Mùng ba tháng hai, Trưởng công chúa đại hôn.
Hôn kỳ lần này vô cùng long trọng, lại là cọc chuyện vui đầu tiên kể từ sau khi Tiên đế băng hà, cho nên ý của Hoàng thất cũng là làm cho long trọng để tăng thêm hỉ khí, vì lẽ đó, chỉ mới giờ Sửu (1-3h sáng) thì mọi người trong cung Tuế Sương đã dậy, tất bật giúp Trưởng công chúa chuẩn bị.
Nước tắm đã được chuẩn bị kỹ càng, thả đầy những cánh hoa Vân Anh, loài hoa Trưởng công chúa yêu thích nhất. Trưởng công chúa bước vào ngâm trong bồn tắm, để các cung nữ tẩy rửa thân thể của mình từ đầu tới chân một lần, sau đó chỉ quấn một tấm khăn mỏng ra ngoài, cung nữ phụ trách lau khô tóc và người cho Trưởng công chúa.
Mà lúc này, bộ váy cưới của Trưởng công chúa cũng được mang ra, nhất thời làm cả phòng lóa mắt.
Cả bộ quần áo theo phẩm cấp của Trưởng công chúa, dùng màu đỏ thẫm làm nền, chỉ ngũ sắc thêu hoa văn long phượng trình tường trên váy, tay áo thêu đồ án cầu phúc, chân váy và vạt váy thêu hoa Vân Anh, rực rỡ nhưng không đột ngột, khiến cung nữ cô cô cả phòng đều không ngừng kinh ngạc trầm trồ.
Thật là một chiếc váy cưới xinh đẹp tinh xảo!
Mộc Tranh cô cô được Thái hậu phái đến giúp đỡ, nhìn thấy chiếc váy cưới này cũng không cấm được kinh ngạc, khen: "Nô tỳ sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy chiếc váy cưới nào tinh xảo như vậy, tài nghệ của Trưởng công chúa, quả thật xảo đoạt thiên công!"
*Xảo đoạt thiên cung: vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Không cần nói cũng biết, chỉ cần Trưởng công chúa mặc nó lên, ngày hôm nay tuyệt đối sẽ danh chấn kinh thành.
Trưởng công chúa cười khẽ: "Cô cô khen quá rồi."
Các cung nữ hầu hạ Trưởng công chúa mặc váy cưới, váy cưới xinh đẹp lại hiển lộ rõ vóc dáng xinh đẹp của nàng, trong nhất thời lại khiến người ta than thở không thôi.
Sau đó là trang điểm, búi tóc, cài trâm, quy cách gả của Trưởng công chúa là cao nhất, tất cả vật dụng đều là đồ được làm riêng, không chỉ được các thợ thủ công tỉ mỉ làm mà còn là độc nhất vô nhị, trong đó phải kể đến trâm cài phượng hoàng bộ diêu, trâm ngọc điệp luyến hoa, trâm mẫu đơn cá chép, châu hoa ngọc quý, trong lúc nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, khiến cả phòng sinh quang.
Sau đó đến phần trang điểm.
Từ xưa đến nay, huyết thống Ninh gia đều là mỹ nhân, cho dù nam hay nữ cũng xinh đẹp đặc biệt, càng đừng nói tới Thái hậu năm xưa cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dung mạo của Trưởng công chúa được pha trộn giữa sự trầm tĩnh của Tiên đế và nét dịu dàng của Thái hậu, một đôi con ngươi trong suốt như đá quý, cánh mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, chưa trang điểm thôi cũng đã khiến người ta không thể ngoái nhìn.
Người xưa có câu: người đẹp vì lụa, theo lí thì khi mặc bộ quần áo hoa lệ như vậy, trên đầu lại cài nhiều trang sức, dung nhan tất sẽ bị sự lóa mắt của quần áo và trang sức đè ép, nhưng Trưởng công chúa chỉ an tĩnh ngồi đó, mặc dù trên mặt không có trang điểm tinh xảo, cũng đã có thể đè ép khí thế của bộ quần áo này xuống.
Cung nhân giúp nàng trang điểm, họa thêm một cánh hoa đỏ thẫm ở mi tâm, khiến cho dung mạo của Trưởng công chúa vốn đã xinh đẹp lại tăng thêm một phần quyến rũ kiều mị, xinh đẹp nhưng không mất sự hồn nhiên của nữ nhi, khi nét bút trang điểm cuối cùng kết thúc, cả phòng đã yên lặng như tờ.
