Một Kiếp Đau Thương

Chương 3: Đến Công Ty




Yến Chi đặt vali quần áo của mình vào một góc phòng bởi vì cô không biết được là anh ấy có cho mình động vào nơi này hay không.Vậy cho nên cô cũng không dám để đồ lung tung.Căn phòng này khá là rộng,nó chỉ là một phòng ngủ thôi mà cứ như một căn nhà vậy.
Cô nhìn căn phòng một hồi lâu rồi đI lại mở rèm,mở cửa sổ ra cho thoáng mát.Lát sau thì Yến Chi thấy trên bàn có một cái đồng hồ,cô đoán cái này là của anh cho nên liền đem lại tủ phụ kiện và đặt lại ở chỗ cũ.Lúc này cô mới thấy được là nơi đây khá là sang trọng,nào là đồng hồ,cà vạt,quần áo,giày và có những phụ kiện trang sức sang trọng nữa.
Yến Chi đưa mắt nhìn sang tủ phụ kiện của nữ,mấy cái này chắc là anh ấy chuẩn bị cho Huyền Nhi rồi.Sự tinh tế đó sẽ không bao giờ dành cho cô cả và ngay cả tình yêu cũng vậy, bởi vì trong mắt Khải Phong cô chính là kẻ giết người.
Cô đứng ở đây khoảng tầm 5 phút rồi đi vào trong nhà tắm lấy quần áo đem đi giặc,đồ của anh chỉ toàn là áo sơ mi và quần tây mà thôi.Lúc này cô đưa mắt lên nhìn thì thấy trên áo sơ mi trắng có một vết son đỏ,nhưng nó không phải là của cô.Đàm Khải Phong ngoài cô ra thì vẫn còn người phụ nữ khác,bỗng dưng lúc này cô lại nở một nụ cười chua chát rồi bóp chặt chiếc áo lại..
Hoá ra trong cuộc tình này chỉ có mình cô là vọng tưởng đến anh mà thôi,bởi vì trong tim anh chẳng bao giờ có cô cả.
11 giờ trưa cô bỏ quần áo vào máy giặt rồi đi xuống nhà làm bữa trưa,khi cô bước xuống thì thấy A Linh đang liếc xéo mình.Bởi vì thường ngày đồ ăn của Khải Phong là do cô ta và đầu bếp làm.Vậy mà ngày hôm nay bị đuổi ra khỏi vị trí đó khi cho cô ta không ngừng căm ghét Yến Chi.Nhưng cô cũng không để ý đến cô ta nữa mà chú tâm vào công việc của mình,bởi vì cô biết được một điều dù cô có làm gì đi nữa thì cũng bị ghét như thường.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi thì cô nhờ tài xế đưa mình đến tập đoàn Đàm thị,nơi này cô chưa đặt chân đến cho nên cô không biết được là nó lớn như vậy.Suốt ba năm qua cô chỉ ở trong biệt thự Đàm gia làm công việc nhà,làm vườn còn buổi tối thì phải giúp anh giải toả.Có những lúc anh không vui,anh tức giận thì cô chính là thú vui để cho anh trút giận lên người mình, vào những ngày cuối thu thời tiết se lạnh anh sẽ đem cô ra vườn và bắt cô quỳ là nhận lỗi của mình.Còn không thì sẽ nhốt cô vào tầng hầm và bỏ đói suốt 3 ngày liền...
.........
Lúc này cô bước vào trong sảnh công ty rồi đi lại quầy lễ tân định hỏi xem văn phòng của anh ở đâu.Nhưng cô chưa kịp hỏi nữa thì đã được mấy người vệ sĩ đứng gần đó đưa vào trong thang máy.
" Ting...ting..tầng 58..."
