Một tin tức làm tất cả người đang ngồi trong cung Thượng Dương dậy sóng, Hoàng hậu là người đầu tiên đứng dậy, sắc mặt tràn đầy âu lo, nói: "Đã gọi Thái y tới chưa? Mau đến điện Kính Thiên báo cho Thánh thượng biết, các muội hãy theo bổn cung đến điện Nguyệt Minh một chuyến!"
Các phi tần vâng dạ, nối đuôi nhau cùng đi đến điện Nguyệt Minh, tin tức Tường Tiệp dư xảy ra chuyện giống như hòn đá làm vỡ mặt hồ, khiến trên mặt ai nấy đều dâng lên bất an và lo lắng, có điều sự lo lắng này là thật hay giả thì khó nói hết.
Lúc mọi người tới điện Nguyệt Minh, Bùi thái y đã ở đó, Hoàng hậu đi đến cạnh giường, nhìn Tường tiệp dư ngủ say, sắc mặt trắng bệch, nhíu mày hỏi: "Bùi thái y, đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao Tường tiệp dư lại động thai?"
Bùi thái y quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu, đáp: "Bẩm hoàng hậu nương nương, thai khí của Tiệp dư nương nương luôn luôn khỏe mạnh, cách ba ngày một lần thần lại đến bắt mạch, cũng không có vấn đề gì, chỉ là hôm nay nương nương ăn xong bữa sáng thì cảm thấy dạ dày không khỏe, sau đó lại đau bụng không ngừng, bên dưới chảy máu... Cũng may hôm nay là ngày bắt mạch bình an, vi thần vừa đến không bao lâu thì Tiệp dư nương nương xảy ra triệu chứng, lúc này vi thần mới có mặt để chữa trị."
Hoàng hậu nghe vậy, hỏi tiếp: "Vậy con vua sao rồi...?"
"Bẩm nương nương, con vua và Tiệp dư nương nương hết thảy khỏe mạnh, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, không để gặp phải tình huống bị hạ độc như hôm nay nữa là được!"
"Bị hạ độc?"
Giọng nói trầm ổn hữu lực vang lên, hai bóng dáng màu vàng sáng bước vào, khiến tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống.
"Bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Thánh thượng!"
Hoàng hậu thấy Thái hậu đến, sắc mặt hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh lại đi đến, cùng Hoàng đế một trái một phải đỡ tay Thái hậu đến ghế chủ vị ngồi xuống, lúc này mới cười hỏi: "Sao mẫu hậu lại tới đây?"
Sắc mặt Thái hậu lạnh lùng: "Chuyện liên quan tới con vua, ai gia có thể làm ngơ được sao?"
Hoàng hậu xấu hổ dạ một tiếng, Hoàng đế nhìn Bùi thái y, hỏi: "Bùi thái y, vừa rồi khanh nói Tường tiệp dư bị hạ độc? Đây là chuyện như thế nào?"
Bùi thái y vội vàng hướng về phía Hoàng đế bái ba bái, mới nói: "Thánh thượng thứ tội, vi thần cũng không dám vọng ngôn nói bừa. Từ lúc Tiệp dư nương nương có thai đến nay vẫn luôn là vi thần chăm sóc, sức khỏe không có vấn đề, nhưng hôm nay thần lại phát hiện trong người Tiệp dư nương nương có một lượng độc Ngũ Hà, loại độc này bình thường không màu không mùi, có vị tanh mặn như thịt động vật, người bình thường dùng không có vấn đề gì, nhưng nếu là phụ nữ mang thai ăn phải, nhất định sẽ chảy máu không ngừng, dẫn đến sảy thai."
"Thật là ác độc!" Trân phi thốt lên.
Giọng thái hậu càng lạnh như băng: "Dám trắng trợn mưu hại con vua, tội này thật sự phải nghiêm trị!"
Gương mặt Hoàng đế nhiễm đầy ý lạnh, hỏi: "Có tra được nguồn gốc đến từ đâu chưa?"
Bùi thái y nói: "Vi thần khẩn cầu Thánh thượng, cho phép vi thần xem qua đồ ăn sáng còn sót lại của Tiệp dư nương nương!"
