Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 27: Hồi ức cái rắm!




*****Chương này dài kinh khủng nên đăng hơi muộn =___=
Edit + Beta: Vịt
Rầm —
Bọt nước bắn tóe lên, làm ướt mặt bàn chân Hạ Bạch.
"...... Hắn đây là đang làm gì?" Ngưu Tuấn Kiệt bị hành động đột nhiên của Địch Thu Hạc dọa hết hồn, có chút mộng ôm lấy đầu nhìn mặt hồ.
Hạ Bạch hoàn hồn, lắc đầu, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, biểu tình đại biến, cũng nhảy theo xuống.
Lại là bọt nước nổi lên, bắn đầy mặt Ngưu Tuấn Kiệt đang ôm đầu.
Ngưu Tuấn Kiệt: "......"
Đầu bếp mập mạp cầm lấy xiêm BBQ chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc chắn hắn ở đằng sau, nhìn chằm chằm mặt hồ khẩn trương nói, "Thiếu gia đừng sợ! Người phòng bảo an rất nhanh tới đây thôi, tên xấu xông vào thoạt nhìn tinh thần có chút không bình thường, cậu đừng tới gần. Tôi, tôi hồi bé học qua bơi chó, có thể xuống cứu Hạ thiếu gia......"
"...... Chú Hồ, chú đừng khẩn trương, người vừa nãy leo tường cháu quen biết, không phải kẻ xấu gì." Ngưu Tuấn Kiệt trấn an vỗ vỗ vai ông, vuốt xuống nước trên mặt, suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh ao, cũng ùm một tiếng nhảy xuống — mọi người đối với cứu điện thoại đều tích cực như vậy, hắn thân là anh em tốt của Hạ Bạch, tự nhiên không thể rớt lại phía sau!
Chú Hồ đầu bếp: "......"
Mặt hồ từ từ khôi phục bình tĩnh, chú Hồ đầu bếp đấu tranh một chút, cắn cắn răng, cởi tạp dề trên người xuống, nhắm mắt lại cũng nhảy xuống — Thiếu gia jump, ông tự nhiên cũng phải jump, nếu không đoán chừng mất chén cơm.
Các nhân viên an ninh vừa chạy tới: "......"
Nước hồ vừa đổi lại, rất trong, Hạ Bạch sau khi xuống nước lập tức tìm được vị trí của Địch Thu Hạc, thấy anh không cách nào muốn nổi lên, trong lòng im lặng quả thực muốn phá chân trời, nhanh chóng hoạt động tứ chi nhích tới gần đối phương, sau đó sau khi đối phương chú ý tới mình ý bảo anh đừng động, sáp qua ôm lấy eo anh, chân đạp nước mấy cái, cánh tay phối hợp hoạt động, mang người nổi lên mặt nước.
Thân thể mất đi trọng tâm ổn định, Địch Thu Hạc chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn một cái cánh tay vòng bên eo mình, đột nhiên quay đầu qua, hướng Hạ Bạch cười cười.
Mặt Hạ Bạch tê liệt nhìn anh một cái.
Địch Thu Hạc câu môi cười, duỗi cánh tay ôm lại eo cậu, cả người dính trên người cậu.
Động tác của Hạ Bạch dừng lại, chịu đựng kích động kéo anh xuống, ngửa đầu nhìn về phía mặt hồ, càng dùng sức ngoi lên.
Một vật thể không rõ đột nhiên nện xuống, Hạ Bạch trừng to mắt, vội ôm Địch Thu Hạc dịch sang bên cạnh.
Ngưu Tuấn Kiệt nhìn thấy hai người hai mắt tỏa sáng, phất tay hướng bọn họ chia tìm vị trí điện thoại, lại chỉ chỉ phía trên — di động tìm được rồi? Hiện tại muốn đi lên?
Địch Thu Hạc nhìn hắn một cái, đột nhiên quay đầu chôn đầu ở cổ Hạ Bạch.
Hạ Bạch ghét bỏ hất đầu Địch Thu Hạc ra, hướng Ngưu Tuấn Kiệt khoát tay, sau đó chỉ chỉ Địch Thu Hạc dính trên người mình, lại chỉ chỉ mặt nước — trước không tìm nữa, người bên cạnh không biết bơi, trước dẫn anh đi lên.
Ùm một tiếng, Ngưu Tuấn Kiệt bởi vì phọt cười mà sặc nước miếng.
Ùm ùm —
Một vật thể không rõ ràng lớn hơn nện vào hồ nước, sau đó vùng vẫy hoạt động tứ chi hướng mặt nước đập, tiếng cầu cứu như giết heo mơ hồ truyền đến.
Hạ Bạch: "......"
Người dính lấy mình đột nhiên giật giật, cậu quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Địch Thu Hạc đã có chút đỏ lên, chân mày không thoải mái nhíu lại, trong miệng hướng bên ngoài phun bọt khí. Cậu cả kinh, tính tính thời gian đối phương xuống nước, nhanh chóng mang anh nổi lên mặt nước.
Địch Thu Hạc nhận thấy động tác của cậu từ từ mở mắt bởi vì khó chịu mà nhắm lại ra, thấy mặt cậu ở dưới nước có chút mông lung, đột nhiên đưa tay chọt chọt vị trí lúm đồng tiền của cậu, sau đó nghiêng đầu, hướng môi cậu sáp tới.