Không ai có thể tưởng tượng được, Trưởng công chúa bình thường đã quý khí bức người, hôm nay lại có thể diễm lệ rực rỡ, chói mắt đến như vậy.
Thái hậu đến cung của Trưởng công chúa, thứ đầu tiên bà nhìn thấy chính là một màn như vậy.
Trưởng công chúa đứng dậy, trên mặt mang theo ngượng ngùng, nhẹ nhàng hành lễ: "Nữ nhi thỉnh an mẫu hậu."
Thái hậu nhìn Trưởng công chúa không chớp mắt, trong khóe mắt lóe ánh nước, nghẹn ngào cười nói: "Khương Y của mẫu hậu rốt cuộc đã trưởng thành..."
Thái hậu sinh Trưởng công chúa đầu tiên, mặc dù là nữ nhi, nhưng bà chưa từng vì nàng là công chúa mà bỏ mặc, ngược lại yêu thương Trưởng công chúa vô cùng. Hoàng thất Tuyên Ninh vốn ít công chúa, đến đời này chỉ có một mình Trưởng công chúa là nữ tử, hầu như từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên, Thái hậu cũng không bỏ được nàng, năm lần bảy lượt giữ lại không muốn gả đi, chỉ là bà cũng biết điều này đối với Trưởng công chúa không phải lợi mà là hại, cho nên lúc này, nhìn thời cơ vừa đúng, bà rốt cuộc hạ quyết tâm, để nàng gả ra ngoài.
Nhìn thấy tình yêu thương trào dâng trong đôi mắt của mẫu thân mình, Trưởng công chúa cũng không kìm được xúc động, rưng rưng nói: "Nữ nhi xuất giá, từ nay về sau không thể hầu hạ dưới gối mẫu thân, kính xin mẫu thân giữ vững sức khỏe, bảo trọng thân mình."
Nói xong, nàng cứng rắn quỳ xuống, dập đầu ba cái với Thái hậu.
Nước mắt của Thái hậu không khống chế được chảy ra, bà ôm Trưởng công chúa vào lòng, vỗ về lưng nàng, lại cẩn thận cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, dỗ dành nói: "Không khóc, Khương Y của mẫu thân không khóc, hôm nay là ngày cưới của con, con phải vui lên có biết không!"
Trưởng công chúa cố mỉm cười.
Lúc này, Hoàng hậu dẫn theo tần phi đến, không ngoài dự liệu đều thán phục với bộ váy cưới của Trưởng công chúa, những mệnh phụ phu nhân có phẩm cấp cũng tiến cung, xem như nữ quyến tiễn công chúa xuất giá. Mọi người trò chuyện trước sau, đến giờ Mão thì được thông báo kiệu hoa của Tô gia đã đến trước Đại Hưng Môn.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc, sau đó nhìn sang Trưởng công chúa, trong ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo, nhưng cũng có chút hâm mộ mơ hồ.
Mấy ngày này liên tục bị chọc ghẹo, Trưởng công chúa cũng gần như miễn dịch rồi, nhưng nghe được tin báo này, lại chạm phải ánh mắt như có như không của mọi người, biểu cảm bình tĩnh cũng không khỏi trở nên ngượng ngùng, một vệt hồng lan ra từ hai má, đỏ tới mang tai.
Theo như truyền thống của Tuyên Ninh, giờ Thìn mới là giờ lành rước dâu, nhưng nếu chú rể cực kỳ yêu thương cô dâu mới, muốn cho nàng thể diện, thì có thể để cho cỗ kiệu tới sớm một canh giờ, đó chính là vào giờ Mão, như vậy thì cỗ kiệu sẽ được thấm đẫm ánh mặt trời ban mai, tượng trưng cho ngày mới bắt đầu, chứa đựng điềm lành, gặp nhiều may mắn.
Lúc này, Hoàng đế cũng tới, hôm nay là ngày vui của Trưởng công chúa, vì thế mọi người đều nhao nhao tiến lên hành lễ.
Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa xinh đẹp rạng rỡ, trong lòng vui mừng, mỉm cười nói: "Hôm nay Hoàng tỷ xuất giá, thân là đệ đệ, trước tiên Trẫm chúc Hoàng tỷ và Hoàng tỷ phu vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc!"
Trong mắt hắn toàn là chân thành.
