Edited by Bà Còm in Wattpad
Source from Vespertine & Hanlac
Đại Tuyên mùa đông năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, Tuyên Chiêu Đế lên ngôi, qua năm mới sửa quốc hiệu thành Chiêu Hưng, đại xá thiên hạ khắp nơi thanh bình.
Trăng Trung thu năm đó cũng phá lệ trong trẻo tươi sáng hơn mọi năm.
Tạ Cẩn về kinh thành trước Trung thu một ngày, chính thức tiếp nhận thăng chức và bổ nhiệm của triều đình, từ trong tay Hoàng đế tiếp quản ấn soái và hổ phù của Bắc Cảnh Quân hãy còn ấm nóng cho phụ thân vừa dâng lên.
Ven hồ Tứ Vũ trong cung, Tuyên Chiêu Đế đích thân mở tiệc chúc mừng, tất cả võ quan đang có mặt ở kinh thành đều tụ tập dưới một mái nhà, tiếng hoan hô chúc tụng không ngớt. Màn đêm buông xuống phủ mờ mâm ngọc, hồ thu yên bình, hương rượu hòa trộn hương hoa quế ngào ngạt say điện Quỳnh lâu.
Sau một vòng chúc rượu, Tạ Cẩn đã hơi say. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ghế trống đối diện, trong lòng bất giác hơi bực bội. Vị trí kia là chỗ của chủ soái Tây Cảnh Quân Thẩm Tầm. Anh biết cô ta đã về kinh sớm hơn anh hai ngày, nhưng dù cô ta bận rộn đến độ nào, cung yến đêm nay tốt xấu gì cũng tổ chức cho anh, không trông cậy vào cô ta thành tâm thành ý nói vài câu dễ nghe, nhưng ít ra lộ mặt một chút cũng nên chứ nhỉ?
Mệt anh không lâu trước đó còn chủ động suất quân đi núi Mông Giáp chi viện cho Tây Cảnh Quân, người này thật đúng là vong ân phụ nghĩa.
Thôi, dù sao cô ta ức hiếp anh quen rồi, chẳng thể nào giảng chút đạo lý gì cho cô ta đâu.
Lại nửa canh giờ trôi qua, chiếc ghế kia vẫn trống trơn như cũ, trản rượu chén đĩa trên bàn không chút xê dịch, Tạ Cẩn càng nhìn càng phiền, lấy cớ thay y phục rời bàn tiệc.
Mặt trăng như gương, phản chiếu hồ thu sóng nước lăn tăn. Ánh trăng bàng bạc hòa lẫn với ánh đèn cung đình đỏ thắm chiếu sáng khắp nơi, nhuộm đẫm đêm thu bằng màu sắc rực rỡ tươi sáng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười khúc khích của các cô gái sau núi giả. Bờ hồ bên kia có mấy ngọn đèn hoa sen từ từ trôi về đây, Tạ Cẩn biết là các nữ quyến trong cung đang chơi đùa, nhanh chóng quay người tránh sang một bên.
Đi chưa được mấy bước, dưới giàn hoa đằng trước xuất hiện một cô gái đưa lưng về phía anh vội vàng đi sang hồ bên kia. Cô ấy mặc váy Tương màu ngọc bích, một nửa mái tóc búi cao đơn giản trên đỉnh đầu, một nửa tóc đen thật dài thả xuống đung đưa như sóng quanh vòng eo mảnh khảnh, tà váy rộng điểm điểm ánh bạc tung bay theo bước đi nhanh nhẹn của cô, không ngừng uốn lượn trước mắt anh.
Tạ Cẩn tiến về phía trước vài bước, một câu "Thẩm tướng quân" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra nhưng được thu lại kịp thời.
Tuy bóng dáng kia nhìn quen mắt nhưng phong thái thanh nhã quá choáng ngợp, vóc người cũng có vẻ cao hơn Thẩm Tầm một chút. Hơn nữa anh biết trước nay Thẩm Tầm thích màu đỏ, màu không thích nhất là xanh lục. Huống chi sau khi cô ta cập kê gần như không còn mặc váy, Tạ Cẩn thấy nhiều nhất vẫn là bộ dáng khoác áo giáp hoặc trường bào; nếu cô nàng mặc chiếc váy xanh ngọc xinh đẹp như vậy sẽ ra bộ dáng gì thật đúng là không cách gì tưởng tượng nổi.
