Một Đời Ngọt Ngào

Chương 8: Có chút chột dạ




Lâm Thanh nói qua loa về chuyện thư tín, ngược lại nói nhiều hơn về chuyện đi chào đón sinh viên mới ở tiệc tối, Cố Thiến Thiến có cây đàn ở thành phố C, cũng không mang đến đây, hai người hẹn nhau ngày mai cùng đi mua đàn, cùng nhau ăn cơm tối xong, Lâm Thanh đưa Cố ThiếnThiến về ký túc xá, Cố Thiến Thiến vừa trở lại ký túc xá, Ngôn Tĩnh từ trên giường ngó xuống, “Aizz, cậu tắt điện thoại, An học trưởng gọi điện thoại đến ký túc xá mấy lần, bảo là sau khi cậu trở về, gọi điện thoại lại cho anh ấy.”
Cố Thiến Thiến cầm điện thoại đi sạc pin, vừa mở máy lên đã có mấy tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ, Cố Thiến Thiến vừa thay quần áo, còn chưa kịp gọi lại cho An Thế Trúc, An Thế Trúc đã gọi điện cho cô.
“Anh gọi điện cho tôi có việc gì không?”
An Thế Trúc vừa nghe Cố Thiến Thiến nói chuyện xa cách, trong lòng có chút chán nản, nhưng giọng của anh vẫn nhẹ nhàng bâng quơ: “Buổi tối muốn gọi em cùng nhau đi ăn cơm.”
“À, tôi đã ăn cơm rồi .”
“Anh còn chưa ăn, 5 phút đồng hồ nữa, em xuống lầu đi.”
Cố Thiến Thiến không cam lòng, vì sao như âm hồn không tiêu tan vậy?
“Vì sao phải xuống?”
“Đi ăn cơm.”
“…, tôi đã ăn cơm rồi.” Cố Thiến Thiến tốn hơi thừa lời nói.
“Anh tắt điện thoại trước!” An Thế Trúc nói xong đã tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến alo vài tiếng nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng tút tút.
6 phút đồng hồ sau, Cố Thiến Thiến lười biếng ngồi ở trước máy tính lướt diễn đàn, An Thế Trúc gọi điện thoại đến, “Người đâu? Nhanh chút xuống dưới.”
Cố Thiến Thiến khẽ hừ một tiếng, “Tôi rất bận, không rảnh cùng anh ăn cơm.” Cô là tam bồi chắc?
An Thế Trúc trầm mặc vài giây, nở nụ cười, “Ba phút sau không xuống dưới, anh sẽ ở dưới lầu gọi to tên em.”
Cố Thiến Thiến: “…”
Này! Cố Thiến Thiến chạy đến ban công, dáng người An Thế Trúc cao to đang đứng ở bên cây đại thụ đối diện, một tay anh cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn về phía ký túc xá của cô, tư thái cực kì nhàn nhã.
An Thế Trúc là một người không biết xấu hổ, loại chuyện này thật đúng là có thể làm được, nhớ lại năm đó cô học cấp hai, anh ở ngay dưới lầu phòng học gọi to tên của cô, sợ người khác không biết anh có người quen tên như vậy, Cố Thiến Thiến lại vì cuộc sống đại học của mình bi ai vài giây, nhận mệnh thay quần áo, An Thế Trúc lại gọi điện thoại đến, “Anh gọi nhé!”
Cố Thiến Thiến buồn bực, “Lập tức xuống đây!”
“Nhanh chút!”
Cố Thiến Thiến phụng phịu từ ký túc xá đi ra, An Thế Trúc đứng ở đối diện bậc thang, cười dài nhìn cô, Cố Thiến Thiến vừa thấy An Thế Trúc tươi cười thì tức giận, cô đen mặt nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta không thân quen đến như vậy!”
An Thế Trúc thuận miệng nói: “Ừ, không quen, chỉ là ở cùng một chỗ, ngủ cùng một chiếc giường mà thôi.”
Cố Thiến Thiến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể giương mắt nhìn với An Thế Trúc.
“Về sau giữa trưa cùng buổi tối, anh đều đến đưa em đi ăn cơm.”
“Ai muốn cùng anh ăn cơm!”
An Thế Trúc nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, “Mẹ em dặn anh chăm sóc em, anh tất nhiên phải nhìn em ăn cơm.”
