Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 33: Tâm ma của Tiểu Hoa




Sau vài ngày vất vả giải quyết chuyện Lưu Trấn Vĩ và Thiết Ưng, cuối cùng cũng tới lúc nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Hoa tắm rửa một cái, nằm thẳng cẳng trên giường, mà Tiểu Bảo lúc đầu muốn ngủ với mẹ, lại bị Ngọc Đường Xuân hống liên tục lừa mang tới phòng.
Bởi vì đã đáp ứng Tiểu Hoa, cho nên Ngọc Đường Xuân đành phải ở trong Thiên Long hội.
Mà Tiểu Hoa biết Ngọc Đường Xuân thích yên tĩnh ghét ầm ĩ, cho nên anh ta sống cùng một chỗ với mình. Tuy rằng hội sở y dược là của Thiên Long hội, nhưng thực ra vẫn chịu sự kiểm soát của Bạch Tiểu Hoa. Tuy rằng Sở Vân Hiên hết sức bất mãn, nhưng Tiểu Hoa vẫn rất bướng bỉnh, đành chịu ủy khuất, cuối cùng cũng đáp ứng Ngọc Đường Xuân ở cùng với Tiểu Hoa.
Bóng đêm yên lặng, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua. Bức màn hơi hơi tung bay, theo gió mà lay động.
Ngọc Đường Xuân đứng ở trước cửa phòng Tiểu Hoa, nghe thấy âm thanh có chút giống như than nhẹ, tiếng thở dốc hỗn loạn hòa với sự khủng hoảng.
Nhẹ nhàng mở cửa, lập tức nhìn thấy một người giống như đang gặp ác mộng, mà giọng nói của nữ nhân kia giống như con thú nhỏ bị thương thấp giọng khóc.
"Lại gặp ác mộng sao?" Nam nhân đi chân trần đi tới, không phát ra tiếng động, rất nhanh tiến đến gần giường.
Đã lâu rồi không phát bệnh, tại sao bây giờ lại thành thế này ?
Ngọc Đường Xuân nhớ tới lúc lần đầu tiên thấy cô, lúc đó cô đã có bầu năm tháng, bởi vì mập hơn người bình thường, cho nên bụng rất lớn, cả người vô cùng mập mạp. Thảm bại nhất là trên mặt, hai tròng mắt gắt gao nhắm, mi tâm nhíu chặt , cả người đầy mồ hôi lạnh, thoạt nhìn chật vật mà tiều tụy, tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng lại có vẻ quật cường. . . . . .
Hắn vốn không phải là một người có tâm thiện lương, mà ngược lại, hắn là một người không tim không phổi, không có...chút lương tâm nào.
Cho nên, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người muốn rời khỏi. Sống chết của người khác, đâu có liên quan tới hắn? Hắn không có nghĩa vụ đi cứu ai, huống chi là một cô gái đang mang thai, lại vừa xấu lại phiền toái.
Nhưng ống quần bị cô túm rất chặt, một đôi mắt trong suốt phủ kín bởi sương mù, quật cường, rõ ràng đã tuyệt vọng như con ngươi vẫn chấp nhất chưa từng thay đổi, bình tĩnh nhìn hắn, dùng hết khí lực toàn thân, "Làm ơn thì làm cho trót, thà anh bỏ mặc cho tôi chết thì thôi, nhưng anh lại cứu sống tôi….thì anh phải chịu trách nhiệm."
Đây là cái logic gì?
Hắn chỉ là đi ngang qua, sau đó đúng lúc nhìn thấy một cô gái bị mấy gã côn đồ vây lại, sắp sửa bị cưỡng hiếp, nhất thời không có việc gì làm giết họ, cuối cùng thấy cô ta như bị điên, cầm dao cắt cổ tay của mình, máu tươi đỏ au theo mưa chảy tới chân của hắn. . . . . .
Thân thể không thể không chế được mà tới gần cô, sau đó cầm máu cho cô, thậm chí dùng cả thuốc mắc tiền để bảo vệ kinh mạch vừa bị cắt đứt.
Chắc lúc đó hắn lên cơn, nên mới đi làm ơn với người ta.
Sau đó, hắn dẫn cô ta về.
Mà ác mộng, cũng bắt đầu từ lúc đó, gần như tra tấn cô cả đêm. Hắn không hỏi, cô cũng không chủ động nói cho hắn biết. Hắn biết đây không phải là bệnh, mà tâm ma, hắn không giúp được cô, chỉ có người làm cho cô bị như vậy mới hóa giải được.
Mãi đến sau khi sinh tiểu bảo, cô mới không bị ác mộng nữa.
Nhưng hôm nay. . . . . .
Ngọc Đường Xuân nhìn dung nhan xinh đẹp kia bởi vì tâm ma tra tấn mà nhăn lại, ngay cả mình cũng không chịu nổi, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Là bởi vì Sở Vân Hiên sao? Hay là Tiêu Lạc Hàn? Hoặc là Hạ Lưu Ly? Lãnh Như Phong?
