Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 5: Tiểu Hoa thích anh nhất luôn!




Nụ hôn của hắn tới đột nhiên mà nhiệt liệt, đem Bạch Tiểu Hoa không kịp phòng bị dán lên vách tường, cánh tay hữu lực bắt lấy đôi tay đang vùng vẫy, thân hình cao lớn đánh sâu vào thị giác, cảm giác áp bách, Bạch Tiểu Hoa cao không tới 1m6 đừng nói phản kháng, ngay cả cử động cũng không được.
Gắt gao bịt chặt miệng mình, kiên quyết không cho cái người không biết ở đâu ra này tiến thêm nửa bước.
Tống Tử Tề không thể tưởng được cô gái nhìn như nhu nhược này, tính tình lại ngang ngược như vậy, thà rằng rách da miệng mình cũng không để cho hắn được như ý. Cặp mắt to nguyên bản giống như con thỏ đáng yêu, giờ phút này tràn đây phẫn nộ, hận không thể đánh chết hắn.
Cười quỷ dị.
Cơ thể vì sự phẫn nộ dãy dụa của cô mà trở nên hưng phấn, cô không cho hắn lại gần, hắn cứ tiến tới đấy. Không chỉ đến gần, hắn còn muốn đụng chạm cô, giữ lấy cô, để cô trở thành của hắn.
Rõ ràng nụ hôn ngọt ngào, nhưng lại tung tóe máu tươi, chất lỏng ấm áp theo khóe miệng chảy xuống. Sắc mặt Bạch Tiểu Hoa dị thường khó coi, Tống Tử Tề mặt cũng xanh mét, híp mắt, nhìn cô gái đang ở trên người hắn.
Bỗng dưng, Bạch Tiểu Hoa nhếch môi cười lạnh, khóe miệng dương lên.
Tống Tử Tề bởi vì nụ cười của cô mà thất thần, còn chưa kịp đoán nguyên do tại sao, liền cảm thấy đau đớn bất chợt trên môi.
Bạch Tiểu Hoa hạ miệng, cắn hắn.
Tống Tử Tề sẽ không bao giờ biết, cách làm cường ngạnh mà bá đạo của hắn, mang đến cho Bạch Tiểu Hoa bao nhiêu hồi ức ghê tởm. Đối mặt với sự xâm lược của người đàn ông xa lạ, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng dưới mưa năm năm trước.
Ánh mắt mê loạn, hô hấp dồn dập, biểu hiện cô đang bất ổn.
Tống Tử Tề từ từ buông lỏng cô ra, một người bá đạo như hắn mà lại đi sợ một cô gái tức giận, đã vậy còn chăm chú quan sát biểu tình của cô.
Nữ nhân này sao có thể có nhiều biểu tình như vậy, nhiều loại ánh mắt như vậy a?
Lần đầu tiên thấy cô, là thông qua ảnh chụp.
Hắn biết sự tồn tại của cô, bởi vì cô là bác sĩ của Thiên Long hội, hơn nữa có thể trị lành cho Trương Thế Thanh, tạo thành vật cản trong kế hoạch của hắn.
Vốn cũng không để việc nhỏ này ở trong lòng, thế nhưng, vì cô, Sở Vân Hiên lại dám tiêu giệt tứ đại gia tộc.
Chuyện này, ồn ào huyên náo, mọi người đều biết, tin vịt ngập trời - - Sở Vân Hiên mà lại có thể vì một người phụ nữ làm ra loại chuyện như vậy, thực sự muốn nhìn một chút xem nữ nhân đó rốt cuộc là xinh đẹp cỡ nào.
Đây là lần thứ hai Tống Tử Tề nghe được sự tích quang vinh của cô.
Thật sự người nổi tiếng a! Hắn lúc ấy đã nghĩ như vậy, sau đó nở nụ cười trầm thấp.
Cầm trong tay ảnh chụp và tư liệu vừa mới được đưa đến, Tống Tử Tề lần đầu tiên phân tâm trong lúc àm việc, người cuồng công việc như hắn, thế mà lại gác chuyện trong tay qua một bên, tỉ mỉ nghiên cứu một tấm ảnh phụ nữ, nếu bị người làm của hắn nhìn thấy, chắc có lẽ biểu tình còn đáng sợ hơn tận thế đến.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn rốt cuộc cũng không biết tại sao mình lại điên cuồng như thế, bắt đầu không ngừng thu thập ảnh chụp của cô.
Nói khó nghe là, kỳ thật hắn phái người theo dõi, sau đó cài người vào cơ sở ngầm của Thiên Long hội, thậm chí dùng tiền tài mua chuộc nhân viên bệnh viện của cô. Làm nhiều chuyện phiền toái như vậy, chỉ là vì muốn có được ảnh chụp của cô, đừng nói những người khác, ngay cả Tống Tử Tề hắn cũng không thể tin được mình có thể làm ra được chuyện vớ vẩn như vậy.
Mỗi lần vừa có ảnh chụp mới, hắn gấp còn hơn đánh tiết canh gà, lập tức mở ra xem, cho người làm lui xuống, sau đó yên lặng thưởng thức.
Mỗi một biểu tình của cô, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười... Đều in sâu vào trong đầu của hắn, kéo không ra nhổ không được, thậm chí trong mộng, cũng đều là hình ảnh của cô.
Sau khi hắn nằm mộng về cô, hắn bắt đầu đem những ảnh chụp này treo trong phòng, mặc kệ là vách tường, hay là trần nhà, hoặc là bàn làm việc của mình, hay là sô pha, tất cả đều là ảnh của cô.
Hắn cảm thấy mình điên rồi, thế mà lại yêu một người phụ nữ xa lạ chỉ nhìn qua ảnh.
Trong ảnh chụp bọn họ vui vẻ như vậy, cặp mắt trong suốt kia ẩn chứa vô số loại biểu tình, bi thương, vui vẻ, lạnh nhạt, mê mang - -
Nụ cười của cô luôn nhàn nhạt, tinh tế yếu ớt, mang theo ôn nhu ấm áp thêm chút tang thương của sự đời.