Hoàng đế chuẩn.
Lục Ngạc, cung nữ thiếp thân của Tường Tiệp dư lập tức mang lên một nửa chén cháo còn dư lại, thấp giọng giải thích: "Mấy ngày nay Tiệp dư nương nương luôn cảm thấy trong người không khỏe, ăn gì cũng không ngon, nghe nói mấy ngày trước có tôm tươi mới được mang tới kinh thần, nhất thời nổi hứng mệnh người làm cháo tôm, buổi sáng còn ăn được hơn nửa bát, chúng nô tỳ rất vui mừng, cho rằng cuối cùng Tiệp dư cũng có thể ăn ngon, nào ngờ..."
Nói tới đây nhịn không được khóc thút thít.
Tô Lam Quỳnh vốn luôn thản nhiên quan sát, nghe đến hai chữ "tôm tươi", bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không ổn...
Bùi thái y lấy ra một cây trâm bạc, cho vào chén cháo, quả nhiên nó đã đổi thành màu đen.
Lục Ngạc quỳ xuống khóc nức nở: "Có người muốn hại Tiệp dư nương nương nhà nô tỳ, cầu xin Thái hậu, Thánh thượng và hoàng hậu nương nương làm chủ cho Tiệp dư nhà nô tỳ!!!"
Hoàng đế nhìn Hà Văn, Hà Văn hiểu ý, lập tức bước lên một bước, trầm giọng phân phó người đi mang người phụ trách thức ăn của Tường tiệp dư tới, ngoài ra còn mang theo Bùi thái y đi khám xét tất cả những thức ăn trong thiện phòng.
Nửa nén hương sau, Hà Văn và Bùi thái y quay lại, Thái hậu lo lắng, hỏi: "Kết quả thế nào?"
Hà Văn bẩm báo: "Bẩm Thái hậu nương nương, thức ăn không có vấn đề, mà là..."
Hắn không nhịn được nhìn qua Tô Lam Quỳnh một cái, cho nàng một ánh mắt cảnh báo. Tô Lam Quỳnh đón được ánh mắt này, cả người như rơi vào hầm băng.
Quả nhiên, nên tới vẫn phải tới.
Hoàng hậu giận dữ: "Còn không mau nói?"
Hà Văn quỳ rạp xuống: "Tất cả tôm tươi trong thiện phòng đều bị hạ độc Ngũ hà!"
Sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng. Hạ độc trong tôm, người khác ăn thì không sao, trong cung chỉ có mình Tường tiệp dư mang thai, người mang thai khẩu vị luôn thay đổi thất thường, tôm tươi đầu xuân lại là tươi ngon mọng nước, dễ kích thích lòng thèm ăn, chỉ cần nàng ấy ăn vào nhất định sẽ trốn không thoát. Người sau màn tâm địa tỉ mỉ, tính toán kỹ lưỡng trước sau, muốn đoạt mạng con hắn, quả là kẻ tâm tư ác độc.
Đúng lúc này, Trân phi lại làm như vô tình nói: "Những ngày gần đây thiếp thân phụ trợ Hoàng hậu nương nương hiệp lý lục cung, còn nhớ kỹ mùa này tôm tươi rất ngon, năm nào Hoàng hậu nương nương cũng chủ trương nhập tôm sát ngày có tiệc để mọi người được thưởng thức tôm tươi. Quý này chỉ nhập tôm vào một lần, đó chính là hai ngày trước, trước khi hai vị tướng quân khải hoàn hồi kinh!"
Nói xong, làm như hoảng hốt mà nhìn sang Tô Lam Quỳnh, nói: "Thiếp thân cùng với Di phi và Tuệ phi cùng nhau chủ trì yến hội, thiếp thân phụ trách trang trí và sắp xếp tiết mục, Tuệ phi phụ trách danh sách khách mời và tiếp đón, còn đồ ăn... đó là do Di phi phụ trách!!"
Lời vừa nói ra, tất cả tầm mắt trong điện đều không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Tô Lam Quỳnh.