Hạ Bạch trợn mắt, nhanh chóng ngửa ra sau.
Địch Thu Hạc tiếp tục sáp tới.
Hạ Bạch mặt đen lên vỗ trán anh một cái, mượn trợ lực của Ngưu Tuấn Kiệt phía sau trực tiếp lao ra mặt nước, sau khi hít sâu một hơi phẫn nộ nói với Địch Thu Hạc bên cạnh vẫn thở ngụm lớn, "Anh vừa nãy muốn làm gì? Ngứa da tìm đánh?"
Địch Thu Hạc ho một tiếng đều đặn hô hấp, vô tội quay đầu nhìn cậu, "Trên TV không phải đều diễn như vậy sao, lúc thiếu dưỡng khí sắp hít thở không thông có thể để cho đồng bạn hô hấp cho ngươi. Tiểu cẩu tử, cậu có phải rất chán ghét tôi hay không, mắt thấy tôi sắp chết, nhưng ngay cả khí cũng không nỡ cho."
Hạ Bạch nghẹn một cái, sau đó bị thái độ chỉ trích lẽ thẳng khí hùng của anh khiến cho càng tức giận, mang anh tới bên cạnh hồ để cho anh vịn lấy thành hồ, dựng thẳng lông mày giáo huấn, "Tôi đâu biết anh là muốn...... Biết sắp chết anh lúc trước vì sao muốn nhảy xuống? Bản thân anh có biết bơi hay không anh không biết? Vịt cạn thì đàng hoàng ngốc ở trên bờ, vừa anh là ngại mệnh dài, muốn sớm chết trẻ?"
Địch Thu Hạc vuốt tóc ẩm ướt xuống, đưa tay chạm mặt cậu, "Xin lỗi, cậu đừng tức giận."
"Anh có phải còn muốn ngụy biện hay không? Hay là lại muốn chọc tức — cái gì? Xin lỗi?" Hạ Bạch ngẩn một cái, sau đó cau mày, hồ nghi nhìn anh, "Anh thật sự là Địch Thu Hạc? Không phải giả mạo?" Địch Thu Hạc sẽ nói xin lỗi dứt khoát như vậy? Tên ấu trĩ kia không phải là nên ngụy biện tới cùng, lại thuận tiện chọc tức mình sao?
"Làm cho cậu lo lắng, xin lỗi." Địch Thu Hạc niết niết mặt cậu, đem một tay khác vẫn luôn nắm chặt đưa tới trước mặt cậu, xin lỗi cười cười, "Còn có, dọa cậu làm rơi điện thoại, xin lỗi."
Di động lỗi thời cũ kỹ nằm ở trong lòng bàn tay đường vân sạch sẽ, hình ảnh kia cư nhiên có chút đẹp.
Hạ Bạch nhìn bàn tay anh, tức giận trong lòng từ từ nhạt đi, không nhận lấy điện thoại, cũng không nói chuyện.
"Nước vào rất nghiêm trọng, đoán chừng không thể dùng nữa." Địch Thu Hạc thấy cậu không nhận, từ từ thu tay lại, nắm thật chặt ngón tay nói, "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách sửa lại nó, nếu như sửa không được, tối thiểu cũng phải khôi phục dữ liệu bên trong...... Là vật rất quan trọng với cậu đi, xin lỗi."
Ngữ khí đứng đắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, làm cho người ta hết sức không quen.
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng tỏa ra các loại ý nghĩ, cuối cùng quay đầu thở dài một hơi, duỗi cánh tay cướp điện thoại trong tay anh, chống thân thể ngồi vào trên bờ hồ, vẩy vẩy nước trên tay, nói, "Không sao, chỉ là cái điện thoại cũ thôi, thông tin bên trong cần giữ tôi đều có sao lại, anh không cần tự trách, là tôi tự mình không cẩn thận. Lên đây đi, anh không biết bơi, vẫn là ngốc ở trên bờ tương đối an toàn."
Địch Thu Hạc chớp mắt cũng không chớp nhìn biểu tình lúc này của cậu, từng chút từng chút phân tích cảm xúc bao hàm bên trong, từ từ rũ mắt, nghe lời chống lấy bờ hồ ngồi vào bên cạnh cậu, dùng vai đụng đụng cậu, "Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch."
Hạ Bạch nhặt lên quần áo sạch bên cạnh hồ lau màn hình điện thoại, thuận miệng đáp một tiếng.
Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, không biết làm sao, đột nhiên rất muốn ôm ôm cậu...... Sau đó anh liền thật sự ôm.
"Ê!" Hạ Bạch thiếu chút nữa bị anh một lần nữa đụng trở lại trong hồ.
"Xin lỗi." Địch Thu Hạc dùng cằm cọ cọ tóc ướt nhẹp của cậu, trong lòng có chút vô thố bí ẩn. Quan hệ gia đình quái dị làm cho anh không biết thân cận với người bình thường như thế nào, đeo mặt nạ sống tới quá lâu, ở nơi này mới xuất hiện, trước mặt người mình cá thể an tâm gỡ mặt nạ xuống, anh dường như luôn sẽ mất đi phân tấc, làm chuyện làm cho người ta tức giận.