Từ nhỏ hắn đã không có ca ca đệ đệ, chỉ có duy nhất Trưởng công chúa là đồng lứa, cả hai nương tựa lẫn nhau, trừ phụ mẫu ra chính là người thân nhất. Cho nên dù công chúa một quốc gia có thể hòa thân để mang lại lợi ích, hắn vẫn không quan tâm, mà tác hợp cho Trưởng công chúa và người nàng thích, chỉ muốn nàng sống cả đời ưu lo, khoảng trời này, thiên hạ này, hắn sẽ thay nàng gánh vác.
Trưởng công chúa xúc động nắm lấy tay hắn, gật đầu.
Tô Lam Quỳnh đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, cảm xúc cũng vô cùng phức tạp, nàng rất muốn nói với Trưởng công chúa vài câu, nhưng thân phận không cho nàng tư cách mở miệng.
Trong lòng Tô Lam Quỳnh thầm nói: Cẩn Huyền tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc.
Hoàng đế một thân hoàng bào trang trọng, hắn quay sang Thái hậu an ủi, sau đó vỗ vỗ tay bà: "Canh giờ không còn sớm, Thái hoàng Thái hậu đã ở Hoàng Tổ Điện, mẫu hậu cùng nhi thần đưa Hoàng tỷ đi Hoàng Tổ Điện thôi."
Hoàng Tổ Điện, chính là nơi thờ cúng các đời Hoàng thất.
Thái hậu lau nước mắt, gật đầu, Hoàng đế nhìn Tôn Nghị, Tôn Nghị lập tức liếc mắt với cung nữ, một cái khay được bưng đến, bên trên là khăn voan đỏ thẫm thêu hoa văn long phượng tình tường, Hoàng Thái hậu tự tay cầm lấy, đội lên cho Trưởng công chúa, che lại dung mạo tuyệt sắc khuynh thành.
Cung nữ tiến lên định đỡ Trưởng công chúa, đã thấy Hoàng đế xoay lưng lại, khom người: "Hoàng tỷ, để đệ cõng tỷ."
Trưởng công chúa kinh ngạc, chợt khóe mắt đỏ lên.
Cô dâu mới thường sẽ được người nhà đưa đến trên kiệu, nhưng nếu trong nhà có anh em trai, thì có thể để cho người anh em trai này cõng cô dâu ra khỏi khuê phòng của mình, không chỉ mang hàm ý chúc phúc cô dâu, mà còn ám chỉ cô dâu mới và người anh em này gắn bó keo sơn, thể hiện mình là chỗ dựa cho cô dâu, cũng như cho cô dâu thể diện thật lớn.
Mà những người khác sau khi thấy được cảnh này thì vô cùng xúc động, đều cảm thán trước tình cảm sâu đậm của Trưởng công chúa và Hoàng đế. Hoàng thất vốn lạnh bạc, mà trong các đại gia tộc cũng có chuyện anh chị em ruột tranh giành, nhìn nhau không vừa mắt, quan hệ giữa hai người xem như là khó có được.
Chưa có ai nghĩ đến chuyện này, mặc dù đây là truyền thống ai cũng biết, nhưng Hoàng đế là con cưng của trời, chủ nhân thiên hạ, ai dám làm hắn tự hạ mình cõng người khác, nhưng hắn có thể vì Trưởng công chúa mà làm đến mức này, mặc dù chỉ là một đoạn, cũng chính là vô cùng khó có được.
Hoàng đế cõng Trưởng công chúa, từng bước vững vàng đi đến Hoàng Tổ Điện, xung quanh tường cung treo đầy rèm lụa đủ màu, hai bên đường bày những chậu hoa đang nở rộ, những tiểu hoàng môn và cung nữ mang gương mặt tươi cười cầm hoa tươi vung lên, không khí chan hòa hạnh phúc.
Trong Tổ Hoàng Điện, Thái hoàng Thái hậu ngồi trên đài cao, Thái hậu và Hoàng đế cũng đi đến đó ngồi, nhìn Trưởng công chúa quỳ xuống thực hiện nghi lễ xuất giá, ba quỳ chín lạy đối với tổ tiên Ninh gia.
Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu nói về tổ huấn của Ninh gia, sau đó là dạy bảo Trưởng công chúa phải làm một người vợ hiền dâu thảo, đến cuối cùng, bà yên lặng một chút, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ hạnh phúc đến cuối đời."