Đợi An Thế Trúc cơm nước xong, Cố Thiến Thiến lại bị An Thế Trúc lấy cớ tiêu hóa thức ăn, bắt đầu tản bộ vòng quanh trường học, trong quá trình tản bộ, mỗi khi An Thế Trúc gặp người quen nào đó, lúc chào hỏi, Cố Thiến Thiến lại nhận được ánh mắt ái muội từ đối phương, hận không thể đào cái hố đem mình chôn xuống.
Mấy giờ sau, An Thế Trúc rốt cục bỏ lòng từ bi cho cô trở về ký túc xá, Ngôn Tĩnh ở trên giường nhô đầu ra, cười ha ha nói: “A, đã về rồi.”
Cố Thiến Thiến bất mãn ngồi ở ghế, u oán thở dài.
Trước đây cô còn có thể dùng đòn sát thủ, đấu với An Thế Trúc thì lực lượng ngang nhau, nhưng sau khi lớn lên, cô cũng không thể tiếp tục không biết xấu hổ mà khóc ầm ĩ đi? Từ lúc gặp lại ở thành phố C, Cố Thiến Thiến đã bị An Thế Trúc chèn ép tới gắt gao, Cố Thiến Thiến nâng cằm, không ngừng bi thương thở dài, ra vẻ, cuộc sống đại học của cô lại một lần nữa cùng An Thế Trúc dây dưa không rõ, diễm ngộ của cô, khát khao của cô, toàn bộ tan vỡ.
“Sao vậy? Tình cảm không thuận lợi hả? Mình tham mưu giúp cậu một chút.”
Ngôn Tĩnh quăng tiểu thuyết trong tay, lưu loát xuống giường. Cố Thiến Thiến lại thở dài xa xăm, tục ngữ nói một người kế ngắn,... Cố Thiến Thiến nhịn vài giây, rồi đem chuyện cũ của cô và An Thế Trúc giản lược kể ra, sau khi nói xong, Cố Thiến Thiến tức tối mắng: “Trước kia còn chưa tính, bây giờ ở đại học anh ta cũng dùng chiêu thức này! Sao mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải người đê tiện như An Thế Trúc!”
Ánh mắt Ngôn Tĩnh sáng ngời nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến, lấy giọng chuyên gia nói: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình, mình cảm thấy An học trưởng đối với cậu, rõ ràng là có ý…” Ngôn Tĩnh nâng mặt, ánh mắt đã biến thành hâm mộ, “Thật hâm mộ! Thanh mai trúc mã ! Mình cũng chưa từng gặp được trúc mã như vậy đâu!”
Đợi Ngôn Tĩnh tự mình tưởng tượng chuyện xưa tốt đẹp rồi phục hồi tinh thần lại, đã trông thấy mặt Cố Thiến Thiến không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, Ngôn Tĩnh cười gượng một tiếng, “Ha ha, chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”
Mặt Cố Thiến Thiến không chút thay đổi nói: “An Thế Trúc là một người đê tiện!”
Ngôn Tĩnh liếc sắc mặt Cố Thiến Thiến, châm chước nói: “Mình cảm thấy, cậu nên hỏi mục đích của An học trưởng? Như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc…”
Cố Thiến Thiến cúi đầu trầm tư, trong đầu bỗng nhiên lại nhớ tới câu “cô dâu nhỏ” kia, tim không khống chế được nhảy lên vài cái.
Giữa trưa ngày hôm sau, An Thế Trúc nhắn tin cho Cố Thiến Thiến, giữa trưa anh có việc, Cố Thiến Thiến tự mình đi ăn cơm cho tốt. Cố Thiến Thiến cắn môi, buồn bực không thôi, ngày hôm qua cô tự hỏi nửa buổi tối, quyết định khi giữa trưa ăn cơm tìm An Thế Trúc tìm hiểu một chút, kết quả, bị An Thế Trúc cho leo cây.
Có gì đặc biệt! cho rằng cô là tam bồi chắc? Bảo đến thì đến bảo đi thì đi! Cố Thiến Thiến tức giận bất bình nghĩ.
Ngày hôm qua lúc ăn cơm tối, Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh hẹn nhau buổi chiều đi mua đàn, hai giờ chiều, hai người hẹn nhau ở dưới lầu ký túc xá của Cố Thiến Thiến, mua xong đàn đã 5 giờ hơn, Cố Thiến Thiến nhận được điện thoại của An Thế Trúc, “Anh đợi em dưới lầu, mau xuống dưới.”
