Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 87: RƯỢU QUAN ẢI (3) [Đại kết cục]




Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Tầm ngủ thật lâu.
Nàng giãy giụa trong giấc mơ chém giết không ngừng, biết mình đang nằm mộng nhưng không cách gì tỉnh lại. Mãi đến khi có người ôm nàng vào lòng, gắt gao siết chặt tay nàng, lúc này nàng mới có thể giải thoát khỏi cơn ác mộng, chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh lại trời đã chạng vạng, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua rèm cửa được kéo lên chiếu vào đầu giường. Bỗng nhiên nàng không biết mình ở nơi nào, ngơ ngẩn thật lâu mới nhớ được mình đang ở doanh trại Bắc Cảnh Quân ở phía nam sông Nguyên Thương.
Những hình ảnh chém giết giữa trời đất u ám như nước chảy tràn vào trong đầu, Thẩm Tầm lập tức ngồi dậy, cầm lấy áo ngoài bên giường mặc vào, xỏ giày chạy ra ngoài lều.
Vừa đến
mành trướng thì bị người cản lại.
"Đi đâu thế?" Tạ Cẩn mặc một thân áo đen vén mành tiến vào, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, dùng một cánh tay chặn nàng lại, tiến lên vài bước đẩy nàng về phía sau.
Thẩm Tầm vội la lên: "Để ta ra ngoài, ta vẫn chưa biết quân tình và kết quả cuộc chiến thế nào!"
Sau mấy lần bị nàng công kích, cánh tay ngăn cản nàng vẫn bất động, Tạ Cẩn thở dài: "Nàng mệt đến độ kiệt sức, lần đầu tiên chiến đấu xong bèn té xỉu trên chiến trường phải không? Thời điểm nàng từ trên ngựa lăn xuống, mọi người đều hoảng sợ, cũng may ta đỡ được nàng."
Chàng ta bế ngang nàng lên, đi vài bước thả nàng xuống giường: "Muốn biết chuyện gì để ta báo cáo cho nàng là được. Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói."
Tạ Cẩn đi ra ngoài lều nhận lấy cơm canh do Từ Thông đưa tới, gắp mấy đũa đồ ăn vào chén cơm rồi trực tiếp cầm chén đưa cho nàng.
"Ta ngủ bao lâu?" Thẩm Tầm vừa ăn vừa hỏi.
"Cũng không tính thật lâu, hôm qua hồi doanh cho tới bây giờ, một ngày một đêm mà thôi." Tạ Cẩn khẽ cười.
"Lâu như vậy?" Thẩm Tầm ngừng đũa một chút, "Vết thương trên người ta là chàng băng bó?"
Tạ Cẩn lắc đầu, "Từ Thông băng bó cho nàng, quân y cũng đến xem qua, may mắn không bị thương nặng."
Nàng nhanh chóng và xong chén cơm, đặt chén không lên bàn rồi nhìn Tạ Cẩn: "Chàng nói đi, tình huống như thế nào?"
Tạ Cẩn nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, nhẹ giọng nói: "Tình huống coi như còn khá, thương vong của Bắc Cảnh Quân ít hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó của mọi người... Hơn hai vạn binh sĩ tử trận, hơn một vạn tám trăm ngàn bị thương nặng hoặc nhẹ. Đội chủ lực của Bắc Cảnh Quân vẫn còn đó, các tướng lãnh cũng không sao, chỉ có Tống Hành trúng một đao trên lưng, phỏng chừng phải nằm bò mấy tháng. Các tướng lãnh khác bị chút vết thương nhẹ, coi như không đáng kể."
"Quân sư thế nào?"
"Quân sư vẫn luôn chỉ huy ở trung tâm quân trận," Tạ Cẩn cười nói: "Không bị thương, lúc này đang vội vàng cùng Lại mục kiểm tra quân số -- -- Lần này dùng trận Hoa Mai đã khắc chế được chín vạn kỵ binh tinh nhuệ của Phàn quân, Thẩm Tướng quân, ngài là người có công cao nhất."
Thẩm Tầm chỉ cúi đầu không nói.
