía giường của anh vẫn ấm và rút ra kết luận đáng thương rằng Nathan vẫn còn giận nên đã không đánh thức cô dậy. Anh hẳn vẫn tin là cô đã lừa dối mình, cô nghĩ thầm.
Khả năng đó hiển nhiên lại khiến cô tức điên lên. Ngay khi tắm xong cô lại nổi cơn thịnh nộ. Thậm chí cả khi được nghỉ ngơi trong nhiều giờ và không bị làm phiền, Sara vẫn chẳng cảm thấy mình thoải mái hơn chút nào, cô thấy mình giống như một mụ phù thủy già nua và nhăn nheo.
Cô nghĩ giờ mình đã là một người trong số họ.
Dưới mắt cô xuất hiện hai vết thâm quầng, mái tóc cũng rối bời như chính tinh thần cô. Sara muốn xuất hiện với vẻ ngoài tốt nhất khi đi cầu xin Hoàng tử nhiếp chính. Cô phân vân lựa chọn sẽ mặc chiếc váy nào, chỉ để kéo tâm trí ra khỏi vấn đề thật sự, cuối cùng cô cũng chọn được chiếc váy đi dạo màu hồng cao cổ và bảo thủ.
Giống một bông hoa lẻ loi trong những vũ hội danh giá, Sara đứng trong góc phòng ngủ cả buổi sáng hôm đó, chờ một lời mời không bao giờ đến.
Cô từ chối dùng bữa trưa và dành một nửa buổi chiều để đi lại trong phòng, trong khi cố suy nghĩ về những bước đi tiếp theo. Cô cảm thấy thất vọng khủng khiếp khi Hoàng tử nhiếp chính lờ đi yêu cầu cấp bách của mình. Caine nói đúng, khi cho rằng hoàng tử không quan tâm đến những vấn đề thuộc trách nhiệm của ông ta.
Caine gõ cửa phòng sau đó, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sara. “Sara, chúng ta có một việc nhỏ cần làm”, anh nói.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”, cô hỏi, bắt đầu đeo vào chiếc găng tay màu trắng, sau đó dừng lại. “Tôi không nên ra ngoài”, cô giải thích. “Hoàng tử nhiếp chính có thể sẽ vẫn gửi vài dòng cho tôi.”
“Cô phải đi cùng tôi”, Caine yêu cầu.
“Tôi không có thời gian giải thích, Sara. Nathan muốn cô đến gặp anh ấy ở văn phòng của Bộ Chiến tranh trong nửa giờ nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ để chồng cô giải thích.”
“Có ai khác sẽ đến đó nữa không? Tại sao chúng tôi lại phải gặp nhau ở Bộ Chiến tranh?”
Caine vô cùng bình tĩnh khi né tránh câu hỏi của Sara. Jade đang chờ họ dưới tiền sảnh. Olivia áp mặt trên vai cô. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”, cô nói, tay vỗ đều đều nhẹ nhàng vào lưng con gái.
Đứa bé buông một tiếng ợ lớn. Âm thanh khiến mọi người bật cười. Caine hôn tạm biệt vợ và con gái, sau đó nhẹ nhàng đẩy Sara ra cửa trước.
“Em sẽ giặt và cất váy của chị vào tủ quần áo trong khi chị đi công chuyện”, Jade nói.
“Không”, Sara thốt ra. “Chị sẽ chỉ ở thêm một đêm nữa thôi.”
“Nhưng chị và Nathan định đi đâu?”, Jade hỏi.
Sara không trả lời. Cô xoay người và bước xuống thêm ba bước. Caine giữ cửa xe mở. Sara ngồi đối diện với em rể của chồng. Anh ta cố bắt chuyện với cô và nhanh chóng từ bỏ ý định khi cô chỉ thì thầm trả lời anh ta một cách ngắt quãng, hoặc không nói gì cả.
Bộ Chiến tranh nằm trong tòa nhà bằng đá màu xám, xấu xí và cao ngút. Mùi ẩm mốc lan tỏa khắp cầu thang. Caine đưa Sara lên tầng thứ hai. “Cuộc gặp diễn ra tại phòng ngài Richards. Cô sẽ thích ông ấy, Sara, ông ấy là một người tốt.”
“Chắc chắn là thế rồi”, Sara lịch sự trả lời. “Nhưng ông ấy là ai, Caine, và tại sao lại muốn cuộc gặp gỡ này?”
“Richards là Bộ trưởng Bộ Chiến tranh.” Anh ta mở cánh cửa dẫn tới một căn phòng lớn và ra hiệu cho Sara đi vào trong.
Một người đàn ông dáng người thấp và bụng phệ đang đứng sau bàn làm việc. Ông ta có mái tóc màu hơi xám, mũi khoằm và làn da hồng hào tươi tắn. Ngay khi rời mắt khỏi đống giấy tờ đang giữ trong tay, ông ta nhìn thấy Sara và Caine, liền tiến về phía hai người.
“Các vị đây rồi”, ông ta nói kèm theo một nụ cười. “Chúng tôi đã sẵn sàng. Phu nhân Sara, rất vinh hạnh được gặp cô.”
Đúng là một quý ông, cô nghĩ. Ông ta lịch thiệp cúi chào Sara và nắm lấy tay cô. “Cô chắc chắn phải là một quý cô tuyệt vời khi tóm được Nathan của chúng tôi.”
“Cô ấy không tóm được anh ta, ngài Richards”, Caine mỉm cười xen vào. “Anh ta đã tóm được cô ấy.”
“Tôi e là cả hai người đều đã sai”, Sara thì thầm. “Vua George mới là người tóm được cả hai chúng tôi. Nathan không có quyền lựa chọn trong chuyện này, nhưng tôi muốn tìm cách nào đó để...”
Caine không để cô nói tiếp. “Đúng, đúng”, anh cắt ngang lời cô. “Cô muốn tìm Nathan đúng không? Anh ta đâu nhỉ?”, anh hỏi vị bộ trưởng.