Da thịt cô trắng như sữa, thân thể nho nhỏ, chỗ nào cũng đáng yêu, vậy mà lại là bà mẹ một con đấy, hắn thậm chí lo lắng hắn quá to lớn, có thể làm hư cô hay không.(D: hư cái gì, ông nghĩ gì sâu xa vậy )
Nhưng chỉ hình ảnh lạnh lẽo thôi đến cuối cùng vẫn không thể thỏa mãn hắn, hắn nhất định phải nhìn thấy cô chân thực, hắn cực kỳ muốn cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của cô, nhiệt độ của cô.
Vì thế, mới có ngày hôm nay.
Đợi hắn buông lỏng, Bạch Tiểu Hoa tựa như mèo con bị trêu chọc, xù lông, hung tợn mài nanh vuốt, cảnh giác trừng hắn, chỉ cần hắn dám tiến lên một bước, cô sẽ nhảy lên cắn hắn, cho đến khi đứt lìa, cô cũng sẽ không buông tay.
Tống Tử Tề nhíu mày, con ngươi màu cà phê nhàn nhạt lóe sáng, tay phải không tự giác xoa môi mình, nơi này... Bị răng nhỏ sắc nhọn của cô cắn phá.
Lạnh lùng nhìn hắn, đâu nào còn nửa điểm trầm tĩnh như nước trong tấm ảnh kia, bộ dáng cười yếu ớt bình yên xinh đẹp.
" Món nợ hôm nay, tôi sẽ tính lên đầu Trương Thế Nhân."
Không những cắn hắn, còn lớn miệng uy hiếp.
"Gia tộc cổ võ lánh đời, bất quá cũng chỉ như vậy thôi, để tôi xem những đệ tử thế gia tự tung tự tác, những gia tộc sừng sững ngàn năm không đổi này tồn tại được bao lâu, hừ!"
Đoán ra lai lịch của hắn, hơn nữa còn không sợ chút nào, thậm chí tràn ngập hận ý lom khom nhìn mình.
Rất khác so với những cô gái ngoài kia!
Tộc lánh đời đối với thế giới phàm tục mà nói, đã là tồn tại vĩ đại không thể so sánh, những nữ nhân kia muốn bám đít nịnh bợ còn không kịp, đâu có giống như cô coi mình rắn rết, tránh chạy mất dép.
"Anh câm điếc sao? Trả lời tôi" Cô xù lông, chân chính xù lông, ở địa phương xa lạ, bị một nam nhân xa lạ cưỡng hôn, nhìn bốn phía dán đầy tranh ảnh của mình, áp lực không phải nhẹ vừa đâu, loại cảm giác không tên này đủ để cho cô phát điên.
Hoàn toàn không rõ mục đích của hắn, cũng không hiểu nổi hắn rốt cuộc muốn làm gì với mình.
Loại này cảm giác cái gì cũng không biết này, cô ghét nhất.
Tống Tử Tề đã từng xem rất nhiều biểu tình của cô, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tức giận này của cô, biểu tình phẫn nộ ẩn chứa đối địch và khinh thường. Loại vẻ mặt này, hắn cực kỳ không thích.
Hắn không thích ánh mắt lúc này đang nhìn hắn của cô.
"Anh tên là Tống Tử Tề, giống như em nói, anh là người của tộc cổ võ." Rốt cục cũng mở miệng, tiếng nói đều đều, có chút trầm thấp, thập phần từ tính.
Bạch Tiểu Hoa hơi sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới nam nhân này đột nhiên giới thiệu.
Lạnh lùng hừ một tiếng, "Xin hỏi, đại thiếu gia gia tộc lánh đời cao cao tại thượng tại sao lại lừa tiện nữ đến chỗ này, rốt cuộc là có chuyện gì? Với lại, nhân tiện cũng giải thích xem, khắp phòng ảnh chụp lại này là gì đây?"
Tống Tử Tề không hờn giận, nhưng không quá thích giọng điệu cùng cách dùng từ của cô, "Em nhất định phải nói chuyện như vậy với anh sao?"
Bạch Tiểu Hoa cười nhạo, làm một thủ thế, dơ tay lau sạch môi, mở miệng nói, "Vậy nếu đổi lại anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?"
Tống Tử Tề bị cô nói mà sửng sốt, suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Vì mình chưa bao giờ trải qua yêu đương nam nữ, lại lừa một người xa lạ đến đây, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt còn cường hôn. Cô không phải là hắn, với hắn mà nói cô là người phụ nữ trong tim, còn với cô, hắn chẳng qua chỉ là một người không quen biết mà thôi. ( Ari: Lại một anh ngây thơ chưa từng yêu sao?)
"Rất xin lỗi! Là anh quá nóng vội, không nghĩ đến cảm nhận của em, xin lỗi!" Tống Tử Tề nghĩ, cúi đầu với người mình thích, không phải chuyện gì to tát.
Người đàn ông này trước sau có một sự thay đổi quá lớn, rõ ràng lúc xuất hiện là một tên biến thái, đảo mắt một cái lại thành một cái quân tử phong độ, chẳng những không tính toán chuyện vừa rồi, ngược lại còn ý thức được mình sai, hơn nữa lập tức thành tâm giải thích, thật là một người lật mặt như lật sách?
"Không phải một câu xin lỗi là có thể đổi lấy chuyện anh có quen biết tôi hay không, hành vi vừa rổi của anh, tôi có thể kiện vì tội quấy rối, nếu biết sai thì mau bỏ tất cả ảnh cuả tôi xuống." Chính cô nhìn đủ loại biểu tình của mình, mà còn cảm thấy nổi da gà, tà đạo a, người này trong đầu có suy nghĩ gì thật muốn đào lên xem.
