Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 12: Mình không vui




Địch Thu Hạc ỷ vào lúc này Địch Biên không thấy biểu tình của mình, tiếp tục không che dấu chút nào trào phúng trong mắt, ôn hòa nói với Địch Xuân Hoa: "Xuân Hoa, em bình tĩnh chút, tức giận tổn hại sức khỏe."
"Anh câm miệng!" Địch Xuân Hoa thét chói tai.
"Con mới phải câm miệng!" Địch Biên bị thái độ khinh thường ra lệnh không chút che giấu nào của Địch Xuân Hoa đối với Địch Thu Hạc kích thích tới càng tức giận, nhớ tới trước kia cô ta ra vẻ biết điều nghe lời, chỉ cảm thấy vang lên ong ong, nhức đầu muốn nứt ra, quát lên, "Xin lỗi anh con! Lập tức xin lỗi!"
Địch Thu Hạc đúng lúc đưa tay về phía Địch Xuân Hoa, trấn an nói, "Xuân Hoa, anh không trách em, đừng tức giận, thân thể em không tốt, phải tránh tâm tình kích động."
"Cút ra! Ai cần ai giả bộ!" Địch Xuân Hoa không chút nghĩ ngợi liền đẩy tay anh ra.
Địch Thu Hạc thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, cúi đầu trì hoãn mới áp xuống được tâm tình, sau đó đứng dậy đối mặt với Địch Biên, kéo kéo quần áo trên người bị nước trà giội ẩm ướt, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói, "Cha, phòng của con vẫn còn chứ? Con muốn đi thay quần áo. Còn có, đừng trách Xuân Hoa, nó thật sự chỉ là nói giỡn, dù sao bên ngoài nói khó nghe hơn cũng có, nó còn nhỏ, hẳn là bị mấy lời đồn bên ngoài ảnh hưởng tới."
Đều mắng dã chủng lại còn chỉ là nói giỡn? Cái gì gọi là bên ngoài nói còn khó nghe hơn cũng có?
Địch Biên nhìn nhìn con gái khuôn mặt lệ khí trở nên có chút xa lạ, lại nhìn nhìn con trai cả đã lâu không về nhà nở nụ cười, chỉ cảm thấy trong lòng có dấu hiệu nhận thức nào đó mơ hồ sụp đổ.
Con gái ở trước mặt ông vẫn luôn biết điều nghe lời, sau lưng lại hô to gọi nhỏ với anh trai, không cố kỵ chút nào quát mắng ra lệnh, chán ghét trong ngữ khí của nó sâu như vậy, rõ ràng không phải trêu đùa tiểu tính tình đơn giản như vậy, nếu đây mới là thái độ chân chính con gái đối với con cả, vậy lấy tình cảnh trước kia anh em ôn tình sống chung chả nhẽ đều là giả dối?
"Thu Hạc, mấy thứ trên người con là làm sao?" Ông trầm mặt, đè xuống cảm xúc sôi trào, mang theo tức giận hỏi.
Địch Thu Hạc tiến lên một bước hơi che Địch Xuân Hoa ở phía sau, đơn giản trả lời, "Chính là vừa nãy không cẩn thận đổ nước trà, cha đừng lo lắng."
Địch Biên quét một cái động tác anh che chở Địch Xuân Hoa, trong lòng giống như là nghẹn một tảng đá, dừng một chút, cố gắng hòa hoãn hạ ngữ khí nói, "Con trước tiên đi thay quần áo."
Sau đó nhìn về phía Địch Xuân Hoa đang đầy mặt bất mãn từ phía sau Địch Thu Hạc đi ra, ngữ khí trầm trầm, ý hữu sở chỉ, "Chỉ cần ta còn sống một ngày, trong nhà này vẫn có phòng của con!"
Địch Xuân Hoa sửng sốt, bất mãn trên mặt nhanh chóng bị không dám tin thay thế, chất vấn, "Cha, lời này của cha là có ý gì?" Mẹ thật vất vả làm cho dã chủng này bỏ qua quyền thừa kế, lời này của cha ý tứ là muốn đem tất cả cố gắng của mẹ hóa thành bọt nước sao!