“Đang chờ đợi vài văn kiện”, ngài Richards giải thích. “Cậu ta sẽ trở lại trong vài phút nữa. Các cộng sự của tôi làm việc rất nhanh nhạy. Đừng lo lắng, các bạn thân mến, tất cả đều sẽ hợp pháp thôi.”
Sara không biết ngài Bộ trưởng đang nói về điều gì, nhưng cô không muốn trở thành kẻ dốt nát. “Tôi không chắc chắn tại sao mình lại ở đây”, cô thú nhận. “Tôi...”
Cô dừng lại khi cửa ngách mở ra và Nathan bước vào. Sara không thể nhớ sau đó cô đã nói gì, và khi trái tim bị bóp nghẹt trong lồng ngực đập rộn ràng, cô nhận ra mình đang nín thở.
Nathan thậm chí không thừa nhận sự có mặt của cô, thay vào đó anh sải chân đến chiếc bàn và đặt hai chồng giấy tờ lên trên một chồng khác. Rồi anh trở về chiếc ghế bên cửa sổ và đứng đó, chăm chú nhìn Sara.
Sara không thể rời mắt khỏi anh.
Nathan là một tên cứng đầu, khó hiểu và cực kỳ thô lỗ, tính tình thì chẳng khác gì một con nhím, cô nghĩ.
Cửa chính vang lên tiếng gõ của ai đó, một thanh niên trẻ mặc đồng phục bảo vệ màu đen nhìn vào trong. “Ngài Richards, xe của Hoàng tử nhiếp chính đang ở dưới”, anh ta nói.
Sara đã nghe thấy câu thông báo đó, nhưng cô vẫn không thể rời mắt khỏi Nathan. Dường như anh chẳng hề ngạc nhiên với việc hoàng tử đang bước lên cầu thang. Anh dường như cũng chẳng chút lo lắng khi chỉ dựa người vào tường và tiếp tục nhìn cô.
Nếu anh không định nói chuyện với cô, thề trước Chúa, cô sẽ không...
Nathan chìa tay về phía cô. Cô không thể tin nổi sự kiêu ngạo của anh. Ngài Richards và Caine đều đang say sưa thảo luận về một vài chủ đề khác nhau. Tiếng rì rầm của họ vẫn gần với cô và cô tự hỏi liệu mình có nằm trong cuộc hội thoại đó không. Sau đó Nathan lại chìa tay về phía cô lần nữa. Hẳn đây phải là một ngày hỏa hoạn trên thiên đường trước khi cô tuân theo mệnh lệnh thô lỗ này, cô tự nhủ, thậm chí cô đã bắt đầu tiến lại gần anh.
Nathan không cười, cũng chẳng cau mày với cô. Nathan trông rất nghiêm trọng, rất... dữ dội. Sara ngừng lại khi đã đối mặt với chồng, cách anh chỉ một bước chân hoặc khoảng chừng như vậy.
Lạy Chúa, cô không thể bắt đầu khóc lóc. Anh sẽ không làm cho nỗi đau khổ của cô trở nên dễ chịu hơn chút nào. Ngược lại trông anh rất thỏa mãn. Và tại sao anh lại không nên như thế cơ chứ?
Cô tự hỏi. Tất cả những gì người đàn ông này cần làm chỉ là chìa tay về phía cô và cô sẽ tự động chạy đến.
Cô quay người và cố rời khỏi Nathan. Anh vươn tay kéo lại và vòng tay ôm quanh vai rồi cúi xuống thì thầm vào tai cô. “Em phải có lòng tin vào ta. Em có hiểu không?”
Cô quá ngạc nhiên trước mệnh lệnh đó, hơi thở hổn hển, rồi ngước lên nhìn để chắc chắn rằng anh đang không đùa cợt với mình. Sau đó, Sara nhớ ra rằng Nathan hiếm khi nào đùa cợt về điều gì, cô lập tức nổi giận. Làm sao anh lại dám ra lệnh cho cô chứ? Ít nhất thì cô cũng đã rất tin tưởng anh, cô nghĩ thầm. Nước mắt dâng lên trong mắt Sara, tất cả những gì cô có thể nghĩ ra được là bước khỏi căn phòng trước khi tự chôn mình trong sự hổ thẹn.
Nathan đột ngột giữ cằm và buộc cô phải ngước lên nhìn anh lần nữa. “Em yêu ta, khỉ thật.”
Sara không thể phủ nhận điều đó, vì thế cô im lặng.
Anh nhìn cô chăm chú. “Em có biết vì...”
“Không”, cô trả lời với tông giọng giống của Nathan. “Thề trước Chúa, Nathan, em không mảy may hay biết vì sao mình lại yêu chàng.”
Nathan không hề tức giận với cơn giận dữ trong giọng cô. “Em yêu ta, Sara, vì ta có tất cả những gì em muốn ở một người chồng.”
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Sara. Anh đỡ nó bằng ngón tay cái của mình.
“Chàng dám chế nhạo em bằng cách nhại lại những lời em từng nói? Em vẫn chưa quên mình đã nói những lời tương tự với chàng khi chúng ta cùng lênh đênh trên biển để đến đảo nhà dì Nora. Tình yêu có thể bị phá hủy. Nó mong manh dễ vỡ, và...”
Cô không cố gắng giải thích nữa khi anh lắc đầu. “Em không hề dễ tổn thương”, anh nói. “Và tình yêu của em cũng chẳng thể bị phá hủy.” Ngón tay Nathan nhẹ nhàng vuốt ve má cô. “Đó là những gì có giá trị nhất, Sara. Ta không hề chế giễu em.”
“Đó chẳng phải là vấn đề”, cô thì thầm. “Em biết chàng không yêu em. Em đã chấp nhận điều đó, Nathan. Làm ơn đừng ra vẻ quá quan tâm em nữa. Em không đổ lỗi cho chàng. Chàng chưa từng được lựa chọn.”