Thái hậu hỏi: "Di phi, ngươi có gì để nói?"
Tô Lam Quỳnh quỳ xuống, bình tĩnh đáp: "Khởi bẩm Thái hậu, thiếp thân bị oan! Thiếp thân chưa từng làm ra chuyện bỏ độc Ngũ hà vào tôm, hãi hại Tường Tiệp dư!"
Trân phi cười như không cười: "Tôm là do Di phi phụ trách, ngươi không bỏ độc thì ai bỏ?"
Lưu tài nhân thấp giọng nói: "Di phi nương nương không phải người như vậy..."
Tô Lam Quỳnh hơi ngạc nhiên vì không ngờ Lưu tài nhân lại nói giúp mình, nàng thoáng nhìn nàng ấy một cái rồi nghiêm nghị giải thích: "Thiếp thân quả thật phụ trách phần thức ăn trong bữa tiệc, nhưng chưa từng có ý hãm hại Tường tiệp dư, thỉnh Thái hậu và Thánh thượng minh xét!"
Hoàng đế cũng không tin chuyện này là do Tô Lam Quỳnh làm, tuy rất giận nàng, nhưng việc nào ra việc đó. Hắn nói: "Nhiêu đây cũng không thể chứng minh là do Di phi làm."
Nói xong, vươn tay muốn đỡ Di phi dậy.
Trân phi không ngờ Hoàng đế lại tin tưởng Tô Lam Quỳnh như vậy, lập tức liếc mắt, trong đám người, bỗng nhiên có một người bước ra, quỳ rạp đầu: "Bẩm Thái hậu, Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, thiếp thân có chuyện muốn bẩm báo!"
Hoàng đế nhìn ra người này, là Triệu Tuyên vinh điện Mục Yên, hỏi: "Chuyện gì?"
Triệu Tuyên vinh nói: "Hai ngày trước thần thiếp có đi dạo ở vườn Lê gần trù phòng, tình cờ nhìn thấy cung nữ của cung Nghênh Xuân một mình lén lút đi đến trù phòng, cùng với thái giám làm việc trong trù phòng nói gì đó. Lúc ấy thiếp cho là do Di phi nương nương phân phó người đến gọi đồ ăn, cũng chưa từng nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại..."
Mặc dù Triệu Tuyên vinh không nói nữa, nhưng lời nói của nàng ta cũng đã đủ để khiến đầu mâu chĩa về phía Tô Lam Quỳnh.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe sáng như điện, từng câu từng chữ sắc bén: "Ăn nói bậy bạ, vu hãm phi tần là tử tội, Triệu Tuyên vinh, ngươi có chắc chắn không?"
Lời nói làm như chất vấn, thật ra là đang dẫn dắt Triệu Tuyên vinh, nghe được lời này, Triệu Tuyên vinh vội vã dập đầu, nói: "Thiếp thân không dám nói dối, cung nữ đó tên là Kiều Nhu, từng đến trong cung thiếp đưa quà tặng nên thiếp mới nhớ mặt, xin nương nương cho người đến đối chất."
Hoàng hậu nhìn sang Hoàng đế, thấy hắn gật đầu, vì vậy một lát sau Kiều Nhu được đưa tới. Nàng ta cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa tới đã dập đầu xin tha, nhận hết tội lỗi về việc bản thân bị Tô Lam Quỳnh sai khiến đi tìm người hạ độc Tường Tiệp dư, khai ra thái giám bị mình mua chuộc tên là Lưu Đức. Lưu Đức lại bị dẫn đến, lời nói không khác gì Kiều Nhu, đều một mực bảo là Di phi sai mình bỏ độc vào tôm hại Tường Tiệp dư động thai.
Thái hậu vô cùng tức giận, hai chữ lục soát ban ra, thái giám lại mang đến rất nhiều vàng bạc, châu báu và ngân phiếu trong phòng Kiều Nhu và Lưu Đức, những vàng bạc, châu báu và ngân phiếu này có giá trị xa xỉ, một cung nữ và thái giám nhỏ nhoi như vậy không thể nào có được.
