Một Đời Dài Lâu

Chương 12:




12
Một khoảng thời gian rất dài sau khi về kinh, Tống Tri Thời không có thời gian rảnh rỗi để xoắn xuýt về chuyện của A Như và trạch viện của nàng.
Quân chủ mà hắn nguyện trung thành từng khâm định hắn thành trạng nguyên giữa rất nhiều thanh niên tài tuấn khác, người từng đặc biệt triệu hắn thành vào Ngọ Môn để nhậm chức ở Văn Uyên Các, từng cùng hắn thắp nến tâm sự suốt đêm, nói tới chỗ xúc động, quân thần cầm tay nhau bật khóc.
Sĩ vì tri kỷ giả bất úy tử, thần vì quân chủ cúc cung tận tụy.
Vì tình vì lễ, Tống Tri Thời đều cam nguyện làm thanh kiếm của quân chủ, làm ngọn giáo xông pha về phía trước, trảm hết những kẻ quan hoạn và gian thần thu nạp quyền chính dưới vó ngựa, trả lại cho thiên hạ biển lặng trời yên.
Lần đó ra ngoài chính là vì đi thu thập chứng cứ phạm tội của đám quyền hoạn.
Những kẻ đó to gan lớn mật, ở nơi quê quán cấu kết với rất nhiều quan viên địa phương, tự lập miếu thờ, tăng thuế khóa lao dịch, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, dùng m á u t ư ơ i và nước mắt của bách tính để trải cho mình một con đường bằng phẳng.
Để đảm bảo có thể một kích tất trúng, Tống Tri Thời gần như đã liều mạng.
Những văn thư ghi lại tội ác chồng chất của quyền hoạn cuối cùng vẫn bị hắn dâng tới trước mặt thánh thượng, long nhan cực kỳ vui mừng.
Chân của hắn còn chưa khỏi hẳn, nhưng thảo dược mà A Như đưa cho hắn vẫn còn một ít chưa dùng xong.
Tống Tri Thời nghĩ, khi việc ở đây kết thúc, hắn có thể đến gặp A Như.
Đến lúc đó hắn cũng có thể chải vuốt rõ ràng sợi tơ tình vương vấn lòng mình.
Chẳng phải Vương Tử Phục và Anh Ninh* cũng cầm tay sống bên nhau cả đời đấy sao?
[*Truyện Anh Ninh kể về chàng Vương Tử Phục (người huyện Cử) cưới vợ là Anh Ninh; cô dâu do cáo sinh ra và được hồn ma nuôi dưỡng.]
Tống Tri Thời lúc này có thể nói là xuân phong đắc ý.
Nhưng biến cố đến quá nhanh.
Chỉ trong một đêm, tri giao bị giáng chức, thân hữu bị hạch tội, trong ngoài triều đình không có một ai dám lên tiếng.
Tội danh vô cớ*, Tống Tri Thời bị bắt giam vào ngục, thánh thượng ngồi thẳng trên ngai vàng cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
[* Nguyên văn 莫须有的罪名: có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)]
Gã quyền hoạn vốn nên bị nhốt vào địa lao đứng ở ngoài phòng giam hỏi hắn: "Tiểu Tống đại nhân, bây giờ ngươi đã hiểu thế nào là thánh tâm khó dò, gần vua như gần cọp chưa?"
Công công mặt trắng không râu đứng dưới ánh nến mờ tối trông giống như ma quỷ gian ác.
Ma quỷ báo cho hắn biết, đêm mà hắn đến dâng văn thư, trong cung đã gọi nước.
"Tiểu Tống đại nhân, ngài thấy chuyện có khéo không, nguyên một cái rương bảo bối của ngài cháy thành tro không còn lưu lại gì."
Tống Tri Thời im lặng.
Tống Tri Thời từng nghĩ rằng hắn sẽ c h ế t trong kiếp nạn này. Ngay từ đầu phụ thân còn nhờ lính canh ngục truyền tin cho hắn rằng ông ấy vẫn đang ở ngoài bôn tẩu vì hắn, báo rằng hắn cứ an tâm, nhưng sau đó lại bỗng nhiên bặt vô âm tín.
Trong ngục chỉ có tiếng mắng chửi kéo dài vô tận, phạm nhân phòng bên cạnh hỏi hắn tại sao lại vào đây.
Tống Tri Thời nói, hắn nhìn lầm nhân tâm.
Hắn sa sút tinh thần nghĩ, trước kia hắn còn lo lắng A Như là yêu quái, nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu, lòng người hiểm ác là thứ mà yêu quái không thể bằng.
Ở trong ngục hắn cũng thích ngủ giống A Như, mỗi lần nhắm mắt lại thì sẽ trông thấy A Như xinh xắn ngồi trên cành cây to trước viện, cười rộ lên ném quả mọng cho hắn.
A Như ở trong mộng rất yên lặng, nàng không hề nói với hắn rằng, Tống Tri Thời, ngươi về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.