Nathan không thể chịu nổi nỗi đau khổ của cô. Chúa ơi, anh ước gì lúc này chỉ có hai người họ với nhau, để anh có thể ôm Sara vào lòng và cho cô thấy mình yêu cô nhiều ra sao. Anh sẽ phải chứng minh bản thân với cô trước. “Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau”, Nathan nói.
“Vì giờ đây ta chẳng có gì ngoài một yêu cầu, Sara. Em dám từ bỏ ta xem.”
Sara không hiểu anh đang yêu cầu mình điều gì.
Nathan chuyển sự chú ý tới cánh cửa - nơi Hoàng tử nhiếp chính vừa bước vào trong văn phòng. Sara lập tức rời khỏi chồng, cúi đầu như bất cứ một công dân trung thành nào cũng nên làm và kiên nhẫn chờ để được nhắc đến.
Hoàng tử có chiều cao trung bình và mang một vẻ đẹp trai tăm tối. Ông ta khoác lên người sự kiêu căng giống như khoác chiếc áo choàng lên vai.
Mọi người trong phòng đều cúi đầu trước hoàng tử khi chào đón ông ta, sau đó đến lượt Sara. Cô thực hiện một cái nhún chào thật thấp. “Được gặp cô luôn là một niềm vui, phu nhân Sara.”
“Cảm ơn ngài, hoàng tử của thần”, cô trả lời. “Và cũng cảm ơn, vì đã ban cho thần sự diện kiến này.”
Trông hoàng tử đầy hoang mang với câu nói đó. Tuy nhiên, ông ta vẫn gật đầu và ngồi vào phía sau bàn làm việc của ngài Richards. Hai người theo sau ông ta cũng bước vào vị trí của những vệ sĩ phía sau hoàng tử. Caine lo ngại việc Sara có thể sẽ đưa ra một lời nói khác về bức thư mà cô đã viết cho hoàng tử. Anh ta di chuyển đến cạnh cô. “Sara, lá thư của cô đã không được gửi đến hoàng tử. Nó vẫn đang nằm trong túi tôi.”
Ngài Richards đang thảo luận về cuộc gặp gỡ với hoàng tử, vì chẳng ai trong số hai người họ đang chú ý, Sara cảm thấy không quá thô lỗ khi thì thầm trả lời. “Vì sao ngài lại không gửi bức thư? Ngài quên ư?”
“Không, tôi không quên”, Caine nói. “Bức thư này có thể sẽ phá hỏng những kế hoạch của Nathan.”
“Vậy nghĩa là chính Nathan đã yêu cầu buổi gặp gỡ này ư?”
Caine gật đầu. “Ngài Richards cũng có trong yêu cầu của anh ta”, Caine nói. “Cô tốt hơn là nên ngồi xuống, Sara. Nơi đây sẽ có một chút căng thẳng. Hãy cầu nguyện sự may mắn đi.”
Nathan đang dựa người vào tường và quan sát cô. Anh thấy Caine đề nghị cô hãy ngồi xuống và anh chờ xem Sara sẽ làm gì. Trong phòng có một chiếc ghế bành ở phía đối diện, nhưng chỉ còn một chỗ ngồi còn trống ở cửa sổ cạnh anh.
Sara liếc đến chiếc ghế, sau đó xoay người đến bên Nathan. Anh khá ngạo mạn hài lòng với biểu hiện đầy bản năng trong lòng trung thành của Sara.
Và rồi anh nhận ra mình đã bị phụ thuộc vào phẩm cách đó của cô.
Trong chớp mắt, Nathan ngồi xuống, kéo cô lại gần và suýt cúi xuống để nói cho cô biết anh yêu cô nhiều thế nào. Anh đã dừng lại kịp lúc. Điều này phải được thực hiện một cách đúng đắn, anh tự nhủ. Chỉ vài phút nữa anh sẽ cho cô thấy mình yêu cô nhiều thế nào. Sara dịch người khỏi chồng để không chạm vào anh. Cô không nghĩ việc ngồi quá gần anh trong sự có mặt của hoàng tử sẽ được đánh giá cao.
Nathan suy nghĩ ngược lại. Anh chẳng hề tỏ ra lịch lãm khi kéo cô trở lại bên anh.
“Ta đã sẵn sàng để bắt đầu”, hoàng tử tuyên bố.
Ngài Richards ra hiệu cho người lính canh đang đứng ở cửa chính. Người đàn ông mở cửa và cha của Sara xộc vào trong phòng.
Ngay khi thấy cha mình, Sara dịch sát người vào chồng theo bản năng. Nathan vòng tay quanh eo cô và giữ thật chặt.
Bá tước Winchester cúi người trước hoàng tử, rồi cau mày khi nhìn thấy những người còn lại.
Ông ta định yêu cầu đuổi những người không phận sự ra ngoài, vì vấn đề cần thảo luận là một chuyện bí mật, nhưng hoàng tử đã nói trước. “Ngồi xuống, Winson. Ta đang mong chờ chuyện này được giải quyết.”
Bá tước lập tức chọn một trong số những chiếc ghế đối diện với hoàng tử. Ông ta ngồi xuống và nhổm lên cùng lúc. “Đức ngài đã nhìn qua những bằng chứng mà thần đã gửi?”
“Đúng thế”, hoàng tử trả lời. “Winson, ngươi từng gặp vị bộ trưởng đáng kính của Bộ Chiến tranh chưa?”
Winson quay sang ngài Richards và gật đầu một cách nhanh chóng với ông ta. “Chúng thần đã gặp nhau một hoặc hai lần gì đó”, ông ta nói. “Thần có thể hỏi tại sao ông ta lại ở đây? Thần không thấy vấn đề này có bất cứ dính dáng gì đến Bộ của ông ấy. Đây chỉ là câu hỏi về việc phá vỡ hôn ước, không hơn.”
“Ngược lại.” Ngài Richards xen vào. Giọng ông dễ chịu, nhẹ nhàng và ngọt như đường. “Cả hoàng tử và tôi đều rất hứng thú với việc bằng cách nào ngài có được những thông tin về Bá tước Wakersfield. Ngài có thể soi sáng cho chúng tôi chăng?”
