10
Giao thừa qua rất nhanh, đông đi xuân tới, gió đông thổi tan những mảng băng đọng trên mặt nước.
Sau khi ta tặng cho Tống Tri Thời cành hoa đào nở đầu tiên nở trong núi, hắn lại cầm nó cài lên trên tóc ta.
Ta nằm trên giường mềm ngủ gà ngủ gật, Tống Tri Thời nửa quỳ bên giường chải đầu cho ta.
Hiếm có hôm ta lại không ngủ được, tinh thần hơi chút mất tập trung.
Chuyện này xảy ra trên thân một cây nấm ngủ gần ngàn năm còn chưa đã thèm thì quả thực làm người nghe mà thấy sợ, tàn nhẫn đến cực điểm.
Ta đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?
Trước khi gặp Tống Tri Thời, ta chưa từng tiếp xúc với con người.
Hồ Mặc nói, không cần g i ế t người, chớ dính nhân quả.
Ta không g i ế t Tống Tri Thời, nhưng trong thoáng chốc ta bỗng mơ hồ cảm thấy rằng, việc ta mang hắn về đây có thể còn đáng sợ hơn so với việc g i ế t c h ế t hắn ngay lúc ấy. Có thứ gì đó giống như sợi nấm đang quấn lấy ta và Tống Tri Thời, nói chính xác hơn là đang quấn vào người ta.
Chuyện này có bình thường không nhỉ?
Nuôi dưỡng một nhân tộc là lựa chọn chính xác sao?
Có lẽ ta nên ném hắn đi. Nhưng mà hắn yếu ớt như vậy, vừa ra ngoài đã làm cả người mình tràn đầy thương tích. Nếu bị ta vứt bỏ, hắn sẽ c h ế t sao?
Ta lâm vào dòng suy nghĩ rối rắm này cả buổi.
Không đợi đến lúc ta thủ thỉ thăm dò vài câu thì Tống Tri Thời đã mở lời rằng muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian.
Hắn đã chuẩn bị đủ đống hoa quả khô được phơi nắng đầy đủ để dùng cho năm nay, dặn dò ta phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Tống Tri Thời nói mấy lần: "A Như, ta sẽ về sớm thôi."
"À." Ta trả lời qua loa một câu.
Sau khi hắn đi, ta mất tinh thần suốt mấy tháng, chợt có chút không thích ứng với cuộc sống của một cây nấm.
Không có ai chải đầu cho ta, đọc sách cho ta nghe, chờ ta dưới ánh đèn ấm áp.
Ta cảm thấy hơi khó chịu.
Quái lạ thật đấy, mấy năm trước cũng có ai làm những chuyện này cho ta đâu, không phải ta vẫn sống được đến bây giờ đó sao?
Ta đi nói chuyện phiếm với đám yêu quái trong núi. Một con thỏ tinh thích thuần hóa hồ ly nhìn về phía đám hồ ly nhỏ mà nó nuôi, đề nghị ta nuôi thêm mấy con sủng vật nữa, như vậy thì ta sẽ chẳng phải nhớ mãi không quên với con nào cả.
Đúng rồi, ý kiến hay!
Ta chôn mình ở dưới chân núi rồi bắt đầu ngồi chờ.
Mỗi khi xuân đến hạ về, số lượng nhân tộc đi vào trong núi sẽ không quá ít. Ta dự định sẽ chọn lựa một con thuận mắt rồi mang về.
Tiếc là không phải con nhân tộc trưởng thành nào cũng xui xẻo như Tống Tri Thời, khiến bản thân mình hơi thở thoi thóp ngã ngay trước mặt ta.
Cuối cùng ta chỉ nhặt được một con nhân tộc non bị lạc đường.
Một nhân tộc thành niên đưa nó lên núi, nói bằng cái giọng ấm áp trấn an nó vài câu liền rời đi.
Sau đó nàng ta không quay lại nữa.
Ta quan sát rất lâu, xác định rằng con non này đã bị vứt bỏ rồi mới tiến lên ôm lấy nó.
Con non có cái đáng yêu của con non, nó chui vào lòng ta khóc thút thít một hồi, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đầy mùi sữa cọ qua cọ lại bên cổ của ta.
Ta sắp xếp cho nó ở trong căn phòng của Tống Tri Thời.
Ta phát hiện ra chơi với con non rất là vui. Ta chơi bóng với nó, nó vui vẻ bước tới bắt bóng bằng cái chân ngắn cũn. Đáng tiếc nó không biết rằng ta là một cây nấm tinh hư hỏng, ngay lúc nó gần chạm được bóng thì ta âm thầm dùng sợi nấm gian lận.
Biu~.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Bóng bay mất.
