Ân Duệ Sâm xông vào.
Phương Hoằng Lâm đứng dậy bước ra cửa. Khi bước tới cửa, hắn nghiêng mặt, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Cậu ta si tình với anh thật đó. Có điều, sau này cậu ra sẽ không còn cơ hội nữa.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Nại Triết cảm thấy hơi lo, không biết họ sẽ làm gì Ân Duệ Sâm. Ân Duệ Sâm đúng là gan thật, bị ngăn cản thì tìm tới cửa một cách đường hoàng. Tính cách này của cậu ta đúng là không thay đổi gì so với hồi trước. Nại Triết thở dài một hơi. Lúc trước anh còn nghĩ, trên đời này chỉ còn lẻ loi mình anh, nhưng quên còn có một Ân Duệ Sâm luôn một lòng một dạ với anh. Anh không hiểu tại sao Ân Duệ Sâm có thể cố chấp như vậy, bị anh từ chối cũng không lùi bước.
Nại Triết nghĩ thầm, anh cũng là người mà. Ân Duệ Sâm, em chính là nắm chắc anh sẽ mềm lòng đúng không.
Đây là một cơ hội tốt để chạy trốn. Nại Triết đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Quả nhiên, tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào Ân Duệ Sâm, dưới lầu không ai canh gác. Anh nhanh chóng khóa cửa chính lại, buộc khăn trải giường vào một chân giường, rồi tìm thêm một thứ khác nối vào. Ném “Dây thừng” ra cửa sổ, anh cẩn thận nắm lấy dây thừng leo xuống. Nhưng dây thừng vẫn còn hơi ngắn, lúc anh nhảy xuống bỗng cảm thấy chân đau một chút, nhưng chắc không sao. Anh chạy ra ngoài. Phương gia quá lớn, anh chạy rất lâu mới thấy cổng chính. Cổng chính chỉ có một người gác, nhưng Nại Triết thấy được ông Phương đứng sau người đó.
Anh ngây người.
Ông Phương cũng thấy anh, nhưng không có ý muốn bắt anh trở về, mà bình đạm nhìn anh, nói: “Ra khỏi cái cửa này, sau này đừng trở lại nữa, đến một nơi không ai tìm thấy, biết không?”
Nại Triết ngẩn ra chỉ trong một cái chớp mắt, phản ứng lại thì vội gật đầu, chạy ra ngoài. Nhìn ra ông Phương vốn định thả anh đi, nên anh mới ra đây dễ dàng như vậy.
Nại Triết còn chưa chạy được bao giờ đã nghe một người đàn ông nói với ông Phương: “Ông chủ, đánh nhau rồi. Ân tiên sinh bị Phương thiếu gia…”
Nại Triết không nghe được câu kế tiếp, anh mơ màng nghĩ, Ân Duệ Sâm bị Phương Hoằng Lâm làm gì? Thoạt nhìn cậu ta đánh nhau cũng khá, chắc không bị gì chứ? Nhưng dù sao đó cũng là Phương gia, người Ân Duệ Sâm phải đối phó không chỉ một người… Chắc cậu ta có dẫn thêm người theo chứ, sao cậu ta lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, phạm loại sai lầm không nên phạm này…
Nại Triết nghĩ lung tung trong đầu, anh đứng ở bên đường, ngăn xe taxi, rồi đi thẳng về phòng trọ cũ mới thuê trước đó, lấy chứng mình nhân dân, hộ chiếu và những giấy tờ tùy thân khác bỏ vào balo, sau đó trở lại taxi, bảo tài xế chở anh đến sân bay.