“Tôi phải bảo vệ người đã tiết lộ thông tin”, Winson tuyên bố. Ông ta quay sang nhìn Sara khi thốt ra lời tuyên bố đó, ánh mắt cố tình nấn ná ở đó thêm một phút. Sau đó quay về phía hoàng tử. “Bằng cách nào không quan trọng, Đức ngài của thần. Chắc chắn là sau khi đọc xong sự thật, ngài hẳn phải nhận ra rằng con gái tôi không thể dành cuộc đời bên con trai của một kẻ phản bội. Con bé sẽ bị xã hội xa lánh. Cha của ngài Hầu tước đã không hành động với đức tin xứng đáng của Đức vua cũng như của gia đình Winchester khi thực hiện bản hôn ước trói buộc con trai ông ta với con gái tôi. Vì vậy, tôi yêu cầu Sara phải được giải thoát khỏi cam kết lố bịch này và món quà sẽ được trao lại cho nó như một khoản bồi thường vì sự xấu hổ và nhục nhã mà con bé phải chịu đựng.”
“Tôi e là mình sẽ thật sự phải nhấn mạnh rằng - ngài buộc phải cho chúng tôi biết ai là người đã đưa thông tin về cha của Nathan cho ngài”, ngài Richards nhắc lại.
Winson quay về phía hoàng tử cầu xin sự trợ giúp. “Tôi sẽ không trả lời mệnh lệnh đó.”
“Ta tin ngươi phải trả lời”, hoàng tử nói.
Vai của Winson thõng xuống. “Con gái tôi”, ông ta thốt ra. “Sara đã viết thư cho chúng tôi. Con bé đã cho chúng tôi biết tin tức đó.”
Sara im lặng. Nathan bóp nhẹ người cô. Đó là một nỗ lực vụng về để an ủi nhưng cô không phản đối.
Đừng từ bỏ ta, cô nghĩ. Đó là những lời chàng đã nói. Sara cố tập trung vào cuộc thảo luận quan trọng, nhưng những mệnh lệnh Nathan thì thầm tiếp tục xen vào tâm trí.
Cha cô đang dùng hết lời để bày tỏ sự đáng tiếc về việc tại sao con gái mình lại chia sẻ thông tin đáng nguyền rủa đó về cha Nathan. Sara không muốn nghe thấy những lời nói dối đó.
Hoàng tử khiến cô chú ý khi ra hiệu cho một trong số những người đứng sau ông ta. Tên lính cận vệ lập tức đi đến cạnh lối vào và kéo cánh cửa mở ra. Một người đàn ông thấp và gầy còm cầm theo chiếc mũ tối màu trong tay bước vào văn phòng.
Sara không nhận ra người đàn ông đó. Dù thế, rõ ràng là cha cô đã nhận ra. Ông ta không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Gã đàn ông chen vào cuộc thảo luận này của chúng ta là ai?”, ông ta hỏi.
Nỗ lực ít ỏi để lấp liếm tình huống của ông ta không đạt hiệu quả. “Đây là Luther Grant”, ngài Richards kéo dài giọng. “Có lẽ ngài đã từng gặp ông ta, Winchester. Luther từng làm việc như một nhân viên cao cấp trong bộ phận của chúng tôi. Ông ta cũng là người đáng tin tưởng, chịu trách nhiệm phụ trách kho lưu trữ. Nhiệm vụ duy nhất của ông ta là giữ cho những bí mật của nước Anh được an toàn.”
Giọng vị bộ trưởng trở nên chua chát. “Luther sẽ phải bảo vệ những bức tường trong nhà tù Newgate từ giờ phút này trở đi. Ông ta sẽ có cho riêng mình một buồng giam để trông coi.”
“Trò chơi đã kết thúc”, Caine xen vào. “Grant đã cho chúng tôi biết rằng ngài đã mua chuộc ông ta để được xem những thông tin về Nathan. Khi ông ta không thể tìm thấy bất cứ thông tin đáng nguyền rủa nào ở đó, ông ta đã xem những thông tin về cha Nathan.”
Vẻ mặt của Winson chỉ cho thấy thái độ khinh thị. “Ai quan đến việc bằng cách nào thông tin bị lộ ra chứ?”, ông ta lẩm bẩm. “Vấn đề duy nhất là...”
“Ồ, nhưng chúng tôi quan tâm”, ngài Richards cắt ngang. “Ngài đã bắt tay với một hành động mang tính chất phản bội.”
“Không phải là hành động đáng tội đáng treo cổ chứ?”, hoàng tử hỏi.
Sara không thể đọc được từ vẻ mặt của hoàng tử rằng liệu ông ta chỉ đang kích động cha cô, hay thật sự rằng ông ta không biết.
“Đúng thế, một tội lỗi đáng bị treo cổ”, ngài Richards tuyên bố.
Winson run lên vì giận dữ. “Tôi chưa từng phản bội lại vương quốc”, ông ta tuyên bố rồi nhìn chằm chằm Hoàng tử nhiếp chính. “Khi tất cả các chính trị gia trong thành phố này nhạo báng ngài, thần đã một mực đứng về phía ngài. Chúa ơi, thần thậm chí đã tranh đẩu để bảo vệ ngài khi ngài muốn được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân. Đây có phải là cách ngài đáp lại lòng trung thành của thần hay không?”
Vẻ mặt hoàng tử bắt đầu ửng đỏ. Rõ ràng ông ta không thích bị nhắc nhở về việc mình không được tín nhiệm, hay về nỗ lực để giải thoát bản thân khỏi vợ mình. Ông ta trừng mắt nhìn Winson ngay cả khi lắc đầu. “Sao ngươi dám ăn nói với Hoàng tử nhiếp chính của mình bằng vẻ xấc xược đến thế?”
Winson đã nhận ra rằng mình đã đi quá xa. “Thần xin lỗi, thưa Đức ngài”, ông ta thốt lên, “Nhưng thần chỉ đang cố gắng để bảo vệ con gái của thần. Hầu tước St. Jame không xứng đáng với con bé”.
