Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 13: Sòng bạc Myanmar (1)




Xuyên qua thủy tinh, Nam Bắc có thể nhìn thấy những chiếc thuyền khác trên mặt biển, không xa không gần. Cô vừa ăn bữa sáng, vừa âm thầm cảm thán sự cẩn thận của Chu gia, điều động nhiều du thuyền như vậy còn mang theo hai chiến thuyền.
Bên cạnh có mấy người, đầy đủ trai gái đang nói chuyện với nhau.
“Những vụ giao dịch gần đây đã vượt lên tổng số giao dịch năm năm qua.” Một người đàn ông uống rượu nói. “Cũng khó trách, trên chiếc thuyền này có ba đại gia tộc, không tranh thủ lúc này giao dịch với họ thì còn đợi đến khi nào. Nếu có ai đó nằm vùng trong này thì có thể nhân cơ hội tận diệt hết cả ba gia tộc tai họa này.”
Nam Bắc nghe vậy thì bật cười.
Người này ghét ác như thù như vậy quả là nên đi làm tình nguyện viên không biên giới, ở trong giới hắc đạo này thật là lãng phí.
“Biết người tham gia sau cùng là ai không?” Người đàn ông bỗng nhiên nói.
Một người đàn ông khác mặc dù tay phải chỉ còn có ba ngón tay nhưng vẫn có thể lưu loát cắt miếng thịt bò: “Ai cũng rõ ràng, đêm đó xem diễn, những người ngồi chung một phòng trên lầu ba, chính là những người tham gia đến cuối cùng.”
“Vì sao mỗi lần có gì tốt đều chỉ đến tay ba dòng họ đó?”
Người kia lại nở nụ cười: “Bởi vì bọn họ có thế lực. Bốn dòng họ này, tài phú không chỉ dùng tiền mà nói được, phạm vi thế lực cũng không thể dùng bản đồ bao quát hết, hiểu chưa?”
Người đàn ông kia bỗng nhiên dừng thanh âm.
Nam Bắc nhận thấy được sự khác thường, quay đầu nhìn.
Trong tầm mắt, Thẩm Gia Minh đang cùng một vài cô gái mặc bikini đi đến. Hắn quét mắt một vòng thì nhìn thấy Nam Bắc ngồi ở một góc khuất, lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh: “Tối hôm qua đang nói chuyện sao lại gác điện thoại?”
Người ở bàn bên cạnh vì hắn đến đã nhanh chóng đứng dậy rời đi.
“Lúc ấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngắt máy.” Cô thuận miệng ứng phó, “Anh cũng biết là khi bị cảm em rất thích ngủ mà.”
Thẩm Gia Minh nở nụ cười: “Anh biết, tật xấu của em anh đều rõ ràng.”
Cô cười cười uống ly sữa.
Sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô hỏi: “Thẩm Gia Minh, anh có phải rất dễ dàng, à…Cùng phụ nữ lên giường?”
Thẩm Gia Minh sửng sốt, thật là sửng sốt.
“Cũng có thể. Em muốn chứng minh cái gì?” Thẩm Gia Minh lấy ra một điếu thuốc, “Chứng minh anh không hề thích em?”
“Không phải.” Cô suy nghĩ “Em chỉ là tò mò. Anh trai em không bao giờ mang theo một người phụ nữ chân chính nào bởi vì không muốn người đó trở thành sự uy hiếp đối với anh ấy. Anh thì sao?”
“Anh?” Thẩm Gia Minh nghĩ nghĩ, “Không tính là dễ dàng, cũng không hẳn là khó khăn. Mấu chốt là phải xem lúc ấy anh có cần hay không.”
Nam Bắc nhướng mày: “Quả nhiên, người với người không ai giống nhau.”
Thẩm Gia Minh nhìn cô: “Nhưng mà, có một người phụ nữ, anh đối với cô ấy không có yêu cầu gì, lại không muốn cô ấy chịu cực khổ.”
“Tốt lắm, đã biết.” Nam Bắc lười quan tâm hắn, “Trừ bỏ anh trai em, anh là người đối với em tốt nhất. Anh đối xử với em tốt như vậy, nếu có cơ hội lần nữa, em nhất định không chia tay với anh. Nhưng Thẩm Gia Minh à, anh xem chúng ta đã chia tay lâu như vậy, anh cũng đừng đóng vai tình thánh nữa.”
