Một Đời Ngọt Ngào

Chương 12: Đến đây! Chúng ta cùng tính toán




“Anh năm nay 22 tuổi, dáng vẻ đẹp trai, dáng người tốt, thể lực mạnh mẽ, vài năm trước bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia tộc, quản lý cũng không tệ lắm, năm ngoái cùng bạn góp vốn mở một công ty phần mềm, nghiệp vụ cũng đi vào quỹ đạo, năng lực kiếm tiền không cần lo lắng…”
Cố Thiến Thiến lần đầu phát hiện ra trí nhớ của mình lại tốt như vậy, anh đã từng nói câu đó, thế mà cô lại có thể nhớ lại một chữ cũng không quên, cô ngửa mặt nhìn anh.
Anh ta đẹp trai? Thật là không biết xấu hổ, tự biên tự diễn, không biết khiêm tốn mới là nhân mỹ đức của nước Z sao?
Dáng người tốt? Cái này nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng mặc quần áo cũng không thể xác nhận chính xác nha!
Thể lực mạnh mẽ? Điều này cô đã cảm nhận được đầy đủ, aiz, những lời này sao lại cảm thấy ý vị thâm trường như vậy nhỉ…? Nhất định là cô suy nghĩ nhiều.
Năng lực kiếm tiền không cần lo lắng…
“Đi thôi.” An Thế Trúc nắm tay Cố Thiến Thiến, lòng bàn tay của anh ấm áp mà khô ráo, Cố Thiến Thiến lại cảm thấy nóng lên một chút, cô trong lúc miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần.
Lập tức mặt nóng rực lên, may mắn là trời tối, bằng không An Thế Trúc có thể phát hiện ra gương mặt của cô so với ánh bình minh còn đỏ hơn.
Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo ra khỏi cổng ký túc xá, An Thế Trúc trở lại khép cổng ký túc xá vào, hai người nắm tay nhau đi về phía chỗ xe đậu ở đối diện.
Cố Thiến Thiến bởi vì tâm tư thiếu nữ của mình nên cúi đầu, lại ngạc nhiên phát hiện, bước đi của An Thế Trúc cùng bước đi của cô, thì ra lại hòa hợp như vậy, cùng nhau bước đi, cùng nhau bước xuống đất, cùng nhau nhấc chân,... tựa như đã diễn luyện nhiều năm.
Trong lòng Cố Thiến Thiến đối với anh cảm thấy xa cách bỗng nhiên tan thành mây khói, năng lực kiếm tiền không cần lo lắng nhiều, người lớn hai bên ở chung thật sự tốt, An Thế Trúc mặc dù có lúc hơi ác liệt một chút, nhưng đại đa số dường như đều đối tốt với cô?
Chỉ là mẹ An có phải sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên hay không?
“Đang nghĩ cái gì?”
An Thế Trúc mở cửa xe cho Cố Thiến Thiến, đem đầu Cố Thiến Thiến đang cúi nâng lên, thần sắc Cố Thiến Thiến kích động xoay qua, không dám nhìn vào mắt anh, nói: “Tôi, không nghĩ gì cả.”
Cố Thiến Thiến lên xe, mới giật mình kinh sợ, cô thế mà lại đi cùng An Thế Trúc? Buổi tối vừa mới phi lễ cô xong, lúc này cô lại chui đầu vào lưới.
Cố Thiến Thiến cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Đi đâu?”
An Thế Trúc nâng cổ tay nhìn thời gian: “Chúng ta có thể đi lên núi ngắm mặt trời mọc, có thể đi xem phim điện ảnh chiếu đêm, có thể đi dạo trường học, cũng có thể về nhà ngủ…”
Cả đêm Cố Thiến Thiến không ngủ, bây giờ tinh thần cũng không được tốt lắm, loại chuyện ngắm mặt trời mọc và đi dạo trường học phí thể lực như vậy cắt bỏ, về nhà ngủ, nhưng lại cảm thấy khi An Thế Trúc nói lời này thì kiểu nói chuyện cùng ánh mắt, đều có vẻ mờ ám làm cho mặt cô đỏ rực, cắt bỏ!
“Vậy xem phim đi!”
Cổng trường đại học T bị bỏ lại phía sau, Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, tâm tình nhấp nhô bất định cũng chậm chạp bình tĩnh lại, cô bỗng nhiên quay đầu hỏi An Thế Trúc: “Anh không buồn ngủ sao?”
Hơn nửa đêm không ngủ, còn chạy đến ký túc xá cô, tinh thần trông cũng thật tốt.
An Thế Trúc lười biếng trả lời: “Vốn rất mệt, nhưng vừa nhìn thấy em liền có tinh thần.”
Cố Thiến Thiến mím môi, loại chuyện này khiến cô thật không có cách nào để nói tiếp, tiếp tục quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Chẳng nhẽ mặt anh không đẹp bằng ngã tư tối om bên ngoài đường sao?”
Cố Thiến Thiến quay đầu nói: “Không biết xấu hổ!”
An Thế Trúc cười như không cười. hỏi: “Muốn ngắm cảnh đẹp thì nhìn anh đi?”
