Một Đời Dài Lâu

Chương 20:




20
Mấy ngày bị nhốt trong phòng tối vừa rồi, ngày nào ta cũng đang suy nghĩ về chuyện của ta và Tống Tri Thời.
Chúng ta đều ăn ý mà không đề cập tới trận cãi vã đó, không đề cập tới chuyện lấy vợ sinh con, cũng chẳng đề cập tới lời nói đùa muốn cưới ta của hắn.
Lúc trước ta luôn dùng ý nghĩ nuôi dưỡng sủng vật để đối đãi với Tống Tri Thời, cũng không có ý nhục nhã gì, bởi vì đứng trước sự khác biệt giữa cả hai, ta đã chọn loại quan hệ an toàn nhất.
Người và yêu quái không giống nhau.
Lòng ta biết rõ đạo lý này. Chúng ta chỉ có thể cùng nhau đi qua một quãng thời gian, kết thúc tốt nhất chính là đưa ra lời cáo biệt trước khi cả hai bên còn chưa hãm sâu vào nó.
Ở trước mặt Tống Tri Thời, ta luôn giả trang thành dáng vẻ của con người.
Ta từng chứng kiến cảnh hồ nữ bị tình lang phản bội. Kiếm gỗ đào của đạo sĩ c h ặ t đứt cái đuôi và đầu của nàng ấy, tiếng ai minh vang vọng khắp sơn cốc, mà người trong lòng của nàng lại đứng trước mặt đạo sĩ kia, thiên ân vạn tạ.
Hắn không biết hoặc cũng chẳng quan tâm, rằng thứ khiến hồ nữ bó tay chịu trói không phải là kiếm của đạo sĩ, mà chính là ánh nhìn hàm chứa chán ghét và sợ hãi đó của hắn.
Khi ấy ta và Hồ Mặc vừa mới thành tinh không lâu, thậm chí không có cách nào đoạt lại t h i t h ể của hồ nữ từ trên tay đạo sĩ về.
Nhân tộc luôn thích tưởng tượng những mối duyên tình với các yêu quái trong thoại bản. Cỏ cây, động vật hóa thân thành mỹ nhân mang đến tài vật, hậu đại hay thậm chí là tiên đồ cho bọn họ.
Nhưng mà trong hiện thực này, chỉ cần bọn họ phát hiện người bên gối không phải tộc của mình thì nhân tộc trở mặt còn nhanh hơn cả tiết trời tháng ba.
Bọn họ là chủng tộc giỏi về tính toán và sát phạt, không quan tâm đồng loại, càng sẽ chán ghét dị loại.
Nhân tộc không biết rằng, không giống với bọn họ, cỏ cây động vật muốn hóa thành linh thì cần phải trải qua một quá trình rất dài. Chúng nó lớn lên trong núi rừng, hướng về khói lửa nhân gian, nên sau đó mới biến hóa bản thân mình thành dáng vẻ của con người như thế.
Rất nhiều năm trước ta từng đi tới nhân gian một lần. Ta trông thấy khói lửa nổi lên bốn phía, người c h ế t đói nằm trên mặt đất nhiều như rạ, bọn họ giống như động vật chưa khai linh trí, ăn thịt cắn xé lẫn nhau.
Trong thế giới của cỏ cây và động vật, những cuộc đấu tranh nảy ra vì sinh tồn cũng chẳng ôn hòa hơn nhân tộc là bao. Ta không hề cảm thấy đấu tranh và tử vong là tàn nhẫn, chỉ bởi ta cho rằng nếu đã là nhân tộc thì hẳn nên có gì đó khác biệt hơn.
Chưa đến nỗi thất vọng, ta chỉ cảm thấy nhân gian cũng chẳng có gì thú vị cả. Vậy nên từ đó liền yên ổn sống trong núi, sau lại không hề đi ra nữa.
Ở một mức độ rất lớn nào đó, Tống Tri Thời khiến ta thay đổi cách nhìn với nhân tộc, không đơn giản chỉ vì hắn đối xử tốt với ta.
