Một Đời Ngọt Ngào

Chương 2: Chuyện trước đây




An Thế Trúc tuy rằng một lòng muốn đổi tên, nhưng vẫn nề hà đây là tên ông nội đặt cho trước khi ông qua đời, nghe nói có ý nghĩa kim mộc thủy hỏa thổ, huyền cơ ảo diệu, cho nên cuối cùng cũng không đổi.
Cố Thiến Thiến đang do dự có nên ở lại nhà họ An hay không, nhà cô ở thành phố B còn có hai bất động sản, một chỗ cách bệnh viện rất gần, một chỗ ở biệt thự Tú Thủy viên, dù sao bây giờ cũng không phải trước đây, vậy nên cũng nên tránh hiềm nghi, nhưng cô lại nghĩ trong 6 năm này, An Thế Trúc cũng đến nhà cô ở thành phố C ở.
Khi cô 9 tuổi năm ấy, ba Cố quyết định đem cả nhà chuyển về quê mẹ Cố là thành phố C, nơi đó phong cảnh tú lệ, khí hậu hợp lòng người, thật thích hợp dưỡng bệnh, Cố Thiến Thiến biết được tin này, lúc ấy thật sự là vui mừng khôn xiết, rốt cục rời khỏi được tên xấu xa An Thế Trúc, cô chỉ là có chút luyến tiếc cánh gà, tôm giáo, bánh hoàng kim mẹ An làm, đương nhiên còn có “Thiến Thiến”.
Chỉ là mới hãnh diện được ba năm ngày thoải mái, An Thế Trúc tốt nghiệp cấp hai xong, 15 tuổi, đến thành phố C du lịch. Trời ơi! Du lịch thì du lịch đi, hai nhà chúng ta cũng không thân quen đến vậy, còn đến nhà cô ở, cố tình mẹ cô còn đặc biệt thích An Thế Trúc, dáng vẻ anh kỳ thực rất tuấn tú, nhìn lại có chút đáng yêu, cho nên bề ngoài của An Thế Trúc đặc biệt được các cô các dì yêu thích.
An Thế Trúc chắc là bởi vì tuổi dần dần lớn, lúc này gặp mặt cũng không trêu ghẹo cô nữa, chỉ là bắt cô học bổ túc thêm nửa kỳ nghỉ hè, đây kỳ thật vẫn là chọc ghẹo cô đi? Cả kỳ nghỉ hè bị An Thế Trúc mỗi ngày bắt ở nhà học bổ túc, không phải thành tích của cô vẫn tốt sao? Ai muốn học trước chương trình học sang năm, ai muốn xem tác phẩm nổi tiếng thế giới!
Cô thật vất vả chống đỡ đến khi An Thế Trúc đi rồi, nghỉ hè năm thứ hai lại tới nữa, học bổ túc, có còn cho người ta nghỉ ngơi hay không!!!
Khi năm thứ 3 anh đến thành phố C đã nghỉ hè, Cố Thiến Thiến bắt đầu cân nhắc, có nên ra ngoài chơi không, âm hồn bất tán, ép buộc cô học bổ túc còn chưa tính, vì An Thế Trúc đến nhà cô, địa vị như hòn ngọc quý của cô ở nhà trong lòng mẹ Cố, lập tức bị An Thế Trúc cướp đi.
Cho nên khi mẹ An để cô ở nhà họ An, Cố Thiến Thiến cho rằng: Cơ hội báo thù đã tới.
Mẹ Cố thích An Thế Trúc bao nhiêu, mẹ An liền thích Cố Thiến Thiến nhiều hơn, hai đứa bé từng một lần hoài nghi, hai người kỳ thật tìm lầm mẹ.
Cách lúc trường đại học khai giảng còn có vài ngày, mẹ An bảo An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đi chơi, để quen thuộc với hoàn cảnh thành phố B, 9 năm trong thành phố B thay đổi dường như là nghiêng trời lệch đất, ngày thứ hai Cố Thiến Thiến liền nói muốn trở về biệt thự cũ ở Tú Thủy viên, sửa sang lại mọi thứ.
An Thế Trúc liền lái xe đưa cô đi Tú Thủy viên.
Thành phố B là nơi Cố Thiến Thiến sinh ra, Tú Thủy viên là nơi cô ở 9 năm, rất nhiều kỉ niệm trước đây cô nhớ không ra, trong trí nhớ Cố Thiến Thiến lúc 3,4 tuổi, thường xuyên bị An Thế Trúc bắt nạt, như là cướp đồ ăn vặt của cô, giấu búp bê vải của cô, đem bùn quăng lên váy của cô, lấy sâu róm dọa cô, thường xuyên từ sau lưng chụp bả vai cô…
Thật sự là nhiều đếm không xuể, có thể nói tội lỗi chồng chất!!! Nhớ lại còn có thể viết thành một quyển "Trẻ nhỏ bị bắt nạt bách khoa toàn thư".
