13
Ngày Tống Tri Thời được đưa ra khỏi nhà tù là vào một hôm trời nắng.
Vừa bước ra cửa nhà lao hắn đã bị ánh sáng chiếu đến nỗi phải nhắm chặt hai mắt, cửa ngục sau lưng ầm ầm khép lại, ngăn cách nơi ánh sáng và bóng tối chia lìa.
Tống phu nhân chuẩn bị một chậu than cho hắn, hun lá ngải cứu, trên mặt của bà không có ý cười.
Tống phu nhân nói: "Phụ thân con gặp phải cướp trên đường bị biếm đến Quý Châu."
Vẻ mặt của Tống Tri Thời bỗng nhiên trắng bệch.
Tống phu nhân nhắm mắt lại, không muốn nhìn đứa con trai đã từng khiến bà kiêu ngạo nhất này nữa, bà nức nở nói: "Sao hai cha con các ngươi lại cứ cứng đầu như vậy! Nhất định phải đụng vào nam tường thì mới biết tự thân chính trực cũng chẳng hề có thể trăm sự vô lo sao!"
Tống Tri Thời không nói ra lời.
Vì quân phân ưu, gạn đục khơi trong*, hắn đã làm sai rồi sao?
[*gạn đục khơi trong: chọn lọc để loại bỏ hết đi cái không hay, cái xấu, giữ lại và phát huy cái hay, cái tốt (nói về những cái có giá trị văn hoá, tinh thần)]
Hắn ngơ ngác trở về triều đình, thánh thượng chỉ gặp hắn một mặt.
Long nhan bị giấu sau lớp sương khói dày đặc của lư hương và chuỗi ngọc nặng nề trên mũ miện. Giọng nói đó dường như vang lên từ nơi cửu trọng thiên: "Tống khanh à, người ta thường nói nước trong và nước đục thì không thể xuôi theo một dòng, ngươi thấy sao?"
Còn có thể thấy sao nữa cơ?
Tống Tri Thời không phải kẻ ngu, hắn đã hiểu được, từ đầu đến cuối cái mà bệ hạ muốn chỉ là cảnh cáo đám quyền hoạn đó. Trong cũng tốt, đục cũng không sao, ở trong mắt người cầm quyền đều chỉ là quân cờ để cân đối thế cục triều đình, chẳng có nửa phần khác biệt.
Nước trong và nước đục sao có thể cùng chảy trên một dòng được?
Nhưng bệ hạ nói: "Nước Trường Giang trong, nước Hoàng Hà đục. Nước Trường Giang tưới nhuần vạn mẫu đất đai, nước Hoàng Hà cũng thấm ướt vạn mẫu ruộng đồng. Tống ái khanh, người nói trẫm nghe, cái gì là trong, cái gì là đục?"
Tống Tri Thời nhắm mắt khấu đầu. Cần phải tạ ơn.
Tạ ơn cái gì? Tạ bệ hạ tự mình chỉ điểm sai lầm, không hề có ý từ bỏ sao?
Hắn đi từng bước ra khỏi cửa cung, tử cấm thành trầm mặc cắn nuốt vệt nắng chiều cuối cùng còn vương nơi chân trời.
Thời gian sau đó Tống Tri Thời sống một ngày bằng một năm. Mỗi ngày ở trên triều đình hắn đều cảm nhận được Tống Tri Thời của quá khứ từng chút từng chút mà bị cắn nuốt sạch sẽ.
Ở trên triều chính hắn vẫn duy trì sự im lặng, giống như một con thú bị nhốt trong lồng giam.
Quân vương và những cánh tay đắc lực của ngài đứng nơi triều đình cao cao tại thượng nhìn về phía muôn dân. Lê dân ở dưới, hoàng quyền ở trên, chính nghĩa chỉ được thể hiện rõ ràng vào thời điểm cần thiết.
Bao hồi đạo lý trong sách thánh hiền, cũng chẳng có tác dụng gì nơi dầu sôi lửa bỏng.
Tống Tri Thời nghĩ, những thứ phụ thân dạy hắn đều là sai, còn không dưng bị mất một cái mạng.
Ý chỉ bị giáng chức đã nằm trong dự liệu, thậm chí Tống Tri Thời còn không thèm cẩn thận nghe xem mình bị biếm đi nơi nào.
Hắn vén áo bào lên: "Thần, tạ chủ long ân."
Cứ như vậy đi, hắn nghĩ.
Đáng tiếc có những trò chơi, một khi đã tham dự thì không phải ngươi nói muốn rút lui thì sẽ rút lui được.
Rời kinh không bao lâu, vẫn là đám cướp ấy xuất hiện trên đường đi của Tống Tri Thời.
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Thời dùng kiếm pháp mình tu tập để g i ế t người, m á u t ư ơ i bắn tung tóe trên mặt hắn.
Hắn c h ế t lặng mà nghĩ, thì ra g i ế t người và g i ế t gà cũng chẳng có gì khác nhau, m á u t ư ơ i đều nóng hổi, sau đó mau chóng nguội lạnh.
Gia phó đi theo hết người này đến người khác ngã xuống.
Vì mất máu quá nhiều nên tầm nhìn trước mắt Tống Tri Thời từng chút từng chút biến thành màu đen.
Hắn nghĩ, cả đời này hắn không có gì hối tiếc, không thẹn với đất trời, không thẹn với bản tâm, chỉ duy đã thất hứa với cô nương trong lòng.
Hy vọng nàng không cần quá buồn bã, rồi cũng hy vọng nàng sẽ có chút khổ sở.
Nào có nghĩ tới hắn còn có thể mở mắt ra lần nữa, mùi thuốc quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi.
Cô nương váy đỏ ngồi xổm dưới bệ cửa sổ để sắc thuốc, trên thân thể nàng còn vương nước tuyết đọng, khuôn mặt trắng nõn bị khói hun chỗ trắng chỗ đen.
Nàng cứ như đã mọc thêm con mắt ở sau đầu, hắn vừa tỉnh thì nàng đã nghiêng đầu phàn nàn với hắn: "Tống Tri Thời, người thật sự không thể ăn sống sao? Ta đã sắc mất mấy lần rồi."
Tống Tri Thời muốn lộ ra một nụ cười với nàng, chẳng biết sao hốc mắt lại chua xót không thôi.
[Tiểu kịch trường]
Tiểu Tống thiếu niên khí phách: Nữ sắc chỉ tổ ảnh hướng đến tốc độ rút kiếm của ta! Nhưng mà, hu hu, nàng đáng yêu quá thể. Không không không, ta phải khống chế chính bản thân mình!
Tiểu Tống bể nát bét: Hu hu vợ ơi ta đau quá, ôm ta một cái đi.
Nấm nhỏ: Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, mỗi sợi nấm trên thân cũng đều nghe thấy rồi! (bonus một cái thơm thật kêu.)