Anh thích bộ dạng tràn đầy sức sống của tiểu cẩu lúc tử tức giận và đánh trả, nhưng anh không hi vọng tiểu cẩu tử buồn...... Cho nên xin lỗi, rõ ràng là muốn làm một học trưởng tốt thần tượng tốt anh trai tốt, hảo hảo chiếu cố cậu, lại không cẩn thận làm cậu buồn.
Áy náy tự trách trong giọng nói anh quá mức nồng đậm, Hạ Bạch sửng sốt, dừng lại hất cánh tay anh, do dự một chút, sửa thành nhẹ nhàng vỗ vỗ anh, an ủi, "Đừng suy nghĩ nhiều, di động không còn tôi quả thật có chút buồn, nhưng bởi vì sớm đã sao lại thông tin bên trong, cho nên vẫn tốt, hơn nữa, cũ không đi mới không tới, hiện tại tôi vừa vặn có cớ đi đổi cái mới. Hơn nữa cho dù hôm nay nó không rơi vào nước, qua không bao lâu hẳn cũng sẽ hỏng, nó quá cũ rồi."
Kiếp trước chiếc điện thoại này cũng không thể bồi cậu qua hết nghỉ hè năm 2, miễn cưỡng dùng tới lúc cần khai giảng liền không mở máy được nữa. Lúc ấy cậu gấp tới độ không được, sớm trốn làm thêm cầm điện thoại đi sửa, kết quả trên đường tới quán điện thoại bị trộm lục ba lô, ngay cả "Thi thể" để cho cậu lưu lại làm kỷ niệm cũng không lưu.
Vừa mấy ngày trọng sinh cậu mặc dù dù bởi vì kinh sợ trải qua rất đần độn, nhưng giây đầu tiên nhìn thấy cái điện thoại này, vẫn là trực giác lao ra ngoài trường mua USB, đem toàn bộ nội dung tin nhắn bên trong dẫn ra dự phòng.
Bây giờ chiếc điện thoại này chỉ là dựa theo quỹ tích phát triển sự tình lấy một loại phương thức khác sớm một tháng ra đi mà thôi, rất tốt, lần này tối thiểu còn giữ lại được "Thi thể".
Địch Thu Hạc nghe vậy lại càng dùng sức nắm chặt cánh tay, hầu kết giật giật, thấp giọng nói, "Chiếc điện thoại này......"
"Là của mẹ tôi, bà ấy và cha tôi sau khi qua đời tôi liền cầm lấy dùng tiếp, bên trong chứa rất nhiều tin nhắn liên hệ hàng ngày của bà ấy và cha, tôi lúc nhớ bọn họ liền sẽ giở ra một chút." Hạ Bạch đơn giản giải thích, dùng sức kéo cánh tay anh xuống, lại lần nữa trấn an, "Tôi cap màn hình mấy ghi chép tán gẫu kia chuyển thành bản chữ lưu lại, cho nên thật sự không sao, vốn là tôi cũng không cẩn thẩn. Đúng rồi, sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"
Ghi chép tán gẫu bản chữ và chân chính sao có thể giống nhau......
Địch Thu Hạc ngoan ngoãn thu cánh tay lại, nhìn bộ dáng cậu cố gắng trấn an mình, trong lòng rầu rĩ có chút trướng, tràn đầy rất nhiều cảm xúc anh cũng không hiểu.
"Tôi dọn tới bên này, lúc đi ngang qua chỗ này nghe được thanh âm của cậu, liền tới tìm cậu." Anh thuận theo lời cậu đổi chủ đề câu chuyện, quay đầu nhìn về phía bàn BBQ trong sân, "Sao cậu lại ở đây, là tới nhà bạn chơi sao? Này...... Các người là ai?"
Các nhân viên an ninh xem kịch vui đã lâu: "......" Chúng tôi là phông nền, ngài tiếp tục không nhìn là được rồi, cảm ơn.
"Cái kia......" Ngưu Tuấn Kiệt ngâm mình ở trong nước cùng đầu bếp đỡ nhau cẩn thận cọ cọ cảm giác tồn tại, yếu ớt hỏi, "Các cậu buôn chuyện xong chưa? Chúng ta...... Có thể đi lên, sau đó phát ra âm thanh không?" Vừa nãy không khí giữa Tiểu Bạch và Địch Thu Hạc có chút là lạ, hắn trực giác không muốn tiến lên quấy rầy, hiện tại hai người buôn chuyện tuyên bố dừng lại, hắn cảm giác mình tùy tiện xen mồm hẳn sẽ không bị đánh, liền dè dặt mở miệng.
Dù sao đầu bếp rất nặng, cánh tay hắn ở trong nước kéo đối phương rất mỏi......
Hạ Bạch sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình cư nhiên chỉ lo cùng Địch Thu Hạc nói chuyện phiếm, liền quên trong sân còn có những người khác, nhanh chóng một lần nữa nhảy vào trong hồ giúp Ngưu Tuấn Kiệt cùng nhau kéo đầu bếp lên bờ.
Sợ bóng sợ gió một trận, các nhân viên an ninh kiểm tra máy báo động xong biểu tình quái dị rời đi. Ngưu Tuấn Kiệt gọi người giúp việc tới mang Địch Thu Hạc và đầu bếp trở về phòng đổi lại quần áo sạch, mình thì cùng Hạ Bạch dùng khăn lông tùy tiện xoa xoa thân thể, bọc nhanh khăn tắm lớn tiếp tục nướng.