“Muốn ngắm cảnh đẹp cũng không thèm nhìn anh!”
“Thế muốn ngắm cảnh đẹp làm gì.”
Cố Thiến Thiến không nói gì, tuy rằng trước đây anh cũng rất không biết xấu hổ, nhưng khi nào thì không biết xấu hổ đến mức này?
Dù là 4 giờ sáng, nhưng ở trung tâm thành phố đèn đuốc vẫn huy hoàng như trước, đến rạp chiếu phim, An Thế Trúc mua cho cô một đống lớn đồ ăn vặt cùng một bịch bỏng ngô, cầm theo nhiều thứ như vậy, An Thế Trúc vẫn có một dáng vẻ tao nhã bình thản như trước, còn đưa một bàn tay ra nắm lấy tay cô, Cố Thiến Thiến than thở nói: “Tôi cũng không phải trẻ con, đi chỗ nào cũng đều phải nắm tay.”
An Thế Trúc nắm tay cô, dừng lại nhìn cô cười: “Đã không còn là trẻ con, vậy chúng ta làm chuyện người trưởng thành làm đi…”
Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc cười đến sợ hãi, lập tức sửa lại: “Tôi còn là trẻ con!”
“Không còn nhỏ nữa…” Ánh mắt An Thế Trúc đảo qua ngực của cô, trả lời một câu hai ý.
Cố Thiến Thiến cảm thấy rằng mỗi một câu An Thế Trúc nói, đều một câu nhưng có nhiều nghĩa, cô không dám đoán, cúi đầu xuống, cũng không nói gì thêm.
Phim là do Cố Thiến Thiến chọn, là một bộ phim tình cảm cộng tác với nước M, Cố Thiến Thiến ôm bỏng ngô nhìn có vẻ ngon, An Thế Trúc lấy một viên bỏng quăng vào miệng, Cố Thiến Thiến đem bịch bỏng ngô đặt ở đầu gối đưa tới trước mặt An Thế Trúc, kinh ngạc nói: “Không phải là anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Nhìn em ăn ngon như vậy, anh muốn nếm thử.” An Thế Trúc đem bịch bỏng trả lại cho cô, “Anh tuy rằng không thích ăn đồ ngọt, nhưng cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào thì rất thích ăn…”
Cố Thiến Thiến quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, làm bộ như không nghe thấy, An Thế Trúc nói gì, thật là không biết xấu hổ! Qua vài chục phút, nhân vật nam nữ chính trong phim hôn nhau, Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau nhiệt tình trong màn hình, khóe mắt nhịn không được liếc về phía An Thế Trúc, lại bị ánh mắt An Thế Trúc vừa vặn nhìn qua.
Cố Thiến Thiến cực kỳ xấu hổ giả vờ như đang thật sự xem phim, bịch bỏng đặt ở trên hai chân lại bị An Thế Trúc lấy đi, đặt ở bên cạnh, sau đó gương mặt của cô bị giữ lại, hơi thở đầy nam tính và sạch sẽ cùng hô hấp nóng bỏng xâm nhập vào các giác quan của cô, cánh môi mềm mại bao trùm lên.
Buổi chiếu phim đêm, phòng chiếu phim vốn không có nhiều người lắm, mà Cố Thiến Thiến và An Thế Trúc ngồi ở phòng chiếu phim tình nhân, Cố Thiến Thiến ngay từ đầu bước vào đã cảm thấy không ổn, nhưng xem phim một lát, An Thế Trúc ngồi bên cạnh cô cũng không làm gì cả, chỉ là khoác tay lên vai cô.
Lúc Cố Thiến Thiến bị hôn, 2 giây sau liền nhắm hai mắt lại, hết cách rồi nếu không nhắm mắt, cô sẽ bị ánh mắt An Thế Trúc thiêu đốt.
Cô vừa mới nhắm mắt, thân thể của cô đã bị An Thế Trúc ở bên cạnh đè lên, thẳng đến khi nằm ở trên sofa tình nhân.
Cố Thiến Thiến mở mắt ra, con mắt ở trong phạm vi hữu hạn lo lắng đảo quanh, xung quanh chắc là không có người, khụ, cô quan sát qua phía trước… , khụ, vì sao cô phải quan sát, vì đang bị An Thế Trúc phi lễ, sợ bị người khác nhìn thấy… Cố Thiến Thiến có một loại xúc động muốn che mặt chạy như điên, bình thường không phải nên hô to “Không muốn!” sao?
Cố Thiến Thiến bắt đầu thương tiếc nụ hôn đầu tiên của mình, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba…, như vậy là không còn nữa, đợi An Thế Trúc buông môi của cô ra, Cố Thiến Thiến kịch liệt khiển trách hành vi của An Thế Trúc.
“Nụ hôn đầu tiên?” An Thế Trúc cười nhạo một tiếng, “Cố Thiến Thiến có phải trí nhớ của em không tốt hay không, nụ hôn đầu tiên của em hồi năm tuổi đã không còn!”