Lúc này sau núi giả có người kêu: "Chúng ta thả đèn hoa sen bên này, mau qua đây." Cô gái phía trước nghe vậy bước nhanh hơn, tà váy bay bềnh bồng như mây, phất lên rồi biến mất sau núi giả đằng trước.
Cũng may tiếng gọi "Thẩm tướng quân" vẫn chưa ra khỏi miệng, bằng không thật quá xấu hổ.
Tạ Cẩn âm thầm lắc đầu, ném ra sau lưng vị Thẩm tướng quân phiền phức đáng ghét, một lần nữa trở về bàn tiệc.
Không thấy chủ tân của buổi tiệc rượu nên mọi người đang tìm kiếm nơi nơi, vừa chộp được vị tân quý trong triều bèn chen chúc tới liên tiếp kính rượu. Trước thịnh tình không thể chối từ, Tạ Cẩn đành phải rót vào bụng hết chén này đến chén khác. Bình thường anh sống rất kỷ luật, không uống rượu quá chén, mỗi khi cần uống với các tướng sĩ trong quân doanh cũng chỉ đến giới hạn là thôi, bởi vậy tửu lượng không sâu, sau mấy hiệp đã cảm thấy đầu óc mơ màng.
Ăn uống linh đình, ánh trăng chếch về phía Tây, Tạ Cẩn dần dần không thắng được lực rượu. Cũng may Tuyên Dương Vương Tiêu Phất ngồi bên cạnh chắn không ít rượu cho anh rồi sai người dìu anh đến nội điện nghỉ tạm. Các nội thị đưa anh đến thiên điện phía sau đài Tứ Vũ, dìu anh nằm xuống trên giường, còn chu đáo thổi tắt hết đèn nến.
Trong bóng tối Tạ Cẩn ngủ thiếp đi một lát, đang mơ màng chợt nghe tiếng bước chân rất nhỏ do dự đi tới bên giường. Anh thầm rùng mình, định ngồi dậy thì người đã đến trước mặt.
Tạ Cẩn hí mắt quan sát, chỉ có một tia ánh trăng len qua khe cửa sổ chiếu vào tà váy của một cô gái, trong mông lung nhận ra màu xanh ngọc bích điểm ánh bạc, giống như hồ nước xanh biếc nhuộm bởi tia sóng bạc lấp lánh dưới đêm trăng. Gương mặt cô ta và nửa người trên ẩn trong bóng tối, mùi hoa sơn chi thoang thoảng trên cơ thể. Tạ Cẩn vẫn không nhúc nhích, âm thầm đề phòng, nhắm mắt lại chờ hành động tiếp theo của cô nàng.
Cô gái kia cũng không nhúc nhích hồi lâu, tựa như đang muốn xác nhận xem anh đang ngủ hay thức trong bóng đêm.
Ngay sau đó Tạ Cẩn lập tức hối hận không đuổi cô gái này ra ngoài, bởi vì cô ta cúi người xuống, đôi môi ấm áp với hương vị ngọt ngào mềm mại áp vào má anh rồi chuyển sang môi anh. Khi anh chưa kịp phục hồi tinh thần thì cô nàng nhẹ cắn vào khóe môi anh một cái kiểu như yêu hận đan xen.
Tạ Cẩn cảm thấy mùi hương trên người cô gái này tuy xa lạ nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác quen thuộc quỷ dị. Sau một chút do dự, khóe môi lại nhói lên, bị cô ta cắn thêm một cái. Tuy có chút đau nhưng cảm giác triền miên lâm li thật nói không nên lời, tựa như phát tiết tựa như ngỏ ý, giống như cô nàng đang oán trách người yêu không hiểu phong tình, trong giận mang oán nhưng lại lưu luyến dịu dàng.
Đầu óc Tạ Cẩn rất rối loạn, tim đập thình thịch, cảm giác say dâng lên, anh càng mơ hồ. Mãi đến khi thần trí phiêu đãng quay trở về, anh muốn đẩy ra thì cô nàng đã lùi lại bỏ đi. Chỉ khoảng nửa khắc anh nghe tiếng cửa kẽo kẹt, trong gian điện tối tăm tịch mịch chỉ còn lại một mình anh cùng nỗi khiếp sợ và dư vị đau đầu muốn nứt.