"Vừa rồi là Địch Thu Hạc?" Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên hỏi.
Hạ Bạch kỳ quái nhìn hắn một cái, "Cậu vừa nãy không phải là còn gọi qua tên anh ta?"
Ngưu Tuấn Kiệt khoát tay, "Đó không giống, tôi trước kia chỉ nhìn qua video và ảnh của hắn, hiện tại đột nhiên thấy người thật, mặc dù một cái liền nhận ra, nhưng vẫn là muốn xác định chút, dù sao người thật thoạt nhìn có chút không giống......"
Thanh âm hắn giải thích càng ngày càng thấp, cuối cùng đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhà một chút, giống như tên trộm tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, hạ thấp giọng hỏi, "Tiểu Bạch, cậu thành thật nói với anh trai, Địch Thu Hạc kia...... Có phải là có ý tứ với cậu hay không?" Bầu không khí lúc trước giữa hai người, xí xí xí, người ngoài căn bản chen vào không lọt a.
Hạ Bạch dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn một cái, hồ nghi nói, "Đầu óc cậu nước vào?"
Ngưu Tuấn Kiệt đưa tay đè lại vai cậu, mặt nghiêm túc, "Đừng nói lảng, thẳng thắn được khoan hồng."
Hạ Bạch mắt trợn trắng, hất tay hắn xuống, ngữ trọng tâm trường, "Lão Tam, ít xem phim Y chút, xem nhiều dễ biến thành người giống như Roch đấy."
Roch? Cái tên rồ lúc trước theo đuổi Tiểu Bạch? Ngưu Tuấn Kiệt rùng mình, đầu quay lại co rụt, không cam lòng nói, "Đấy, đấy không giống, tôi là hỏi Địch Thu Hạc hắn có phải hay không......"
"Không phải." Hạ Bạch xoay người nhét thịt tôm đã nướng chín vào miệng hắn, vỗ vai hắn, chân thành hỏi, "Lão Tam, cậu nói cho tôi biết, cậu sẽ có ý tứ với lão Đại và lão Nhịn sao?"
Ngưu Tuấn Kiệt thân thể run lên, che miệng lại, muốn phun tôm bỏng chết người ra.
Hạ Bạch mặt ân cần, "Cho nên lão Tam a, đừng dễ dàng hoài nghi một thẳng nam thẳng tắp, Địch Thu Hạc thích chính là con gái, em gái ngực lớn chân dài, anh ta vừa nãy như vậy chỉ là bởi vì quá mức tự trách chuyện điện thoại, đừng não bộ lung tung nữa, hử?" Kiếp trước cậu xem qua không ít tin scandal của Địch Thu Hạc, tất cả đều là nữ, cho nên tên Địch Thu Hạc kia tuyệt đối là thẳng, thẳng tắp thẳng tắp.
"Ngực lớn chân dài?" Ngưu Tuấn Kiệt nhanh chóng ném hoài nghi lúc trước ra sau ót, mắt sáng rực lên, "Người này và tôi là cùng sở thích a! Không hổ là người phát ngôn tương lai nhà tôi, phẩm vị quả nhiên giống với nhà tôi!"
"......"
"Tôi chứa rất nhiều tài nguyên chân dài ngực lớn, các cậu đều không nguyện ý cùng tôi hưởng cuộc sống hài hòa, cậu nói Địch Thu Hạc một người thoạt nhìn tính tình tốt như vậy, nếu như tôi muốn cùng hắn giao lưu trao đổi chuyện phương diện này, hắn có thể hay không...... hí hí hí."
"...... Cậu vui là được rồi."
Địch Thu Hạc thay xong quần áo vừa ra, chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi lúc trước đứng chung một chỗ lại tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, đang ôm lấy vai Hạ Bạch nói gì đó, khua tay múa chân thần thái hào hứng. Mà Hạ Bạch cư nhiên một chút không phản kháng, tùy ý đối phương ôm lấy, nghiêm túc lật nướng đồ ăn trên giá, thỉnh thoảng gật đầu một cái, giống như cái nam nhân trẻ tuổi ở Ứng Hòa kia.
Cảm giác rầu rĩ trong lòng lại tới, nhưng tựa hồ có chút không giống với lúc trước.
Anh mặt mày sụp xuống, giơ tay lên kéo lỏng một chút quần áo không vừa người ở trên người, đi lên phía trước đề cao thanh âm hỏi, "Tiểu Bạch, cậu đang nướng gì thế? Thơm quá."
Hạ Bạch đáp lại Địch Thu Hạc quay đầu lại, Ngưu Tuấn Kiệt ghen tị nhìn đại chân dài Địch Thu Hạc một cái, trong lòng ê ẩm, "Vừa nãy bộ dạng hắn quần áo ướt cậu để ý không, cư nhiên có cơ bụng! Tôi còn tưởng rằng loại nam nhân nhã nhặn ôn nhu như hắn nhất định là gà bạch trảm (*)"
((*) Thực ra nó chỉ là món gà luộc, chỉ mấy con gà luộc vừa nhiều thịt vừa thịt trắng, bạn Kiệt so sánh anh Hạc hay ghê =))))
Hạ Bạch gạt hắn một cái, đáp lại Địch Thu Hạc một tiếng, sau đó thấp giọng nói, "Vừa nãy là ai nói muốn nghĩ cách cùng người phát ngôn tương lai nhà mình tạo quan hệ tốt, đây chính là phương thức tạo qua hệ tốt của cậu?"
