Một Đời Dài Lâu

Chương 9:




9
Mùa đông năm nay của ta trôi qua có thêm Tống Tri Thời bầu bạn, lần đầu tiên trạch viện trong núi sâu này được treo lên những chiếc đèn lồng, được đốt lên ánh lửa trại. Tống Tri Thời rất khéo tay, hắn xử lý sân nhỏ trông thanh tịnh đẹp đẽ, lịch sự tao nhã vô cùng. Đám thảo dược tạm thời chưa cần đến được trồng riêng ở một khoảng vườn bên cạnh.
"Trồng như vậy thì nàng không cần lần nào cũng phải ra ngoài tìm nữa." Hình như Tống Tri Thời vô cùng vui vẻ vì có thể làm gì đó cho ta. Hắn chăm sóc chúng rất chu đáo, lo lắng liệu chúng có chết cóng trong mùa đông lạnh giá này hay không.
Vậy nên ta không nhẫn tẫm nói cho hắn biết, lúc tay hắn lau tuyết trên thảo dược, chúng nó đều đang run lẩy bẩy và giận giữ mắng mỏ tên khốn đã ăn vô số đồng bào của chúng nó: "Đừng có động vào ta, thật là xúi quẩy!"
So với lần đầu tiên ta cứu hắn thì lần này chúng ta chung sống thân mật hơn rất nhiều.
Có đôi khi ta đi dạo trong núi hơi lâu, Tống Tri Thời sẽ cầm đèn chờ ta về, đưa cho ta chiếc khăn nóng ấm áp.
Hắn bắt đầu tò mò về quá khứ của ta, hắn hỏi ta đến từ đâu, xưa giờ đều ở một mình à, còn cả đống vấn đề về người nhà bạn tốt nữa.
Ta bị hỏi đến nỗi bối rối, dứt khoát nói bậy nói bạ.
Ta nói từ nhỏ ta đã lớn lên trong ngọn núi này, mười tám đời thân tộc đều đã c h ế t hết chỉ còn chừa lại mỗi mình ta. Trạch viện này là do bạn tốt ta tặng, còn về người bạn tốt kia, đừng hỏi, hỏi chính là đã c h ế t.
Quan hệ xã hội của nhân tộc thật là phức tạp, haizzz.
Thỉnh thoảng ta cũng cảm thấy dựa theo lẽ thường, một nữ tử yếu đuối ở trong tòa trạch viện xa xỉ nơi núi sâu hẻo lánh thế này cũng hơi là lạ, cứ như là nhân vật trong chuyện ma ấy.
Nhưng hiển nhiên sủng vật của ta không quá thông minh, ta nói cái gì thì hắn tin cái đó.
Hôm giao thừa, Tống Tri Thời dậy từ sáng sớm. Hắn treo mấy cái đèn lồng đỏ hôm trước mới làm lên hành lang, còn cắt mấy nhánh hoa mai dại cắm vào bình ngọc.
Tống Tri Thời nói cái này gọi là thanh cung.
Đêm giao thừa trong núi chẳng có việc gì để làm, cắm hoa mai cũng coi như đã ăn tết rồi.
Tống Tri Thời hỏi ta: "A Như, trước đây nàng đón năm mới thế nào?"
Ta đang vui vẻ ngửi hoa mai, nghe vậy lập tức khựng lại, à, thì ra còn phải ăn tết nữa ư? Không xong rồi, cây nấm tinh thì sao có thể hiểu được năm mới nhân tộc sẽ làm cái gì đâu.
Ta nhanh trí, đắc ý dào dạt trả lời hắn: "Sơn trung vô lịch nhật, hàn tận bất tri niên*. Tống Tri Thời, ta không có ăn tết."
[*Sơn trung vô lịch nhật, hàn tận bất tri niên: Ở trong núi ngày tháng không có lịch, thấy trời hết lạnh nhưng không rõ là năm nào.]