Anh vuốt ve khóe môi của mình, không thể phân rõ là hiện thực hay cảnh trong mơ. Cảm giác say ập tới lần nữa, Tạ Cẩn không biết đêm nay là đêm nào, lại chậm rãi thiếp đi. Cũng không biết qua bao lâu, anh mới giật mình ngồi dậy, có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào tầm tay anh, Tạ Cẩn sờ soạng tìm rồi túm vào lòng bàn tay.
Nặng nề choáng váng ngồi một lát, lúc này Tạ Cẩn mới đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nương vào ánh trăng mở lòng bàn tay xem xét. Đấy là một chiếc hoa tai xinh xắn bằng ngọc phỉ thúy hình giọt nước, nhắc nhở anh chuyện phát sinh lúc nãy không phải giấc mộng Nam Kha trong khi say rượu.
Tạ Cẩn gần như lập tức nghĩ đến là Thẩm Tầm, nhưng chỉ chớp mắt đã vứt suy nghĩ này ra sau đầu. Thẩm Tầm sao có thể như thế? Trước nay nay cô nàng đều nhìn mình không vừa mắt, chỉ biết tranh chấp với mình, chỉ biết cãi nhau với mình, nhưng cô gái vừa rồi đã tỏ tâm ý với mình rõ như ban ngày. Nếu nói Thẩm Tầm thích anh thì anh tuyệt đối không tin, huống chi ở núi giả ven hồ, anh cảm thấy cô gái kia không phải Thẩm Tầm.
Tạ Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, điểm danh tất cả cô gái quen biết ra so sánh nhưng vẫn không bắt được trọng điểm, cuối cùng xoa huyệt Thái Dương, chậm rãi rời thiên điện.
Bữa tiệc dĩ nhiên vẫn chưa tan nhưng chỉ còn lại vài người. Tạ Cẩn liếc mắt một cái thấy ngay Thẩm Tầm ngồi trong bàn tiệc, đang cùng mấy người xung quanh đua rượu.
Cô nàng mặc áo choàng xanh đen, trên đầu cài ngọc quan, phong thái tiêu sái, đã uống đến nỗi say lờ đờ mắt nhập nhèm.
Hay thật, cuối cùng cũng tới!
"Chúc mừng Tạ tướng quân!" Cô nàng ôm quyền chào hỏi từ xa: "Tôi đã tới chậm, hy vọng vẫn có thể kịp kính tướng quân mấy chén rượu nhạt."
Tạ Cẩn hừ một tiếng, châm chọc: "Thẩm tướng quân thật là trăm công ngàn việc, có thể thu xếp bớt chút thì giờ tiến đến, tôi thật vô cùng cảm kích."
Thẩm Tầm cười ngượng ngùng: "Thì không phải tiệc cũng chưa tàn sao? Hãy lại đây nhanh lên, chúng ta uống một chén."
"Khỏi, hôm nay tôi thật không thể uống được nữa!" Tạ Cẩn ấn ấn giữa mày, vừa quan sát cô nàng từ trên xuống dưới vừa hỏi: "Cô tiến cung lúc nào?"
"Thái hậu kêu tôi tới Khôn Ninh Cung nói chuyện, thật vất vả chạy tới thì anh lại say bất tỉnh nhân sự, vô dụng quá!" Thẩm Tầm mời: "Đến đây đi, tôi kính Tạ tướng quân một chén!"
Thẩm Tầm đưa qua một chén rượu, Tạ Cẩn tiếp nhận, gió đêm phất lại, trên người cô ta mùi rượu nồng nặc, chẳng có chút xíu mùi hương hoa sơn chi nào.
"Cô biết hay không..." Tạ Cẩn uống xong rượu, do dự nói: "Đêm nay tiến cung, ở chỗ thả đèn hoa sen ven hồ, có một..."
"Có một cái gì?" Thẩm Tầm chớp chớp mắt hỏi.