"Đương nhiên không phải!" Ngưu Tuấn Kiệt lập tức sắc mặt nghiêm túc, buông vai cậu ra, nhếch miệng hướng Địch Thu Hạc lộ ra một nụ cười sáng lạn, hạ thấp giọng nói, "Nhìn anh trai, năng lực kết bạn của anh đây thực là thiên hạ vô địch!" Nói xong tiến lên, vừa cười vừa đưa tay khoát vai Địch Thu Hạc, hào sảng nói, "Thu Hạc đói rồi? Đến đến đến, nếm thử chút tay nghề của Tiểu Bạch, kỹ thuật nướng của cậu ấy mặc dù không tốt bằng chú Hồ, nhưng vẫn ngon." Bước đầu lôi kéo quan hệ, đổi lại xưng hô thân mật hơn.
Hạ Bạch không đành lòng nhìn thẳng quay đầu, xoay người tiếp tục nướng, quyết định nhắm mắt làm ngơ — cá tính thiếu đòn của Địch Thu Hạc cộng thêm phong cách hành sự thỉnh thoảng động kinh của lão Tam, hai người này tụ cùng một chỗ, hình ảnh thật đẹp, cậu không dám nhìn.
"Phải không? Vậy tôi nhất định phải hảo hảo nếm thử chút." Địch Thu Hạc nghe vậy dừng lại động tác né tránh cánh tay hắn, tùy ý hắn kéo vai mình, trên mặt tiếu ý hỏi, "Cậu là bạn học của Tiểu Bạch? Tôi và Tiểu Bạch mới quen không lâu, còn chưa tiếp xúc qua các bạn khác của cậu ấy."
Ngưu Tuấn Kiệt thấy anh dễ nói chuyện như vậy, càng phát ra nhiệt tình nói, "Hơn thế hơn thế, tôi và Tiểu Bạch còn là bạn cùng phòng! Anh em tốt! Ban đầu tôi quen ở ký túc, cậu ấy hảo tâm giúp tôi gấp chăn thời gian dài, còn giúp tôi giặt chăn linh tinh, tính tình chính là cái này." Vừa nói giơ ngón cái.
Địch Thu Hạc nụ cười đơ một cái, sau đó rất nhanh che giấu qua, theo chỉ dẫn của Ngưu Tuấn Kiệt ngồi xuống bên cạnh giá nướng, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Bạch, cố gắng bình tĩnh hỏi, "Phải không, Tiểu Bạch còn giúp cậu giặt chăn?"
"Không chỉ chăn, có lần tôi bị bệnh, Tiểu Bạch trước xin nghỉ chạy sau đó chăm sóc tôi, còn giúp tôi tắm...... Khụ, tóm lại, từ một khắc đó, tôi liền nhận định cậu ấy người anh em này!" Ngưu Tuấn Kiệt ngồi vào đối diện anh, hào hùng nói, "Cho nên bạn của Tiểu Bạch cũng là bạn của tôi! Thu Hạc anh coi đây như nhà mình, không nên khách khí, tùy ý là được!"
Hạ Bạch len lén mắt trợn trắng, nhét thịt vừa nướng chín vào trong miệng mình.
Địch Thu Hạc chú ý tới động tác ăn vụng của cậu, độ cong khóe miệng nhếch lên có chút nguy hiểm, chuyển động tầm mắt nhìn về phía Ngưu Tuấn Kiệt, ghé sát vào, ôn hòa nói, "Tiểu Bạch đương nhiên tốt, mọi người đều rất thích cậu ấy. Tôi là diễn viên, nguyên nhân nghề nghiệp không có ở túc xá bao lâu, thật sự đáng tiếc......"
Cho nên chờ lúc đầu bếp trở lại, Hạ Bạch hạ cương, bưng một đĩa thịt đã nướng chín ngồi vào bên cạnh hai người, Địch Thu Hạc và Ngưu Tuấn Kiệt đã là một bộ dạng anh em tốt sinh tử. (Một ngày là anh em cả ngày là anh em =))))))
Hạ Bạch: "......" Xảy ra chuyện gì? Cậu bất quá chỉ tới tủ lạnh nhỏ lấy lần thịt, lại thêm lần than mà thôi.
"Sảng! Tôi lúc trước còn tưởng rằng Thu Hạc giống với mấy tên nam nhân nhã nhặn trước kia từng gặp, nói chuyện chua hết sức không dễ chung đụng, hiện tại tôi phát hiện lúc trước là tôi tiên nhập vi chủ võ đoán (*), tính tình Thu Hạc tôi thích, hợp cạ!" Ngưu Tuấn Kiệt giơ cái lon bia không biết từ đâu cầm tới lên, tâm tình kích động.
((*) trường hợp này có thể hiểu là Trông mặt mà bắt hình dong)
Địch Thu Hạc cười cùng hắn chạm cốc, bộ dáng rộng rãi đại khí, "Quá khen, tính tình Tuấn Kiệt cởi mở quang minh, sống không thấu triệt bằng cậu."