Thái độ này, giọng điệu này, chỉ là thử thăm dò nói một câu như vậy mà thôi, không nghĩ tới...... Địch Biên nhắm mắt lại, nhìn cô ta tiếp tục hỏi, "Con cảm thấy lời này của ta là có ý gì?"
Địch Xuân Hoa vẫn là lần đầu tiền bị cha dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ám trầm này nhìn, trong lòng cả kinh, ý thức được biểu hiện lúc trước của mình quá mức đắc ý vênh váo, nhanh chóng thu liễm tất cả bất mãn, chạy tới kéo cánh tay ông, cúi đầu lấy lòng nói, "Cha, con mấy ngày nay vẫn luôn nằm dí ở nhà, anh không dễ dàng trở lại, lại cứ nghịch điện thoại không để ý tới con, con, con nhất thời tức giận, liền nói lời lung tung, con xin lỗi mà, con không phải cố ý."
Trước kia làm nũng có thể dễ dàng làm cho ông lòng dạ nhuyễn xuống nhưng hiện tại đột nhiên nhiều hơn tia ý vị khác, con gái đã 15 tuổi, không còn là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, Địch Biên nhìn con cả thủy chung đứng bên đó bình tĩnh nhìn hết thảy, không chút nào vì mình biện giải, lại liếc mắt nhìn hai chén trài trên bàn trà không còn cái nào đầy, từ từ kéo tay con gái xuống, nói, "Xuân Hoa, con về phòng nghỉ ngơi, Thu Hạc, con theo ta tới thư phòng."
"Cha." Địch Xuân Hoa lúc này thật sự luống cuống, cha còn chưa từng dùng thái độ như thế nói chuyện với cô.
Địch Biên không để ý tới cô ta, cầm lấy cặp công văn trực tiếp đi lên lầu.
Địch Thu Hạc đưa mắt nhìn ông lên lầu, thu lại ôn hòa ngụy trang trên mặt, khom lưng cầm lấy ba lô trên ghế salon, câu môi cười cười với Địch Xuân Hoa "Không kiềm chế được", xoay người đuổi theo bước chân Địch Biên.
"Anh!" Địch Xuân Hoa lại muốn tức giận, kiêng dè Địch Biên, lại miễn cưỡng nuốt xuống khẩu khí này, cắn cắn môi, chạy đến bên ghế salon cầm lấy điện thoại đi động, tìm được số của mẹ gẩy ra.
Hai cha con ở thư phòng ngồi xuống, Địch Biên để cho quản gia mang quần áo và khăn lông sạch sẽ đi vào, nhìn Địch Thu Hạc thay xong, sau đó dùng ngữ khí ra lệnh nói, "Thu Hạc, lần này trở về cũng đừng đi, chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ta không đồng ý, Hoàng Đô là sản nghiệp của Địch gia ta, con là con của Địch Biên ta, quyền thừa kế tự nhiên cũng có một phần của con." Lúc trước là ông hồ đồ, cái gì mà vì gia đình an ổn cho nên chỉ có thể ủy khuất Thu Hạc một chút, sau này lại hảo hảo bù đắp, tất cả đều là đánh rắm! Con trai của Địch Biên ông, cái gì cũng có thể chịu, chính là không thể chịu ủy khuất!
"Cha, cha như vậy dì Tần sẽ khó xử, dì ấy mấy năm nay vì trong nhà bỏ ra rất nhiều, ban giám đốc bây giờ nháo thành như vậy, dì ấy cũng là không có cách nào mới đề nghị dể cho con thối lui khỏi Hoàng Đô. Nếu con lùi một bước là có thể để cho cục diện ổn định lại, con vui vẻ chịu đựng, cha không cần cảm thấy áy náy. Tin tưởng nếu hôm nay người ban giám đốc yêu cầu thối lui khỏi là Hạ Tùng, vì gia đình yên ổn, hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như con." Địch Thu Hạc đem quần áo thay xong gấp lại để qua một bên, dùng ngữ khí ôn hòa trấn an nói, làm như toàn bộ không biết khoản tài phú mình vứt bỏ lớn tới từng nào.
Địch Biên nghe vậy lại càng phát ra bất mãn với ban giám đốc, cũng càng thêm đau lòng đứa con cả luôn hiểu chuyện này, bởi vì ông biết, nếu đối mặt tình huống hiện tại là con thứ hai, đối phương tuyệt đối sẽ không lựa chọn thối lui quả quyết như thế.