Giọng điệu ngâm thơ của Tống Tri Thời nghe rất êm tai, lúc rảnh rỗi ta sẽ bảo hắn ngâm thơ cho ta nghe, cảm ơn bản thân ta đã thuộc nhiều thơ như thế.
"Tống Tri Thời, ngươi muốn ăn tết với ta sao?" Thực ra ta không có cảm giác gì với chuyện ăn tết, nhưng nếu là người thì có lẽ nên chờ mong một chút chứ nhỉ?
Thế là ta làm ra dáng vẻ vô cùng chờ mong rồi nhìn Tống Tri Thời bận rộn bốn phía, cứ đi theo sau hắn giống hệt cái đuôi nhỏ.
Tống Tri Thời bị chọc cười, hắn nhấc nắp nồi lên, múc một chén súp gà rừng cho ta: "A Như, nàng chờ một lát nữa, sắp xong hết rồi."
Đêm hôm đó Tống Tri Thời nấu một bàn đầy món ăn, mà cũng chẳng biết lấy đâu ra cả một vò rượu. Hắn nhẹ nhàng rót cho ta một ly, sau đó tự rót cho mình rồi tự uống.
Tống Tri Thời nâng ly: "Chúc A Như năm mới vui vẻ, mọi thứ thuận lợi." Đằng sau còn một đống chữ nữa, nghe thôi cũng thấy vui mừng, nhưng ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết đại khái chính là mấy lời cát tường may mắn nói vào ngày đầu năm.
Ôi, nhân tộc uống rượu còn phải nói lời chúc mừng à?
Nấm nhỏ thất học sửng sốt, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: "Vậy, vậy ta chúc Tống Tri Thời, ừm, năm mới, mọi chuyện đều tốt."
Tống Tri Thời cười, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp lại đến giờ hắn cười nhẹ nhàng như vậy, hắn cười xong lại cười nữa: "Cảm ơn A Như."
Ta không khỏi cảm thấy mình đang bị cười nhạo, làm sao? Lời chúc mừng mà còn phân đắt rẻ sang hèn hay sao?
Nhân tộc các ngươi đúng là lắm chuyện.
Ta tức giận xử lý hơn nửa bàn đồ ăn.
Tống Tri Thời ăn không nhiều lắm, hắn vừa nhìn ta vừa nhàn nhã uống rượu, uống đến nỗi trên mặt ửng hồng.
Đoán chừng là hắn uống say rồi, dùng đũa thấm nước viết tên của hắn ra.
Hắn nói tên của hắn lấy từ "Quân tử pháp thiên vận, tứ thời khả tiền tri".
Hắn nói phụ thân hắn đã lấy tên tự cho hắn từ lâu, gọi là "Bất Khí". Hắn từng nét từng bút viết hai chữ này xuống.
"Có nghĩa là gì thế?" Ta thuận miệng hỏi.
Ta biết, Tống Tri Thời khác với ta và Hồ Mặc, thậm chí là khác cả cả các thôn dân dưới núi nữa. Hắn đã đọc rất nhiều sách, giơ tay nhấc chân tự có một phen khí khái. Người như vậy, ngay cả cái tên đều có thể nói thành đóa hoa.
Tống Tri Thời thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói: "Lấy từ 'Quân tử bất khí', không có ý gì khác."
"Quân tử?" Ta vắt óc suy nghĩ một hồi, nhớ lại mấy quyển sách ta đã từng học và những bài thơ mà Tống Tri thời từng đọc cho ta nghe, mơ hồ cảm thấy đó là một từ không tệ.
Ta trực tiếp há miệng khen ngợi: "Không tệ, ngươi xứng với cái tên này."
Tống Tri Thời không trả lời ta, hắn chỉ nói: "A Như, ta uống say."
Hắn giơ tay về phía ta: "Dìu ta đi một lát."
Trong mắt của hắn cũng không có ánh lệ, mặt mày cũng không có sầu bi, nhưng ta vẫn cảm nhận được nỗi đau buồn lớn lao đang đặt trên vai hắn, hết lần này tới lần khác quật hắn ngã xuống nền đất.
"Được." Ta cầm tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.