Cố Thiến Thiến khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: “Ngại quá, tôi đang ở trung tâm thành phố, không ở trường học.”
“Ở đâu? Anh tới đón em.”
“Cứ như vậy! Bái bai!” Cố Thiến Thiến trực tiếp tắt điện thoại, rất nhanh An Thế Trúc đã gọi điện lại.
“Anh có phiền hay không?”
“Ở đâu? Anh tới đón em.” Giọng nói An Thế Trúc không nóng không lạnh, không có bị giọng điệu của Cố Thiến Thiến ảnh hưởng.
“Tôi tự về!”
An Thế Trúc im lặng vài giây, nặng nề nói: “Trở về sớm một chút.”
“Ừ.”
Cố Thiến Thiến tắt điện thoại, quay đầu đã thấy đôi mắt đen bóng của Lâm Thanh nhìn mình, không biết vì sao, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, cô và An Thế Trúc rõ ràng cực kỳ xa cách, nhưng bây giờ cô đối với Lâm Thanh không hiểu tại sao lại thấy chột dạ, trong lòng càng ẩn ẩn có loại cảm giác chân giẫm hai thuyền.
Lâm Thanh mang đàn cello Cố Thiến Thiến mới mua, cậu nhìn thời gian, dịu dàng hỏi: “Ăn cơm xong rồi trở về nhé?”
“Mình…”
Cuối cùng, Cố Thiến Thiến vẫn cùng Lâm Thanh cơm nước xong mới trở lại trường học, chỉ là lúc ăn cơm, Cố Thiến Thiến luôn không tự chủ được nhớ tới An Thế Trúc.
Cố Thiến Thiến được Lâm Thanh đưa về ký túc xá đã tám giờ tối, Lâm Thanh đặt đàn cello xuống dưới, do dự nói: “Mang lên được không? Nếu không, mình giúp cậu mang lên.”
Cố Thiến Thiến cười cười, tiếp nhận đàn cello, “Mình không có yếu ớt như vậy.”
Hai người cười tạm biệt, Cố Thiến Thiến vừa quay đầu lại, bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một chiếc BMV trắng đang đỗ, cho dù không thấy biển số xe, Cố Thiến Thiến cũng có thể nhận ra là xe An Thế Trúc, cô ngẩn ngơ, bỗng nhiên có chút tâm hoảng ý loạn.
Cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, một đôi chân dài bước xuống, ngay sau đó thân hình thon dài cao ngất của An Thế Trúc xuất hiện ở trước mặt Cố Thiến Thiến, trên mặt anh thần sắc không mặn không nhạt, từng bước đi đến trước mặt Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh, kéo Cố Thiến Thiến đến bên cạnh mình, An Thế Trúc tuy rằng mang theo ý cười, giọng điệu cũng cực kì khách sáo, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra trong giọng nói anh có vẻ xa cách và tức giận.
“Rất cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Thiến của tôi trở về.”
Lâm Thanh nhìn An Thế Trúc mấy phút, liền nhận ra đối phương, cả người đều tiến vào trạng thái cảnh giác, biểu tình trên mặt cậu có chút buộc chặt, cậu không biết trả lời An Thế Trúc như thế nào, nếu nói không cần cảm ơn, đó không phải biến thành thừa nhận Cố Thiến Thiến là “Tiểu Thiến của anh ta” hay sao?
Lâm Thanh mắt nhìn về phía Cố Thiến Thiến, im lặng vài giây nhẹ giọng hỏi: “Thiến Thiến, buổi chiều ngày mai, mình tới tìm cậu tập luyện?”
“Ừ, được…” Bây giờ Cố Thiến Thiến chỉ muốn đào một cái hố chôn mình luôn cho xong, sau khi An Thế Trúc kéo cô đến bên người, vẫn nắm chặt cổ tay cô, ở lúc cô nói “Được!” , thì nhéo cô một cái.
“Vậy… Tôi lên lầu đây.” Bây giờ Cố Thiến Thiến chỉ có một ý niệm trong đầu, chạy nhanh trốn người nào đó, sau khi cô nói xong, tay rút về bị An Thế Trúc nắm chặt lại, cổ tay lại bị nắm thật chặt, An Thế Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu không mặn không nhạt, “Anh có việc muốn nói với em.”
An Thế Trúc xoay người kéo Cố Thiến Thiến đi về phía xe mình.
“Ôi chao!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.