Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 34: Hiểu lầm




"Tôi không biết năm năm trước đến tột cùng các người phát sinh cái quái gì, đó thực sự là tâm ma của Tiểu Hoa, tuyệt đối không có sai." Sắc mặt Ngọc Đường Xuân có chút khó coi, vẫn như trước kiên định trả lời Sở Vân Hiên, tiếp tục nói, "Sau Khi sinh tiểu bảo, cô ấy ít gặp ác mộng hơn, tôi nghĩ là cô ấy đã không sao. Đúng là rất kỳ quái nha, gặp ác ác mộng nhiều năm như vậy, những người bị tình trạng đó về sau nhất định sẽ xuất hiện thêm lần nữa."
Ngày thì suy nghĩ, đêm thì gặp ác mộng. Ác mộng là do tâm lý áp lực, ngay cả chính mình cũng không có biện pháp khống chế.
Sở Vân Hiên buông lỏng giai nhân trong lòng, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ.
"Năm năm sau, lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nghĩ. . . . . . Cô ấy sống rất tốt. Cô ấy rất có tinh thần, hơn nữa lúc đó cô ấy vẫn chưa có tiểu bảo."
Ngọc Đường Xuân nhíu mi, ánh mắt nổi lên lửa giận, "Sống tốt lắm?" Hừ lạnh một tiếng, "Năm đó nếu không được tôi cứu, cô ấy đã sớm chết ."
Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, hô hấp nhanh chóng bị ngưng kết lại.
Ánh mắt của Sở Vân Hiên lạnh lùng, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, "Có ý gì? Nói rõ ràng đi!"
"Tuy rằng tôi không biết Tiểu Hoa có tức giận hay không, có muốn nói chuyện này cho anh biết hay không, năm năm trước. . . . . . Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, thì cô ấy đang bị một đám nam nhân đùa giỡn, nếu không phải tôi đúng lúc đi qua, anh nghĩ hậu quả sẽ như thế nào."
Cả người Sở Vân Hiên run lên, không thể tin được xoay người lại, gắt gao nhìn Ngọc Đường Xuân, môi có chút run rẫy, "Anh. . . . . . Nói Tiểu Hoa cô ấy. . . . . ."
Vẻ mặt của anh không có gạt người, xem ra chuyện đó thực sự từng xảy ra. Từ đầu tới cuối, Sở Vân Hiên đều biểu hiện thái độ thập phần yêu thương đối với Bạch Tiểu Hoa, thậm chí cam tâm tình nguyện vì cô mà làm những chuyện ngoại lệ.
Mỗi một sự kiện, đều có thể nhìn ra được, Sở Vân Hiên rất để ý đến Bạch Tiểu Hoa.
Ngọc Đường Xuân trầm tư , ngước mắt——
"Sở Vân Hiên, tôi vô cùng tò mò, đến tột cùng năm năm trước là vì cái gì, anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con Tiểu Hoa, làm cho cô ấy mang theo bụng lớn bị người ta lăng nhục khi dễ. Thân là thiếu chủ Thiên Long hội như anh, muốn biết tin tức của cô cũng không có khó khăn gì, vậy thì vì cái gì. . . . . ."
Anh cần sự giải thích của anh ta, càng cần một đáp án chính xác từ anh ta hơn.
Ngọc Đường Xuân không biết mình có bị mất khống chế hay không, nhưng anh biết, anh tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này bị thương tổn nữa.
Tâm ma, phải được trừ đi.
Chỉ có anh biết, trong cơ thể Bạch Tiểu Hoa, có phong ấn do Huyền Diệu đích thân làm. Thể chất của cô phi thường đặc thù, rõ ràng cô rất thích hợp để tu luyện, nhưng lại không cách nào tập trung chân khí được, không thể hấp thu một chút linh lực của thiên nhiên nào.
Sở dĩ dạy anh dạy cô y thuật, là do nữ nhân này khác hẳn với người thường, giác lực rất siêu cường. Cô quả thực chính là trân bảo, nếu như có thể biết rõ nguyên nhân phong ấn là gì, thì tiền đồ của cô chắc chắn rất lớn.
Nếu có thể đạt tới từng bước đó, cô không những được bảo vệ mình cùng tiểu bảo, càng có thể báo thù. Anh có thể giúp cô, dùng hết sức lực để giúp, nữ nhân này đối với anh mà nói, có một sự tồn tại rất đặc thù.
Sở Vân Hiên do dự một lát, cuối cùng mở miệng ——
"Năm năm trước, tôi cùng Tiểu Hoa sống trong cùng một khu trường học, tôi là bằng hữu chân chính duy nhất của cô ấy, mà cô ấy so với tôi mà nói cũng rất giống nhau. Cô đơn thuần, đối với tôi cũng rất thực tâm, nhưng tôi. . . . . . Ngay từ đầu tôi đã mang theo mục đích tiếp cận cô ấy."