Trân phi thảng thốt một tiếng, từng chữ giấu dao: "Ta nói Di phi làm sao có thể ngay lúc tổ chức yến hội yêu cầu bản thân phụ trách phần thức ăn, hóa ra là để rắp tâm hại người. Đáng thương cho Tiệp dư muội muội, cái thai đã bảy tháng rồi lại chịu thêm nỗi khổ này, thật là..."
Hoàng hậu cũng thở dài, chua xót nói: "Bổn cung không ngờ muội có thể làm ra loại chuyện này, sao muội lại hồ đồ như vậy chứ, cho dù Tường Tiệp dư có sinh ra một vị hoàng tử cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến địa vị và sự sủng ái của muội, muội cần gì phải như thế, aiz..."
Hai người kẻ xướng người họa, nhìn như khuyên giải, kỳ thực là thay Tô Lam Quỳnh nhận tội, nhất là Hoàng hậu, đằng sau câu nói đầy chua xót kia chính là trắng trợn ám chỉ Tô Lam Quỳnh vì muốn giữ vững sủng ái mà hạ độc hãm hại phi tần và con vua, đây không chỉ là tội chém đầu mà còn liên lụy đến gia tộc, thật sự là một kế sách độc ác.
Tô Lam Quỳnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hoàng hậu, nói: "Hoàng hậu nương nương, thiếp thân có điều không hiểu, Thái hậu nương nương và Thánh thượng còn chưa lên tiếng, vì sao nương nương lại một mực chắc chắn thiếp thân có tội?"
Hoàng hậu sửng sốt, đã nghe Thái hậu lên tiếng: "Nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn gì để nói?"
Tô Lam Quỳnh nghiêm túc bái ba bái, sau đó nhìn Thái hậu: "Thưa Thái hậu nương nương, có thể cho thiếp thân hỏi Kiều Nhu và Lưu Đức mấy câu?"
Thái hậu nhìn sang Hoàng đế, Hoàng đế gật đầu, Thái hậu mới đáp: "Ngươi hỏi."
Tô Lam Quỳnh xoay người, giọng nói nghiêm túc không run một chữ: "Kiều Nhu, ngươi nói bổn cung sai ngươi đi tìm Thái giám Lưu Đức bỏ độc vào tôm hại Tường Tiệp dư, có đúng không?"
Kiều Nhu dập đầu không ngừng: "Nương nương tha tội, nô tỳ thật sự cắn rứt lương tâm, không thể theo nương nương hại người được!"
Vậy là thừa nhận.
Tô Lam Quỳnh cũng không giận, nói: "Ngươi nhận lệnh từ bổn cung vào giờ nào, khắc nào, lúc đó bổn cung trực tiếp ra lệnh cho ngươi hay sai cung nữ thân cận đến nói chuyện với ngươi?"
Bị hỏi một hơi nhiều vấn đề, Kiều Nhu ngớ ra, cắn cắn môi, do dự đáp: "Nương nương ra lệnh cho nô tỳ vào hai ngày trước, vào giờ... nô tỳ đã không nhớ rõ, lúc đó nương nương chính miệng bảo với nô tỳ, trong phòng không có ai, không thể làm chứng cho nô tỳ, nhưng nô tỳ thật sự đã nhận lệnh từ nương nương để đi hãm hại Tường Tiệp dư, còn uy hiếp nô tỳ, nô tỳ không thể không nghe theo!"
Tô Lam Quỳnh lại hỏi Lưu Đức: "Còn ngươi, Kiều Nhu đi tìm ngươi lúc nào? Vào giờ nào, trù phòng làm việc theo giờ giấc, chẳng lẽ ngươi cũng không biết hay sao?"
Trên trán Lưu Đức đổ mồ hôi, nhịn không được ngước lên nhìn Trân phi, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của nàng ta, Lưu Đức nhanh chóng cúi đầu xuống, lắp bắp: "Buổi... buổi chiều, giờ... Thân..."
