Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 39:




Edit: Mogami
Trên tấm bia đá có thể nhìn thấy tọa độ của Tiểu Hồng, Lam Phong Hiểu Nguyệt dẫn Chánh Tại Thải Thảo chạy đến tọa độ đó.
Hoàng Lam nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi theo sau vân du khách trên màn hình, khóe miệng khẽ cong lên, rất cao hứng.
Kể ra đó mà là đời thực, nàng đi theo bên mình thì tốt quá.
Biểu tượng phong thư – icon của box tin nhắn – bỗng nhiên nhấp nháy sáng, click vào vị trí đi đến trong trò chơi sau đó mở tin nhắn.
Là Chi Thảo Đinh Lan.
“Sư huynh, sư huynh, huynh vẫn đang đứng một mình a? Có cần sư muội giới thiệu cho huynh một người không a? Yên tâm, em sẽ tuyệt đối không dẫn mối! Em thề.” (Mo: dẫn mối – như kiểu tú bà đó, tìm một em ‘kĩ nữ’ đến)
Đọc xong tin nhắn, Hoàng Lam lạch cạch gõ phím: “Oh? Thế em có cách nào để Thi Lâm cũng chơi game này không?”
Click vào tiểu cô nương mặc y phục màu hồng đang trốn kĩ trong đám cỏ lau trên màn hình, Hoàng Lam tiếp tục làm nhiệm vụ.
Chỉ một lát sau, box tin nhắn lại sáng.
“A? Chuyện đó, Thi Lâm thỉnh thoảng cũng đăng nhập trò chơi a.”
Vừa đọc xong thì lại có một tin nhắn bay đến: “Sư huynh, nói thật đi, anh có ý đồ gì với Tiểu Lâm nhà em hả? Hắc hắc, em biết hết rồi nhoa.”
“Biết thế nào? Chuẩn bị mang bảo bối Tiểu Lâm giới thiệu cho anh sao?” Vừa đọc mấy câu nói của NPC trên màn hình trò chơi, vừa lạch cạch gõ phím trả lời cho Dương Chi.
“… Sư huynh, anh đang đùa hay thật đó? Nếu là thật, coi như xong rồi.”
Nghĩ một chút, Hoàng Lam vẫn quyết định nói ra câu này: “Xong rồi? Không hẳn thế. Em mau gửi đề nghị đến công ty quản lý trò chơi để có chuyển đổi giới tính nhân vật từ nam thành nữ, ví dụ như, Lâm Uyên Ngư Nhi.”
Nhìn màn hình trò chơi, cô gái không để ý đến hình tượng thục nữ, đang hét lên sao lại NPC tiểu Hồng này lại đòi ăn nhiều bánh bao như vậy chứ, Hoàng Lam bất chợt cảm thấy buồn cười, sau đó gõ gõ vào ô chat… Ách, cần phải lựa chọn từ ngữ.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Yên tâm, mẹ anh làm bánh bao ngon lắm, em theo anh về nhà, chắc chắc em cũng có phần. Anh nghĩ mẹ anh cũng sẽ rất vui nếu em đến.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Rất vui vì có người ăn bánh bao bà làm.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
Nghĩ đến đối phương khả năng sẽ xấu hổ, Hoàng Lam quay đầu nhìn mẹ mình đang đi đi lại lại chuẩn bị làm bánh bao, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ, chỉ vài năm nữa, hình ảnh kia sẽ thay đổi, sẽ trở thành hai người. (Mo: Haizz, mẹ chồng nàng dâu, nghĩ đến là chả muốn lấy chồng! Haizz)
Lúc này, box tin nhắn lại sáng.
“A? Sư huynh a, anh nói cái gì? Chẳng lẽ anh chính là… Chính là… Anh thích con trai? Em choáng rồi đó.”
“Tiểu Chi, anh biết Lâm Uyên Ngư Nhi là ai.” Không hề vòng vo.
“… Ai?”
“Em lần nào mở miệng ra cũng kêu Tiểu Lâm.” Chờ đối phương hét lên.
“…”
Không đợi Hoàng Lam trả lời, tin nhắn của Chi Thảo Đinh Lan lại tiếp tục bay đến: “Sư huynh, sao anh lại biết? Tiểu Lâm nhà em không dễ lay chuyển đâu! Không có chiến lược cụ thể thì không được đâu.”
Trầm ngâm, Hoàng Lam thận trọng gõ từng chữ: “Anh biết rồi, em chỉ cần phụ trách mai mối là được.”
“Không được, không được, em cũng không ổn rồi, mẹ nuôi sẽ giết em mất, Tiểu Lâm sau này sẽ phải đi xem mắt a… Sư huynh, anh coi như xong rồi.”
