Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 17: Tôi và anh ta quan hệ rất tốt




Tiêu Lạc Hàn không né tránh để mặc cho Bạch Tiểu Hoa đánh anh một trận, tuy là có hơi đau nhưng cũng rất kích thích
Đôi môi mỏng của anh gợi lên một độ cong hoàn hảo thể hiện sự vui vẻ, con ngươi thâm thúy tràn đầy vui mừng, “Hoa Hoa!” môi anh khẽ mở nhướng mày cười yếu ớt.
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, “ Anh cười vui vẻ như vậy làm gì, đừng nói với tôi là anh thích bị đánh ?”
“Mẹ!” Tiểu Bảo kinh ngạc chỉ vào Tiêu Lạc Hàn nói, “A? Đây không phải là chú lúc đó sao?”
Tiêu Lạc Hàn nhìn Tiểu Bảo, nụ cười trên mặt anh càng dịu dàng hơn, chỉ thấy anh ngồi xuống, xoa xoa mặt Tiểu Bảo cưng chìu nói, “Ba rất vui khi tiểu bảo còn nhớ ba ba nhưng ta là ba của con, không phải chú !”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao giám đốc của bọn họ lại nhận mình là cha của đứa bé kia? Nhất là Lưu Đại Cương và Trần Viên Viên cuối cùng cũng phải từ bỏ, cúi đầu chờ nhận lấy cái chết vậy.
Chỉ Thiên Long hội thôi cũng đủ làm cho người ta không chịu nổi rồi, bây giờ còn là vợ và con của ông chủ nữa, Lưu Đại Cương ủ rũ hung hăng liếc Trần Vên Viên bên cạnh, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.
Còn tưởng rằng tổng giám đốc tới sẽ giải quyết được việc này, ai ngờ đâu sự tình càng không thể cứu vãn. Hắn cứ nghĩ mình còn một con đường sống nhưng bây giờ rõ ràng là lấy dao kề vào cổ mình mà.
Trần Viên Viên cũng là bộ mặt xám như tro tàn, ngay cả cầu xin cô ta cũng không làm, nửa đời sau của cô ta quả thật là chẳng còn hi vọng gì nữa rồi.
Lúc này tiểu bảo đột nhiên nói, “Chú không phải là ba ba của cháu!”
Tiểu bảo cau mày, lúc Bạch Tiểu Hoa chưa kịp ngăn cản thì nghiêm túc lớn tiếng nói, “Ba ba của cháu là Sở Vân Hiên, là lão đại của Thiên Long hội, không phải là chú.”
Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ vỗ trán, aii.. chuyện phiền toái lại tới nữa rồi.
Điều này không chỉ làm cho mọi người ngạc nhiên mà ngay cả đến Tiêu Lạc Hàn khóe môi cũng không nhịn được méo xệch đi.
Thời điểm nhắc đến ba chữ Sở Vân Hiên mọi người đang vây xem đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ở trong chốn thương trường là người có chút tài sản, ít nhiều phải biết đến Thiên Long hội, bọn họ không dám đắc tội với Sở Vân Hiên và cả Tiêu Lạc Hàn cũng vậy. Tục ngữ có nói chuyện xấu trong nhà thì không truyền ra ngoài, nếu đây là chuyện của người khác bọn họ còn dám nhiều chuyện, nhưng hai người này còn kinh khủng hơn cả Diêm Vương, ai dám nhiều chuyện của hai nhà họ thì không phải chờ cho cả nhà mình bị giết sao?
Vì thế vốn đang là một đám đông nhưng chỉ trong vòng 3 phút đều biến mất sạch sẽ, đừng đùa, ai còn dám tiếp tục ở lại chỗ này thì chắc ngại mệnh mình dài quá rồi.
Tiêu Lạc Hàn liếc mắt nhìn sang Lưu Đại Cương và Trần Viên Viên sắc mặt đang trắng bệch đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói, “Hai người lập tức cút ngay cho tôi, từ nay không cần đi làm nữa.”
Lưu Đại Cương và Trần Viên Viên đã sớm đoán được kết cục này nên không dám phản bác nửa câu liền nhanh chóng biến mất.
“Phát ra thông báo nếu bất luận công ty nào dám nhận hai người này vào làm việc thì chính là đối đầu với Tiêu thị.” Sắc mặt Tiêu Lạc Hàn không chút thay đổi nói với nhân viên phía sau.
Bạch Tiểu Hoa cũng chỉ muốn trừng phạt bọn họ một chút thôi, không nghĩ tới Tiêu Lạc Hàn lại đuổi tận giết tuyệt như vậy, cô có chút bất mãn nói, “Đuổi cũng đã đuổi rồi, làm gì phải như thế.”
Tiêu Lạc Hàn câu môi ngông cuồng nói, “Dám đụng đến vợ và con của Tiêu Lạc Hàn này, chuẩn bị nhà tan cửa nát đi, hừ!”