Tạ Cẩn rót một chén trà nhỏ cho nàng, "Tùng Châu Quân và Trần Châu Quân cũng không bị thương vong nặng nề. Bọn họ ngăn cản quân Tây Lương hơn hai canh giờ rồi rút lui. Quân Tây Lương biết được chín vạn tinh kỵ Phàn quân chiến bại bèn lui về thành Nguyên Châu. Hiện giờ Tạ Nghi và Tiết An suất quân vây thành, phỏng chừng phải tốn ít nhất mười ngày nửa tháng."
"Cơ hội của quân Tây Phàn đã mất," Vẻ mặt Tạ Cẩn sáng bừng lên, "Phàn Vương và mấy vạn Phàn quân ở Vân Châu cũng bị bao vây. Thể theo ý Hoàng Thượng, hiện giờ các tuyến phòng thủ của Tây cảnh và Bắc cảnh phải nhanh chóng được tái lập -- -- Tây cảnh hoặc Bắc cảnh, nàng chọn đi nơi nào?"
Thẩm Tầm nhìn chàng ta, "Nghĩa là sao?"
"Tây cảnh Bắc cảnh phải được dựng lên từ đống phế tích. Âm Sí Quân đã giao cho Cố Trường Tư, ta và nàng nên về lại Tây Bắc. Trận chiến này tuy cục diện thắng thua đã định, nhưng phòng tuyến biên cảnh không thể lơi lỏng một khắc nào. Ngoài ra, chúng ta còn phải trợ giúp các bá tánh trùng kiến gia viên -- --"
"A Tầm," Anh đón ánh mắt nàng, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, "Ta nghe kể về vụ nàng giao ra ấn soái trước khi Bắc Cảnh Quân xuất chiến, hiện giờ toàn bộ Bắc Cảnh Quân đều nguyện thề sống chết theo nàng, nếu nàng chọn Bắc cảnh thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều..."
Thẩm Tầm vòng tay ôm đầu gối suy tư một lát rồi ngẩng đầu nói: "Ta muốn trở về Ký Vân Quan."
Trong lòng Tạ Cẩn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng gật đầu, "Được, chỉ là trọng chỉnh Tây cảnh cần phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực, nàng hãy dẫn theo một bộ phận Bắc Cảnh Quân qua đó trước."
"Tốt," Đôi mắt Thẩm Tầm sáng ngời, "Ta đến gặp Hoàng Thượng thỉnh mệnh ngay bây giờ."
Tạ Cẩn nhìn nàng khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ, mỉm cười nói: "Phỏng chừng có đè nàng trên giường cũng cản không được, vậy đi thôi, ta cùng đi với nàng."
Hai người trước sau ra khỏi doanh trướng, Thẩm Tầm tức khắc đưa mắt nhìn về phía bờ bên kia.
Đài quan chiến trên đỉnh dốc đã được gỡ bỏ, nàng đi lên đỉnh dốc, nhìn tàn tích của trận chiến ở bên kia sông, cảm thấy con tim thổn thức không nguôi.
Ánh tà dương chiếu rọi nơi đó, từng mảng lớn vệt máu nâu sẫm nhìn kinh hoàng trải rộng trên mặt đất, xác chết chồng cao như núi đã bị kéo đi, mũi tên cắm trên mặt đất cũng được dọn sạch. Tuy nhiên, trên mảnh đất hoang tàn vẫn còn sót lại những mảnh áo giáp và binh khí gãy vụn, cơn gió ngẫu nhiên thổi bay những mảnh quân kỳ rách nát, những mảnh vải kia quay cuồng trong không trung, theo làn gió phiêu đãng rồi từ từ rơi xuống đất.
May mà nước sông vẫn cuồn cuộn đổ xuống không ngừng từ thượng du đã cuốn trôi những vẩn đục và máu loãng trên mặt sông. Trải qua một ngày một đêm gột rửa, một đoạn sông này gần như trong xanh trở lại.