"Ha ha ha, Thu Hạc cậu thật biết nói chuyện."
"Không có, tất cả đều là lời tâm huyết."
Cho nên tiếp tục chạm cốc, tiếp tục uống,
Hạ Bạch cảnh cáo nhìn về phía Địch Thu Hạc, không cho anh tiếp tục gạt bạn cùng phòng đơn thuần nhà mình.
Địch Thu Hạc hướng cậu ôn nhu cười cười, giơ tay lên chống cằm, thẳng tắp nhìn cậu, trong mắt mang chút men say, sóng mắt lúc lưu chuyển lại có chút mùi vị câu nhân.
Hạ Bạch cảm giác mình cần lại nhảy vào trong hồ nước lãnh tĩnh chút.
Ăn no uống đủ xong sắc trời đã tối, Ngưu Tuấn Kiệt tửu lượng kém, sớm đã say ngã xuống trên bàn, Địch Thu Hạc cũng là một bộ dáng hơi say chóng mặt, không đi đâu được. Hạ Bạch muốn ngăn bọn họ uống rượu lại không thành công mặt đen lên, trước tiên an bài người giúp việc đưa Ngưu Tuấn Kiệt vào phòng, sau đó ôm ngực nhìn Địch Thu Hạc lắc la lắc lư từ trên ghế đứng lên, trực tiếp ngã trên mặt đất.
"......"
"Tiểu cẩu tử......" Tên say rượu trên mặt đất giật giật, tay duỗi ra trước, "Tiểu Bạch, xin lỗi...... anh trai thương em......"
Hạ Bạch sửng sốt, sau đó nghiêm mặt tiến lên đem anh từ trên mặt đất kéo lên, vỗ trán anh, "Tôi nhất định là kiếp trước thiếu anh, đụng phải anh không phải chuyện tốt đẹp! Anh liền dùng sức hành hạ đi, sớm muộn đem mạng nhỏ hành hạ không còn!"
Địch Thu Hạc hàm hồ nói câu gì đó, thân thể mềm nhũn níu ở trên người cậu, cọ mặt cậu.
Hạ Bạch ghét bỏ đẩy ra, thấy chú Hồ đầu bếp tới đây, nhanh chóng vẫy vẫy tay với ông, ý bảo ông hỗ trợ.
Cành cạch, cửa phòng đóng lại.
Địch Thu Hạc trước còn say rượu bất tỉnh thanh tỉnh mở mắt, liếc nhìn cửa phòng đóng, giơ tay lên che kín mắt, thở dài một hơi, tâm tình không tốt dùng chăn quấn lấy mình.
Ngày thứ hai lúc rời giường Hạ Bạch đã rời Ngưu gia đi làm, Ngưu Tuấn Kiệt nhiệt tình muốn mời anh ở lại chơi, anh lễ phép cự tuyệt, sau đó về nhà tắm thay quần áo, gọi điện thoại cho trợ lý Vương, trực tiếp tới Hồng Khách.
Khương Tú Văn chân mày co quắp nhìn bạn tốt ngồi liệt ở trong ghế salon giống như xác chết, cắn răng hỏi, "Cậu không phải nói lần này trở về có rất nhiều chuyện phải làm, như thế nào lại cái bộ dáng này liệt ở chỗ tôi?"
Địch Thu Hạc lật người nhìn hắn, sâu kín hỏi, "Tú Văn...... Tôi có phải rất hỏng bét hay không?"
"Cậu rốt cục ý thức được khó ưa và thiếu đòn của mình rồi?" Khương Tú Văn mặt kinh ngạc, sau đó vui vẻ từ ái nhìn anh, gật đầu, "Đúng vậy, không sai, tính cách cậu quả thật hỏng bét, nhưng cậu có thể ý thức được điểm này, chứng minh cậu còn cứu được, đừng nản lòng, hảo hảo uống thuốc, cậu vẫn là có khả năng thay đổi bình thường."
Địch Thu Hạc không có tinh thần gì hừ một tiếng, lật trở lại, dùng lưng hướng về phía hắn.
Khương Tú Văn thấy anh không có oán hận lại, hiếm lạ tiến lên chọt chọt anh, "Cậu sao thế? Sao ỉu xỉu...... Mẹ kế cậu lại gây chuyện?"
"Không phải." Địch Thu Hạc khoát khoát tay, dùng gối ôm vùi mình, "Chờ chút."
"Chờ cái gì?"
"Xem kịch vui." Địch Thu Hạc giơ tay lên, chỉ hướng ngoài cửa sổ, "Hôm nay Thánh Tượng sẽ rất náo nhiệt, thầy Cổ sẽ tới đòi thuyết pháp."
Khương Tú Văn nghe vậy ngẩn một cái, sau đó kinh hỉ khiêu mi, "Đòi thuyết pháp? Còn là Cổ lão tiên sinh" Thánh Tượng đây là muốn xui xẻo?" Không trách cái phản ứng này của hắn, làm đối thủ cạnh tranh, còn là đối thủ cửa đối cửa, tự nhiên là đối phương càng xui xẻo, hắn lại càng vui vẻ."
Quá trưa, hai chiếc xe thương vụ giản dị dừng ở cửa Thánh Tượng, cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống một lão nhân cùng 5-6 người trung niên.
