Hai người ăn xong thì cũng ra về, Khải Phong đi ra ngoài lấy xe trước còn Yến Chi thì đi vệ sinh. Khải Phong định đợi cô đi vệ sinh xong rồi sẽ đi ra cùng nhau luôn nhưng Yến Chi nói có thể đi một mình được …Anh nghĩ chắc cô đi một mình cũng không sao cho nên đành ra ngoài thanh toán tiền rồi đi lấy xe..
Yến Chi đi vệ sinh xong thì liền đi ra bồn lavabo rửa tay,cô quan trọng việc sạch sẽ cho nên không thể rửa tay qua loa được …Cô lấy một ít xà bông rồi thoa điều lên lòng bàn tay của mình.
" Cạch …"
Yến Chi nghe có tiếng mở cửa thì cô cũng đơn giản nghĩ là có người đi vào vệ sinh mà thôi cho nên cũng không có cảnh giác gì cả …
" Xong rồi,đi về thôi …"
Cô tự lẩm bẩm trong miệng rồi lấy khăn giấy lao tay cho sạch sẽ …Sau đó thì xoay người bước đi,cô vừa đi được vài bước thì có cánh tay kéo lại rồi đẩy cô vào trong tường khiến cho Yến Chi phải choáng váng rồi té xuống đất.
" Ah …đau quá …"
" Cô là ai thế,sau lại đẩy tôi chứ …"
Yến Chi từ từ đứng dậy,cô hỏi người con gái kia nhưng cô ta không trả lời bằng giọng nói mà trả lời bằng hành động.
Cô ta từ tử cởi khẩu trang và áo khoác ra,trên người vẫn còn mặc bộ đồ đồng phục nhân viên lúc nãy và người này chính là Huyền Nhi.
" Huyền Nhi …""
" Ừ là tao đây,coi bộ mày sống tốt quá nhỉ…"
" Chát …"
Ngay lập tức 1 cái tát liền xuất hiện ở trước mặt của Yến Chi,cô ta ra tay quá nhanh khiến cho cô không thể nào đỡ được.
" Một cái tát này không có là gì đâu,thù hận của tao với mày còn nhiều lắm …"
" Huyền Nhi,cô đã sai mà không biết hối hận sau,cô không biết quay đầu lại sao …"
" Hừ!! những gì tao làm tao không hề hối hận,mấy có biết khi mày rời đi Khải Phong đối xử với tao như thế nào không hả,anh ấy hành hạ đánh đập tao để trả thù cho mày …""
" Lạc Yến Chi!! Tại sao mày lại có tất cả còn tao thì không chứ, người đàn ông đó tại sao lúc nào cũng để ý đến mày còn tao thì không…"
" Năm xưa tao cũng nằm viện mấy năm thì mới tỉnh dậy mà,anh ấy không thể thương xót tao 1 lần sao..".
" Huyền Nhi!! Cô điên rồi,cái đó là cô tự mình chuốt lấy mà,cô muốn anh ấy hận tôi cho nên mới bày trò làm ra như thế, nhưng không ngờ cô lại rước hoạ vào chính mình mà thôi … Những chuyện đã xảy ra là cô tự làm tự chịu mà thôi,cho nên bây giờ cô đừng trách ai cả …’""
" Lần trước ở buổi tiệc là cô cho người bỏ xuân dược vào rượu của tôi, Khải Phong đã kể cho tôi nghe hết rồi.Vũ Huyền Nhi cô mau tỉnh táo lại đi và đừng làm những chuyện khùng điên nữa …""
" Mày nói ai khùng điên hả “”_ Huyền Nhi gằn lên từng chữ một.
" Tôi nói cô đó,dù sao chứng ta cũng là bạn tôi khuyên cô nên quay đầu đi và đừng làm những chuyện xấu nữa.Ông trời có mắt đó,ông ấy sẽ không để cô làm những chuyện xấu hại người nữa đâu …"
" Mày …mày láo hả "_ Cô ta định vun tay lên tát Yến Chi nhưng cũng may cô đã nhanh tay nắm lại rồi đẩy cô ta té xuống đất giống như những gì mà Huyền Nhi đã làm với cô.
“” Vũ Huyền Nhi! Cô nên tự tìm đường lui cho mình đi, cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp lắm.Cô đừng ganh tị với người khác rồi biến mình thành bộ dạng như thế này,cái gì của mình thì là của mình nhưng nếu không phải của mình thì cô có làm như thế nào thì kết quả cũng như vậy mà thôi "
" Tôi xem cô là bạn cho nên mới nói cho cô hiểu, ân oán của chúng ta tôi không muốn tính toán không phải bởi vì tội sợ cô đâu …Con người ai cũng có 1 giới hạn,vậy cho nên đừng đi quá giới hạn thêm một lần nữa …"
Yến Chi nói xong liền rời khỏi đây,Vũ Huyền Nhi đứng đó vẫn như cũ,cô ta chẳng hề thay đổi mà ánh mắt càng thâm độc hơn.
" Lạc Yến Chi! Mày được lắm,tốt nhất là mày mau trốn đi chứ nếu không tao sẽ lột da mày ra … “”
___##
Yến Chi vừa đi ra thì thấy Khải Phong đi đến,chắc anh ấy chờ lâu nên mới đi tìm mình.
" Vợ,em đi lâu quá …Lúc nãy thang máy bị hư cho nên anh phải đi thang bộ lên …"
" Ừm …"
" Chi Chi …mặt của em sau đỏ vậy …em …em …là ai đánh em …để anh đi tìm người ta …"
Lúc này cô chạy theo rồi ôm anh từ phía sau “” Khải Phong,em muốn về nhà,em không muốn ở đây nữa.Về nhà em sẽ nói cho anh nghe tất cả …Anh yên tâm đi em chỉ bị thương trên gò má mà thôi,còn mấy chỗ khác không có bị gì cả …""
" Được, được …anh đưa em về nhà …"
Nói xong anh liền cõng vợ mình trên lưng,chứ anh không muốn cô đi bộ đâu,đi giày cao gót xuống mấy bậc thang sẽ đau chân lắm,anh sót …
Yến Chi ở yên ở trên lưng của anh,cô không cọ quậy nhúc nhích gì cả. Nhưng lâu lâu thì sẽ có tiếng thở dài, Khải Phong nghe thấy chứ,tự nhiên trong lòng của anh lại có dự cảm bất an.Liệu có khi nào cô ấy gặp lại Vũ Huyền Nhi hay không,bởi vì cô ta đã chạy thoát hơn 1 tuần này rồi.