Đây không giống như một câu chúc phúc đơn thuần, mà là lời khẳng định đến từ Thái hoàng Thái hậu, là lời hứa hẹn của bà, cũng là của Tô gia.
Sau khi Thái hoàng Thái hậu nói xong, có cung nhân khiêng lên mười rương lớn, đó chính là đồ cưới của Thái hoàng Thái hậu cho Trưởng công chúa.
Sắc mặt Thái hậu hơi đổi, bà không ngờ Thái hoàng Thái hậu lại đưa ra lời hứa hẹn như thế ngay lúc này, nhưng có Thái hoàng Thái hậu đảm bảo, cũng khiến cho lòng bà thoáng an ổn. Thái hoàng Thái hậu nói rất nhanh, luyến tiếc Trưởng công chúa bị đau khi quỳ.
Cung nhân sau lưng Thái hậu cũng nâng đồ cưới lên, không thể vượt qua Thái hoàng Thái hậu nên đồ cưới bà cho cũng là mười rương, nhưng tình yêu của Thái hậu dành cho Trưởng công chúa sẽ không chỉ thể hiện ở đồ cưới.
Đến lượt Hoàng đế, hiểu tâm ý mẫu hậu, trong lòng cũng không muốn Trưởng công chúa quỳ lâu, hắn lấy lý do mình là đệ đệ, không thể nhận lễ của Trưởng công chúa, tự tay đỡ nàng đứng lên, sau đó mới bắt đầu dặn dò những điều mà một công chúa xuất giá về nhà chồng phải làm.
Đồ cưới của Trưởng công chúa được chuẩn bị theo quy cấp cao nhất là một trăm hai mươi rương, mà Hoàng đế chuẩn bị cho Trưởng công chúa cũng là mười rương, cộng với đồ cưới mà Thái hậu và Thái hoàng thái hậu ban cho hai mươi rương là một trăm năm mươi rương, toàn bộ sính lễ của Tô gia được Trưởng công chúa toàn quyền sở hữu, là hơn một trăm rương, một hàng dài như vậy, thật sự làm người ta líu lưỡi.
Không khác gì mười dặm hồng trang trong truyền thuyết, không, có khi đây mới chính là mười dặm hồng trang!
Canh giờ đã đến, Hoàng đế buông tay Trưởng công chúa ra, Lễ quan cao giọng hô: "Giờ lành đến, tân nương xuất giá!"
Nhã nhạc lập tức vang lên, tiếng trống chiêng hòa cùng với âm thanh đàn sáo tạo thành một bản nhạc tươi vui khiến lòng người rung động. Cung nhân mang theo hàng trăm giỏ hoa đủ màu sắc rải xuống, khiến cho mỗi bước đi của Trưởng công chúa như sinh ra ngàn đóa hoa!
Một khi xuất giá, chính là theo nhà chồng, không thể quay đầu, không thể khóc.
Trưởng công chúa đi trên con đường trải thảm đỏ thẫm dính đầy cánh hoa, khi đến đoạn cuối của con đường, trừ ba người ngồi trên đài cao, tất cả phi tần, mệnh phụ, tiểu thư đồng loạt quỳ xuống.
"Cung tiễn Trưởng công chúa, chúc người tân hôn hạnh phúc, trường nhạc an khang, bạch đầu giai lão!"
Một chiếc kiệu liễn phẩm cấp dành riêng cho Trưởng công chúa đã đứng đợi sẵn, cung nhân nâng Trưởng công chúa lên kiệu liễn, đi ra Đại Hưng Môn, rồi từ Đại Hưng Môn lên kiệu hoa của Tô gia đã đợi sẵn.
Tô Tri Viễn quỳ trước cửa cung, hướng về phía Hoàng Tổ Điện hành đại lễ ba quỳ chín lạy, sau đó mới nâng Trưởng công chúa ra khỏi kiệu liễn, đi vào trong kiệu hoa.
Hoàng đế đỡ Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu đỡ Thái hậu đứng trên tường thành cao, nhìn theo đoàn người dần dần khuất xa, cuối cùng Thái hậu vẫn nhịn không được, rơi lệ.
Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu và Hoàng đế an ủi bà một lát, sau đó quay về cung của mình.