Hoàng tử hít một hơi thật sâu. Mặt ông ta vẫn còn đỏ, nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn. “Ta không đồng ý với ông. Ta chưa bao giờ quan tâm đến những hoạt động trong Bộ Chiến tranh, vì nó khiến ta phiền muộn vô cùng, nhưng khi đọc được sự thật về cha Nathan, ta cũng đã yêu cầu ngài Richards đưa cho ta những tài liệu về con trai ông ta. Nathan không phải chịu trách nhiệm cho những tội lỗi của cha cậu ta. Không người nào phải chịu.” Giọng nói của ông ta tăng lên đột ngột khi nói thêm. “Chẳng lẽ quần thần của ta cũng có thể buộc tội ta vì tình trạng sức khỏe yếu ớt của cha ta - nếu trong trường hợp tương tự sao?”
“Họ không đặt trách nhiệm lên người vì sự ốm đau của cha người”, Winson bảo đảm.
Hoàng tử gật đầu. “Chính xác là thế”, ông ta lẩm bẩm. “Và ta cũng không đặt trách nhiệm lên Nathan vì những sai lầm của cha cậu ta. Không, Hầu tước sẽ không phải chịu trách nhiệm”, ông nhắc lại với giọng mệt mỏi. “Nhưng thậm chí là có đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể sánh bằng lòng trung thành đã được chứng minh bằng tất cả những hành động cam đảm mà cậu ta đã thay mặt nước Anh thực hiện. Nếu tất cả những bí mật này được tiết lộ, Nathan sẽ được phong tước hiệp sĩ vì những hành động anh hùng của cậu ta. Khi đó, ta được phép nói rằng Hầu tước Cainewood cũng sẽ xứng đáng với sự đối xử như thế. Việc đọc những tài liệu đã tốn gần một đêm của ta, Winson, và giờ, trước những sự thật đó, ta cảm thấy thật vinh dự khi được ở chung một căn phòng với những người trung thành và vang danh thế này.”
Không ai nói lời nào trong một lúc. Nathan có thể cảm thấy Sara run rẩy. Anh thấy cô đang nhìn cha mình và anh muốn thì thầm nói với cô rằng tất cả đã ổn, rằng anh sẽ không bao giờ có thể làm cho cô sợ hãi nữa.
Hoàng tử nói thêm. “Tuy nhiên, ngài Richards từ chối cho phép công bố thông tin này, nên ta cũng quyết định sẽ ngả mũ trước sự khôn ngoan vượt trội của ông ấy trong vấn đề này. Điều đó đủ để nói lên rằng những người này có lòng biết ơn của ta. Giờ ta có một sự thương lượng dành cho các vị”, ông ta nói. Ánh mắt chuyển sang vị bộ trưởng. “Nếu Winson bảo đảm rằng ông ta sẽ không nói một lời về cha của Nathan, ta đề nghị sẽ không nhốt ông ta lại.”
Ngài Richards vờ bác bỏ lời đề nghị. “Tôi thà để ông ta bị treo cổ. Tuy nhiên, quyết định tuỳ thuộc vào người. Tôi luôn là một đầy tớ trung thành.”
Hoàng tử gật đầu. Ông ta lại nhìn Winson. “Ta chắc chắn là mọi thành viên trong gia đình ngươi đều biết thông tin về cha Nathan. Nhiệm vụ của ngươi là phải giữ họ im lặng. Ngươi phải chịu trách nhiệm bảo vệ cho Nathan khỏi bất cứ vụ bê bối nào, vì nếu chỉ cần một chút gì đó từ những tin đồn lọt đến tai ta, ngươi sẽ bị cáo buộc tội phản quốc. Ta đã nói rõ ràng chưa nhỉ?”
Winson chỉ gật đầu vì quá giận dữ để có thể nói được điều gì. Sự thay đổi của hoàng tử đã quá rõ ràng. Bá tước Winchester biết ông ta sẽ không được tham gia vào bất cứ vị trí quan trọng nào khác trong tương lai. Ngay khi hoàng tử không còn tín nhiệm ông ta nữa, những người khác cũng sẽ theo sau.
Sara có thể cảm thấy sự giận dữ của cha. Cổ họng cô cứng lại, cô cho rằng mình đang phát ốm. “Làm ơn cho em một cốc nước?”, cô thì thầm.
Anh lập tức đứng lên rời khỏi căn phòng để lấy đồ uống cho cô. Caine cũng rời khỏi ghế và đưa Luther Grant ra cửa ngách.
Winson quay sang ngài Richards. “Tôi có thể đối chất về chuyện này. Vẫn chỉ có lời nói của Grant chống lại tôi.”
Bộ trưởng lắc đầu. “Chúng tôi còn một bằng chứng khác”, ông nói dối.
Bá tước Winchester đứng dậy, rõ ràng tin vào câu chuyện bịa đặt của ngài bộ trưởng. “Tôi hiểu”, ông ta lẩm bẩm. “Bằng cách nào ngài lại phát hiện ra Luther?”, ông ta hỏi hoàng tử.
“Vợ ngài đã cho chúng tôi biết”, hoàng tử trả lời. “Bà ấy đã cứu con gái, Winson, trong khi ông cố phá hủy cô ấy. Đi đi, Winson. Nhìn thấy ông khiến ta đau đớn.”
Bá tước cúi người chào hoàng tử, quay đầu nhìn chằm chằm vào con gái trong một giây ngắn ngủi, rồi rời khỏi văn phòng.
Sara chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ kinh khủng như thế. Cô tràn đầy sợ hãi khi biết mẹ mình sẽ sớm phải gánh chịu hậu quả từ cơn giận của ông. Chúa lòng lành, Sara nghĩ, cô phải đến bên mẹ trước ông ấy.
“Ngài vui lòng tha thứ cho thần chứ?”, cô kêu lên khi chạy về phía cửa.
Sara hầu như không nhận thấy cái gật đầu của hoàng tử trước khi đóng lại cánh phía sau mình.