Cố Thiến Thiến trong nháy mắt sững sờ: “Anh có ý gì?”
An Thế Trúc khụ một tiếng, nhắc nhở nói: “Lúc em năm tuổi, chúng ta đã bắt đầu chơi trò chơi cô dâu chú rể…”
Cố Thiến Thiến nháy mắt u oán, cái gì mà trò chơi cô dâu chú rể, cô căn bản không muốn cùng anh ta chơi, mỗi lần đều là bị An Thế Trúc ép chơi, lúc đó, anh ta mới tám tuổi, tám tuổi đã biết chiếm tiện nghi của cô? Thật là không biết xấu hổ!!!
“Cái kia không tính!” Cố Thiến Thiến kiên quyết không chịu thừa nhận đó là nụ hôn đầu tiên.
“Không tính thì không tính, đúng rồi, lúc năm tuổi, em đáp ứng sau khi lớn lên sẽ gả cho anh.”
Cố Thiến Thiến: “…”
Cố Thiến Thiến nhịn 2 giây rồi nghiêm túc mà kiên định nói: “Không nhớ rõ !”
An Thế Trúc cười cười, thật sự cũng không nghĩ đem trò chơi trước kia có thể làm cho Cố Thiến Thiến thừa nhận.
An Thế Trúc ung dung tiếp tục nói: “Không nhớ rõ thì không nhớ rõ vậy, lúc em tám tuổi, chúng ta đi bơi lội, em thiếu chút nữa chết đuối, anh vớt em từ trong nước lên, lúc ấy anh hô hấp nhân tạo, đây là nụ hôn đầu tiên đi?”
Cố Thiến Thiến kịch liệt nghĩ, đây là tệ nạn từ bé cùng nhau lớn lên, chuyện của cô, anh ta đều rõ như lòng bàn tay, trong nháy mắt Cố Thiến Thiến không muốn thảo luận về chủ đề “Nụ hôn đầu tiên” nữa, cô tuyệt đối tin tưởng, An Thế Trúc còn có thể sổ ra vài chuyện, ít nhất cô cũng vừa nhớ ra một chuyện…
Cố Thiến Thiến không muốn thảo luận nữa, An Thế Trúc lại không tính chấm dứt như vậy: “Cố Tiểu Xuyến, lúc em tám tuổi anh đã cứu em, em tính báo đáp anh như thế nào?”
Cố Thiến Thiến: “…”
“Lúc em bốn tuổi, thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc, anh cứu em về, em báo đáp anh như thế nào? Năm ấy em năm tuổi, em bị sặc, anh cõng em đi bệnh viện, em báo đáp anh như thế nào? Năm em sáu tuổi, tự khóa mình trong toilet, anh trèo cửa sổ cứu em ra, em báo đáp anh như thế nào?”
Cố Thiến Thiến khẽ nhếch môi, bị An Thế Trúc lấy câu “báo đáp” liên tục đập vào mặt, thật muốn hôn mê, Cố Thiến Thiến nhanh tay che miệng An Thế Trúc, An Thế Trúc cầm lấy tay cô đặt ở trên môi anh, hôn hôn, tiếp tục nói: “Đó là không nói chuyện ơn cứu mạng, từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của anh toàn cho em mua đồ ăn vặt, bây giờ nên trả nợ đi?”
Cố Thiến Thiến: “…” Nói trước đây An Thế Trúc thường xuyên “bắt nạt” cô, Cố Thiến Thiến sau đó thông minh ra, vừa thấy An Thế Trúc chuẩn bị bắt nạt cô, liền khóc trước, mỗi lần biến thành An Thế Trúc đặc biệt buồn bực, sau đó đi mua đồ ăn vặt Cố Thiến Thiến yêu thích, dỗ cô vui vẻ, An Thế Trúc hầu như mỗi ngày đều phải mua vài thứ như vậy, tiền tiêu vặt của anh…
Cố Thiến Thiến tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tiền tiêu vặt trước đây của An Thế Trúc hầu như toàn dành cho cô, Cố Thiến Thiến mất tự nhiên nói: “Cũng không phải tôi đòi anh mua …”
Rõ ràng là vì anh chột dạ muốn dỗ cô vui, tự quyết định, liên quan gì đến cô?
An Thế Trúc không để ý cô, nghiêm trang nói: “Đầu tiên chúng ta đính hôn, qua hai năm nữa lại kết hôn, tuy nhiên, bây giờ anh hy vọng chúng ta kết hôn luôn, chúng ta có thể đi Hong Kong kết hôn.”
Cố Thiến Thiến há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, này, này, cô đã không biết nên có biểu tình như thế nào rồi.
An Thế Trúc từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhung nho nhỏ màu cà phê, Cố Thiến Thiến hoảng hốt theo dõi anh từ trong túi quần lấy một cái nhẫn kim cương, trơ mắt nhìn anh cầm tay mình đang giãy dụa lên, đeo nhẫn vào.
An Thế Trúc nắm cổ tay Cố Thiến Thiến, vừa lòng nói: “Được rồi, trời sáng, anh sẽ thông báo cho cha mẹ em biết đầu tiên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.