"Cư nhiên thật sự là Cổ lão tiên sinh, hai con trai hai con rể một đồ đệ của ông ấy đều tới, đại trận chiến a." Khương Tú Văn vịn ở trước cửa sổ nhìn, mặt đầy tò mò, "Thánh Tượng đây là làm sao đắc tội người ta, Cổ lão tiên sinh nhưng là nổi danh tính tình tốt."
"Nhưng cũng là bao che." Địch Thu Hạc đã một lần nữa phấn chấn lên, lúc này đang tựa vào trên tay vịn ghế salon miễn cưỡng nhìn bên ngoài, "Thánh Tượng đáng đời, cư nhiên để cho một người mới vừa lên tay bắt đầu chụp ảnh đi chụp ảnh sinh nhật cho cháu gái thầy Cổ, tiệc sinh nhật ngày kia phải mở rồi, thầy Cổ cầm ảnh hoàn thành nát như vậy, sao có thể không tức giận."
"Để cho tay mới chụp ảnh sinh nhật?" Khương Tú Văn thất thố há to mồm, "Thánh Tượng có phải đầu óc có bệnh hay không, đây chính là Cổ lão tiên sinh a, sờ máy ảnh cả đời, Cổ lão tiên sinh đối với hình ảnh đặc biệt xoi mói! Thánh Tượng cư nhiên dùng tay mới đi lừa gạt cháu gái người ta?"
"Ai nói không phải chứ." Địch Thu Hạc nhàn nhạt đáp một câu, sờ sờ tiền xu trong túi áo, nhìn người phụ trách của Thánh Tượng vội vàng đi ra ngoài nghênh đám người Cổ Sinh đi vào, thu hồi tầm mắt, chắc chắn nói, "Ông chủ của Thánh Tượng quá mức hạn hẹp và dùng người không khách quan, sớm muộn phải ra vấn đề."
Khương Tú Văn nhưng vẫn là cảm thấy có chút không thể tin, "Nhưng tôi nhớ Thánh Tượng có một giám đốc đặc biệt phụ trách tới, bình thường làm chủ đều là giám đốc kia. Ông chủ ngu xuẩn, giám đốc kia sẽ để cho ông chủ kia phạm ngu xuẩn như vậy?"
"Giám đốc kia bị tạm thời đình chỉ công tác rồi." Địch Thu Hạc trước lúc trở lại đã cho người điều tra rõ ràng chuyện này, lúc này Khương Tú Văn hỏi, liền thuận tiện nói toàn bộ, "Giám đốc kia vốn chuẩn bị thông báo Cổ lão tiên sinh ông muốn tìm nhiếp ảnh gia trẻ đã nghỉ việc, lại bị công ty cưỡng chế áp xuống, còn dùng chức vị uy hiếp, cô ta bất đắc dĩ thỏa hiệp, liền ngược lại đề nghị để cho Mã Hành Thông đi chụp ảnh sinh nhật cho cháu gái thầy Cổ, sau đó không biết ông chủ kia bị Mã Hành Thông tưới thuốc mê gì, cư nhiên bác bỏ đề nghị của cô ta, để cho cháu của Mã Hành Thông, một người mới mới tới không thể mới hơn làm chụp chính."
"Hắn có lẽ là cảm thấy ảnh sinh nhật rất đơn giản, một người mới cũng có thể làm được? Làm không được liền chỉnh là được?" Mọi người đều là cùng nghề, Khương Tú Văn đại khái có thể hiểu suy nghĩ của ông chủ kia, nhưng cách này đối đãi khách hàng bình thường vẫn được, nghiêm trọng bị khiếu nại một chút, đối với Cổ lão tiên sinh thì quá ngu xuẩn, lấy năng lực của Cổ lão tiên sinh, nếu không phải ông ấy năm gần đây thân thể không được tay run cầm không được máy ảnh, ảnh sinh nhật của cháu gái ông ấy ông ấy khẳng định tự mình làm.
"Tự tạo nghiệt không thể sống." Khương Tú Văn lắc đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía bạn tốt, "Bất quá cậu sao biết nhiều thứ như vậy? Còn có, cậu biết tin lớn như vậy, sao không nói cho tôi biết trước?"
"Cậu nói xem." Địch Thu Hạc quay đầu nhìn hắn, thanh âm lại trở nên sâu kín, "Còn nhớ đêm nào đó cậu cúp điện thoại của tôi, nói muốn cùng tôi tuyệt giao không?"
"......"
"Tôi phải đi rồi."
Khương Tú Văn nhanh chóng gọi anh, "Cậu muốn đi làm gì?"
"Lăng xê."
"Hả?"
Địch Thu Hạc khoát khoát tay, cầm lấy ba lô rời đi.
Khương Tú Văn cau mày, "Một đoạn thời gian không thấy, sao trở nên càng thần kinh rồi......" Bất quá không thấy Cổ lão tiên sinh ban đầu muốn tìm là ai? Nhiếp ảnh trẻ vừa mới nghỉ việc của Thánh Tượng...... chờ chút, người trẻ tuổi? Vừa mới nghỉ việc? Hạ Bạch kia? Fan não tàn của Địch Thu Hạc?
Hắn xoẹt một cái quay đầu nhìn về phía đối diện, tay không tự chủ gõ thủy tinh.