"Anh không phải biến thái!" Hắn cực kỳ thật thà nói, biểu tình thập phần tha thiết chân thành.
"Vậy anh là một kẻ kỳ cục." Bạch Tiểu Hoa liếc hắn một cái, bất an trong lòng dần dần thả lỏng, trực giác nói cho cô biết, nam nhân này hẳn sẽ không thương tổn cô.
Tống Tử Tề suy nghĩ, gật đầu nói, "Cũng đúng, bởi vì khi nghĩ đến em, đầu óc anh sẽ không được bình thường"
(D: khi yêu, IQ có thể tụt xuống 0 )
Bạch Tiểu Hoa hắc tuyến đầy mặt.
Cái này….cũng coi như là một loại thổ lộ phải không?
Hai ngày không biết là ngày gì, hết tiểu Xuân thổ lộ, lại tới thêm một tên khùng không biết từ đâu rớt xuống
Hắn nói hắn gọi là Tống Tử Tề.
Họ Tống, chính là gia tộc lánh đời Tống gia.
"Đừng nói nhảm nữa, kêu Trương Thế Nhân ra đây." Một mặt phân tán lực chú ý của hắn, một mặt bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chạy trốn.
Tống Tử Tề cười nói, "Hắn không có ở đây, Tống Tử Tề anh dĩ nhiên có quyền thay hắn đàm phán với em." Dứt lời, di chuyển cực nhanh, cơ hồ là dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy đã đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hoa, bắt được tay cô.
"So với y thuật, độc thuật của em lại càng ghê gớm hơn! Xin lỗi, anh đã điều tra em rõ ràng, cho nên... dùng loại thủ đoạn này đùa giỡn trước mặt anh, nếu em mà từ trong tay anh chạy thoát ra được, anh sẽ không tên là Tống Tử Tề nữa."
Bị người khác bắt được thóp là chuyện cực kỳ khó chịu.
Tống Tử Tề trước mắt này không chỉ là cao thủ luyện võ, đầu óc cũng rất thông minh, không phải loại mà Lý Vân có thể so sánh.
"Tốt thôi, chúng ta nói chuyện." Buông tay vậy, cô không phải đối thủ của nam nhân này.
Tống Tử Tề lúc này mới vừa ý buông tay cô, xoay người đi đến sofa, tao nhã ngồi xuống, nhìn Bạch Tiểu Hoa đang cân nhắc, cười nói, "Đừng khẩn trương như vậy, em không mệt sao? Lại đây ngồi xuống thả lỏng một chút."
Vốn cho rằng cô sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới cô ngay cả chân mày cũng chưa kịp nhăn, vậy mà lại thật sự bình tĩnh đi tới, hơn nữa còn ngồi xuống đối diện mình.
Trong mắt Tống Tử Tề hiện lên thần sắc tán thưởng, mặc kệ như thế nào, năng lực và phản ứng của cô cũng không tệ lắm.
"Em uống coffee nhé?" Hắn hỏi.
Bạch Tiểu Hoa cơ hồ không chút suy nghĩ cự tuyệt, "Không, làm ơn cho tôi một tách trà hoa cúc." Cô không thích cà phê, cũng không thích cái loại hương vị khổ sở này, cô cảm thấy cà phê so sánh mặt nào cũng kém trà hoa cúc, không chỉ hại dạ dày, lại còn không tốt cho não.
Trà hoa cúc? Tống Tử Tề nghe xong, lập tức nối máy với thư ký---
"Một ly coffee, một ly trà hoa cúc."
Mãi cho đến khi điện thoại cúo, thư ký vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm microphone, vừa mới nãy là nói trà hoa cúc sao? Trong công ty làm gì có loại thức uống bậc này? Lập tức nghe lời lấy tiền, giày cao gót lạch cạch lạch cạch xông ra ngoài mua.
Ông chủ thần bí đó giờ vẫn ăn nói có ý tứ, nghiêm túc, lãnh khốc, không gần nữ sắc, không chỉ một mình tiếp đón cô gái kia, thậm chí còn sai cô đi chuẩn bị trà hoa cúc... Thật sự là không thể tưởng tượng được. Cô gái kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng là theo kiểu thanh lịch trang nhã, vốn cho là ông chủ lớn thích xinh đẹp gợi cảm, không nghĩ tới khẩu vị thật khác lạ, hoàn toàn không thể nhìn ra ông ấy có chút dính líu nào với loại ngây thơ thuần khiết này.
Không quá lâu sau, thư ký thật cẩn thận bưng cà phê và trà đến. Tò mò vụng trộm chăm chú nhìn Bạch Tiểu Hoa, lại gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Tống Tử Tề, bị dọa đến nỗi suýt làm rớt khay.
"Dạ, rất xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài ngay lập tức." Hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, ông chủ lớn quá khủng bố, tuy rằng ông ấy rất đẹp trai cũng rất đàn ông.
Nhìn thư ký chạy mất dép, Bạch Tiểu Hoa nhịn không được nhẹ cười, xem ra Tống Tử Tề này, thật sự không biết đối xử với phụ nữ như thế nào, trong lòng đối chuyện hắn vừa làm với mình, ít nhiều cũng có thể tha thứ phần nào.
Nếm thử trà, cảm thấy mùi thơm ngát, toàn thân thư giãn không ít.
"Tống tiên sinh, tôi không muốn nhiều lời, anh đại diện cho Trương Thế Nhân, có gì cứ việc nói."
Tống Tử Tề nhìn cô, ánh mắt kia vừa mới lơ đãng xẹt qua ý cười, tuy nhiên chỉ là ngắn ngủn trong giây lát, lại có thể làm hắn trầm mê trong đó, không thể thoát ra, nữ nhân này, so với trong hình thì hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Gọi anh là Tử Tề." Hắn mở miệng sửa lời cô.
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ ngốc, nhíu mi, bĩu môi, "Chúng ta không quen, như vậy không tốt, tôi gọi anh Tống tiên sinh là tốt nhất."