"Ha." Tuệ phi đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người bao gồm Tô Lam Quỳnh đều ngạc nhiên, chỉ thấy nàng ấy cười như không cười, nói: "Từ giờ Mùi đến đầu giờ Dậu Di phi đều ở chỗ bổn cung bàn chuyện, chẳng lẽ Di phi có thuật phân thân hay sao, có thể vừa ở cung Bảo Liên của bổn cung vừa về cung mình ra lệnh cho ngươi?"
Không ai ngờ Tuệ phi đột nhiên lên tiếng mà còn nói giúp cho Tô Lam Quỳnh, sắc mặt Trân phi tối sầm, còn Tô Lam Quỳnh thì rất bất ngờ, dù không có Tuệ phi nàng cũng có biện pháp rửa oan nhưng không ngờ nàng ấy lại giúp nàng. Kiều Nhu như chợt nhớ tới gì đó, nói: "Là buổi sáng, Di phi nương nương ra lệnh cho nô tỳ vào buổi sáng, nhưng nô tỳ có việc bận, nên buổi chiều mới đi tìm Lưu Đức!"
Tô Lam Quỳnh chỉ chờ có vậy, nói: "Buổi sáng hai ngày trước thiếp thân đang đối chiếu sổ sách cùng với chưởng sự của Thượng thực cục, gồm có ba vị Chưởng sự Ngô, Lý, Phùng, xin Thái hậu và Thánh thượng ân chuẩn cho gọi người đến đối chất!"
Thái hậu chuẩn.
Lát sau ba vị chưởng sự đến, đều nói hệt như lời Tô Lam Quỳnh, hơn nữa vì Tô Lam Quỳnh không gặp cùng lúc ba người mà gặp riêng từng người, thời gian vẫn luôn kéo dài đến giữa trưa, sau đó lại đến cung Bảo Liên của Tuệ phi bàn chuyện, hầu như chỉ có bữa trưa là có thể gặp riêng Kiều Nhu.
Kiều Nhu vội bảo: "Là buổi trưa...lúc dùng cơm trưa..."
Tô Lam Quỳnh nói rõ ràng từng chữ: "Mặc dù cung nữ này là người trong cung thiếp thân, nhưng chỉ là một cung nữ vẩy nước quét nhà, nếu thiếp thân muốn hại người, sao không để cung nữ cận thân của mình đi làm mà lại để một cung nữ có khả năng phản bội mình bất cứ lúc nào thay mình làm chuyện xấu? Hơn nữa cung nữ này lời nói không thống nhất, không đáng tin cậy, khẩn cầu Thái hậu, Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương minh tra, trả lại cho thiếp thân một công đạo!"
Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của nàng đối lập với sự sợ hãi của Lưu Đức và hốt hoảng của Kiều Nhu, quả thật khiến người ta không thể tin được là nàng hại người. Hoàng đế nhìn nàng chăm chú, nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt nàng chưa từng dừng trên người hắn dù chỉ một giây.
Nàng đang sợ hắn.
Hay nói đúng hơn là không tin hắn, không tin hắn sẽ trả lại công đạo cho nàng, cho nên từ lúc bị vu oan đến bây giờ, nàng chỉ luôn khẩn cầu Thái hậu, chứ không phải hắn.
Trái tim Hoàng đế đau đớn và lạnh lẽo, kèm theo đó là lửa giận với kẻ đứng sau, hắn lạnh lùng nói: "Nhốt hai kẻ này vào Thận hình ty, cẩn thận nghiêm tra, không được để chết, trẫm muốn xem xem là ai có lá gan này, dám mưu hại con vua, vu oan phi tần của Trẫm!!!"
Đột nhiên, Kiều Nhu đứng bật dậy, nhìn Tô Lam Quỳnh, gương mặt lệ rơi lã chã, giọng điệu quyết liệt: "Di phi nương nương, không ngờ ngài lại là kẻ vô tình vô nghĩa, dám làm mà không dám nhận đến vậy, tin tưởng ngài hãm hại phi tần và con vua là sai lầm của Kiều Nhu, hôm nay lấy chết đền tội!"
Dứt lời, lập tức đâm đầu vào cột, máu bắn tung tóe, chết ngay tại chỗ.