Hai người nhìn nhau, đều nhịn không được cười rộ lên.
Tình cảm khi đó là ngây ngô đơn thuần nhất.
Vừa mới đến Thẩm gia, cô rất nhớ Nam Hoài, hàng đêm đều khóc. Thẩm Gia Minh bất đắc dĩ phải nắm tay cô ngủ. Hai đứa nhỏ mười tuổi, nắm tay nhau ngủ, thật sự là hình ảnh rất đẹp.
Sau đó hai người bắt đầu rất kì lạ, anh đột nhiên hỏi cô: Bắc Bắc, hôn một cái đi?
Cô không biết lúc đó nghĩ gì, cảm thấy được liền hôn một cái. Thật đúng là đơn thuần, lúc hai người môi chạm môi, tay Thẩm Gia Minh nắm tay cô cũng run rẩy.
Nam Bắc tựa vào chiếc ghế gỗ, nghĩ đến những việc đã qua, cảm thấy rất ấm áp.
Cô mặc một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo hơi rộng, loáng thoáng có thể nhìn thấy những dấu vết đỏ sậm. Thẩm Gia Minh vốn đang cười, nhìn thấy những dấu vết mờ ám kia, liền nhẹ nhàng ho khan.
Nam Bắc nghi hoặc nhìn hắn.
“Vấn đề vừa rồi em hỏi anh là vì Trình Mục Dương?”
Cô gật gật đầu.
“Bắc Bắc?”
Cô lại nghi hoặc nhìn hắn.
“Em có biết, 3200 km biên giới của Mexico là do 6 đại gia tộc hắc bang quản lí. Mà Nga cùng với Trung Quốc có tổng cộng hơn 7000 km biên giới, chỉ do một mình Trình gia nắm giữ. Bọn họ tuyệt đối không đơn giản. Không đơn giản nhất là, toàn bộ phương Bắc đều trong phạm vi quản lý của họ, chúng ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào.”
Thẩm Gia Minh bình thường đều cùng cô vui cười, không có uy hiếp gì, nhưng lúc này hắn lại nói chuyện rất nghiêm túc, khiến người ta không thể không chú ý: “Nếu có một ngày em cùng Trình Mục Dương đi Moscow, xảy ra chuyện gì, dù là anh trai em hay là anh cũng không thể ứng phó kịp thời được. Cho nên, em hãy suy nghĩ cho rõ ràng, hắn là lựa chọn tốt nhất sao?”
Nam Bắc có chút ngoài ý muốn, không biết vì sao hắn bỗng nhiên nói như vậy.
Thẩm Gia Minh đưa tay, đem cổ áo sơmi của cô kéo cao: “Ăn vụng thì phải nhớ lau miệng.”
Cô lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, cũng đưa tay kéo áo sơmi của mình rồi cùng hắn vui đùa: “Anh xem, anh lại ghen tị rồi, mỗi lần ăn dấm chua đều nói một đống đạo lý.”
Thẩm Gia Minh muốn nói lại thôi. Thấy cô đem vui đùa ra chấm dứt cuộc đối thoại này thì không biết thế nào, cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ là trầm mặc.
Nam Bắc vỗ vỗ cánh tay hắn: “Đi xem sòng bạc với em đi.”
Chiến thuyền này là gia sản của Chu gia, kết cấu so với những chiếc thuyền khác không giống nhau.
Tầng năm là tầng phục vụ khách quý của Chu gia, rất yên tĩnh. Bốn tầng còn lại là sòng bạc cùng rạp hát, còn có nhà ăn cũng như trên đất liền. Trên chiếc thuyền này, tầng năm là nơi có cơ hội duy nhất nhìn thấy cả bốn đại gia tộc.
Nơi này trang hoàng rất đặc biệt, cửa vào đại sảnh thông qua một hành lang treo.
Phù điêu khắc thơ ca rồng bay phượng múa, khắp mọi hướng đều có, đi qua một hành lang treo bằng gỗ mới có thể đến được đại sảnh.
Hành lang này vừa đủ cho hai người đi, không thể thêm người thứ ba.
Đi ra khỏi cửa lại là một phòng lớn khác.
“Như vậy thật tốt, không ai có thể gây sự trong căn phòng này, ngay cả đường trốn cũng không có.” Nam Bắc cười, thì thầm cùng Thẩm Gia Minh.
