Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 9: Tình nhân thì tình nhân




Tiêu Trọng Triết nghe thấy hai chữ "Nam Nam" mới nhìn sang, vừa rồi anh nhìn thoáng qua còn tưởng là bản thân vì nhớ cô mà sinh ra hoang tưởng, nhưng không ngờ thật sự là cô! Là Chân Nam Nam!
Nhưng... Tại sao cô lại ở đây?
Còn chưa đợi Chân Nam Nam lên tiếng chào hỏi thì Tiêu Trọng Triết đã nắm lấy tay cô rồi đi thẳng vào bên trong phòng vệ sinh của phòng VIP, anh ép cô vào tường, còn nhíu mày, nói:
- Sao em lại ở đây? Còn nữa... Ăn mặc kiểu gì vậy hả?
Chân Nam Nam lúc này có hơi sợ hãi, nhưng rồi cô cũng né tránh anh, sau đó nói:
- Tôi ở đâu hay làm gì cũng không liên quan tới Tiêu tổng, hơn nữa chuyện tôi ăn mặc như thế nào cũng không liên quan tới anh!
- Chân Nam Nam! Em thiếu tiền thì có thể nói với tôi mà? Tại sao thà vào đây làm việc chứ không chịu mở miệng nói ra? Em...
- Tiêu tổng! Có phải anh xen vào quá sâu về đời sống của tôi rồi không? Giữa tôi và anh chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên, nhưng bây giờ tôi đã hết thời gian làm việc rồi, nên tôi có làm việc gì đi nữa cũng không ảnh hưởng tới anh!
Tiêu Trọng Triết càng nghe càng thấy điên tiết.
Tốt! Đây mới thật sự là Chân Nam Nam mà anh biết, cô không phải dạng người chịu thua thiệt, tuy rằng mềm mỏng nhưng không bao giờ hạ mình, vốn dĩ anh còn tưởng Chân Nam Nam đã thay đổi vì hoàn cảnh gia đình, nhưng có vẻ như cô chỉ thay đổi với anh thôi nhỉ?
Càng nghĩ Tiêu Trọng Triết càng không vui, một giây sau đó anh liền hôn lên môi cô, hai mắt của Chân Nam Nam mở to, hai tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng đều lực bất tòng tâm, chẳng những thế mà đến cuối cùng còn bị anh khóa luôn tay lại.
Nụ hôn ban đầu là điên cuồng chiếm hữu, nhưng sau đó lại dịu dàng nâng niu, cứ như vậy mà nụ hôn đầu của cô đã bị cưỡng ép cướp đi.
Đợi tới khi cô đã bình tĩnh thì Tiêu Trọng Triết mới buông ra, sau đó anh lại nói:
- Em muốn bán thân sao?
- Anh có ý gì?
- Tôi mua em! Bao nhiêu tôi cũng mua em! Từ nay về sau, em chỉ có thể là của tôi.
Chân Nam Nam ban đầu có hơi kháng cự, nhưng rồi sau đó cô cũng đồng ý. Như cô đã nói trước đó, mục đích của cô chỉ có một, chính là tiền!
Chỉ cần có tiền thì làm gì cũng đồng ý, hơn nữa Tiêu Trọng Triết vừa giàu vừa độc thân, cô cũng không phải tiểu tam, cùng lắm là bị người ta đàm tiếu là tình nhân bên cạnh anh thôi, cô cũng không thiệt.
- Được, vậy trước tiên anh đưa tiền cho tôi đã.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tiêu Trọng Triết liền rút ra từ trong túi một cái thẻ rồi đưa cho cô, lại nói:
- Đây là thẻ phụ, bên trong không ít tiền, mật khẩu thẻ là ngày sinh của tôi... Chắc em biết nhỉ?
- Tôi... Tôi biết.
- Tốt! Giờ thì ở yên đây, tôi sẽ lấy cho em bộ váy khác.
Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng mở cửa đi ra ngoài, nhưng những kẻ hóng hớt lại không nhìn thấy Chân Nam Nam đâu, vốn dĩ còn định hỏi anh, nhưng anh không đáp, chẳng những thế mà còn cầm lấy một bộ váy mà Vũ Tiệp Dao mới mua đem vào bên trong, bỏ lại những con người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Vũ Tiệp Dao lại nói:
- Sao Nam Nam lại ở đây vậy nhỉ?
- Thiếu tiền đó.
- Hả?
Không chỉ có Vũ Tiệp Dao, ngay cả Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn cũng kinh ngạc, nhưng điều khiến cho Dương Thư Mẫn lo sợ là cô ấy sợ Tiêu Trọng Triết bị lừa, một người con gái vì tiền mà đến chỗ này, chưa chắc đã tốt.
Nhưng câu nói sau đó của Dương Long Phi lại thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của họ, vì đã điều tra qua rồi nên cậu ta biết rất rõ con người của Chân Nam Nam thế nào.
- Ba năm trước cô ấy đã bỏ ngang việc học ở Đế Đô để quay về quê ở huyện Lạc Thủy là vì cha bị tai nạn nghề nghiệp nên tàn phế, nằm liệt trên giường. Nhưng năm qua chỉ có cô ấy làm hết việc này tới việc khác để chăm sóc cha liệt giường, mẹ lại bệnh nặng, cách đây vài tháng thì Chân Nam Nam mới phát hiện trong đầu của mẹ mình có khối u, anh trai Chân Dực Nhiên đột nhiên bị chuyển công tác đến Đế Đô, sau đó lại người ta vu oan hãm hại ở trong quân doanh chưa được về nhà. Một mình Chân Nam Nam gánh vác tiền chữa bệnh cho cha mẹ, tiền chăm sóc cho anh trai, còn có tiền chăm lo cho bản thân... Túng thiếu cũng không kì lạ.
Vũ Tiệp Dao nghe xong cũng rất sốc, cô ấy không biết gì cả, vốn dĩ cô ấy còn nghĩ Chân Nam Nam sống ở nhà bình dân cũng đủ ăn đủ mặc... Hóa ra là lại khó khăn như vậy.
- Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh Trọng Triết thì hình như không phải nhẹ nhàng giúp đỡ?
- Không biết nữa, nhưng anh thấy Chân Nam Nam có một sự kiên quyết kì lạ với Tiêu Trọng Triết.
Dừng một chút, Dương Long Phi lại hào hứng nói:
- Có khi nào Chân Nam Nam cũng thích thầm tên đó không?
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.