Đương nhiên An Thế Trúc tuy rằng mỗi ngày bắt nạt Cố Thiến Thiến, nhưng mỗi lần làm Cố Thiến Thiến khóc, sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế dỗ cô nín, sau đó Cố Thiến Thiến phát hiện chỉ cần cô vừa khóc, An Thế Trúc sẽ lập tức chuyển sang hình thức lấy lòng mình, cho nên…
Khi An Thế Trúc chuẩn bị bắt nạt Cố Thiến Thiến, cô liền rơi nước mắt.
Khi đó An Thế Trúc cảm thấy mình thật oan uổng, còn chưa kịp bắt nạt cô, đã phải bắt đầu dỗ, còn bị mẹ An quở trách.
Trước kia mẹ An quở trách anh, không cho phép anh bắt nạt Cố Thiến Thiến, An Thế Trúc đều sống chết không nhận, ngang bướng nói: “Con không bắt nạt con bé, con bé tự khóc!”
Đợi đến ngày này, An Thế Trúc cảm thấy thật sự là bi thương, rõ ràng còn chưa chạm vào mái tóc của cô, Cố Thiến Thiến đã khóc, anh đáng thương nói: “Con không bắt nạt con bé, con bé tự khóc !” Nhưng anh cảm thấy rầu rĩ, mẹ An căn bản là không tin, cầm chày cán bột một đường đuổi giết, sau đó An Thế Trúc bỏ chạy đến sau mẹ Cố trốn tránh, Cố Thiến Thiến trên mặt đầy nước mắt, trong lòng lại cười trộm.
Khi An Thế Trúc sinh ra, thật sự là người gặp người thích, xe gặp xe chở, nhưng sau khi Cố Thiến Thiến sinh ra, danh hiệu này liền chuyển giao cho cô, Cố Thiến Thiến trước đây dáng vẻ đặc biệt đáng yêu, đáng yêu đến nỗi trong Tú Thủy viên bất luận nam nữ già trẻ đều muốn ôm cô, có thể nói trong Tú Thủy viên, mẹ An đối với Cố Thiến Thiến càng yêu thích, còn bạo phát mãnh liệt tình thương của mẹ, An Thế Trúc sáu bảy tuổi không cam lòng, điều này làm anh muốn báo thù, cho nên anh bởi vì “ghen tị” Cố Thiến Thiến, liền bắt đầu không có việc gì cũng đều bắt nạt cô.
Khi Cố Thiến Thiến học tiểu học, bởi vì dáng vẻ rất đáng yêu, lại bị bạn học tiểu học bắt nạt, nhưng Cố Thiến Thiến từ lúc bị An Thế Trúc bắt nạt, tôi luyện cho mình cách sinh tồn, cậu bé kia vừa đụng đến mái tóc của cô, vừa cướp đi sách bài tập, sách giáo khoa, dây thun, bút máy của cô,… là cô lập tức liền khóc.
Đã lên lớp 4 tiểu học An Thế Trúc vừa thấy, lập tức liền giận tím mặt, đánh cậu nhóc bứt tóc cô, lấy sách giáo khoa, sách bài tập bút máy của cô một trận, sau đó…
Bạn nhỏ An Thế Trúc bởi vì đánh nhau nên bị mời phụ huynh.
Sau đó mẹ An nói với con trai: “Làm tốt lắm! Cuối cùng cũng có dáng vẻ của anh trai, biết bảo vệ em gái rồi!”
An Thế Trúc ưỡn cao bộ ngực, sau đó nhìn sang Cố Thiến Thiến vài lần, thấy Cố Thiến Thiến chỉ nhàm chán ngẩn người, nhất thời lão đại mất hứng, thừa dịp mẹ An không chú ý, đã giật bím tóc của cô, sau đó Cố Thiến Thiến khóc.
Mẹ An chỉ trích An Thế Trúc: “Vừa khen con, con lại bắt đầu bắt nạt Cố Thiến Thiến!”
Sau sự kiện An Thế Trúc đánh nhau, trong trường học không có người nào dám bắt nạt Cố Thiến Thiến, ai cũng biết cô được An Thế Trúc che chở, mà An Thế Trúc vẫn là một người đánh nhau cực kỳ lợi hại, nhưng Cố Thiến Thiến cũng không cảm kích An Thế Trúc nhiều lắm, bởi vì An Thế Trúc ngăn cản người khác bắt nạt cô, nhưng anh vẫn thường xuyên bắt nạt cô như trước, đương nhiên theo số tuổi tăng lên, thủ đoạn bắt nạt của anh cũng đa dạng hóa hơn, cũng may Cố Thiến Thiến có cách sinh tồn lúc trước phát huy tác dụng cường đại , cho nên An Thế Trúc cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Nhiều lần thất bại An Thế Trúc cũng thông minh lên, bắt đầu dùng cách bắt nạt khác, ví dụ như bắt cô học bổ túc, ví dụ như mang vẻ mặt “vì tốt cho cô” gắp cho cô rất nhiều đồ ăn cô ghét.