Tống Tử Tề nhíu mày, đối với khiêu khích của cô không có cảm thấy không hờn giận, ngược lại cười nhẹ, tựa hồ cực kỳ bộ dáng xù lông của cô, sinh lực tràn trề.
"Nói về chuyện cổ phần công ty, tôi nghĩ Tống tiên sinh đã làm rõ ràng mọi chuyện trước sau, cho nên tôi cũng không nhiều lời, toàn bộ cổ phần thuộc sở hữu của tôi đều phải trả lại cho tôi, một phân cũng không được thiếu." Bởi vì bị những người này phá hư, cổ phần hiện tại của cô ngược lại lại là sự lựa chọn tốt, tập đoàn Trương thị đứng vững nhiều năm như vậy, ít nhất có thể nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi viện và phúc lợi viện.
Tống Tử Tề không nghĩ cô lại trực tiếp như vậy, ngây người trong phút chốc, chợt cười ha hả.
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, dằn lại, chờ hắn cười xong.
Tống Tử Tề rốt cục ngừng cười, bỗng nhiên cúi người, tựa vào cô, rất gần, thật tâm nhìn cô, "Chỉ cần em muốn, đừng nói cổ phần, Trương thị này anh cũng cho em toàn bộ."
Bạch Tiểu Hoa quả quyết cự tuyệt, đạm mạc nói, "Không cần, quân tử không lấy tiền tài bất chính, tôi chỉ muốn cầm lại thù lao của tôi." Mặc kệ là quan lớn hay là quý nhân, mặc kệ là phú thương hay là người nổi tiếng, chỉ cần có thể cướp, cô liền nhất định phải cướp, tuyệt đối không buông tha một ai, bởi vì thà họ đem tiền đi phung phí, chẳng bằng cho người già neo đơn và trẻ em cơ nhỡ.
Tống Tử Tề hóa đá.
Trong tư liệu viết rõ ràng, người phụ nữ này rất mê tiền, rất nhiều người bị cô lừa tiền. Hiện tại, điều kiện mê người như vậy, cô lại cự tuyệt?
Trương Thế Nhân chết tiệt, dám đưa tình báo giả, ông đây muốn làm thịt ngươi!
"Được, anh đồng ý, phần thuộc về em anh sẽ trả lại không thiếu một phân" Tống Tử Tề thản nhiên nói.
Bạch Tiểu Hoa sau khi nghe xong, rốt cục lộ ra tươi cười, tiện tay lấy trong túi giấy bút hợp đồng, "Nói miệng không có hiệu, Tống tiên sinh ký tên đi." Ký hiệp ước, để tôi xem các người có dám quỵt nợ hay không!
Tống Tử Tề nhìn cô, ý cười càng sâu.
Đặt bút, ba chữ Tống Tử Tề rồng bay phượng múa nháy mắt hoàn thành.
Tóc đen rũ xuống che đi một phần trán, theo góc độ của Bạch Tiểu Hoa nhìn qua, ít đi một tia sắc bén, nhiều hơn một phần ôn hòa.
Vừa ý nhìn hiệp ước, sau đó vui tươi hớn hở nhét vào trong túi, có cái này, về sau không cần lo lắng đến vấn đề chiếu cố cô nhi viện và phúc lợi viện đó sau khi cô rời đi nữa rồi.
"Cảm ơn Tống tiên sinh đã hợp tác, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về, gặp lại sau." đúng vậy, gặp lại sau – cũng có nghĩa là không bao giờ.
Tống Tử Tề lại ngăn cô lại, cúi đầu nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, nhàn nhạt cười, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia lưu quang, "Giúp em làm chuyện lớn như vậy, không cám ơn anh sao?"
Bạch Tiểu Hoa cứng đờ người, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cảm ơn!"
Tống tử Tề lại bá đạo nói, "Anh cần em trả ơn."
"..." Bạch Tiểu Hoa trừng mắt với hắn, nam nhân này cố ý bới lông tìm vết sao?
Tống Tử Tề lại nở nụ cười, tà mị, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Một nụ hôn, thế nào?"
Bàn tay to lớn giữ chặt đầu của cô, một tay kia đem cổ tay mảnh khảnh của cô ra sau lưng, thân hình cao lớn dính sát vào thân thể non mềm nhỏ nhắn của cô, để cô không thể trốn.
Nhưng vẫn chưa kịp nếm thử mùi vị, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc, Tống Tử Tề một tay ôm lấy Bạch Tiểu Hoa trong lòng, cực nhanh lui về phía sau, lấy tay ngăn trở cho cô, dùng thân thể đem cô bao lại, bảo hộ cô không để một phần nào thương tổn.
Cửa gỗ dày chắc chắn, bị người đá văng ra, những vảnh gãy bay tứ tung.
Tiêu Lạc hàn như sứ giả địa ngục tới, toàn thân tản ra khí tức rét lạnh âm trầm khủng bố, quần áo đen tràn ngập hấp dẫn bởi vì dùng lực quá mức, nút áo ở ngực bị bung ra, lộ ra nước da màu mật ong khỏe mạnh. Thở hổn hển, hai mắt đỏ lên, tóc rối bù, đâu còn nửa điểm hình tượng đế vương của giới kinh doanh.
"Không thế nào cả" Tiêu Lạc hàn nhếch môi, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hoa bình an vô sự, rốt cục cũng mở miệng, chỉ là tiếng nói lạnh như băng nhọn, đâm vào làm người ta rét run.
Tống Tử Tề nhếch môi, buông tay, trả lại tự do cho Bạch Tiểu Hoa.
"Không thế nào nghĩa là gì, anh không có tư cách trả lời câu hỏi đó. Tiêu đại tổng giám đốc công việc bận rộn thế mà lại đến công ty nhỏ này của tôi, thật đúng là khiến cho người ta vinh hạnh! Bất quá, vinh hạnh là vinh hạnh, làm tổn thương người của Tống Tử Tề ta, một mạng đền một mạng."