Sông núi linh thiêng, chỉ mong có thể xóa bỏ càng sớm càng tốt sự tàn phá và đau khổ do lần giết chóc này để lại. Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Hoàng đế ở lều chỉ huy của quân triều đình phía sau doanh trại Trần Châu Quân nghe xong hai người trình bày, không bày tỏ bất kỳ phản đối nào, gật đầu nói: "Hai vị ái khanh ai đi Tây cảnh cũng vậy. Trẫm chỉ có một yêu cầu, càng nhanh càng tốt."
Hoàng đế nhìn sang Lục Niên Tùng và Tạ Kích ngồi bên cạnh: "Chiến sự ở đây có Võ Quốc công và Uy Viễn Hầu tọa trấn, trẫm cảm thấy cũng không phải vấn đề lớn. Hiện giờ phòng tuyến ở biên cảnh trống trải, người Hồ phương bắc có khả năng thừa cơ xâm nhập. Việc tổ chức lại phòng tuyến ở Tây cảnh gian khổ hơn nhiều so với Bắc cảnh, triều đình sẽ mạnh mẽ hiệp trợ. Thẩm Tướng quân có yêu cầu gì cứ việc đưa ra."
Thẩm Tầm đáp ứng, Hoàng đế lại nói: "Chờ quân Tây Phàn bị tiêu diệt toàn bộ ở Nguyên Châu và Vân Châu, triều đình sẽ tổ chức tế thiên luận công ban thưởng. Lần này công lao của Bắc Cảnh Quân và Âm Sí Quân dẫn đầu, trước tiên báo lên cho Võ Quốc công."
Hoàng đế phân phó xong, nhìn Tạ Cẩn nói đầy ẩn ý: "Khanh đáp ứng trẫm trong vòng nửa năm đưa Âm Sí Quân ra ngoài sáng đã làm được, ngoại trừ ban thưởng quân công nên có, trẫm tính lại ban cho khanh một mối hôn nhân..."
Tạ Cẩn nao nao, đang muốn lên tiếng thì Tạ Kích đưa mắt ra hiệu, ý bảo nhi tử tạm thời đừng nóng nảy.
Hoàng đế nhịn không được bật cười: "Thẩm Tướng quân và Tạ Tướng quân thưởng thức lẫn nhau, đối xử chân thành..."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ người trong lều đều cười ồ.
"Đa tạ Hoàng Thượng," Tạ Cẩn tức khắc mỉm cười khom lưng hành lễ với Hoàng đế, cao giọng hô: "Thần -- Cầu Mà Không Được!"
Mời vào ủng hộ nhà bà còm ở wattpad. Hai tháng sau đã là cuối xuân.
Thẩm Tầm trăm sự quấn thân tạm thời buông xuống quân vụ trong tay, chỉ dẫn theo Từ Thông xuất phát từ Ký Vân Quan của Tây cảnh, giục ngựa chạy đến Vọng Long Quan ở Bắc cảnh.
Hai người phi ngựa dọc theo đường núi ngoằn ngoèo quanh dãy Vọng Long bên ngoài quan ải, xẹt qua núi rừng xanh thẳm, hoa nở khắp nơi, cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp tràn ngập mi mắt. Những dãy núi trập trùng xanh ngát một màu, rừng cây trùng trùng, quang cảnh hùng vĩ khiến người vui vẻ thoải mái.
Hơn nửa tháng trước, quân Tây Phàn đóng ở hai tòa thành trì Nguyên Châu và Vân Châu phía bắc sông Nguyên Thương bị quân đội Đại Tuyên vây khốn trường kỳ, đạn tận lương tuyệt mà tự sụp đổ. Phàn Vương Lãng Thố một thế hệ kiêu hùng, bị vây hãm trong thành Vân Châu, thời khắc cuối cùng giơ dao rạch bụng tự sát.
Mạch nước ngầm lại trỗi dậy ở Tây Lương và Phàn quốc, rất nhiều thế lực tranh đoạt vương vị. Có lẽ khi sóng gió tạm ổn, bọn chúng sẽ chuyển sự chú ý sang các khu vực xung quanh như hổ rình mồi.
Không lâu sau trận đại chiến bên bờ sông Nguyên Thương, Thẩm Thái Hậu trở về Thái lăng từ bờ nam con sông, được thị nữ phát hiện đã chết trong tẩm điện. Cổ họng bà ta bị đâm thủng bằng chính cây trâm của mình giấu trong giày, khi phát hiện thi thể vẫn còn ấm, vết máu chưa khô.