"Thu Hạc, con......"
"Cha, cha đừng nói nữa, con sẽ không trở về. Ban giám đốc mấy năm nay lần lượt thay máu, cha quản lý Hoàng Đô đã có chút cật lực, con đây làm con trai không có tiền đồ gì, không thể tới giúp cha, bây giờ có thể không cản trở cha cũng là tốt rồi." Địch Thu Hạc lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Kỳ thực con lần này về, là có chuyện muốn cầu cha hỗ trợ."
Địch Biên bị câu ban giám đốc thay máu kia nói tới trong lòng run lên, lại nghe anh có việc nhờ vả, nhanh chóng đáp lại, "Giúp cái gì? Là không đủ tiền tiêu, hay là con nghĩ thông, quyết định ra nước ngoài tiếp tục đi học? Con có yêu cầu gì cứ việc nói, cha đều đáp ứng."
Địch Thu Hạc lộ ra một nụ cười cảm động, lắc đầu trả lời, "Không phải, tiền vẫn đủ, con trước khi bị Hoàng Đô đóng băng đã ký một ít phí phát ngôn thay, có mấy trăm vạn, dì Tần còn phân căn hộ ở trung tâm thành phố cho con, trong tay con không thiếu tiền. Chuyện xuất ngoại đi học con suy tính qua, nhưng đại khái phải cô phụ ý tốt của dì Tần rồi, trong nhà bây giờ đang khó khăn, con muốn sống chỗ gần cha chút, mặc dù có thể không giúp đỡ được cái gì...... Con lần này trở lại, là hi vọng cha có thể để cho dì Tần giải ước hợp đồng của con, cha yên tâm, tiền vi phạm hợp đồng con sẽ giao, cũng sẽ không ký với công ty khác, con thích nghề diễn viên này, muốn tiếp tục liều một chút."
Địch Biên không nghĩ tới anh nói tới cuối cùng lại chỉ cần cầu một điều này, nuốt nuốt cổ họng khô khốc, hỏi, "Dì Tần của con cho con căn hộ ở trung tâm thành phố?"
"Đúng." Địch Thu Hạc gật đầu, bộ dạng bình tĩnh lại thỏa mãn, "Khu vực bên kia tốt, con làm cái gì cũng rất thuận tiện, dì Tần còn mời nội trợ cho con, rất tốt."
Địch Biên triệt để nói không ra lời, chuyện vợ cho con lớn nhà ông biết, lúc ấy ông còn cảm thấy vợ quan tâm hiểu chuyện, đối với con cả không tệ, nhưng hôm nay đổi lại góc độ nhìn, hết thảy mùi vị đều thay đổi.
Gia đình trình độ không khác biệt lắm với Địch gia ông, dưới tên con cái trưởng thành ai cũng có mấy căn nhà mấy cái xe tốt, được cưng chiều lại được chia cổ phiếu công ty, ban đầu tham dụ vào sự vụ tập đoàn, mà Thu Hạc thì sao, ngốc ở Hoàng Đô ba năm, không ai biết nó là thiếu gia của Địch gia, một chút phúc lợi cũng không hưởng thụ được, lý do là vợ sợ nó kiêu ngạo, muốn để cho tự nó phấn đấu, mài luyện một chút năng lực. Mà bây giờ ba năm đã qua, Thu Hạc thật vất vả có chút thành tích, lại vì cái này này vứt bỏ hết thảy, kết quả là chỉ lấy được một căn hộ nhỏ.
"Là cha có lỗi với con." Thứ đương nhiên đã từng đột nhiên xé rách cái mặt nạ che đậy, thứ sau này lại có thể không chịu nổi đến lúc này, người làm cha ông đây làm tới quá thất chức rồi.
"Cha sao đột nhiên nói như vậy." Địch Thu Hạc khẽ cau mày, do dự một chút, thỏa hiệp nói, "Là con làm cho dễ cho cha, dì Tần quản lý hợp đồng của tất cả nghệ sĩ Hoàng Đô, nếu trực tiếp giải cho con, đám người ban giám đốc kia đoán chừng lại muốn nháo...... Chỉ là hợp đồng bảy năm thôi, coi như năm nay đã qua ba năm, con có thể đợi bốn năm sau đó tiếp tục đóng phim, cha không cần khó xử. Hơn nữa sau bốn năm Hạ Tùng cũng lớn rồi, có thể vào công ty cùng dì Tần cùng nhau giúp đỡ cha, con cũng có thể ổn định chút."