Bạch Tiểu Hoa đã sớm trợn tròn mắt, trong tích tắc khi cô nhìn thấy Tiêu Lạc Hàn, cả người đều rơi vào trạng thái trên mây.
Mộng chỉ vừa mới tỉnh mà thôi, rõ ràng hình ảnh giống ngày hôm qua như đúc, ngay sau đó, Tiêu Lạc Hàn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Hồi ức cùng hiện thực, không thể phân biệt rõ ràng.
Tiêu Lạc Hàn nghe Tống tử Tề nói xong, khuôn mặt phát ra băng lãnh, "Tống Tử Tề, ngươi nếu dám đụng vào cô ấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tống Tử Tề nhíu mày, còn chưa kịp nói, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc, nháy mắt hiểu rõ sự tình đang xảy ra.
"Hàn, đợi em với..." Một bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng chạy vào, thở hổn hển một tay chống vách tường, một tay bắt lấy tay Tiêu Lạc Hàn, "Anh điên rồi phải không…”
Bạch Tiểu Hoa nhìn nữ nhân không biết ở đâu xuất hiện này, đột nhiên nở nụ cười. Nhếch miệng, hàm răng trắng nõn toát ra ánh sáng âm u, con ngươi trong suốt phủ thêm một tầng sương mù, nhìn không thấy cảm xúc, lại lóe sáng như lưỡi dao sắc.
Tống Uyển
Thật sự là buồn cười!
"Bạch Tiểu Hoa... Anh nhìn đi Hàn, em không có lừa anh, cô ta thật sự ở trong này hẹn hò với anh trai em, bây giờ anh đã tin em chưa?" Tống Uyển vẫn là dạng mỹ lệ động lòng người như trước, chỉ là ít đi một phần ngây ngô, nhiều hơn một phần thành thục, quần áo âu phục hồng nhạt có vẻ kiều diễm, giờ phút này cô, kích động dùng tay chỉ Bạch Tiểu Hoa.
Tiêu Lạc Hàn nhìn ảnh chụp trong phòng, gương mặt tuấn mỹ khoác lên một tầng sương lạnh, thế nhưng Tống Uyển vẫn đần độn không nhìn thấy, vẫn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
Hất tay cô ra, đi lên phía trước, trước mặt Tống tử Tề, lạnh lùng nhìn hắn.
Tống Tử Tề không hờn giận trừng mắt Tống Uyển, trách không được Tiêu Lạc Hàn có thể tìm tới nơi này, xem ra chính người em gái vô tích sự của hắn mật báo.
Tống Uyển và Tống Tử Tề cùng anh em cùng cha khác mẹ, hai năm trước mới tìm đến, hơn nữa còn nhận tổ quy tông, vào được gia phả Tống gia. Tống Tử Tề đối em gái đột nhiên xuất hiện này không có tí hảo cảm gì, bởi vì cô ta là đứa con hoang mà cha hắn vụng trộm bên ngoài, ông ta không đáng giá để mẹ hắn khi qua đời vẫn một mực tin tưởng, cảm thấy đau xót thật, toàn tâm toàn ý yêu chồng, cư nhiên chồng lại nuôi tình nhân ở ngoài.
Mà cô em gái này ỷ vào sự áy náy của cha hắn, ở Tống gia thập phần hung hãn ương ngạnh, rõ ràng không hề có năng lực gì, lại còn vì một nam nhân mà đòi sống đòi chết
Đang chú ý tới Bạch Tiểu Hoa bên cạnh mình, cảm giác được Tiêu Lạc Hàn và Tống Uyển nháy mắt, sắc mặt liền trở nên sức khó coi. Cái loại cảm xúc không nói nên lời này, làm Tống Tử Tề cảm thấy khó chịu, cho nên, ánh mắt nhìn Tiêu Lạc Hàn cũng trở nên sắc bén trở lại.
"Tiểu Hoa, em có khỏe không?" Tiêu Lạc Hàn nhìn dung nhan của cô, cảm nhận được trong mắt cô là xa cách và lạnh nhạt, trái tim bị đâm đau đớn, cũng không dám lại gần cô, chỉ có thể thật cẩn thận quan tâm từ xa.
"Tôi tốt lắm, không anh khổ công lo lắng." Trong lòng thực ra vẫn còn tình yêu đối với hắn, nhưng cô lại không rõ ràng lắm, hắn là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời cô, muốn quên sạch căn bản là không có khả năng, cô không thể tự lừa dối mình, đương cô khi cô nhìn thấy hinh ảnh hắn và Tống Uyển xuất hiện, hình ảnh trong trí nhớ cũng đồng thời hiện ra.
Hai loại hình ảnh, càng ngày càng rõ ràng, sau cùng xác nhập lại làm một.
Tiêu Lạc Hàn nhu nhược, mặt với lạnh nhạt của cô, hắn luôn luôn bình tĩnh quyết đoán lại tỏ ra bối rối không biết làm thế nào.
"A! Thật sự là thay đổi nghiêng trời lệch đất, con vịt xấu xí năm đó thế mà lại biến thành thiên nga trắng xinh đẹp, chúc mừng cô nha…. Bạch Tiểu Hoa!" Tống Uyển giương lên gương mặt mỹ lệ, mang theo thần thái cao ngạo, dáng vẻ phong tình vạn chủng đi tới, giống như nữ vương đã quen nhận sự quỳ lạy, từ trên cao nhìn xuống cô, "Hàn, mất công anh lo lắng cho cô ấy nên mới vội vàng tới đây rồi, nhìn sơ qua cũng thấy cô ta đang rất vui vẻ ở cùng anh trai em!"