Trước đây bà ta đã thử tự sát mấy lần, nhưng Tuyên Chiêu Đế phân phó cung nhân canh chừng gắt gao. Lần này thị nữ bị sơ sót, một khắc không cẩn thận xảy ra đường rẽ.
Bá tánh thể theo lễ chế để quốc tang một tháng, sau đó dân gian lại bắt đầu tụ họp gả cưới.
Thẩm Tầm vừa tới đại doanh Vọng Long Quan đã thấy Thôi Yến đầy mặt tươi cười chờ ở cửa doanh trại chào đón: "Mới nghe lính gác báo Tướng quân tới, sao ngài không thông tri trước một tiếng? Lúc này Tạ Tướng quân đang dẫn người đi ruộng bông ngoài thành Tĩnh Châu, thuộc hạ sai người mời về nhé?"
Thẩm Tầm lắc đầu: "Không cần đâu, Tạ Tướng quân ở chỗ nào? Để ta đi tìm."
Thôi Yến nghe vậy, gọi một binh lính lại đây dẫn đường cho Thẩm Tầm.
Ở phía Tây của con đường nối Vọng Long Quan và thành Tĩnh Châu có một mảnh đất phì nhiêu, nhiều ánh sáng mặt trời, mùa xuân chính là thời điểm tốt nhất để gieo trồng bông vải. Thẩm Tầm cưỡi ngựa tới mảnh ruộng bông, xa xa nhìn thấy đất bùn màu nâu đã được cày xới, từng luống đất vắt ngang trên mặt ruộng, nghiêng nghiêng kéo dài đến một con dốc cách đó không xa.
Nắng xuân như dát vàng rải khắp cánh đồng, Tạ Cẩn đang dẫn quân giúp dân gieo hạt, đứng thẳng người lên đã thấy một bóng hình quen thuộc xa xa bên bờ ruộng trong vầng hào quang của buổi hoàng hôn. Anh đưa tay che trán, nheo mắt nhìn bóng người kia, trên môi nở nụ cười.
Cuối cùng đã tới.
Hôn lễ của hai người tổ chức trong đại doanh của Vọng Long Quan, quân trướng của Tạ Cẩn chính là phòng tân hôn cho hai người.
Thôi Yến dẫn theo Kỳ Minh Nguyệt và Từ Thông trang trí tân phòng, mời luôn Lăng Chỉ lưu thủ Vọng Long Quan đến hỗ trợ, rốt cuộc đổ mồ hôi như tắm mới thấy được kết quả coi như tạm ổn.
Buổi tối lửa trại bốc lên hừng hực trong giáo trường trước lều chỉ huy, toàn bộ tướng sĩ vây quanh lửa trại vui đùa bên nhau, tiếng cười nói vang cả góc trời, ồn ào ca hát chúc mừng hôn lễ của hai vị thống soái Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân.
Hai người bái thiên địa trước lửa trại, Tạ Cẩn nắm tay tân nương đưa vào động phòng, lập tức vén lên khăn trùm đầu.
Dưới khăn trùm đầu là Thẩm Tầm má đào hây hây, tỏa sáng như hoa mùa xuân, đôi mắt như sóng nước liếc phu quân, ánh mắt say lòng người.
"Sao chàng vén khăn sớm như vậy?"
Tạ Cẩn cười: "Ta sợ giống như lần trước, chưa kịp lại đây vén khăn là nàng đã tự làm."
Thẩm Tầm bật cười: "Hóa ra vẫn còn ghi hận chuyện này."
Tạ Cẩn xoay người cầm hai chén rượu đã được rót đầy trên bàn, trao cho nàng một chén, "Lần trước còn không uống rượu giao bôi, may mắn lần này uống bù."
Thẩm Tầm cùng chàng uống xong rượu giao bôi, nhìn chàng hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Tạm thời không còn gì, đi thôi." Tạ Cẩn nắm tay nàng.
"Đi nơi nào?" Thẩm Tầm nháy mắt hỏi.