“Ngài có cho là cô ấy bị sốc không?”, Richards hỏi.
“Ta không thể tưởng tượng nổi tại sao cô ấy lại không như thế”, hoàng tử trả lời.
“Richards”, ông ta thêm vào với giọng mềm mỏng hơn. “Ta biết những bộ trưởng khác thì thầm khinh miệt ta như thế nào. Ồ, ta có những điệp viên cung cấp thông tin. Ta cũng biết ông chưa từng nói một từ nào chống lại ta. Mặc dù mọi người thường đánh giá sai lầm về ta như một người cai trị luôn luôn thay đổi mỗi khi có một ý thích thoáng qua, ta cho ông biết rằng điều đó không phải như vậy. Ta sẽ không thay đổi quyết định trong vấn đề của Winson, ta bảo đảm.”
Ngài Richards bước ra cửa cùng hoàng tử. “Ngài đã nhận ra, thưa ngài, rằng tôi đã nói dối khi nói với Winson rằng chúng ta có một bằng chứng khác chống lại ông ta. Thật sự chỉ có lời nói của Grant chống lại ông ta và nếu ông ta định đẩy vấn đề này...”
Hoàng tử cười, “Ông ta sẽ không đẩy bất cứ thứ gì được”, ông ta bảo đảm.
Nathan đi vào bằng lối cửa ngách với cốc nước trong tay và Caine bên cạnh. Hoàng tử vừa mới rời đi. “Sara đâu?” Nathan hỏi.
“Cô ấy đã vào nhà vệ sinh”, ngài Richards giải thích, ông quay lại bàn làm việc của mình và đổ sụp xuống ghế. “Chúa ơi, mọi thứ thật suôn sẻ. Tôi không thể nào chắc chắn về cách cư xử của Hoàng tử nhiếp chính. Ông ta đã làm điều đúng đắn lần này, đúng không?”
“Ông ta sẽ vẫn giữ đúng lời mình nói chứ?”, Caine hỏi. “Hoặc Winson sẽ quay lại trong ngày mai?”
Bộ trưởng nhún vai. “Tôi cầu nguyện rằng ông ta sẽ không thay đổi quyết định, tôi có cảm giác là ông ta sẽ giữ lời hứa.”
Caine dựa vào thành bàn. “Tôi không thể tin nổi ngài để cho ông ấy đọc những tài liệu đó, Richards.”
“Vậy thì đừng tin”, vị bộ trưởng trả lời, cười toe toét. “Tôi chỉ cho ông ta đọc bản tóm tắt ngắn gọn của một số chiến công nho nhỏ đã được thực hiện thôi. Ngừng cau mày lại, Caine. Nathan, vì Chúa, đừng có đi đi lại lại với cái cốc trong tay cậu nữa. Nước đổ ra thảm gần hết rồi.”
“Cái gì đã khiến Sara lâu như thế?”
“Tôi tin rằng cô ấy đang cảm thấy không khỏe. Hãy cho cô ấy ít phút riêng tư nữa.”
Nathan thở dài. Anh bỏ đi để đổ đầy cốc nước trong khi Richards nói chuyện với Caine về các hoạt động của bộ.
Nathan cố gắng kiên nhẫn, nhưng mười phút nữa trôi qua và Sara vẫn không quay lại văn phòng, anh quyết định tìm cô. “Phòng vệ sinh ở chỗ quái quỷ nào? Sara có thể đang cần tôi.”
Ngài Richards chỉ đường cho anh lên lầu trên. “Các văn bản đã sẵn sàng để ký chưa?”, Caine hỏi khi Nathan xoay người rời đi.
“Chúng ở trên bàn”, Nathan nói vọng qua vai. “Ngay khi tôi có Sara, chúng ta sẽ kết thúc chuyện này.”
“Anh ta thật lãng mạn.” Caine kéo dài giọng.
“Thật sự thì, những điều cậu ta dự tính làm cho vợ cho thấy bản chất cậu ta là một kẻ lãng mạn. Ai dám nghĩ Nathan biết yêu cơ chứ?”
Caine cười toe toét. “Ai có thể nghĩ rằng người nào đó sẽ có được anh ta chứ? Sara yêu Nathan nhiều như anh ta yêu cô ấy. Nathan đã quyết tâm làm lại từ đầu”, anh thêm vào với một cái gật đầu về phía đống văn kiện.
“A, tình yêu nở hoa”, ngài Richards nói.
“Sara chắc chắn sẽ hài lòng với sự chu đáo của cậu ấy. Chúa mới biết cô ấy xứng đáng nhận được hạnh phúc thế nào. Hôm nay thật là một ngày khó khăn với Sara. Tại sao ư, vẻ mặt cô ấy khi nghe hoàng tử đề cập đến mẹ mình gần như khiến trái tim tôi tan vỡ, Caine, nhưng cậu biết rõ là tôi chắc chắn đã không để lộ cảm xúc gì. Sara trông thật hoảng sợ. Tôi đã muốn chia sẻ sự cảm thông, vỗ về cô ấy và nói rằng tất cả sẽ được giải quyết. Tôi không phải người hay thổ lộ tâm tình, nhưng tôi cho cậu biết là mình đã phải kiềm chế để không bước đến bên cô ấy.”
Trông Caine đầy ngơ ngác. “Tôi không nhớ là hoàng tử có đề cập đến mẹ Sara.”
“Tôi tin cả cậu và Nathan đều đã ra khỏi phòng đúng lúc đó”, Richards nói. “Đúng thế, chính là thế”, ông thêm vào với một cái gật đầu. “Sara ngồi một mình. Nathan đi lấy nước cho cô ấy.”
“Sara không có trong phòng vệ sinh”, Nathan gầm lên từ ngưỡng cửa.
“Chết tiệt, Richards, ông đã để cô ấy đi đâu rồi? Xuống đường ngay, vì Chúa.”