Địch Biên nội tâm chấn động mãnh liệt, biểu tình lại lần nữa trở nên khó coi.
Con trai của Địch Biên ông, chỉ là muốn giải hợp đồng mà thôi, thái độ cư nhiên ủy khúc cầu toàn như vậy.
Ban giám đốc Hoàng Đô mấy năm này quả thật thay máu, mà phần lớn tahy là người bên nhà vợ, còn có hợp đồng của nghệ sĩ, lúc trước bởi vì từng xuất hiện chuyện nghệ sĩ trụ cột cùng nhau đi ăn máng khác, cho nên ông đem toàn bộ hợp đồng cho vợ quản lý, lúc ấy ông chỉ cảm thấy vợ là nội trợ hiền đức, giúp ông chia sẻ rất nhiều công việc, giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng bây giờ nghĩ kỹ, Hoàng Đô hiện tại thật sự vẫn họ Địch sao?
Hoài nghi một khi dâng lên, liền càng khó đè xuống.
Địch Biên nhìn dung mạo ôn hòa của con cả, trong lòng đột nhiên tràn ngập một cỗ khủng hoảng.
Đây là con thứ nhất của ông, từng chói mắt tới lu mờ tất cả trẻ con cùng lứa, nhưng chỉ bất quá mấy năm trôi qua, lại trở nên không có góc cạnh như vậy.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lú nào biến thành? Hai năm trước, ba năm trước? Hay là lâu hơn trước đó?
Cư nhiên nghĩ không ra, tự hồ chỉ là trong nháy mắt, đứa nhỏ từng cười đến trương dương lại chói mắt, lại biến thành bộ dáng bây giờ bị em gái chỉ vào lỗ mũi mắng dã chủng đều sẽ không tức giận. Mà Hoàng Đô có phải cũng giống như Thu hạc, góc cạnh thuộc về người Địch gia đang từng chút từng chút bị mài rùng, đổi lại xác ngoài thuộc về người Tần gia?
"Kohong được! Hợp đồng này phải giải! Ta tự mình giải cho con!" Địch Biên giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, lại giống như vì chứng minh gì đó, rút điện thoại ra gọi cho vợ, đường dây bận, lại gọi, vẫn như cũ đường dây bận, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lệ khí, lại gọi cho phó giám đốc tâm phúc của mình, trầm giọng phân phó, "Đưa hợp đồng của Thu Hạc tới đây cho tôi, sau đó cho người nghĩ một phần giải ước hợp đồng! Làm sao, chuyện chủ tịch tôi đây muốn làm lcus nào còn phải kinh qua đồng ý của một quản lý? Cậu trực tiếp đi làm! Nếu có người cản trở, cậu để cho hắn trực tiếp cùng tôi câu thông!"
Địch Thu Hạc nhìn ông giận đến sắc mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên chút trào phúng, sau đó rất nhanh thay một bộ biểu tình lo lắng, tiến lên ôn thanh "khuyên giải".
Vịt nướng vừa ăn vào bụng, wechat của người mua lại tới.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình không vui.
Hạ Bạch giơ tay lên chống mặt, đầy mặt tê liệt.
Ngươi không vui, thì sao? Mọi người chẳng qua là quan hệ giao dịch mà thôi, thân thiết với người quen sơ không được a.
Một con chim sinh vào mùa thu: An ủi mình.
Hạ Bạch quyết định giả mù.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình hôm nay bị em gái cùng cha khác mẹ bắt nạt, mẹ kế của mình rất xấu.
Động tác Hạ Bạch tắt khung trò chuyện ngừng lại, lại giơ điện thoại lên trước mặt.
Một con chim sinh vào mùa thu: Sau đó mình khích bác cha giúp mình bắt nạt lại, còn đào hố cho mẹ kế.
Tâm đồng tình mới vừa ló đầu đột nhiên xiêu vẹo.
Một con chim sinh vào mùa thu: Cho nên mình lại vui vẻ rồi. (clgv =)))))))))))))
Hạ Bạch: "......" Người mua này có phải bị bệnh hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.