Chi Thảo Đinh Lan đúng là người nóng vội, chưa kịp để Hoàng Lam trả lời, lại có tin nhắn của nàng bay đến: “Chuyện kia, sư huynh, sao anh lại biết được?”
Sao lại biết được?
Trên màn hình, hai nhân vật ảo đang cùng ngồi trên thuyền, trên đầu cô gái hiện lên một dòng chữ nói phải ra ngoài một chút.
Dựa lưng vào ghế, hai để sau gáy, Hoàng Lam nhìn hình ảnh hai nhân vật đang ngồi trên thuyền, nhắm mắt lại.
Sao lại biết được?
Đúng vậy, sao lại biết được?
Đợt nghỉ hè vừa rồi, anh đi cùng Dương Chi đến trường Ngũ Thi Lâm tiễn hai người về nhà, nghe thấy Dương Chi gọi nàng là Tiểu Lâm;
Anh nhớ như in, lúc Uông Dương hỏi nàng có phải là Lâm Uyên Ngư Nhi hay không, nàng biểu lộ một vẻ mặt rất vô tội, đôi mắt chớp chớp, ra vẻ không hiểu gì nhìn bọn họ, nhưng trên mặt lại thoáng thấy biểu hiện chột dạ.
Cộng với, lúc nghe thấy Ngũ Thi Lâm phủ nhận, trên mặt Tô Minh lại tỏ rõ vẻ nghi hoặc.
Lúc đổi lại USB, nàng bảo em trai nàng tên là “Tiểu Lang”;
Sau đó, anh có hỏi Dương Chi em trai nàng có phải tên là “Ngũ Lâm Lang” không.
Dương Chi lập tức chữa lại, là Ngũ Thi Lang.
Dương Chi đã quên mất, lúc trước đã nói trong tên của em trai Thi Lâm cũng có một chữ ‘Lâm’.
Hai ngày trước, anh cố tình gửi tin nhắn đến cho Lâm Uyên Ngư Nhi, gọi nàng là Thi Lâm, mà nàng cũng trả lời.
Rồi ngay sau đó, Tô Minh than thở với anh rằng Ngũ Thi Lâm đang rất chán nản, không thèm để ý đến hắn. Anh nhân cơ hội này hỏi Tô Minh, Ngũ Thi Lâm có phải đang buồn phiền chuyện Lâm Uyên Ngư Nhi bị nghi ngờ là trộm cướp không, Tô Minh gật đầu.
Vì thế những suy đoán trước đây giờ đã được xác nhận.
Còn một chuyện, anh không nói cho Tô Minh.
Chánh Tại Thải Thảo, cũng là Ngũ Thi Lâm.
Lúc trước, anh gửi tin nhắn đến cho Chánh Tại Thải Thảo, vẫn gọi nàng là Thi Lâm, chờ nàng trả lời. Đến khi đối phương trả lời, xác nhận nghi ngờ lúc trước của anh khi thấy Lâm Uyên Ngư Nhi và Chánh Tại Thải Thảo luôn logout cùng một thời điểm, cộng với việc nhìn thấy hai tấm ảnh chụp đối lập nhau.
“Không phải chị ấy. Thấy mức độ bạn tốt của anh với chị ấy nhiều như vậy, anh với chị em là bạn học à? Chị em ở phòng khách xem TV với mẹ, em gọi chị ấy vào nhé?”
Anh đương nhiên trả lời là không cần, nhân tiện bảo nó không cần bảo với Ngũ Thi Lâm là anh có tìm nàng.
Mở mắt ra, trên màn hình trò chơi, chiếc thuyền đã đi đến bờ bên kia, Hoàng Lam di chuột, tiếp tục dẫn đội.
Không quan tâm đến Chi Thảo Đinh Lan đang gào thét, anh chỉ dặn Dương Chi không được nói lung tung với Ngũ Thi Lâm.
Nàng cần trang bị, sẽ tặng nàng trang bị.
Lại có tin nhắn của một người khác, Hoàng Lam vừa mở ra xong lập tức tắt đi luôn.
Khụ khụ, tin nhắn kia là thế này.
“Ngươi có phải là cháu ta không, ngươi có phải là cháu ta không? A a a a a? ? ? ? Tại sao không giúp ta làm nhiệm vụ đêm thất tịch!!!!!” Không quan tâm tới kẻ đột nhiên muốn làm nhân yêu nên đã đăng kí thêm một tài khoản nhân yêu.
Tiếp tục chạy đi làm nhiệm vụ, mặc kệ ai kêu thì cứ kêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.