"Ra bên ngoài," Tạ Cẩn cười đáp, "Mọi người đang chờ nàng ra uống rượu kìa. Chỉ có một điều kiện, không được uống quá nhiều, đừng quên đêm nay là ngày nào."
Trời đêm đầy sao lấp lánh, gió thổi vô tận, quân doanh dưới tường thành nguy nga khí thế ngất trời, ầm ĩ cả một đêm. Chén rượu uống cạn chồng cao như ngọn núi nhỏ, tân nương say khướt hào hứng hô to "Từ đây Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân đều là một nhà", sau đó quăng chén rượu rời tiệc.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo đi nhầm doanh trướng, bị tân lang nghe tin chạy tới kéo về tân phòng ở lều chỉ huy.
Hãy vào ủng hộ người làm truyện ở wattpad. Hôm nay Thẩm Tầm rời Vọng Long Quan trở về Ký Vân Quan, cùng Tạ Cẩn cưỡi ngựa đi đến một ngọn núi xinh đẹp xanh biếc ngoài đèo.
Hai người đang đi trên đường núi, chỉ chốc lát sau mưa bụi tinh mịn nghiêng nghiêng bay tới, Thẩm Tầm lấy hai nón tre từ trên lưng ngựa, đưa cho Tạ Cẩn một cái.
Chàng kinh ngạc hỏi: "Chuẩn bị thứ này từ khi nào?"
Thẩm Tầm cười hớn hở, "Ta mua của nông dân ở ruộng bông, khoảng sau Tết Thanh minh trời đổ mưa nhiều, lo trước khỏi hoạ. Sao nào, ta là người nhìn xa trông rộng phải không?"
Tạ Cẩn cười to, "Phải phải phải, quả nhiên là nhìn xa trông rộng."
Hai người đội nón tre, đi từ từ dọc theo sơn đạo lên đỉnh núi.
Nơi này là đỉnh cao nhất trong dãy núi lân cận, đứng trên đỉnh có thể phóng tầm mắt bao quát núi rừng xanh mướt, vách đá và thung lũng thu hết vào đáy mắt.
Tạ Cẩn lấy ra nhang đèn tiền giấy, tìm một chỗ cản gió che mưa bậc lửa đốt nhang, thiêu tiền giấy.
Thẩm Tầm cầm chén rượu gạo rưới xuống đất.
Hơn hai vạn tướng sĩ Bắc Cảnh Quân hy sinh trong trận chiến cách đây không lâu, anh linh chắc hẳn đã về tới nơi này.
Thẩm Tầm tháo xuống nón tre, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Mưa bụi kéo dài, từ trên trời bay xuống lả tả không ngừng, chỉ chốc lát sau đã thấm ướt tóc nàng, hàng mi cũng lấm tấm những giọt nước tinh mịn.
Sắc trời tối sầm, Tạ Cẩn cũng tháo nón tre, vòng tay ôm nàng từ sau lưng.
Những ngọn núi ẩn hiện trong làn mưa bụi mây mù tạo nên phong cảnh thật đặc sắc, sương khói bay lãng đãng trên đỉnh núi hoang vắng, những dãy núi xanh mờ ảo xa xa dập dềnh như sóng biển. Đứng trong vòng ôm của núi rừng bao la hùng vĩ, thể xác và tinh thần đều được thanh lọc, tràn ngập sức mạnh mới và kỳ vọng mới.
"Sương mù ẩm tàng cây
Lá xanh thêu hòa bình."
Thẩm Tầm thấp giọng ngâm câu thơ, nghiêng đầu cười với người phía sau.
Đây là lời bạt cho bức tranh treo trên vách thư phòng của Tạ Cẩn ở Thượng Kinh.
Chàng cười tươi như nắng xuân, thấp giọng đáp: "Một năm tươi tốt đến, Cùng mưa ngắm núi xuân -- Đi thôi!"
Hai người lên ngựa, giữa trời chiều chậm rãi đi dọc theo sơn đạo uốn lượn xuống chân núi, chỉ chốc lát sau bóng dáng đã biến mất trong cảnh núi non trùng điệp.
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.