Đoàn rước dâu của Tô gia từ cửa cung đi ra, không đi thẳng về Tô phủ ngay mà đi qua các con đường trong kinh thành một vòng, những bé trai bé gái tầm tám tuổi được chọn làm phù dâu phù rể trong đội ngũ cầm giỏ hoa xinh xinh, bên trong có cánh hoa, tiền mừng, kẹo cưới và bánh cưới rải khắp đường đi, đây là tập tục của Tuyên Ninh, vừa thông báo cho mọi người được biết vừa chia sẻ không khí vui mừng.
Tô Tri Viễn cưỡi ngựa đi đầu, dáng người hắn cao lớn, dung mạo anh tuấn, mặc một bộ đồ cưới màu đỏ càng làm nổi bậc phong tư tuấn dật xuất trần, bởi vì cưới được người trong lòng nên nụ cười vô cùng hạnh phúc, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra hắn thật sự rất cao hứng khi cưới được Trưởng công chúa.
Giờ Tỵ, đoàn người về tới phủ Thái phó, cô dâu được cung nữ đỡ vào trong sảnh chính cử hành lễ bái đường, sau đó cô dâu được đưa về tân phòng, còn chú rể thì phải ở ngoài uống rượu cùng mọi người.
Bởi vì Tô Tri Viễn là con trai của Thái phó, lại cưới Trưởng công chúa, cho nên tân khách đến rất đông, cho dù đi mời rượu từng bàn, cũng phải tới tối mịch mới xong. Tô phu nhân sợ Trưởng công chúa một mình trong Tân phòng không quen, đã mời vài vị tiểu thư phu nhân đến nói chuyện với nàng, mãi cho đến khi sắc trời ngã tối, Tô Tri Viễn say khướt mới được đưa vào Tân phòng.
Những người huynh đệ tốt của Tô Tri Viễn đứng ở ngoài cửa cười lớn: "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, Tri Viễn uống say, ta sẽ không quấy rầy huynh với tẩu tẩu nữa, tân hôn vui vẻ!"
Trưởng công chúa nghe tiếng động, mặt đỏ bừng, nghĩ rằng Tô Tri Viễn đã say, định bước xuống đỡ, lại nghe một giọng nói thản nhiên bình tĩnh, nhưng lại nói với hai cung nữ của nàng: "Các ngươi lui ra đi."
Giọng nói này của Tô Tri Viễn trầm thấp rõ ràng, nào có nửa phần là say khướt?
Sắc mặt Trưởng công chúa lập tức đỏ ửng, cả người căng cứng, nghe tiếng bước chân của bốn cung nữ dần dần rời đi, tiếng cánh cửa đóng lại, sau đó là mùi hương Vân Anh quẩn quanh cánh mũi mình.
Gậy hỉ vén lên, dung nhan xinh đẹp làm ánh nến trong phòng cũng phải ảm đạm hiện ra.
Tròng mắt Tô Tri Viễn sáng ngời thanh minh, trong mắt không chút nào che dấu kinh diễm cùng yêu mến: "Nàng... đẹp lắm!"
Hai gò má Trưởng công chúa đỏ ửng, thẹn thùng không thốt nổi nên lời, dáng vẻ này dưới ánh nến lập lòe, lại càng khiến người khí huyết khó nhịn.
Tô Tri Viễn hít sâu một hơi, đặt khăn voan lên giường, sau đó cầm rượu giao bôi tới, đưa cho Trưởng công chúa, mặc dù giọng nói rất thản nhiên nhưng hành động lại có một tia vội vàng.
"Nương tử, uống ly rượu giao bôi này, chúng ta chính thức là phu thê!"
Trưởng công chúa nhận lấy ly rượu, nào có không nhìn ra sự vội vàng của Tô Tri Viễn, cộng với một câu "nương tử" kia, làm nàng cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cả người càng thêm khẩn trương, dường như sắp không nắm vững ly rượu.
Đúng lúc này, bàn tay bị nắm lấy, ly rượu vốn nên được nàng uống bị Tô Tri Viễn uống cạn, sau đó hắn mỉm cười, một tay vòng qua sau lưng, ôm lấy cả người Trưởng công chúa kéo sát lại gần mình, ngay lúc nàng chưa kịp phản ứng, đôi môi hơi lạnh đã dán lên, đầu lưỡi thâm nhập cạy mở, mang theo chiếm hữu bá đạo xen lẫn nhu tình yêu thương, hòa cùng vị rượu cay ngọt thơm nồng.
Màn che buông xuống, đêm xuân còn dài...