Dứt lời Tiêu Lạc Hàn tiến lên, lúc Bạch Tiểu Hoa chưa kịp phản ứng anh đã ôm cô vào trong ngực, đôi mắt sáng tràn đầy nhu tình thản nhiên nói, “Hoa Hoa, hiện tại mọi người đều đã đi hết rồi em có thể nói cho tôi biết vì sao tiểu bảo lại nói Sở Vân Hiên là cha của nó?”
Bạch Tiểu Hoa cũng không giãy dụa, ngược lại cười sung sướng. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh, vừa lòng nghe được tiếng hít sâu nói, “Sở Vân Hiên chính là cha của Tiểu Bảo, sao là sao chứa.”
Tiêu Lạc Hàn bắt lấy đôi tay không xương mềm mại nhỏ bé của cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn, tay kia ôm cô càng chặt ở bên tai thấp giọng nói, “Em và tiểu bảo đều là của anh, bất kể là ai cũng đừng hòng cướp đi.”
“Mau buông mẹ cháu ra, không được ức hiếp mẹ cháu nếu không cháu sẽ kêu cha đánh chú!” tiểu bảo tuy chỉ mới năm tuổi nhưng rất thông minh, cho dù là con của Sở Văn Hiên hay Tiêu Lạc Hàn đều là hàng cực phẩm, kế thừa gen di truyền của của ai trong bọn họ thì IQ có thể thấp sao? Tiểu tử tinh quái kia đương nhiên là biết ông chú muốn làm cha mình đây đối với mẹ có ý đồ.
“Chú không được chạm vào mẹ cháu nếu không cháu sẽ không khách khí.”
Tiêu Lạc Hàn cảm thấy buồn cười khi Tiểu Bảo chỉa súng vào anh như thế, một tay bế tiểu bảo lên, gằn từng tiếng nói, “Sở Vân Hiên không phải là cha của con, ta mới là cha của con! Còn nữa, đem thứ nguy hiểm này vứt đi, về sau không được phép đụng tới nữa, tương lai của con sau này sẽ là một doanh nhân tài giỏi chứ không phải là giang hồ chợ búa.”
Không nghĩ tới tiểu bảo lại quật cường đến thế, tuy rằng bị nhấc bổng lên không nhưng chân vẫn không đá lung tung.
“ A! Buông ra, chú mới là lưu manh, cả nhà chú đều là lưu manh, chú là người xấu, chú không phải là cha của cháu, cha cháu rất dịu dàng, chưa bao giờ ức hiếp mẹ con cháu.” Nó thật ghét ông chú này, nhưng trong tiềm thức lại không muốn nổ súng, giống như không muốn làm chú ấy bị thương, điều này khiến cho Tiểu Bảo vừa buồn bực và cũng thực hoài nghi.
Mà hai người vẫn không ra mặt kia của Thiên Long hội đi theo sau bảo vệ lại cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Hàn.
Chân khí!
Xem ra cao thủ bên cạnh Sở Vân Hiên cũng không thiếu, ngay cả Tu Luyện Giả* chân chính cũng có. Những người như vậy bình thường không dễ gì họ chịu xuống núi, trừ phi là người có thế lực và trả một khoản tiền lớn để thuê họ. Nhìn hai người này tưởng đâu chỉ đi theo bảo vệ bình thường thôi nhưng nhìn kĩ trang phục của họ và vẻ mặt lạnh lùng đó thì cũng đoán được bọn họ vô cùng nguy hiểm.
(*: người bình thường tu luyện để thành tiên )
Lời nói của Tiểu Bảo rõ ràng đã chạm đến chỗ nhạy cảm của Tiêu Lạc Hàn, con ngươi của anh chợt lóe nhẹ nhàng thả tiểu bảo xuống đất.
Khẽ thở dài một cái, anh… vẫn còn quá nóng vội.
Bạch Tiểu Hoa thấy anh buông lỏng mình ra, sắc mặt âm tình bất động, giống như đang tự hỏi điều gì đó, nói “Mọi việc đã giải quyết xong rồi, tôi cũng nên trở về, nếu về trễ Hiên Hiên sẽ sốt ruột.”
Phanh!
Máu trong người Tiêu Lạc Hàn như muốn vỡ ra, trên trán gân xanh mơ hồ nổi lên, hai hàm răng va vào nhau ken két!
“Em và Sở Vân Hiên quan hệ rất tốt sao, ngay cả tên thân mật cũng gọi.”
Bạch Tiểu Hoa thấy sắc mặt của Tiêu Lạc Hàn biến thành màu đen, ngoài cười nhưng trong không cười, bộ dạng muốn giết người, trong lòng cô không khỏi có chút đắc ý cô cười càng thêm vui vẻ, “Điều đó là đương nhiên, 5năm trước tôi và anh ấy quan hệ rất tốt, đến bây giờ cũng sẽ không thay đổi.”
Tiêu Lạc Hàn chỉ cảm thấy ngực mình tê rần, hô hấp ngày càng khó khăn.
Bạch Tiểu Hoa thừa nhận, điều đó làm cho trái tim của anh vặn vẹo như muốn vỡ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.