"Nha đầu này, gặp được mấy thằng chồng, người nào cũng làm cho người ta nể sợ, chắc trên thế giờ này chỉ có mình cô mới có bản lĩnh đó!"
Vươn bàn tay lạnh như băng, đầu ngón tay xẹt qua mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt khẽ cái trán.
"Đừng sợ!" Hắn ở bên tai cô thấp giọng an ủi.
"Anh đang làm gì? Bỏ tay ra, Ngọc Đường Xuân."
Ngọc Đường Xuân cười khẽ, rút tay ra, nâng mắt nói, "Chờ anh lâu rồi đấy."
Sở Vân Hiên không biết xuất hiện trong phòng từ khi nào, phượng mâu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngọc Đường Xuân, thản nhiên trào phúng nói, " Ngọc Đường Xuân không tim không phổi, cũng sẽ có một mặt dịu dàng như thế sao, chắc tôi hoa mắt rồi."
"Nếu lo lắng về tôi, tại sao lại chấp nhận cho tôi ở đây?"
Sở Vân Hiên thản nhiên nói, "Bởi vì là yêu cầu của vợ tôi, chỉ cần là yêu cầu của cô ấy, tôi sẽ không cự tuyệt."
Ngọc Đường Xuân giống như nghe được chuyện cười vui nhất trên đời, cười nhạo ra tiếng, "À, cái này giống như đang bồi thường cho cô ấy à? Cũng nhân tiện biểu thị quyền sở hữu của mình với cô ấy cho tôi xem phải không?"
Sở Vân Hiên không trả lời, mà đi đến trước giường Bạch Tiểu Hoa, nhíu mi hỏi, "Cô ấy bị sao vậy?"
Ngọc Đường Xuân nhếch môi, "Tôi nghĩ anh sẽ tính sổ chuyện lúc nãy trước chứ."
Sở Vân Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Bạch Tiểu Hoa, để trong bàn tay to ấm áp của hắn, trong mắt chỉ có cô, không quay đầu lại nói, "Tốt nhất anh đừng có ý nghĩ không an phận với vợ tôi. Còn về phần tính sổ, khỏi đi, bây giờ tôi chỉ muốn biết cô ấy bị làm sao?"
Sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Đây tuyệt đối không phải là ác mộng bình thường!
"Gặp ác mộng mà thôi." Ngọc Đường Xuân thản nhiên nói, nhưng trong long có chút kinh ngạc đối với thái độ Sở Vân Hiên.
Hắn đã nghĩ rằng người đàn ông nhỏ nhen này sẽ giết mình trước.
"Ác mộng?" Sở Vân Hiên nhíu mi, lạnh lùng nhìn Ngọc Đường Xuân, "Chữa trị cho cô ấy đi!"
Đối với mệnh lệnh của hắn, Ngọc Đường Xuân tuy rằng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn thấy khó chịu, lạnh lùng nói, "Tôi không có biện pháp."
"Cô ấy là sinh mệnh của ta, trị không hết, ta giết ngươi!" Sở Vân Hiên bùng nổ khí thế, thực lực Huyền giai hậu kỳ đỉnh hoàn toàn bộc lộ.
Ngọc Đường Xuân giống như không bị ảnh hưởng, ngược lại nhàn nhã đặt mông ngồi vào sa lon, rót một ly trà.
"Anh giết tôi cũng thế thôi, bởi vì tôi thật sự không làm được."
Sở Vân Hiên nheo lại con ngươi, trên mặt âm tình bất định, rõ rang là không tin. Thần y đệ nhất thiên hạ Ngọc Đường Xuân, ngay cả người chết còn có thể kéo về từ quỷ môn quan, lại trị không được ác mộng?
"Tôi không lừa anh, Tiểu Hoa cũng là bạn tốt của tôi, Ngọc Đường Xuân tôi tuy là không tim không phổi, nhưng cũng không phải một người lang tâm cẩu phế."
Sở Vân Hiên thu liễm khí tức, chậm rãi hồi phục về trạng thái bình thường.
"Tôi chỉ hỏi anh một câu, có nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy không?" Cũng không phải hắn lỗ mãng, mà là bộ dáng của Tiểu Hoa thật sự vô cùng nguy hiểm, giống như giây tiếp theo sẽ chết mất.
Ngọc Đường Xuân trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói, "Người sở dĩ gặp ác mộng, là bởi vì lòng có khúc mct không rõ, mà khúc mắc của Tiểu Hoa không phải bình thường, mà là tâm ma phiền phức nhất, lòng có oán khí, ma chướng có thể phá hủy ý chí con người. Hiện tại thì không sao, lâu dần, chắc chắn sẽ có chuyện!"
"Tâm ma?" Sở Vân Hiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhìn dung nhan không có huyết sắc của cô, trái tim vặn vẹo rối rắm, đau lòng đến không thể thở.
Ngọc Đường Xuân đem toàn bộ phản ứng của hắn đặt trong mắt, trong lòng thở dài một cái.
Miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, thản nhiên nói, "Về phần vì sao trong lòng cô ấy có tâm ma, anh phải là người rõ rang hơn tôi mới đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.