Không sai! Là cô báo tin, hôm nay trong lúc vô ý đi tới công ty, bởi vì cha đồng ý cho cô một chiếc xe thể thao, để cô tìm đến Tống Tử Tề lấy tiền. Đương cô cực kỳ hứng thú, nhưng trong văn phòng không có bóng dáng Tống Tử Tề, lại đầy khắp ảnh chụp của nữ nhân.
Tất cả đều là một người!
Cô sợ ngây người.
Đại não xoắn xít một hồi, mới sực nhớ ra mình phải nghiên cứu những ảnh chụp này. Nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy quen thuộc, nhưng vẫn không nghĩ ra. Sau cùng, trong vô số tấm ảnh, bắt gặp một tấm ảnh chụp nghiêng, trí nhớ trong đầu dần dần hiện lên.
Cô này, chẳng phảo là Bạch Tiểu Hoa sao? !
Nhớ tới chuyện năm đó, Tiêu Lạc Hàn vì cô mà chia tay mình, ghen tị cùng phẫn nộ kích thích, cô thiếu chút nữa đã làm một trận lửa thiêu đốt hết những tấm ảnh này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, người đàn bà đê tiện này chẳng lẽ tằn tịu với anh trai mình?
Không sai, cô có một người anh không gần nữ sắc, hơn nữa còn là một cỗ máy công việc siêu hạng. Có thể đem treo đầy ảnh chụp một nữ nhân trong văn phòng của mình, khẳng định không đơn giản. Nói không chừng Bạch Tiểu Hoa thật sự đã cùng Tống Tử Tề dan díu rồi. Hay lắm, phải đem tin tức tốt này nói cho Hàn mới được.
Lòng tràn đầy vui mừng chạy tới công ty Tiêu Lạc Hàn, nói chuyện này cho hắn, vốn nghĩ là hắn sẽ tức giận, thất vọng, sẽ hết hy vọng với Bạch Tiểu Hoa. Đâu thể biết được, Tiêu Lạc Hàn vừa nghe tin, giống như kẻ điên cấp tốc chạy đến, cô đi theo sau lưng hắn, nhìn hắn liều chết không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, thậm chí thiếu chút nữa gây tai nạn xe cộ, làm cô kinh hồn tang đảm.
Khi đó cô đã hối hận, sớm biết như thế thà đừng nói cho hắn, hoàn toàn không hề giống trong tưởng tượng của cô, phản ứng như vậy một chút cũng không giống. (D: ngu, ảnh không thể ghen, vì ngoài ảnh chị đã có cả đống trai rồi, ghen cũng vô ích, ảnh chỉ mong được gặp lại chị thôi)
Lại nói tới người anh này của cô quá vô dụng, cô nam quả nữ, cơ hội tốt như vậy mà lại không nắm chắc!
"Thì ra là Tống tiểu thư, đã nhiều năm như vậy, cô thật đúng là một chút cũng không thay đổi a!" Bạch Tiểu Hoa cười, một bộ dạng khờ khạo đơn thuần.
Đúng vậy, cô quả thậy chả thay đổi tí nào, vẫn... ngu như vậy!
Tống Uyển đắc ý cười, ra vẻ tao nhã cuốn cuốn tóc mình, "Đó là dĩ nhiên, mỹ mạo của Tống Uyển tôi mười năm sau cũng sẽ không thay đổi."
Bạch Tiểu Hoa cúi đầu, khóe miệng gợi lên, trong lòng thầm mắng, ngu thượng hạng!
"Bạch Tiểu Hoa, cô và anh tôi đang hẹn hò sao? Tốt lắm, tuy là trước kia cô rất xấu, rất mập, nhưng bộ dáng hiện tại rất khá, tuy vẫn chưa cùng đẳng cấp với anh tôi, nhưng miễn cưỡng mà nói, có thể thông qua."
Tống Uyển vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Tiêu Lạc Hàn.
Nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, Tống Uyển càng ngày càng vui vẻ.
Tiêu Lạc Hàn, anh chết tâm đi, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi, người đàn bà này không yêu anh, cũng không chờ đợi anh, cô ta đã có nam nhân khác, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Tống Tử Tề nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tống Uyển, đạm mạc nói, "Tống Uyển, nơi này không phải chỗ mày có thể giương oai, còn không mau cút trở về ổ của mày." Dứt lời, quay đầu đối với Tiêu Lạc Hàn nói, "Tiêu tiên sinh, Tống Tử Tề không muốn so đo với anh, tôi sẽ không tức giận anh mạo muội, hy vọng anh thức thời rời đi."
Không muốn nhìn thấy một nam một nữ này.
Bởi vì hắn thấy cô ấy giống như không thích bọn hắn.
Hắn không hy vọng cô gái của hắn lộ ra vẻ mặt đau thương, bi thương, thậm chí là trống rỗng.
"Tống Tử Tề, tôi là em gái của nah, anh nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tống Tử Tề nói như vậy, không chút nào cho Tống Uyển mặt mũi, điều này làm Tống Uyển thập phần bất mãn, cha rõ ràng rất yêu thương mình, hắn dựa vào cái gì bày ra thái độ như vậy.
Tống Tử Tề hừ lạnh, chẳng muốn cho cô một ánh mắt, "Có em gái nào giống mày gọi thẳng tên anh nó?"
"Anh..." Tống Uyển tự biết đuối lý, tìm không ra cách phản bác, huống hồ cô và anh trai trên danh nghĩa này cũng không có cảm tình, Tống Tử Tề tính tình lạnh lùng vô tình, nhưng năng lực cường đại, là Tống gia chủ được hi vọng gia ký thác lớn nhất, cho nên Tống Uyển tự biết thân biết phạn, không dám thật sự khiêu khích Tống Tử Tề.
Đem mục tiêu nhắm vào Bạch Tiểu Hoa, cười hòa ái vô hại, "Huhu, chị dâu, chị nhìn đi, chồng chị khi dễ em!”
Chị dâu?
