Edited by Bà Còm in Wattpad
Source from Vespertine & Hanlac
Tiêu Kỳ ôm quyền chào hỏi: “Hạ quan bái kiến Tạ tướng quân.” Giương mắt thấy Tạ Cẩn chỉ mặc trung y trắng, tuy tóc đã búi lên nhưng sợi tóc rối bời, trên má còn có mấy phần đỏ ửng, vội nói thêm: “Quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi, thập phần xin lỗi.”
“Không sao,” Tạ Cẩn đáp lễ, khẽ cười nói: “Tiêu đại nhân không cần khách sáo, ta đã nghe vệ binh bẩm báo. Nếu không chê, Tiêu đại nhân cứ tạm nghỉ trong trướng của ta, sai thủ hạ đi lục soát là được.”
Nói xong bèn phân phó Kỳ Minh Nguyệt đứng bên cạnh: “Truyền lệnh xuống kêu tất cả mọi người rời lều, phối hợp Quang Minh Vệ tiến hành điều tra. Mỗi doanh trướng đều không ngoại lệ, hết thảy nghe theo sự chỉ huy của Quang Minh Vệ, không được lộn xộn!”
Kỳ Minh Nguyệt tuân lệnh rời đi, Tiêu Kỳ vội cảm ơn: “Đa tạ tướng quân phối hợp.”
Tạ Cẩn mời Tiêu Kỳ ngồi, sai người dâng trà, cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà khiến Tiêu đại nhân vất vả thế?”
Tiêu Kỳ thở dài một hơi, thấy xung quanh không có ai bèn chồm người tới sát bên tai Tạ Cẩn thì thầm: “Mấy ngày trước Binh Bộ phát hiện thiếu vài công văn quan trọng, không dối gạt Tạ tướng quân, chính là bản đồ bố phòng đóng quân của Ký Vân Quan vùng biên giới phía Tây.”
Tạ Cẩn lắp bắp kinh hãi: “Người nào to gan như vậy?”
Tiêu Kỳ vội “Suỵt” một tiếng: “Tạ tướng quân nhỏ giọng chút! Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra.” Y ngừng một chút rồi nói: “Trước mắt chúng tôi vẫn chưa có manh mối, chỉ tăng mạnh giám thị chung quanh sứ thần quán. Tối hôm kia chúng tôi chặn được một con bồ câu đưa thư ở bên ngoài sứ quán, là do Ngạc Vân, sứ thần đưa thân của Tây Lương thả ra, trong thư có hẹn gặp mặt với ai đó ở Phi Nguyệt Lâu. Theo như chúng tôi phỏng đoán, đối phương có lẽ là kẻ trộm bản đồ bố phòng đóng quân.”
Tạ Cẩn gật đầu, “Hơn phân nửa coi bộ đúng rồi, Tây Lương quốc thật sự muốn có bản đồ bố phòng đóng quân của Ký Vân Quan.”
“Còn không phải sao?” Tiêu Kỳ tiếp lời: “Chỉ tiếc kẻ đó đã tới Phi Nguyệt Lâu nhưng chúng tôi lại không bắt được, gã này trơn như chạch.”
Tạ Cẩn rót thêm trà cho y, an ủi: “Tiêu đại nhân vất vả, cứ an tâm chờ tin tức. Chỗ này của ta dựa vào chân núi, nhưng ta không thể phong tỏa cả một ngọn núi, nói không chừng thật đúng là có kẻ lợi dụng lẻn vào.”
Tiêu Kỳ cười khổ: “Tạ tướng quân nói đúng, hạ quan thật sự đã phái một đội người đến sau núi tìm kiếm.”
Tạ Cẩn khen: “Tiêu đại nhân làm việc chu toàn, có cần ta phái người hiệp trợ?”
“Vậy làm phiền tướng quân.” Tiêu Kỳ vội nói.
Tạ Cẩn lại gọi người tiến vào, dặn dò một phen rồi ngồi xuống tiếp đãi Tiêu Kỳ.
Hai người ở trong trướng nói Đông nói Tây, nước trà chắc đã uống hết vài bình thì mới có Quang Minh Vệ tiến vào bẩm báo không hề phát hiện người khả nghi.
Tạ Cẩn hỏi: “Đã khám xét tất cả mọi người? Mỗi một doanh trướng đều lục soát?”
Gã Quang Minh Vệ đáp: “Đều kiểm tra rồi ạ, không có ai vừa bị trúng tên trên vai, doanh trướng cũng lục soát hết, ngoại trừ -- --” vừa nói vừa liếc mắt một cái về phía mành ngăn nội gian trong lều lớn của Tạ Cẩn, ngụ ý chỉ còn lều chỉ huy này là chưa lục soát.