Thẩm Gia Minh từ chối cho ý kiến: “Gây sự? Anh nghĩ không ra là ai dám ở trong này gây sự.”
Cô vịn rào chắn, bước xuống bậc thang cuối cùng, tầm mắt trở nên rộng mở.
Toàn bộ không gian đều những bức rèm ngăn cách thành các chiếu bạc. Có những tiếng hét to, còn có những âm thanh nho nhỏ, cùng với tiếng đổ xúc xắc và tiếng quay của đĩa bạc.
Bên trong bức rèm che đều là người.
Ngoài bức rèm, có mấy chục cô gái phục vụ, bưng rượu bưng nước đi khắp nơi.
Nam Hoài cho tới bây giờ là một người chỉ chú trọng thực chất, xem nhẹ hình thức bên ngoài nên đối với những thứ này rất khinh thường.
Cho nên những sự phô trương này trong mắt Nam Bắc trở nên cực kỳ thú vị. Chu gia cũng thật có ý tứ, từ rạp hát cho đến sòng bạc đều làm cho người ta có ấn tượng khó quên.
“Nơi này, nếu ngày thường có tranh chấp không thể giải quyết liền liền mở một bàn cờ, do Chu gia làm nhà cái, thay hai bên giải quyết tranh chấp. Bất luận là tranh giành phạm vi thế lực, mối làm ăn, báo thù, thậm chí là vì phụ nữ, nếu giải quyết một cách êm đẹp ít tổn thất nhất thì có thể đến đây lấy ván bài giải quyết.” Thẩm Gia Minh cùng cô đi bên ngoài các bức rèm, vừa đi vừa giải thích. “Một loại khác, chính là đầu cơ trục lợi, thẻ đánh bạc nơi này có thể trao đổi bằng mọi thứ. Nếu em có một lô kim cương hay thuốc phiện, hoặc là hạng mục công trình nào đấy, chỉ cần có thể định giá, đều đem đi đổi thẻ đánh bạc được.”
“Định giá như thế nào?” Cô tò mò hỏi hắn, “Người lên thuyền sao có thể mang nhiều thứ như vậy?”
Thẩm Gia Minh chỉ tay vào một quầy nằm ở phía Tây Bắc: “Em chỉ cần đi vào đó thỏa thuận, xuống thuyền sẽ có người đến đổi.”
Nam Bắc nghĩ nghĩ: “Nhanh giúp em đổi một ít thẻ bạc, em cũng muốn chơi.”
“Em có cái gì để đổi?” Thẩm Gia Minh kỳ quái giễu cợt cô, “Đồ cưới sao?”
Nam Bắc cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tại Myanmar có ba sòng bạc của Nam gia đều đứng tên em, có đủ không?”
“Đủ, đương nhiên đủ.” Thẩm Gia Minh liên tục vuốt cằm.
Phạm vi khu vực Tam Giác Vàng, nổi tiếng nhất chính là thánh địa đánh bạc, mỗi một phút đều có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Tốt lắm, không đùa với anh.” Nam Bắc bĩu môi, “Anh có quen người nào không, mang em vào xem.”
Thẩm Gia Minh ngoắc gọi một cô gái hỏi hai ba câu, sau đó mang cô đi vòng đến phía Đông Nam sáng sủa của căn phòng.
Nhà cái là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc sườn xám xanh thuê hoa, hai tay cầm sẵn một đôi đĩa bằng sứ màu xanh, nhẹ nhàng lắc lư thay đổi.
Tiếng xúc xắc va chạm nhỏ vụn vang lên.
Cô đứng ở một góc của chiếu bạc, cẩn thận nghe một lát, nhưng vẫn không nghe ra được có điều gì bất thường trong con xúc xắc không. Xem ra nơi này quả là một sòng bạc sạch sẽ hiếm thấy. Thẩm Gia Minh đốt một điếu thuốc, cô nhíu mi, nghiêng đầu tránh làn khói mà hắn phun ra, trong lúc đó một cánh tay cô lại bị nắm giữ.
Tất cả mọi người đều bình tĩnh, trên chiếu bạc này đều là người của Thẩm gia đương nhiên biết rõ ràng thân phận của Nam Bắc. Thỉnh thoảng cũng có nghe qua cháu ruột của Thẩm gia cùng cô có quan hệ. Lúc này Thẩm Gia Minh chỉ dùng biểu hiện vô cùng kỳ quái, hút thuốc mà nhìn hai người ở một chỗ.