Đi đâu đây? Không biết… Tóm lại cứ đi trước đã, phải rời khỏi nơi này, rời khỏi đất nước này, chạy đến một nơi không ai biết anh. Trong lúc nghĩ lung tung, Nại Triết chợt nhớ đến Ân Duệ Sâm. Cậu ta sao rồi? Lời Phương Hoằng Lâm nói có ý gì? Ân Duệ Sâm sẽ bị Phương Hoằng Lâm đánh chết ư? Không đâu, ông Phương cũng sẽ không cho phép, ông ấy sẽ ngăn lại…
Nại Triết vừa an ủi mình, vừa không nhịn được mà nghĩ bậy, nghĩ về Ân Duệ Sâm, lo cho cậu ta, không biết cậu ta bây giờ thế nào. Tình yêu là chuyện của hai người. Nại Triết cứ tưởng vậy là xong, nhưng Ân Duệ Sâm đợi anh nhiều năm như vậy, gặp nhau lần nữa, cũng vẫn theo đuổi anh. Dù anh từ chối ra sao cũng không bỏ cuộc. Trong lòng Nại Triết nghẹn muốn chết. Anh không biết tình cảm bây giờ của mình đối với Ân Duệ Sâm là loại tình cảm gì. Anh thật sự không muốn nợ cậu gì cả, nhưng anh vẫn nợ cậu nhiều như vậy.
Tới sân bay, đầu óc Nại Triết hơi choáng váng, mua một vé máy bay đến Pháp gần nhất. Ở đây, ai cũng mang hành lý theo, chỉ có mỗi anh cô đơn, không mang theo gì, chỉ có hai balo đơn giản. Anh cầm vé máy bay, như không còn sức lực mà ngồi xuống ghế chờ. Chỉ còn một tiếng nữa thôi, anh sẽ rời khỏi đây.
Anh lấy điện thoại ra, lúc trước anh đã xóa số điện thoại của Ân Duệ Sâm ra khỏi danh bạ. Bây giờ, số điện thoại này anh cũng không cần. Anh định rút sim ra thì có một số lạ gọi đến. Anh như có dự cảm, nhìn chằm chằm số điện thoại đó rất lâu.
Anh thấy gương mặt mình phản xạ trên màn hình điện thoại. Anh cứ tưởng, ngày rời khỏi đây anh chắc sẽ vui vẻ lắm, bởi anh muốn tự do. Nhưng giờ anh chợt nhận ra, trên mặt anh có do dự, có lo lắng, có đau khổ, nhưng không có vui vẻ mà anh tưởng. Tiếng chuông điện thoại ngừng vang. Chẳng mấy chốc, số điện thoại đó cứ bám riết không tha mà gọi đến. Nại Triết cuối cùng bấm vào nút nhận điện thoại, đặt điện thoại di động lên tai.
Ân Duệ Sâm thở hổn hển, sắp nói không ra hơi: “Nại Triết… Chờ em… Chờ em một chút thôi… Tạm thời đừng đi…”
Nghe giọng của cậu có lẽ là bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ. Nại Triết cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó bóp lại, rất đau. Anh đã từng trải qua loại cảm xúc này vào mấy năm trước, cái năm mà anh không nói tiếng nào dẫn em gái rời khỏi, nhìn người bị anh bỏ lại, nhìn thành phố có Ân Duệ Sâm, trong lòng cũng chợt đau như vậy.
Nếu tình cảm xưa kia không thể kéo dài, tại sao loại đau đớn này lại không thay đổi? Ân Duệ Sâm còn đang run giọng, cầu xin anh đợi một lát ở đầu dây bên kia. Nại Triết có một cảm giác kỳ lạ, thời gian lúc anh rời khỏi Ân Duệ Sâm mấy năm trước và bây giờ như trùng vào nhau, thiếu niên Ân Duệ Sâm và Ân Duệ Sâm của hiện tại đều đang cầu xin anh ở lại.
“Chỉ cần để em ở bên anh là được… Nại Triết…”
Nại Triết nghe giọng nói Ân Duệ Sâm ở đầu dây bên kia như đang thút thít. Giờ phút này, từ giọng nói Ân Duệ Sâm, anh như nghe được sự sợ hãi và thấp hèn. Anh là tên độc ác, tra tấn Ân Duệ Sâm thành như vậy. Đây không phải điều anh muốn, nhưng xác thật là kết quả do anh gây ra.