Tạ Cẩn khẽ biến sắc mặt, đứng dậy cười nói: “Vậy nghĩa là đã khám xét xong. Tiêu đại nhân xem có thể cho Quang Minh Vệ rút lui được chưa?”
Tên Quang Minh Vệ liếc mắt dò hỏi Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ sớm thấy thần sắc biến hóa của Tạ Cẩn vừa rồi bèn đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ trong khi cười cười đứng dậy. Tên Quang Minh Vệ lập tức vọt vào nội trướng, đang muốn vươn tay xốc mành chợt thấy hoa mắt, một bóng người đột nhiên xẹt qua tới chắn trước mặt, giữ chặt cánh tay đang vươn tới của gã. Không khí trong lều trở nên giương cung bạt kiếm.
Tạ Cẩn sầm mặt, ánh mắt như băng, lạnh lùng chất vấn: “Sao nào, Quang Minh Vệ không lễ phép vậy à? Nội trướng là nơi bổn tướng nghỉ tạm, hay là các ngươi hoài nghi bổn tướng?” Dứt lời, một tay vạch cổ áo của mình, để lộ bả vai một chút rồi khép lại cổ áo.
Tiêu Kỳ đằng hắng một tiếng, trên mặt nặn ra nụ cười giả lả: “Tạ tướng quân hiểu lầm, hôm nay đa tạ ngài phối hợp. Tuy nhiên chỉ còn một bước cuối cùng, xin phép để chúng tôi liếc mắt một cái vào nội trướng của ngài, trở về cũng tiện báo cáo kết quả công tác không phải sao?”
Tạ Cẩn mặt mày xanh mét, thả ra cánh tay tên Quang Minh Vệ, lạnh giọng hỏi: “Tiêu đại nhân thật muốn xem?”
Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi gật đầu.
Tạ Cẩn cười lạnh một tiếng, tự mình vén mành lên: “Bên trong là phu nhân của ta, Tiêu đại nhân có muốn đi vào nghiệm thân hay không?”
Tiêu Kỳ thò đầu qua tấm mành được vén lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên giường có một nữ tử tóc đen xõa tung ôm chăn nằm xoay lưng lại. Hình như nàng đang ngủ thật say, một đoạn cánh tay trần lộ ra ngoài chăn khiến nửa bên vai mượt mà được mái tóc đen bao phủ như ẩn như hiện.
Trong lòng Tiêu Kỳ giật thót, đang muốn thối lui thì tên Quang Minh Vệ phía sau cũng định thò đầu vào. Tiêu Kỳ nhấn đầu hắn đẩy ra ngoài quát nhỏ: “Cái giống không biết tốt xấu, đây cũng là nơi ngươi có thể xem?”
Y mắng xong bèn chắp tay hành lễ với Tạ Cẩn, cười làm lành: “Đắc tội, đắc tội! Hạ quan lỗ mãng, không biết Thẩm tướng quân ở đây, thỉnh Tạ tướng quân bao dung!”
Tạ Cẩn thả mành xuống, chỉ nhàn nhạt cười cười, đi trở về trước bàn cầm lên bút lông đang gác trên nghiên mực, ý tứ tiễn khách thực rõ ràng.
Tiêu Kỳ vội vàng nói vài câu nịnh nọt rồi ra khỏi lều. Tên Quang Minh Vệ bám theo sau, vừa đi vừa hỏi: “Tiêu đại nhân, bên trong thật là Thẩm tướng quân?”
Tiêu Kỳ đáp: “Không phải nàng thì còn là ai? Mới vừa thành hôn, Tạ Cẩn không có can đảm đem nữ tử khác vào quân doanh đâu.”
Quang Minh Vệ cười: “Không phải nói Tạ tướng quân và Thẩm tướng quân trước nay không hợp? Xét theo trường hợp này, hai người họ thật là một đôi tân hôn quấn quít, một khắc cũng luyến tiếc tách rời.”
“Ngươi biết cái gì?” Tiêu Kỳ đi nhanh về phía trước: “Những mặt khác không hợp đâu có nghĩa trên giường cũng không hợp, ngươi không thấy Tạ tướng quân ăn mặc thế nào sao? Chưa qua giờ Tuất mà chỉ tròng mỗi áo ngủ.”
Tên Quang Minh Vệ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cười châm chọc: “Nói không chừng trước khi chúng ta tới, hai người họ đang... Không ngờ hôm nay còn có thể đụng phải chuyện thơm phức như vậy! Ôi chao, tiêu rồi, chúng ta phá đám chuyện tốt của Tạ tướng quân! Đại nhân nói xem Tạ tướng quân có thể ghi hận trong lòng hay không?”
Tiêu Kỳ cười mắng một tiếng: “Cút.”