Trình Mục Dương không nói gì, ném thẻ bạc vào chữ “Đại” trên bàn.
Một tay của hắn nắm tay Nam Bắc, tay còn lại đặt trên bụng cô.
Nam Bắc có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn, lại nhớ đến tay hắn thế nào lần vào thân thể cô, làm cô trằn trọc không thể giãy dụa.
Cô gái từ từ mở đĩa, hắn thắng.
Mọi người sau khi hoan hô hắn lại khôi phục hứng thú vào ván bài. Thẩm Gia Minh muốn cười nhưng không cười, lắc đầu, nhìn chiếu bạc.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Trình Mục Dương thấp giọng hỏi cô.
Nam Bắc quay đầu nhìn hắn: “Cũng không tốt lắm, anh thì sao?”
“Cũng không tốt lắm, vì anh luôn nhớ em.” Trình Mục Dương âm thanh vẫn trầm thấp như cũ, nói đâu vào đấy: “Nếu em lại cho anh một cơ hội nữa, anh chắc chắn sẽ không ra khỏi phòng em.”
Cô thở dài: “Nhỏ giọng chút.”
Trình Mục Dương lặng yên không một tiếng động đem cô kéo vào lòng; “Lúc nãy thấy em, anh bỗng nhiên muốn biết, dáng vẻ của em khi ở sòng bạc khu Tam Giác Vàng của Myanmar thế nào?”
Nam Bắc kinh ngạc nhìn hắn: “Anh từng đến khu Tam Giác Vàng?”
Trình Mục Dương nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là nghe qua. Ngô thị tại Tam Giác Vàng đầu tư ba triệu xây dựng sòng bạc, chưa đến ba năm đã hoàn toàn đóng cửa, không thể thu vốn gốc. Nam gia đối với chuyện này hẳn là có không ít công lao.”
Giọng nói của hắn bình thản, như là đang kể một câu chuyện râu ria không quan trọng.
Nhưng mà tất cả những điều này có liên quan đến cô. Nam Bắc thậm chí có ảo giác, người này bốn năm qua không hề tách rời cô, luôn như hình với bóng, mọi chuyện của cô hắn đều hiểu rõ.
Dưới tứ đại gia tộc, có chín gia tộc không thể khinh thường.
Ngô thị chính là một trong số đó.
Trải qua nhiều năm lột xác, bọn họ phần lớn tham gia vào tầng lớp chính trị, lợi ích kiếm từ sòng bạc cũng không ít. Thế giới lớn như vậy bọn họ buôn bán ở đâu cũng kiếm lời vô số.
Nhưng sòng bạc ở khu Tam Giác Vàng của Myanmar là trường hợp đặc biệt.
“Hai, ba năm trước, Tam Giác Vàng mới có sòng bạc, anh có biết, những khách chơi bào rất mê tín việc “gặp hồng” [1].” Nam Bắc dán môi bên tai hắn nhẹ giọng nói. “Bọn họ tin tưởng, chỉ cần “gặp hồng” là có vận may tràn lan, đại sát tứ phương (đánh đâu thắng đó). Nếu lúc đó anh đến khu Tam Giác Vàng sẽ nhìn thấy rất nhiều nơi dán biển hiệu “xung hỉ” tại ngã tư đường, phòng ốc đơn sơ dơ bẩn. Có người sẽ chuẩn bị cho anh một ít thuốc phiện thấp kém cùng với một cô gái.”
Cô không thích những nơi này, lúc nào cũng nghe được những tiếng vang đáng sợ phát sợ từ tấm vách tường làm bằng gỗ, còn có những tiếng khóc kháng cự.
Giữa những tiếng vang của xúc xắc, Trình Mục Dương cúi đầu trả lời cô: “Anh biết, em không thích.”
Tay Trình Mục Dương vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, tựa như là một thứ mà hắn rất yêu thích, cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy để xác nhận là nó vẫn tồn tại.
Tâm tư hai người sớm đã không còn ở trong này.
Có một điều gì đó lặng yên lan tràn trong mạch máu, hết sức căng thẳng.
Đại sảnh truyền đến tiếng hoan hô, còn có âm thanh nguyền rủa, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đồng thời, có một bóng người từ cửa ngã nhào vào trong.
Sau một lát im lặng, cô từ khe hở của bức rèm có thể nhìn thấy người đang nằm rạp dưới mặt đất.
Là một cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.