Lời vừa rồi, làm cho Ngọc Đường Xuân cảm thấy kinh ngạc.
"Mục đích tôi tiếp cận cô ấy, chính là muốn phá hủy, giết cha của cô, làm cho cô tan nhà nát cửa!"
Ngọc Đường Xuân thản nhiên hỏi, "Vì cái gì?"
Sở Vân Hiên thở dài một hơi, thần sắc có chút đau thương, "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không có cha mẹ. Là nghĩa phụ một tay nuôi tôi lớn, từ nhỏ tôi chỉ biết, mục tiêu sống của mình, là phải báo thù."
"Nghĩa phụ nói cho tôi biết, hung thủ giết cả nhà tôi, chính là cha của Tiểu Hoa —— Bạch Nguyên Xuyên. Vì báo thù, tôi bắt đầu tiếp cận Tiểu Hoa, bởi vì thân phận của Bạch Nguyên Xuyên và thế lực sau lưng ông ta rất lớn, Thiên Long hội cũng không thể ở trước mặt ông mà gây sóng gió, cho nên chỉ có thể từng bước một thực hiện kế hoạch, mà bước đầu tiên trong kế hoạch, chính là cô."
Sở Vân Hiên chưa bao giờ hối hận những việc mình đã làm, nhưng việc này, làm cho hắn hối hận suốt năm năm. Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây, hối hận tựa như độc dược, lan tràn toàn thân của hắn, xâm nhập cốt tủy.
"Khi tôi từng bước một đạt tới mục đích, làm cô ấy hoàn toàn yêu thương tôi, tôi lại làm tổn thương cô ấy. Chuyện này đối với tôi cũng không vui vẻ gì, tôi tuyệt không cảm thấy khoái cảm gì khi trả thù được, ngược lại vô cùng hối hận."
Ngọc Đường Xuân đột nhiên hỏi, "Vậy hiện tại anh. . . . . . Là thật tâm yêu cô ấy, hay do áy náy, hoặc là còn muốn tiếp tục trả thù? Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết, sự tình trước kia anh đều cho qua hết, anh muốn một lần nữa ở bên cạnh cô ấy, xem những việc trước kia như chưa từng xảy ra? Thù hận. . . . . . Không phải nói buông là có thể buông được, các người trong lúc đó. . . . . . Cũng thật quá phức tạp."
Hai tay Sở Vân Hiên nắm lấy nhau, trong mắt hiện lên bão ố.
Vận mệnh luôn trêu cợt người ta——
"Sau này, tôi mới biết được, kẻ hại chết phụ thân tôi, không phải là Bạch Nguyên Xuyên." Khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc, nhìn biểu tình kinh ngạc của Ngọc Đường Xuân, cười khổ nói, " Sở Vân Hiên tôi chưa bao giờ trốn tránh bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, ngoại trừ Tiểu Hoa. Tuy rằng Bạch Nguyên Xuyên không phải chết ở trong tay tôi, nhưng tôi không thể thuyết phục chính mình, càng không thể tha thứ cho chính mình, lúc tôi biết việc đó, tôi đã yêu Tiểu Hoa, tận cốt tủy."
Bởi vì quá yêu, cho nên mới trở nên quá yếu đuối quá nhát gan. Bởi vì quá yêu, cho nên càng không dám gặp cô.
"Khi tôi cố lấy dũng khí tính đến tìm cô, thỉnh cầu cô tha thứ, lại bắt gặp cô ấy cùng Hạ Lưu Ly ở cùng một chỗ. . . . . ."
Anh không quên được hình ảnh lúc đó, làm cho anh vô cùng đau lòng.
"Hạ Lưu Ly nói cho tôi biết, Tiểu Hoa có đứa nhỏ của hắn, hơn nữa muốn quay về nước Y với hắn, nên tôi không nên quấy rầy Tiểu Hoa. Tôi tự biết không thể được Tiểu Hoa tha thứ, càng không thể phá hư hạnh phúc của cô ấy, cho nên tôi rời đi, đứng xa xa nhìn cô ấy, sau đó lẳng lặng biến mất."
Nhưng anh lại không nghĩ tới, cuối cùng Hạ Lưu Ly lại giống như phát điên chạy đến tìm anh, hai người giống như hai kẻ điên không ngừng đánh nhau, bộ dạng không khống chế được của Hạ Lưu Ly như thế là lần đầu tiên Sở Vân Hiên nhìn thấy được, mà bộ dạng điện cuồng của Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly cũng là lần đầu tiên diện kiến.
Cũng vì một người phụ nữ.
Một mình rời đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Trong bóng đêm, lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt Bạch Tiểu Hoa mở to, đem lời nói không thể lọt tai của hai người nam nhân, nghe không sót một chữ.
Trên thế giới này, chuyện làm cho người ta đau lòng nhất, chính là hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.