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Tạ Cẩn ở trong trướng nghe người đã đi xa, ra ngoài đuổi hết vệ binh canh giữ trước lều, cài mành trướng cẩn thận rồi vào nội trướng.
Anh chàng đi đến trước giường, vén lên mái tóc đang xõa trên vai người nằm trên giường, lộ ra vết thương trúng tên được tóc che kín, lắc đầu thở dài: “Cô bị trúng tà hay sao? Không phải đánh giặc mà cứ liên tiếp bị thương.”
Thẩm Tầm ở trong chăn phì cười, xoay người ngồi dậy, trên người không mặc gì cả, kéo chăn che trước ngực: “Cho tôi mượn bộ đồ.”
Tạ Cẩn đưa đến bộ trung y của mình, từ phía sau phủ lên cho nàng.
Thẩm Tầm mặc áo xong, quay người hỏi: “Y nhìn thấy bả vai của tôi rồi chứ?”
Khóe miệng Tạ Cẩn hơi nhếch lên: “Nhìn thấy, chắc hẳn sẽ không hoài nghi cô đâu, cô có thể tẩy thoát hiềm nghi.”
“Đa tạ.” Thẩm Tầm cong môi cười “Có gì ăn không?”
“Bây giờ không có,” Tạ Cẩn không chút khách khí gạt đi: “Nói chuyện thành thật thì mới cho ăn.”
Thẩm Tầm lườm chàng ta một cái: “Không ăn thì thôi, đâu phải tôi đói khát gì.”
Trong lòng Tạ Cẩn có điểm bực bội, đứng dậy nhìn nàng nói: “Quyết tâm không nói chứ gì? Tiêu Kỳ còn chưa đi xa...”
Thẩm Tầm hung hăng trừng mắt: “Anh dám?”
Tạ Cẩn cười khẩy: “Thử xem?”
“Anh mới không ngốc như vậy, kêu lại Tiêu Kỳ không phải đã chứng thực tội danh chứa chấp nghi phạm?” Gương mặt đẹp của Thẩm Tầm nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại chớp chớp nghịch ngợm.
“Cô cũng biết cô là nghi phạm há?” Tạ Cẩn lắc đầu thở dài: “Tôi đâu yêu cầu cô mang ơn đội nghĩa với tôi, nói thật một chút lại khó vậy sao?”
Lúc này Kỳ Minh Nguyệt đứng ngoài lều lớn tiếng kêu: “Tướng quân.”
Tạ Cẩn ra khỏi nội trướng, đi đến trước bàn ngồi xuống: “Tiến vào.”
Kỳ Minh Nguyệt xách theo hộp đồ ăn đi vô, Tạ Cẩn hỏi: “Ngựa đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, Tạ Cẩn phân phó: “Ngươi đi đi, hồi phủ bẩm báo với lão gia và phu nhân một tiếng. Sai nha hoàn lấy cho ngươi hai bộ y phục của thiếu phu nhân -- -- Gặp được đội tuần tra cấm đi lại ban đêm, ngươi biết phải nói thế nào chứ?”
Kỳ Minh Nguyệt cười: “Biết rồi ạ.”
Tạ Cẩn xách hộp đồ ăn xốc mành đi vào nội trướng, đặt lên góc bàn nhỏ chậm rãi mở ra. Chờ mùi đồ ăn thơm phức bay đầy lều, anh chàng mới cười hỏi: “Muốn ăn không?”
Thẩm Tầm tìm không thấy trâm cài đặt trên gối, xuống giường đi thẳng tới bàn. Tạ Cẩn vừa bày đồ ăn xong, cho rằng nàng muốn tới đoạt bèn vươn cánh tay chắn lại. Nào ngờ Thẩm Tầm không thèm liếc nhìn đồ ăn một cái, chỉ cầm chiếc đũa trên bàn rồi quay lại giường.
“Rất có cốt khí há!” Tạ Cẩn tán dương một câu, nghiêng đầu nhìn nàng, vừa lúc thấy nàng đang chui vào chăn, đôi chân dài trống trơn. Hầu kết Tạ Cẩn lên xuống, dời đi ánh mắt.
Thẩm Tầm búi tóc mấy vòng rồi lấy chiếc đũa cắm vào để cố định: “Quần áo của tôi đâu rồi? Lúc này hẳn là đã khô, nếu chưa khô thì để tôi cầm đi hong lửa.”
“Tôi đốt hết rồi.” Tạ Cẩn vừa nói vừa múc một chén cháo.
Cháo này là hỏa đầu quân trong lều bếp vừa vội nấu xong, vừa thơm vừa đặc lại còn nóng hôi hổi. Tạ Cẩn đặt chén cháo trên bàn, đứng dậy cầm hòm thuốc ngồi xuống mép giường: “Lúc này có thể băng bó được rồi.”