Đứa bé hai nhà tuổi kém nhau không nhiều, cha mẹ công việc đều bề bộn, lại học cùng trường tiểu học, trong mắt mọi người, bọn họ vẫn có thể vui đùa “rất là thân thiết”, cả ngày cùng đi học cùng tan học.
An Thế Trúc có thể phát minh ra N loại phương pháp bắt nạt Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến làm tốt bài tập, An Thế Trúc liền tích cực kiểm tra cô, sau đó nghiêm khắc nói cho cô biết cô làm sai chỗ nào, làm sai sẽ bị tóm gáy, túm mũi, nhéo lỗ tai…
Một ngày nào đó, khi Cố Thiến Thiến muốn nộp bài tập, tìm thế nào cũng không thấy sách bài tập, vì thế gọi điện thoại cho dì Vương bảo mẫu nhà mình, dì Vương ở nhà cũng tìm không thấy, lại đi nhà họ An tìm cũng không được, khi cô muốn khóc, An Thế Trúc đặc biệt kinh ngạc chạy đến cửa phòng học của cô, “Haiz, sách bài tập của nhóc sao lại trong túi anh!”
Từ nay về sau, mỗi lần cô không tìm thấy sách bài tập, sách giáo khoa, bút máy,... đều đi tìm An Thế Trúc, chuẩn đúng vậy!!!
Cho nên chuyển nhà đến thành phố C, Cố Thiến Thiến rất vui mừng, rốt cục thoát được ma trảo của đại ma vương An Thế Trúc.
Cô tốt nghiệp tiểu học xong được nghỉ hè, An Thế Trúc vừa vặn tốt nghiệp cấp hai, đột nhiên ở nhà trông thấy An Thế Trúc, đầu tiên cô nhìn cũng chưa nhận ra đối phương, lúc này An Thế Trúc đã là một thiếu niên tuấn mỹ, làm mẹ Cố mặt đỏ như máu, hận không thể nhận làm con nuôi, hoặc là lấy con gái cùng mẹ An đổi lấy An Thế Trúc.
Vừa mới bắt đầu mẹ Cố nhờ An Thế Trúc bổ túc đốc thúc Cố Thiến Thiến học tập, An Thế Trúc trong lúc vô ý phát hiện thư tình cô giấu ở trong sách, kiên quyết đem việc này báo cho mẹ Cố, sau đó, một lần nữa nghỉ hè, Cố Thiến Thiến dường như lại không được ra ngoài chơi.
Cố Thiến Thiến 12 tuổi, dáng vẻ trong sáng lại vừa đáng yêu, cho nên cô học tiểu học năm thứ bốn thứ năm đã bắt đầu nhận được các loại thư tình, nhưng mà từng bị bạn học tiểu học bắt nạt, lại bị An Thế Trúc bắt nạt n năm, cô đối với con trai thật sự là không có một chút hứng thú.
Từ lúc bị An Thế Trúc phát hiện thư tình, mẹ Cố đối với Cố Thiến Thiến quản giáo cũng nghiêm khắc thêm vài phần, Cố Thiến Thiến lúc ấy thật sự là hận chết An Thế Trúc.
Cho dù bây giờ, cô đối với An Thế Trúc cũng đủ các loại hận, Tú Thủy viên lưu lại rất nhiều thứ, nhưng cũng không quan trọng, cô chỉ là đến xem lại chỗ ở, dù sao rời đi nhiều năm như vậy, vẫn rất tưởng niệm.
Ở biệt thự trong Tú Thủy viên, thời gian trước có phái người quét tước qua, chính là chuẩn bị Cố Thiến Thiến có khả năng sẽ ở nơi này, thật sạch sẽ, cũng không có chút âm u vì không có người ở, An Thế Trúc ở thư phòng nhỏ của cô, câu được câu không đọc sách trên giá sách, đều là sách giáo khoa tiểu học, truyện cổ tích của Cố Thiến Thiến, An Thế Trúc đọc đến vui tươi hớn hở, anh vừa đọc đến một quyển ngữ văn của cô, cuối cùng trang giấy viết “Cố Thiến Thiến là con nhóc ngốc”, rõ ràng là nét bút anh viết trước đây.
Anh đọc một lát, lại tìm được cuốn sổ nhỏ thật đúng là làm cho anh cảm thấy thú vị: NHẬT KÝ TIỂU HỌC CỦA CỐ THIẾN THIẾN.
Ngày 2 tháng 9, mẹ nói bắt đầu viết nhật kí.
Ngày 3 tháng 9, hôm nay bị An người xấu bắt nạt! Nhớ kỹ!
Ngày 4 tháng 9, hôm nay lại bị bắt nạt.
Ngày 10 tháng 9, An người xấu đem người xấu khác đánh cho bỏ chạy, sau đó lại cười nhạo mình.
Ngày 12 tháng 9, An người xấu trộm sách bài tập của mình, đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.