Bạch Tiểu Hoa cười nhạo, mình thành chị dâu của cô ta lúc nào? Trách không được cô cảm thấy mọi chuyện không hề bình thường, thì ra, anh em bọn họ thông đồng một người lừa cô, một người lừa người yêu cô đến đây
Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Hoa, Tống Tử Tề chỉ có thể cười khổ, biết rõ cô ấy hiểu lầm mình rồi.
Nhưng tại sao hôm nay mọi chuyện lại quá mức trùng hợ, trùng hợp như thể có an bài.
"Tử Tề, sao anh lại nói chuyện với em gái như vậy, sẽ dọa cô ấy đấy, nhanh nhanh lên giải thích đi." Diễn kịch? Ai nói không cần! Các người muốn đùa bỡn tôi, tôi sẽ cùng các người chơi đùa, Bạch Tiểu Hoa tôi cũng không phải là người qua đường năm năm trước nữa, kịch bản các người nghĩ ra mà tôi lại diễn theo như vậy, chẳng phải là quá không thú vị rồi?
Lời nói của cô, dẫn tới bầu không khí thay đổi to lớn.
Tống Uyển nở nụ cười.
Tống Tử Tề ngây ngốc.
Tiêu Lạc Hàn u mê.
"Ngây ngốc làm gì, lên an ủi đi, anh chẳng lẽ muốn sau khi lấy em về lại cùng dì nhỏ bất hòa sao?" Hướng Tống tử Tề nháy mắt mấy cái, thân mật kéo cánh tay của hắn, bộ dạng làm nũng như vậy làm Tống Tử Tề như kẻ say, rối tinh rối mù.
"Cái kia... Khụ khụ, là anh hai không tốt, lời nói hơi nặng, xin lỗi!" Tống Tử Tề biết là cô cố ý, nhưng hắn vẫn như cũ cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng, chủ động nhiệt tình của cô rõ ràng là giả, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Tống Tử Tề khùng, Tiêu Lạc Hàn cũng khùng theo.
Giữa người với người chính là như thế này, thích nhất là tại niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Tống Tử Tề nhìn Tiêu Lạc Hàn đau như sắp chết đến nơi, tâm rất tốt, cong khóe miệng.
"Chị dâu thật tốt, trước giờ toàn là Uyển nhi không tốt, chị dâu sẽ không so đo chứ? Chị xem, về sau chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải chung sống hòa thuận chứ!" Tống Uyển cười khoái trá, nhưng trong mắt lại mang theo thần sắc oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa, hận không thể chặt cô thành tám khối.
Đúng là con điếm! Đã quyến rũ người yêu của tao, lại còn quyến rũ anh trai của tao, thật không biết xấu hổ!( Ari: Chém chết chém chết, ghét con này lắm rồi, chờ chị Hoa trả thù đi)
Bạch Tiểu Hoa đâu hề nhìn thấy hận ý trong mắt cô ta, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, cô gái này một điểm tiến bộ cũng không có, đúng là không có đàn ông mặt không vui nổi.
"Chuyện quá khứ, chị đã quên rồi. Vậy mà em còn nhớ rõ sao? Ha ha, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chị không phải người nhỏ nhen như vậy"
Vừa dứt câu, Tống Uyển giống như trong cổ mắc nghẹn, phun không ra nuối không trôi, thấm cực kỳ.
"Tiểu Hoa!" Tiêu Lạc Hàn vẫn không mở miệng, rốt cục nhịn không được, đôi mắt đỏ rực, gắt gao nhìn nét mặt tươi cười như hoa của cô, "Em đang nói dối, anh không tin."
Bạch Tiểu Hoa liếc xéo hắn một cái, cười lạnh, "Tiêu tiên sinh thật sự là buồn cười, tại sao tôi phải nói dối? Hơn nữa, anh có tin hay không có liên quan tới tôi sao?"
Thật sự là buồn cười, sau nhiều năm như vậy, hai người này lại một lần nữa đồng thời xuất hiện ở trước mắt mình, cái này có nhiêu châm chọc a!
Tiêu Lạc Hàn đồng loạt bắt được tay cô, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng, "Không có khả năng người đó là Tống Tử Tề! Tiểu Hoa, rời khỏi chỗ này với anh trước, anh không muốn em chịu được bất cứ thương tổn gì!"
Dứt lời, liền muốn kéo cô rời đi.
Tống Tử Tề lại ngăn trở đường đi củaTiêu Lạc Hàn, sắc mặt không hề dễ nhìn, một tay túm chặt bàn tay đang nắm tay Tiểu Hoa của Tiêu Lạc Hàn, gắt gao dùng lực, muốn hắn buông ra, "Anh đang cướp người sao? Tiểu Hoa người phụ nữ của tôi, anh không nghe thấy cô ấy mới nói gì sao? Cô ấy sẽ làm cô dâu của tôi, sẽ gả cho tôi, mà anh... vẫn nên chết tâm đi thì hơn."
Tiêu Lạc Hàn không thèm quan tâm bất cứ điều gì, hắn đã bị lòng đố kị làm cho đỏ mắt, đâu có nghe thấy Tống Tử Tề nói, ngược lại hung tợn uy hiếp, "Muốn kết hôn với cô ấy? Vậy thì bước qua xác tôi trước đã!"
Tống Tử Tề cũng điên rồi, chẳng muốn nghĩ muốn giữa bọn họ rốt cuộc đã từng phát sinh quá cái gì, hắn chỉ không muốn nhìn thấy cô không vui. Nếu cô muốn cùng hắn diễn trò, như thế thì nhất định là không muốn nhìn thấy Tiêu Lạc hàn. Hắn hi vọng cô vui vẻ, hắn muốn nhìn thấy cô cười, cho nên... Hắn càng không thể nương tay, mặc kệ người phụ nữ này đang tính kế gì với hắn, hắn đều phải có cô, sau đó làm cho cô cả đời đều sống vui vẻ, hạnh phúc, cả đời đều chỉ có thể cười với một mình hắn.
