Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 18:




Edit: Mogami
Nhìn chằm chằm vào hai nhân vật đang ôm nhau thắm thiết, Hoàng Lam có chút giật mình.
Nếu lúc trước hắn cho Lâm Uyên Ngư Nhi nhân duyên thạch thì người đang ôm nàng sẽ không còn là hắn nữa?
Ở trong game, một động tác kéo dài lâu nhất là hơn 10 giây, nhưng động tác ôm chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, tuy nhiên trong mắt một vài người, lại dài đến vĩnh hằng.
Bỗng nhiên, đèn báo tin nhắn sáng.
Mở ra, là Lam Chi Thiên Bách.
Tài khoản Lam Chi Thiên Bách này, chính là của hắn cho người ta…
“A Lam, nhiệm vụ của ngươi thế nào rồi?”
“Uhm, vừa mới hoàn thành” vừa gõ bàn phím vừa nhìn màn hình trước mặt “Ngươi thế nào?”
Một chút sau, lại có tin nhắn.
“Hình như những người nhận được nhiệm vụ tổ đội để kết hợp với ta không hoàn thành được nhiệm vụ.”
“…” Nhìn linh xa nữ cùng Lâm Uyên Ngư Nhi rời đi, Hoàng Lam cũng không biết phải nói gì.
“Ta đã nghĩ là sẽ nhận được nhiệm vụ kết hợp với các ngươi chứ!”
Click ‘Độn phù’, Hoàng Lam trả lời: “Lúc trước ta cũng nghĩ thế!”
“Cùng làm nhiệm vụ kết hợp với các ngươi… Là ai thế?”
Do dự một chút, Hoàng Lam vẫn gõ bốn chữ: Chánh Tại Thải Thảo.
“…” Vốn dĩ muốn xem đối phương phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ là một khoảng yên tĩnh.
“Thải Thảo, nàng ấy có khoẻ không?”
Hoàng Lam tiếp tục hỏi với vẻ khoái chí.
“Sao ngươi không tự mình hỏi nàng xem?”
“…”
?
?
?
Cuộc sống thư thả rất thoải mái a.
Ngủ, ngủ đến khi tự nhiên thức giấc.
Thức giấc xong liền làm cu li.
Đáng lẽ phòng Ngũ Thi Lâm quyết định đi du lịch. Nhưng mà, mọi sự đều có thể thay đổi.
Hoàng Kỳ ngày nào cũng bị mẫu thân nhà nàng gọi về một cách dã man, ngày mai sẽ phải trở về; Vương Ngọc có lịch dạy kèm, vừa khéo trùng lịch đi chơi của các nàng; Bạch Dương gặp sắc quên bạn, quyết định vứt bỏ bạn bè, chuyển sang đi chơi cùng bạn trai của nàng ta.
Vì thế, ngày đầu tiên phải tổng vệ sinh.
Sau một hồi chiến đấu cật lực.
Nhìn các bạn cùng tổng vệ sinh với mình, Ngũ Thi Lâm gục mặt xuống bàn “Ta đói a…”
Vương Ngọc sửa soạn lại sách vở của nàng “Ai bảo các ngươi rời giường mà không chịu ăn sáng.”
Bạch Dương đem toàn thể sức nặng cơ thể dựa lên người Hoàng Kỳ “Không ổn, Không ổn, ta sắp hôn mê.”
Một tay đẩy Bạch Dương, Hoàng Kỳ hưng phấn nói: “Còn chờ gì nữa? Các đồng chí, ta bây giờ sẽ gọi nam sinh phòng 432, đã đến giờ hy sinh vì nữ sĩ chúng ta!”
“Đã hiểu” quay sang nháy mắt với Ngũ Thi Lâm, Bạch Dương cười gian, lấy tay nâng cằm Hoàng Kỳ “Ai da, hoá ra bắt chúng ta phải tổng vệ sinh phòng vất vả như vậy là có mục đích…”
Nghe thấy Bạch Dương cố tình kéo dài giọng, Ngũ Thi Lâm lập tức áp hai tay lên má, tỏ vẻ sùng bái “Đem ví tiền của nam sinh biến thành thức ăn thơm phức, sau đó chắc chắn sẽ vui vẻ hoà tan trong dạ dày của nàng ta…”
Nói xong câu đó, Ngũ Thi lâm quay sang nói với Bạch Dương: “Đừng có lườm ta a…”
Hoàng Kỳ nghe các nàng nói xong, vuốt vuốt bụng mình, lại bắt đầu cuộn giấy làm microphone: “Các đồng chí, nhanh nhanh thay quần áo, bây giờ ta sẽ đi gọi điện…”
Đặc biệt quay sang Ngũ Thi Lâm dặn dò: “Thi Lâm, ngươi mặc váy cho ta.”
“Vì sao?”
Nhìn sang bộ mặt gượng gạo của Ngũ Thi Lâm, Hoàng kỳ vuốt vuốt cằm “Phù hợp với hình tượng của ngươi.”
Chính vì thế đến khi các nàng tới được căng-tin, phòng 432 đã đợi các nàng được một lúc rồi.
Vừa mới ngồi xuống, Trình Dương bắt đầu trêu chọc “Các vị mỹ nữ ơi, tốc độ của các bạn a, có thể so sánh được với ốc sên đó.”
“Đa tạ đã khen ngợi” Không hề khách khí đưa chén qua cho Trình Dương, Hoàng kỳ cười khanh khách nói “Các bạn đến sớm thế?”
“Đương nhiên rồi!” Người ngồi bên cạnh Vương Ngọc – Diêu Hoàng nói.
“Được rồi, chúng ta gọi món đi” Trình Dương đứng lên “Các mỹ nữ của chúng ta nhất định đói lắm rồi.”
Căn cứ vào thông lệ gần đây, Trình Dương cùng Hoàng Kỳ đi gọi món, Vương Ngọc với Diêu Hoàng một cặp, Thái Ngạo cùng Bạch Dương một cặp, và Ngũ Thi Lâm sẽ cùng… Tô Minh một cặp.
Xấu hổ xấu hổ.
Đứng ở cửa sổ cùng với Tô Minh gọi món, Ngũ Thi Lâm thầm khinh bỉ ý tưởng của ba cô nàng cùng phòng.
Sao các nàng lại đi nhanh như vậy chứ.
Lần này thay đổi, các nàng nhanh chóng ngồi bên cạnh ba người kia, Ngũ Thi Lâm đành phải ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.
“Bạn ăn gì?”
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, Ngũ Thi Lâm cúi đầu, nói nhỏ “Gì cũng được.”
“Lúc trước bạn gửi thư cũng tuỳ tiện như vậy sao?” Tô Minh thấy nàng nói như vậy mới tủm tỉm hỏi.
“A?” Không biết nên trả lời thế nào, Ngũ Thi Lâm hận mặt đất không có khe nứt nào để nàng chui xuống “Mình đã bảo là không phải của mình mà…”
“Được rồi, gọi món đi.” Không để Ngũ Thi Lâm tiếp tục nói, Tô Minh lấy khay trên bàn, đưa cho nàng một cái.
Còn muốn gọi món sao?
Lấy xong thức ăn, Ngũ Thi Lâm quên mất là Tô Minh mời, nhìn giá thức ăn hiện ra trên máy, theo thói quen Ngũ Thi Lâm quẹt thẻ cơm của nàng vào máy.
“Ting!”
Trả tiền xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.