Phía trên có một giọng nữa thanh lệ vang lên, nhắc nhở anh phải đến quầy đăng ký. Nhưng anh như bị làm thuật định thân, không thể động đậy được. Anh biết mình cần phải đi, quyền lựa chọn không nằm trong tay anh. Nếu bây giờ anh không đi, có thể sau này sẽ không đi được nữa.
Nại Triết thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Nói xong câu đó, anh liền tắt máy, rút sim. Thiếu niên Ân Duệ Sâm bị anh bỏ lại, Ân Duệ Sâm của bây giờ cũng bị anh bỏ lại.
Anh đứng lên, đi vào trong. Còn chưa đi được hai bước, anh đã nghe tiếng gọi như móc hết tim phổi: “Nại Triết!!”
Ánh mắt mọi người đều bị người kia thu hút. Nại Triết không dám quay đầu lại. Anh nghe tiếng bước chân dồn dập, như chỉ trong một cái chớp mắt, anh đã bị người đó ôm chặt vào lòng, mạnh đến mức anh thở không nổi.
“Đừng… Đừng bỏ em mà… Nại Triết…”
Cậu dụi mặt lên má Nại Triết. Nại Triết cảm thấy có thứ gì đó ướt ướt. Cảm giác bị người ta nhìn không tốt lắm, Nại Triết giãy giụa nhẹ, lại bị cậu ôm càng chặt. Anh đành bất đắc dĩ mà nói: “Buông anh ra, Ân Duệ Sâm.”
“Không buông… Buông anh ra rồi, anh sẽ đi mất. Em luôn không thể đuổi kịp anh… Cũng không tìm thấy anh, bị anh bỏ lại…” Giọng điệu của Ân Duệ Sâm chứa đầy sự oan ức, tủi thân, còn cả chút gì đó rất cẩn thận, đáng thương, như con thú cưng bị vứt bỏ.
Nại Triết ngửi được mùi máu tươi nhè nhẹ, phát ra từ trên người Ân Duệ Sâm. Phút chốc anh có hơi hoảng sợ, muốn xem vết thương của Ân Duệ Sâm thế nào, có nặng lắm không, muốn trách cậu ta lỗ mãng, muốn trách cậu ta cứ trói buộc và tra tấn tâm lý mình. Nhưng cuối cùng, anh chỉ ngơ ngác nói: “Chúng ta bắt đầu lại đi, Ân Duệ Sâm.”
Thân thể Ân Duệ Sâm cứng lại một chút. Họ kề sát nhau, Nại Triết có thể cảm nhận bất cứ cử động nào của cậu một cách rõ ràng. Mũi Nại Triết hơi chua, không biết nên trách Ân Duệ Sâm hay nên thương cho cậu. Trên thế giới này có lẽ không tìm thấy người nào yêu anh như Ân Duệ Sâm. Lúc còn trẻ, anh thích gì làm nấy, sau này góc cạnh bị mài dũa, nguyện vọng cũng trở nên thấp hèn. Anh muốn có ai đó bên cạnh, một người anh thích, một người yêu anh thật lòng, mỗi ngày bên nhau, không bao giờ để anh cô đơn giữa thế giới này. Anh ghét sự cô đơn, anh chịu không nổi.
Anh muốn cho Ân Duệ Sâm một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội. Anh muốn hỏi Ân Duệ Sâm, cậu có thể trở lại Ân Duệ Sâm trước đây không? Nhưng khi anh mở miệng, chỉ là lặp lại một lần nữa: “Chúng ta bắt đầu lại đi, Ân Duệ Sâm.”
Ân Duệ Sâm gật đầu thật mạnh, ôm anh càng chặt. Cậu không nói gì, nhưng nước mắt rơi lã chã, dính ướt cả mặt Nại Triết. Nại Triết nói: “Mình đi ra ngoài trước đi, anh có việc muốn nói với em.”