Tống Uyển đang theo sau cũng đi theo điên rồi, chẳng qua là cô vì Tiêu Lạc Hàn mà điên, nhào lên hung hăng ôm lấy Tiêu Lạc Hàn, muốn kéo hắn buông tay, "Anh cái tên khùng này, cô ta yêu người khác, cô yêu nam nhân khác, cô ta đã không phải Bạch Tiểu Hoa năm năm trước hay theo sau đít anh rồi, anh có thấy rõ ràng không, cô ta đã không phải Bạch Tiểu Hoa của anh rồi..."
(D: hai anh em nhà này đúng là anh em, anh điên vì gái, em điên vì trai ) )
Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh nhìn toàn bộ sự tình đang phát sinh, coi như tất cả đều không liên quan đến mình.
Hồng trần không phải chỉ là một tuồng kịch sao? Nếu như không thể nhắm mắt, vậy thì mở to hảo hảo thưởng thức đi!
"Này, các ngươi diễn đủ chưa?" Cô lạnh lùng mở miệng, đôi mắt rét lạnh vô tình quét về phía Tiêu Lạc Hàn, dưới ánh mắt thống khổ của hắn, chậm rãi gỡ tay ra.
Một ngón một ngón gỡ ra.
"Tiêu Lạc Hàn, đừng làm cho mình trở thành một câu truyện cười. Tôi có quan hệ với anh sao? Tôi có nhờ anh tới giúp tôi sao? Tôi có từng nói mình là phụ nữ của anh sao? Anh dựa vào cái thá gì can thiệp vào cuộc sống của tôi? Hay là, một Tống Uyển vẫn chưa đủ, nhất thiết phải cần thêm một Bạch Tiểu Hoa sao?"
"Em hiểu lầm rồi, anh với Tống Uyển không có quan hệ gì hết, không phải như em nghĩ đâu.."
"Tôi với anh cũng không có quan hệ, cho nên anh cũng hiểu lầm rồi, không cần giải thích nhiều như vậy với tôi làm gì, bởi vì tôi một chút cũng không quan tâm!"
"Tiểu Hoa, đừng như vậy, em đừng như vậy... Ít nhất xin em đi khỏi nơi này với anh, sau khi rời khỏi đây, em muốn nói như thế nào cũng được, em muốn làm thế nào cũng được..."
"Tại sao tôi phải rời khỏi đây?" Bạch Tiểu Hoa hỏi lại, cười lạnh, "Tống Tử Tề là người đàn ông của tôi, tôi ở trong công ty anh ấy, có gì không đúng sao?"
Dưới ánh mắt tan vỡ của Tiêu Lạc Hàn, cô nhu thuận tựa vào ngực Tống Tử Tề, tựa như làm nũng, rầu rĩ nói, "Tử Tề, em đói bụng!"
Tống Tử Tề dịu dàng đem cô ôm vào trong ngực, sủng nịch xoa đầu cô, "Ừ, em muốn ăn gì, anh mang em đi ăn!"
Bạch Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, nói, "Lão nhân gia muốn ăn lẩu!"
Ánh mắt Tống Tử Tề như sắp chảy mật, giống như cô là đồ vật cực kỳ mong manh quý giá, thanh âm mềm nhẹ nói, "Ừ ừ, Tiểu Hoa muốn ăn gì thì mình đi ăn cái đó."
Móng tay Tiêu Lạc Hàn đâm vào da thịt, bất giác đau đớn.
Trên khuôn mặt đang cười của người đàn ông đó quá mức tươi đẹp, hạnh phúc, còn trong mắt hắn lại tràn ngập đau đớn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh năm năm trước...
Năm đó, cô cũng tựa vào trong lòng mình như vậy, ngước khuôn mặt trắng nõn đỏ ứng kia, thanh âm mềm mại, ngữ điệu dịu dàng, "Lạc Hàn, Tiểu Hoa muốn ăn lẩu!"
Rõ ràng là ngày mùa hè chói chang, cô lại cứ muốn ăn lẩu.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu cô, "Nhưng trời rất nóng..."
Sau đó cô liền vểnh môi, bất mãn nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, vẻ đáng yêu kia của cô làm hắn sinh ra cảm giác yêu thương, yêu từ tận đáy lòng, quên mất mục đích tiếp cận cô, chỉ muốn yêu cô thật nhiều, đem toàn bộ trái tim tặng cho cô.
"Ừ ừ, Tiểu Hoa muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ ăn cái đó!"
"Hì hì, em biết Lạc Hàn tốt với em nhất, Tiểu Hoa thích anh nhất!"
Tiểu Hoa thích anh nhất - -
Tiểu Hoa thích anh nhất - -
Tiểu Hoa thích anh nhất - -
Âm thanh của cô cứ vang vọng bên tai hắn như một loại bùa chú.
Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị kẹt lại, một chữ cũng không phun ra được.
Tống Tử Tề nắm tay cô, đi ra ngoài.
Hắn vươn tay, muốn phải bắt lấy khát vọng ấm áp, cuối cùng... Vẫn lại là vô lực buông tha.
Vị trí bên người cô, không còn là của hắn nữa rồi.
Tiêu Lạc cả người như bị hút hết sinh khí, suy sút té trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn ảnh chụp khắp phòng.
Mỗi một tấm một tấm,, toàn bộ đều là cô.
Lỏng càng ngày càng tức, càng ngày càng đau càng ngày càng khó có thể hô hấp.
Tống Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lạc Hàn như vậy, không thể tin lắc đầu, hai chân như nhũn ra, lẩm bẩm nói, "Không thể như vậy... Không thể như vậy..." Mưu kế của mình chẳng những không thành công, thậm chí thức tỉnh nội tâm điên cuồng khát vọng của Tiêu Lạc Hàn.
Hắn đã yêu Bạch Tiểu Hoa tới tậm xương cốt, trái tim của hắn, không có chỗ để cho cô hy vọng có thể chen vào - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.