Caine bật dậy. “Nathan, chúng ta có thể đã gặp một chút rắc rối.” Giọng anh ta đầy khắc nghiệt vì lo lắng. “Ngài Richards, hãy cho chúng tôi biết chính xác những gì hoàng tử đã nói về mẹ của Sara.”
Vị bộ trưởng đẩy ghế lùi lại để có thể đứng lên. Ông không chắc chắn mối nguy hiểm là gì, nhưng mùi vị của nó đã xuất hiện ở đó, thấm đẫm trong không gian.
“Winson yêu cầu được biết ai đã cho chúng ta biết về Grant. Hoàng tử nói với ông ta rằng chính vợ ông ta đã cho chúng ta biết tên của hắn.”
Cả Nathan và Caine đều đã chạy ra khỏi cửa. “Chắc chắn Winson sẽ không dám động vào vợ và con gái của ông ta”, ngài Richards lẩm bẩm khi đuổi theo hai người đàn ông. “Các cậu nghĩ đó chính là nơi mà Sara đang đến ư? Charles”, ông hét qua vai mình. “Đánh xe ngựa lại đây.”
Nathan chạy xuống tầng trệt, Caine theo sát ngay sau gót chân, trong khi ngài Richards vừa rẽ sang khúc quanh phía trên. “Nathan, cậu không tin rằng Winson có khả năng làm hại vợ và con gái ông ta chứ.”
Nathan đạp cửa và chạy ra ngoài vỉa hè. “Không”, anh hét qua vai mình. “Winson sẽ không đụng đến họ. Hắn ta sẽ để em trai mình thực hiện sự trừng phạt. Đó là cách những tên khốn đó thực hiện. Khỉ thật, Sara đã đi xe ngựa của cậu, Caine. Chúa ơi, chúng ta phải có được cô ấy trước Henry.”
Một chiếc xe ngựa thuê đang chạy trên đường. Nathan tóm lấy cơ hội. Anh không định chờ xe của vị bộ trưởng. Anh lao xuống đường, chuẩn bị tinh thần chiến đấu, rồi chộp lấy dây cương của hai con ngựa.
Nathan thúc vai vào một bên sườn của con ngựa gần với mình. Cùng với sự giúp sức của Caine, cỗ xe rít lên và dừng lại.
Người đánh xe bị ném lên nóc xe. Anh ta bắt đầu la hét. Người khách trên xe với mái tóc vàng và đeo kính nheo một mắt rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ xem sự lộn xộn đó là gì ngay khi Nathan giật tung cánh cửa. Trước khi người đàn ông trong xe biết điều gì đã xảy ra, Nathan đã ném ông ta xuống vỉa hè.
Caine hét chỉ đường cho người đánh xe trong khi ngài Richards giúp đỡ gã đàn ông lạ mặt dưới chân mình. Vị bộ trưởng đã rất lo lắng cho người kia mãi đến khi nhận ra mình đang có nguy cơ bị bỏ lại đằng sau. Ông thô bạo đẩy gã đàn ông trở lại mặt đất và nhảy vào trong chiếc xe ngựa trước khi Caine kéo cánh cửa và đóng nó lại.
Không ai nói một từ nào trên suốt quãng đường đến nhà Winchester. Nathan đang run lên lo lắng. Lần đầu tiên trong đời anh muốn chống lại sự cô độc mà anh từng luôn luôn tự áp đặt lên mình. Anh cần cô, lạy Chúa lòng lành, nếu điều gì xảy đến với Sara, trước khi anh có thể chứng minh rằng mình hoàn toàn xứng đáng với cô cũng như cô xứng đáng có được tình yêu từ anh như thế nào, anh không nghĩ rằng mình có thể tiếp tục sống.
Trong những giây phút quá dài và không thể chịu nổi đó, Nathan đã học được cách cầu nguyện. Anh cảm thấy non nớt như một kẻ vô thần, không thể nhớ nổi một lời cầu nguyện từ những ngày thơ ấu, cuối cùng anh chỉ có thể cầu xin lòng thương xót của Chúa.
Anh cần cô đến nhường nào.
Chuyến xe đến nơi ở của mẹ không thật sự quá đau đớn với Sara. Cô cũng không hoảng loạn bởi biết rằng mình có đủ thời gian để gặp mẹ trước cha cô. Bá tước Winchester sẽ phải đến nhà của em trai mình. Chuyến đi đó sẽ khiến ông mất ít nhất hai mươi phút. Sau đó ông sẽ phải dành thêm ít nhất mười lăm phút hoặc hơn để làm cho cậu em trai nổi cơn thịnh nộ bằng những bất công mà ông phải chịu. Sara cho rằng Henry chắc chắn đang quằn quại vì những cơn say hằng ngày nên ông ta sẽ phải mất thêm thời gian gội đầu và thay quần áo.
Cô cũng cảm thấy thoải mái khi nghĩ đến thực tế khá kỳ quặc là chắc chắn với lượng thời gian đó, Nathan sẽ đặt mọi mảnh ghép lại với nhau và phát hiện ra cô không có trong phòng vệ sinh. Cô biết anh sẽ đuổi theo.
Đừng mất niềm tin vào ta. Mệnh lệnh của anh lại xâm nhập vào suy nghĩ của Sara. Cô lập tức cố tỏ ra giận dữ với yêu cầu xúc phạm đó. Làm sao anh dám nghĩ rằng cô sẽ mất lòng tin với anh chứ. Làm sao anh dám...
Sara không thể ép mình nhận cơn giận dữ đó, vì sâu thẳm trong tim, cô không chắc liệu mình có quyền được giận dữ với anh không. Cô đã mất lòng tin vào anh ư? Không, dĩ nhiên không, cô tự nhủ. Sự thật là Nathan không hề yêu cô.
Dù thế, anh đã cho cô thấy sự quan tâm của mình. Cô sẽ trả lại nhiều hơn điều đó. Cô nhớ cách anh xoa lưng cho mình khi đang vật vã với cơn thống khổ đầy xấu hổ khi tới tháng. Đụng chạm của anh thật nhẹ nhàng, thật tử tế.