Ân Duệ Sâm bình tĩnh lại, một hồi sau mới buông anh anh. Không còn bị ôm nữa, Nại Triết quay đầu, nhìn gương mặt đầy nhưng vết bầm xanh tím của Ân Duệ Sâm, môi còn đọng vết máu.
“Em…” Nại Triết hít một hơi, chạm nhẹ lên mặt cậu. Ân Duệ Sâm tránh một chút, thấp giọng nói: “Bị thương ngoài da thôi, không sao đâu…”
Nại Triết cuối cùng không nói gì nữa, kéo cậu ra ngoài. Ngoài trời, thời tiết rất đẹp, mặt trời ấm áp, gió thổi lên mặt rất thoải mái. Dưới ánh mặt trời, Ân Duệ Sâm thoạt nhìn rất khó coi, không đẹp trai chút nào. Mắt cậu đỏ ửng, nước mắt còn chưa khô, mặt có vết bầm, vẻ mặt lại chứa vẻ ngẩn ngơ và vui mừng, rất buồn cười. U ám trong lòng Nại Triết tan biến, ánh nước trong mắt cũng khô. Anh muốn cười, thế là bắt đầu cười, càng cười càng lớn. Anh nói, Ân Duệ Sâm, em xấu quá đi!
Ân Duệ Sâm hơi xấu hổ, nhưng thấy anh cười vui như vậy, những cảm xúc nặng nề lúc trước cũng biến mất không ít. Cậu không vui mà nói: “Đây là tại ai, còn không phải tại anh ư…”
Thấy cậu không sao, Nại Triết có thể yên tâm chọc cậu. Anh ngồi xổm trên mặt đất, lau nước mắt tràn ra ở khóe mắt vì cười, giương mắt nhìn Ân Duệ Sâm nói: “Anh trễ máy bay rồi, nhưng anh phải đi, em nói làm sao bây giờ?”
Ân Duệ Sâm hừ một tiếng, dùng giọng điệu của tổng tài bá đạo nói: “Em thuê máy bay riêng cho anh, anh muốn đi đâu thì đi.”
“Được thôi” Nại Triết híp mắt ngẩng đầu nhìn cậu, lại hỏi: “Vậy còn em?”
Ân Duệ Sâm cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng anh. Nại Triết nhìn thấy tình yêu nồng cháy và tinh khiết của cậu. Cậu nói: “Ở nước ngoài em cũng làm việc được, Ân gia cũng không phải chỉ có một mình em… Nhưng trên thế giới này chỉ có một Nại Triết. Em chỉ cần anh. Những thứ khác đều là không quan trọng, cũng chỉ muốn anh có cuộc sống tốt hơn.”
“Cảm động.” Nại Triết kéo cậu đứng lên, giọng như đang đùa, nhưng trong lòng anh biết, lời Ân Duệ Sâm nói là thật. Ân Duệ Sâm là con sói được anh thuần hóa, chỉ nhận một chủ nhân là anh. Tuy bị anh vứt bỏ, nhưng khi gặp lại, con sói này vẫn trung thành với anh, như bị anh đánh dấu, mãi mãi không bao giờ phản bội anh. Nại Triết nhớ đến vé máy bay kia, nhìn Ân Duệ Sâm nói: “Hay chúng ta sang Pháp đi, tìm một thị trấn nhỏ xinh đẹp, mua một căn nhà, sống bên nhau, được không?”
Đây là lần đầu tiên Nại Triết chủ động nhắc đến việc sống bên nhau với cậu. Nại Triết thấy Ân Duệ Sâm ngây người một lúc rồi gật đầu, đôi mắt đỏ ửng. Trong lòng Nại Triết hơi chua xót. Anh nhận ra, ở trước mặt anh, Ân Duệ Sâm dường như luôn cảm tính khác thường.