" Cao thật "
Hai tên vệ sĩ đưa cô đến trước văn phòng của anh rồi cũng nhanh chóng rời đi,lúc này Yến Chi nhìn thấy vẻ mặt của hai người họ có chút kỳ lạ giống như là có chuyện gì vậy.Bỗng dưng lúc này cô lại nghe được vài âm thanh kì lạ,Yến Chi sợ là anh đang gặp chuyện gì cho nên liền xông cửa vào luôn mà không cần gõ cửa
" Rầm.."
Đập vào mắt cô chính là có hai thân thể đang quấn lây nhau,bàn tay của cô gái kia không ngừng ma sát vào vòm ngực của Khải Phong,và chiếc áo sơ mi của anh đã cởi ra từ lúc nào rồi...
" A..anh Khải Phong sao lại có người vào văn phòng của anh vậy " Lý Tiêu nhõng nhẽo rồi hôn lên má của anh một cái..
" Lạc Yến Chi cô không biết gõ cửa à "
" Xin lỗi, tôi quên mất " cô cúi mặt của mình xuống,bàn tay thì xiết chặt túi giữ nhiệt.
" Lý Tiêu em vào trong thay quần áo đi "
" Nhưng mà "
" Tôi thích người nghe lời "
Lý Tiêu nghe Khải Phong nói vậy liền cúi người xuống nhặt quần áo lên rồi đi vào trong phòng nghỉ.Lúc này đây thì anh mới đứng dậy rồi đi về phía của Yến Chi.
" Thế nào, cô đang ghen à "
" Không có, tôi làm gì có tư cách mà ghen chứ "
" Cô biết thân biết phận như vậy là tốt "
" Tôi có đem bữa trưa đến cho anh,anh mau ăn đi cho nóng "
Yến Chi bày đồ ăn ra bàn nhưng chưa gì đã bị anh hất đổ tất cả. Lý Tiêu lúc này đi ra thấy được hình ảnh này khiến cho cô ta vô cùng thích thú rồi ngồi xuống ghế mà đâm chọt.
" Yến Chi cô lại làm phật lòng anh ấy nữa rồi"
" Tôi không muốn ăn, nhưng sau này ngày nào cô cũng đem đến cho tôi "
" Lý Tiêu anh đưa em đến nhà hàng ăn trưa "
" Dạ "
Sau đó thì hai người họ liền rời đi,bây giờ ở trong văn phòng chỉ còn một mình cô mà thôi.Yến Chi dùng tay và muỗng thu gọn đồ ăn lại bỏ vào cà mên,cơm trắng thì vươn vãi khắp nơi khiến cho sàn nhà không thể nào sạch được.Cho nên cô liền đi ra ngoài tìm khăn lao và cây lao sàn đem vào trong dọn cho sạch.
" Yến Chi cô đứng lên đi,tay cô đã đỏ hết rồi"
" Trợ lý Du tôi không sao đâu,anh đừng quá lo lắng " Yến Chi cười cười rồi xua tay với Du Trực..
" Hay là tôi gọi nhân viên lao công vào đây dọn "
" Thật sự không cần mà, tôi làm sắp xong rồi "
" Ừm "
Du Trực đi lại bàn làm việc Khải Phong lấy hai tập hồ sơ rồi cũng đi ra khỏi văn phòng,một lát sau thì Yến Chi cũng đã dọn xong xuôi mọi thứ,cô đem cây lao đặt về vị trí cũ rồi lên xe trở về nhà.
1 giờ chiều cô về đến nhà ăn một ít cơm rồi đi ra vườn nhổ cỏ,dưới cái nắng 38 độ như thế này khiến cho cả người cô phải đổ mồ hôi nhễ nhại,nóng khắp cả người.Đây là công việc hằng ngày mà cô phải làm nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại thấy khó chịu trong người,đầu thì đau như búa bổ chắc có lẽ là cô đang bị say nắng rồi.Yến Chi càng lúc càng thấy khó chịu hơn nên cô định đi lại gốc cây ngồi nghĩ mệt một chút nhưng chưa gì thì đã té ngã xuống đất rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.