Con non sửng sốt một chút, cũng không khóc lóc, lại tiếp tục đi tìm bóng nhỏ.
Trò chơi này thường sẽ kéo dài tới khi con non mệt tới nỗi nằm lăn xuống hoặc là không nín được nữa mà òa khóc lên.
Mà ta thì chơi vui quên cả trời đất, nào có thời gian nhớ tới Tống Tri Thời nữa. Thế cho nên khi Tống Tri Thời trở về ta không hề để ý tới lời nhắc nhở của mấy sợi nấm, còn đang vui vẻ hô lên với con non: "Qua đây chơi xích đu!"
Sắc mặt của Tống Tri Thời rất khó coi, vẻ khó coi này ngay vào lúc hắn phát hiện phòng của mình cũng bị con non chiếm cứ thì đã đạt tới đỉnh núi. Thành thật mà nói, trông còn khó coi hơn cả sắc mặt lúc hắn trọng thương sắp c h ế t đến nơi cơ.
Hắn trầm mặt hỏi ta: "A Như, chơi vui không?"
Ta nhìn trộm hắn một cái, thành thật gật đầu.
Chứ không phải con non này chơi vui hơn Tống Tri Thời nhiều sao?
Tống Tri Thời giận quá hóa cười, hắn chỉ vào xích đu nói: "Đây là ta làm cho nàng chơi."
Sau đó chỉ bóng nhỏ: "Cái này cũng là ta làm tặng nàng."
"Vậy ta lấy ra chơi thì có gì sai?" Ta nhỏ giọng phản bác.
Tống Tri Thời nghẹn lại, hắn, hắn càng tức giận hơn.
Hôm sau lúc ta ngủ dậy thì đã không thấy bóng dáng con non đâu nữa rồi.
Ta tức giận giãy tỉnh Tống Tri Thời, trông hắn có vẻ vô cùng buồn ngủ, dường như mới nằm xuống không lâu.
"Con non đâu?!" Ta chất vấn hắn.
"Đưa cho người ta nuôi rồi." Hắn nhắm mắt không để ý tới ta.
"Sao ngươi lại như vậy?" Đó là sủng vật mới của ta mà haizz!
Tống Tri Thời chậm rãi nói: "Nàng mà còn hỏi nữa, vậy đứa bé đó đã bị sói ăn."
Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm túc, nói đến việc bị sói ăn cũng rất lạnh lùng, giống như đó chẳng hề là đồng loại của hắn vậy.
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Thời cởi bỏ lớp vỏ dịu dàng bên ngoài xuống trước mặt ta.
Ta tiếc nuối cảm nhận được rằng, ánh sáng nhảy múa trên làn nước của ta đã hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc ấy hắn lừa ta, hắn còn chưa khỏe. Có thể sau này cũng sẽ không khỏe được.
Về sau mọi chuyện dần trở nên thái quá hơn.
Ta cũng không ngồi chờ nhân tộc ở dưới chân núi nữa, dường như chỉ sau một đêm, nhân tộc đã lãng quên ngọn núi này, bọn họ đã chẳng đặt chân vào nơi đây.
Tống Tri Thời ở lại mấy ngày rồi lại rời đi một thời gian, cứ đi lại như thế rất nhiều lần. Mãi đến lần cuối cùng hắn mang tin tức của Hồ Mặc về, vừa dỗ vừa lừa ta rời khỏi ngọn núi này, nơi mà ta đã sinh trưởng gần một ngàn năm qua.
Ở cõi trần gian, ta thấy được một mặt khác của Tống Tri Thời.
Hắn giống như cá bơi về nước, thích nghi với các quy tắc của nhân tộc vô cùng tốt.
Có người hâm mộ hắn thanh vân trực thượng*, khen hắn thiếu niên thiên tài, tiền đồ vô lượng, nhưng càng nhiều người hơn nữa lại giận dữ mắng mỏ hắn không biết xấu hổ, không xứng làm người. Lúc hắn nắm tay ta đi qua phố lớn ngõ nhỏ, những sợi nấm bay trong gió luôn có thể mang về vô số lời đàm tiếu.
[*Thanh vân trự thượng: Dùng để ví về người thăng quan tiến chức rất nhanh chóng.]
Có vài lời hình như Tống Tri Thời cũng nghe thấy, những hắn vẫn bình thản ung dung,
Hắn nói: "Chúng ta đi thôi, A Như."
Lúc hắn nói những lời này cứ luôn làm ta nhớ đến đêm giao thừa năm đó, hắn nói với ta: "Dìu ta đi một lát, A Như."
Nhưng lúc này, hắn lại vươn tay nắm chặt cổ tay của ta trước.