Tạ Cẩn do dự một lát: "Thôi đi." Thể theo tính tình của cô nàng, không đập vỡ nồi lẩu hỏi cho tới đáy sẽ không bỏ qua. Loại sự tình liên quan tới danh dự cô nương nhà người ta, nói cho người khác biết thật không phải phép, huống chi người trước mặt lại là Thẩm Tầm, cô ta không mượn cơ hội trào phúng mình vài câu mới là lạ.
Quả nhiên, Thẩm Tầm bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú: "Có phải nhìn trúng cô nương nào bên hồ? Nói tôi nghe tôi sẽ giúp anh hỏi thăm."
Tạ Cẩn lập tức hờ hững, làm như không thèm để ý gạt đi: "Không có, chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không làm phiền cô."
Thẩm Tầm cũng không truy vấn, xoay người tiếp tục uống đua với người khác.
Sau đó Tạ Cẩn có thử hỏi thăm các cô gái thả đèn ven hồ, trong cung điều tra ra có ba vị mặc váy xanh nhưng không đúng một ai. Tạ Cẩn bèn kiên nhẫn chờ, anh cảm thấy cô gái này nếu đã bày tỏ tình ý như vậy thì sớm hay muộn sẽ xuất hiện trước mặt mình. Nào biết anh đã chờ một lèo suốt ba năm, cô gái giống như tinh linh do trăng rằm đêm đó hóa ra, từ đấy không còn bóng dáng.
Vào khoảnh khắc biết cô ấy thật sự là Thẩm Tầm, Tạ Cẩn đích xác kinh ngạc vô cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại cảm thấy đây là một chuyện đương nhiên.
Đúng vậy, ngoại trừ một Thẩm Tầm độc nhất vô nhị, trên đời này sẽ còn ai khác?
Đêm khuya tỉnh mộng, anh đã từng thấy kỳ quái, cũng từng nghi hoặc, vì sao anh luôn có cảm giác quen thuộc và ràng buộc vứt đi không được đối với cô gái váy xanh kia, trong lúc hoảng hốt lại cứ dung túng cho nàng chiếm một vị trí trong lòng mình. Hiện tại rốt cuộc có đáp án, hợp với một tia suy đoán mơ hồ và chờ mong từ chỗ sâu thẳm trong đáy lòng mà chính anh cũng không ý thức được, tất cả đã thành sự thật.
Nàng đã ẩn giấu trong lòng anh thật lâu, thường thường chạy ra trêu cợt anh một chút, đêm Trung thu đó là lần tàn nhẫn nhất. Tuy nhiên anh không tức giận, không hề tức giận một chút nào.
Nàng không nói, che giấu tâm tư vô cùng gắt gao, nhưng không sao cả. Anh sẽ tìm một cơ hội đọc cho nàng nghe từng câu từng chữ trong trang nhật ký anh đã xé. Anh rất muốn biết, khi nàng biết được chuyện nàng lén làm đã không phải là bí mật của chỉ riêng nàng, còn cô nương mà anh nhớ thương vốn dĩ vẫn luôn là nàng, không biết nàng sẽ phản ứng ra sao, vẻ mặt nàng sẽ sinh động và thú vị đến độ nào?
Anh... thực chờ mong.
"... Vào đêm Trung thu, ven hồ Tứ Vũ, ánh trăng vỡ vụ lay động khóm hoa, nàng với mái tóc mây tha thướt buông dài ngang eo, váy xanh bay lượn bồng bềnh yểu điệu ẩn sâu vào Hồng tạ. Tuy nhiên đêm khuya trong gian điện vắng lặng, nàng lại đạp trăng mà tới, gió mang hương lan, cả phòng ngập tràn hương sơn chi. Tôi say rượu chưa tỉnh, nàng lớn mật khinh bạc tôi rồi rời đi, trong tức giận chứa tình ý tha thiết, yêu hận si ngốc đều bày ra giữa đôi môi thơm. Tôi hồi hộp hoảng hốt, nghi ngờ bất định, đêm tĩnh mộng về, chỉ thấy duy thấy một chiếc hoa tai giọt nước phỉ thúy đánh rơi bên người. Bận lòng hồi ức nhiều ngày, rốt cuộc vẫn không được tái ngộ."