Ân Duệ Sâm dường như cảm thấy hơi mất mặt. Một người đàn ông trưởng thành lại dễ khóc như vậy thì coi sao được? Nhưng cậu chờ lâu lắm rồi, tim cậu cứ treo giữa không trung. Dù có đưa tới tận tay Nại Triết, Nại Triết cũng không muốn nhận. Giờ đây, trái tim có chỗ để về. Đứng trước mảnh đất hạnh phúc, cậu hạnh phúc đến nỗi có chút hoảng sợ. Sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại thì mọi thứ đều biến mất.
Ân Duệ Sâm ngượng ngùng mà né tránh ánh mắt của Nại Triết, quay đầu nhìn về bầu trời phương xa. Cậu nghĩ, trời ơi, có phải con bị Phương Hoằng Lâm đánh hôn mê, đang nằm mơ không? Nếu đây là chỉ là một giấc mơ thì xin đừng cho con tỉnh lại.
Nại Triết bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, anh để Ân Duệ Sâm có thời gian bình tĩnh lại, một hồi lâu, anh mới nói: “Ân tổng, khi nào chúng ta xuất phát? Phương Hoằng Lâm sắp đến bắt anh rồi.”
“Anh ta dám!” Nhắc tới Phương Hoằng Lâm, sắc mặt Ân Duệ Sâm chớp mắt đã khó coi. Giọng nói đầy khí thế, nhưng vẫn kéo tay Nại Triết chạy ra ngoài, lấy điện thoại ra muốn gọi điện.
“Giờ đi liền. Đời này anh ta cũng đừng mong tìm được anh! Anh là của em!”
Câu tuyên ngôn bá đạo này của cậu làm Nại Triết dở khóc dở cười. Anh bị Ân Duệ Sâm kéo đi. Nghe đầu dây bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, nhưng vết thương trên mặt còn chưa lành, tạo nên một loại hài hòa đến kỳ lạ.
Nại Triết nhớ lần đầu tiên gặp cậu, cậu cũng bị thương. Khi đó, vì trêu đùa Ân Duệ Sâm, anh không cứu cậu ngay, mà chờ cậu không chịu nổi nữa mới qua. Dáng người đầy dã tính của thiếu niên Ân Duệ Sâm kia còn rõ ràng trước mắt, sau đó không lâu, cậu bị Nại Triết ngả ngớn hôn một cái, cậu tức giận trên xe taxi mà không làm được gì.
Nại Triết giật mình, chợt nhào qua hôn má Ân Duệ Sâm một cái. Ân Duệ Sâm đơ ra, giọng nói vốn vững vàng bình tĩnh trở nên nói lắp, cậu nói với đầu dây bên kia: “Vậy… vậy trước đi… Chuẩn bị nhanh lên…”
Sau đó tắt máy. Nại Triết thấy cậu nhìn mình, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Anh cảm thấy không ổn, vừa định lui về sau hai bước, đã bị Ân Duệ Sâm giữ chặt, hung ác mà hôn lên môi anh.
Kỹ thuật hôn của cậu vẫn như vậy, có hơi thô bạo, chỉ biết lè đầu lưỡi ra liếm, mút, dùng hàm răng cắn nhẹ, xâm lược, còn chứa một ít vị máu tươi chưa tan, hôn đến trong Nại Triết tê dại, không thở nổi.
Nại Triết không đẩy cậu ra, mà để mặc cậu muốn làm gì thì làm, từ mạnh mẽ đến dịu dàng, nụ hôn hung tàn này dần trở nên đầy dịu dàng. Lúc tách ra, đôi mắt Ân Duệ Sâm rất sáng, cậu nói: “Nại Triết… Em yêu anh.”
Nại Triết cười một cái, nói: “Anh biết.”
Tình yêu này dù bị ngăn cách bao nhiêu năm vẫn trở về, Nại Triết không cố đẩy nó ra nữa, mà để mặc cho trái tim quyết định, chấp nhận nó.
— HOÀN —