Mặc dù thu lưu hắn chỉ là xúc động nhất thời nhưng đó lại đúng là quyết định tuyệt nhất mà ta đã làm.
Hắn thay đổi thành kiến của ta, khiến ta biết nhân tộc có thể được các yêu quái hướng tới như vậy đều là có nguyên do của nó.
Tống Tri Thời giao ý nghĩa cho rất nhiều thứ. Gió núi và trăng thu, gặp mặt và chờ đợi của hắn dường như cũng sâu sắc hơn ta. Trước khi gặp được hắn, hoa mai trong núi và năm mới ở nhân gian chưa bao giờ có liên quan gì đến nhau. Khói bếp và đồ ăn, chải tóc và trang sức, đều bởi vì hắn mà có thêm một ý nghĩa khác.
Mặc dù rất nhiều lúc những ý nghĩa và suy nghĩ này mang tới cho hắn chỉ toàn là giãy giụa và đau khổ.
Kỳ lạ thật, nhân tộc lại coi ý nghĩa của những thứ đó quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Vào lần thứ hai nhặt được hắn, Tống Tri Thời khổ sở đến nỗi trông như sắp c h ế t rồi.
Sau này hắn còn vì sự thay đổi của mình mà trở nên tự ti và u ám -- hắn vẫn cho rằng mình đã che giấu rất tốt trước mặt ta.
Nhưng mà, không thể nghi ngờ rằng những thứ đó lại càng làm linh hồn của hắn trở nên sáng chói hơn. Khiến cho hắn trở thành Tống Tri Thời độc nhất vô nhị, là Tống Tri Thời không giống bất cứ sinh linh nào khác.
Cuối cùng ta đang suy nghĩ, hắn giao cho ta ý nghĩa như thế nào nhỉ?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía ta trông giống như chiếc râu mà cây tơ hồng duỗi ra để leo lên đại thụ, cũng giống như nụ hoa đào đầu tiên nở rộ vào sáng sớm đầu mùa xuân.
Hắn quấn lấy ta mà sống, lại hận không thể biểu hiện ra tất cả những thứ tốt nhất của hắn cho ta xem.
Thời gian qua lâu rồi, ta đã quên mất rằng ban đầu ta chỉ muốn tiêu khiển trong chốc lát, vô thức không muốn nhớ tới những thứ khác biệt giữa chúng ta và tương lai sau này.
Ta thật sự không quá thông minh, nhưng ta cũng chẳng hề ngu ngốc, cách chúng ta ở chung với nhau đã không phải quan hệ chủ sủng bình thường từ rất lâu rồi. Ta chỉ tê mỏi bản thân mình theo bản năng mà thôi. Vậy mà thái độ của Tống Tri Thời đã kiên quyết vén chiếc khăn che tự lừa mình dối người này lên.
Thứ hắn mong cầu là tình yêu nam nữ, là kiên trinh không đổi, là độc nhất vô nhị.
Trốn tránh đã không thể nào giải quyết được vấn đề.
Hoặc là ta thu hồi sợi nấm trên người Tống Tri Thời rồi về núi, từ đây không hề gặp lại.
Bây giờ hắn vẫn đang hôn mê vì trúng độc của ta, nếu như ta mặc kệ hắn thì hắn sẽ cứ như vậy mà c h ế t, không thể dây dưa ta được nữa.
Hoặc là ta thỏa mãn mong cầu của hắn, thành toàn niệm tưởng hắn trông nhớ đã lâu.
Ta dùng ngón tay chậm rãi miêu tả khuôn mặt của hắn, từ từ thu hồi độc tố của mình về.
Ta là một cây nấm không có tiền đồ gì, làm gì cũng chậm chạp khoan thai, đã quen với việc không thèm tự hỏi và trốn tránh.
Hồ Mặc gào khóc và hồ nữ c h ế t thảm, khuôn mặt của bọn họ dần chồng chéo lên nhau, đẫm máu báo cho ta biết rằng: Yêu đương với nhân tộc sẽ trở nên bất hạnh.
Ta sụt sịt một cái, chờ đợi Tống Tri Thời tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.