Nathan cũng là một người tình lịch thiệp. Tuy anh chưa từng nói những lời yêu thương trong khi vuốt ve cô nhưng anh đã cho cô thấy sự kiên nhẫn và lòng tốt của mình. Cô cũng chưa từng một lần thật sự sợ anh. Chưa, dù chỉ một lần.
Nhưng anh không yêu cô.
Anh dành nhiều giờ để dạy cô những điều nhỏ nhặt mà anh nghĩ là cần thiết để cô có thể tự lo cho bản thân. Sara nghĩ rằng đó là bởi vì anh không muốn phải để mắt đến cô. Và khi đã coi nhiệm vụ của mình là bảo vệ những người mà cô yêu quý, giống như mẹ, cô đã bỏ lại nhiệm vụ bảo vệ bản thân cho chồng.
Giống như mẹ...
Chúa ơi, Nora đã đúng. Không cần phải nhận ra điều đó, Sara đang đi lên vết xe đổ của mẹ mình. Cô đã quyết định phụ thuộc vào chồng. Nếu Nathan là một kẻ tàn nhẫn, ích kỷ giống như cha, cô có thể nào có cơ hội học được cách rụt rè mỗi khi anh cao giọng?
Cô lắc đầu. Không, cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ người đàn ông nào khác đe dọa mình. Nathan đã khiến cô nhận ra sức mạnh của riêng mình. Cô có thể tự tồn tại và đứng trên chính đôi chân của mình.
Nathan đã không dạy cô cách bảo vệ bản thân bởi anh không muốn bị phiền phức khi thi thoảng lại phải để mắt đến cô. Anh chỉ không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô.
Anh là một người tốt bụng.
Sara bật khóc. Tại sao anh lại không thể yêu cô?
Đừng mất lòng tin vào ta. Nếu không yêu cô, tại sao anh phải quan tâm liệu cô có mất lòng tin vào anh hay không?
Sara chìm đắm vào dòng suy nghĩ đến nỗi không nhận ra chiếc xe đã dừng lại cho đến khi người đánh xe của Caine hét lên.
Cô yêu cầu người đánh xe chờ rồi vội vàng bước xuống.
Người quản gia mới được cha cô thuê về cho cô biết cả mẹ và chị gái đều đã ra ngoài vào buổi chiều.
Sara không tin. Cô đẩy gã người hầu và bước vội lên những bậc thang dẫn đến phòng ngủ để tự kiểm tra.
Người quản gia khịt mũi trước sự thiếu lịch sự của cô rồi lui về phía sau ngôi nhà.
Phòng ngủ trống không. Sara ban đầu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nhận ra mình sẽ phải tìm ra mẹ trước bất cứ người nhà Winchester nào. Cô lướt qua những lá thư mời trên bàn giấy. Chẳng cái nào cho cô chút manh mối về những hoạt động buổi chiều của bà.
Cô quyết định xuống lầu và ép những người hầu cho mình thông tin. Chắc chắn một trong số họ sẽ biết mẹ cô đã đi đâu.
Sara vừa đến cầu thang thì cửa trước bật mở. Cô cho rằng mẹ cô đã quay về và bắt đầu đi xuống. Cô dừng lại giữa đường khi Henry nhanh chóng bước vào tiền sảnh. Ông ta lập tức trông thấy cô. Nụ cười mỉa mai trên mặt ông ta khiến dạ dày cô cuộn lên.
“Không phải là cha đã đến thẳng chỗ chú để mong muốn có được sự giận dữ của chú ư?”, cô nói vọng xuống, giọng khinh miệt rõ ràng. “Cháu biết ông ấy sẽ làm vậy”, cô thêm vào. “Đó là điều duy nhất có thể dự đoán ở ông ấy. Ông ấy nghĩ mình thật xảo quyệt khi để cho cậu em say xỉn của mình xử lý tất cả mọi sự trừng phạt bất cứ khi nào ông ấy thất vọng. Chẳng phải là ông ấy đang chờ tại nhà của White ư?”
Mắt chú cô nheo lại thành một khe hẹp. “Cái lưỡi của mẹ mi lẽ ra nên bị cắt phăng đi vì đã chống lại chồng bà ta. Đây không phải việc của mi, Sara. Tránh ra. Ta có vài lời cần nói với mẹ của mi.”
Sara lắc đầu. “Cháu sẽ không để chú nói chuyện với bà”, cô hét lên. “Không phải bây giờ, không phải ngày mai, không bao giờ. Nếu cháu phải ép mẹ, cháu cũng sẽ làm để mẹ cháu phải rời khỏi Luân Đôn. Một chuyến viếng thăm em gái sẽ là điều duy nhất dành cho bà. Mẹ thậm chí có thể nhận ra rằng mình không muốn quay trở lại đây nữa. Chúa ơi, cháu hy vọng như thế. Mẹ xứng đáng với một vài niềm vui trong cuộc đời. Cháu sẽ xem xét để bà có được điều đó.”
Henry đá cánh cửa đóng lại sau lưng. Ông ta sẽ không đánh Sara vì vẫn còn nhớ lời đe dọa của Nathan khi anh bước vào quán rượu để đón cô dâu của mình.
“Quay trở lại với thằng mất dạy mà mi đã cưới đi”, ông ta hét lên. “Victoria”, ông ta rít lại lên. “Xuống đây ngay. Tôi muốn nói chuyện với chị.”
“Mẹ cháu không có ở đây. Giờ thì chú hãy đi đi. Gặp chú làm cháu phát ốm.”
Henry bắt đầu bước lên cầu thang. Hắn dừng lại khi nhìn thấy chiếc dù bằng đồng dựng ở góc. Hắn quá giận dữ để xem xét đến hậu quả. Con nhãi này cần phải được dạy cho một bài học, hắn nghĩ thầm. Một cú đánh gọn gàng sẽ khiến cho nó hết xấc xược.
Hắn với lấy chiếc gậy ba toong có đỉnh được làm bằng ngà voi. Chỉ một cú đánh gọn ghẽ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.