Cho nên Thu Hạc tra đống lớn là vì trút giận cho fan kia? Phải đối tốt với fan như vậy hay không? Bạn tốt đây là ma nhập?
Điện thoại của Địch Thu Hạc lại tắt rồi, Hạ Bạch đặt điện thoại rẻ lúc sửa thẻ thuận tay mua xuống, thu thập hành lý chào tạm biệt với Ngưu Tuấn Kiệt, quay về ký túc — cậu hiện tại đã hiểu chuyện ma quỷ lộng hành chỉ là ô long, cho nên lại không sợ.
Lại qua một ngày, Lý Như đột nhiên gọi điện thoại tới.
"Tiểu Bạch, lần này chị Lý có một yêu cầu quá đáng." Thanh âm Lý Như mang theo mệt mỏi, có chút nghẹn, "Trước nói tiếng xin lỗi với cậu, cậu ngày đó nghỉ việc có vị khách hàng tới tìm Thánh Tượng, chỉ rõ muốn nhiếp ảnh gia trẻ tuổi từng chụp ảnh kỷ niệm cho đài truyền hình B chụp ảnh, vị khách hàng kia có chút năng lượng, phía trên hi vọng mượn lần này hợp tác đẩy người mới một chút, liền không nói với cậu, để cho người khác thế thân cậu đi."
Hạ Bạch sửng sốt, tìm cậu chụp ảnh? Chả lẽ là người Địch Thu Hạc nói kia?
"Đối phương có phải một lão tiên sinh, muốn chụp ảnh sinh nhật cho cháu gái hay không?" Cậu vội vàng hỏi.
Lý Như có chút ngoài ý muốn, "Sao cậu biết? Không phải, tôi không phải ý tứ kia, chính là...... Ai, tóm lại là công ty thật xin lỗi cậu."
Hạ Bạch cau mày, trực tiếp hỏi, "Chị Lý hiện tại tìm em, có phải hợp tác của công ty với lão tiên sinh kia có vấn đề hay không? Chị hi vọng em làm gì?"
"Là xảy ra chút vấn đề, chụp lần này là Mã Quần, lúc ấy còn có Mã Hành Thông đi theo chỉ đạo, kết quả hiệu quả ảnh hoàn thành ra lại...... Vốn trải qua cố gắng của thợ chỉnh ảnh, mấy tấm hoàn thành kia đã đạt tới tới nghệ bình thường của Thánh Tượng, nhưng bản thân khách hàng chính là làm trong giới nhiếp ảnh này, đối với chỉnh ảnh hết sức nhạy cảm, cho nên......" Chị Lý càng nói càng cảm giác mình không có lập trường, thanh âm bất tri bất giác yếu xuống, "Hiện tại công ty có ý tứ là hi vọng do cậu ra mặt đi nói xin lỗi với vị khách kia, sau đó chụp bổ sung một bộ hình, công ty nguyện ý cho cậu giá tiền gấp 5."
Hạ Bạch trầm mặt, "Chị Lý, đầu tiên, em không thiếu số tiền gấp 5 kia; tiếp theo, em sẽ tự mình nghĩ cách liên hệ lão tiên sinh kia, nghĩ cách chụp bổ sung bộ hình này, cũng không lấy danh nghĩa của Thánh Tượng, mà là lấy cá nhân em, bởi vì cơ hội chụp ảnh cho lão tiên sinh kia là một người bạn của em tạo cho em, em không hi vọng cô phụ ý tốt của bạn em, để cho bạn em bị lão tiên sinh oán giận; cuối cùng, chị Lý, em hiểu Thánh Tượng xin chị tới nói ý kiến này với em, hẳn là cảm thấy em nhất định sẽ ngại từ tình cảm với chị đáp ứng thu dọn cái cục diện rối rắm này, nhưng em hiện tại nói rõ ràng với chị, em không muốn, mà sau này em sẽ ở trên mạng đăng một thanh minh, làm rõ mình đã thoát khỏi hiện trạng của Thánh Tượng, cũng quyết không cho phép Thánh Tượng lợi dụng vận may của em có được nhân khí làm tiếp bất kỳ chuyện nào khác trái với nguyên tắc xử sự của em. Thánh Tượng chiếm cơ hội của em, lại muốn em đi giúp giải quyết hậu quả, trên đời không có đạo lý khi dễ người như vậy."
"Tiểu Hạ......" Lý Như bị thái độ cường ngạnh của cậu làm cho không biết nên đáp lời như thế nào.
"Chị Lý." Hạ Bạch cắt đứt lời cô, thanh âm chậm lại, "Em không hỏi chị ban đầu vì sao không bí mật nói cho em biết chuyện có khách hàng tìm em hẹn chụp, chị ở chức này, thân bất do kỷ, em hiểu, nhưng tình cảm là một mặt, nguyên tắc lại là mặt khác. Chị Lý, Thánh Tượng coi thường yêu cầu của khách hàng như vậy, chỉ lo phát triển công ty mình là sẽ không lâu dài, chị xác định muốn ở đó lãng phí tuổi thọ nghề nghiệp còn lại của chị?"
Lý Như trầm mặc, nhớ tới văn kiện tạm thời đình chỉ công tác treo trên đỉnh đầu kia cùng tâm huyết bỏ ra nhiều năm như vậy nâng đỡ Thánh Tượng từng chút lớn mạnh, tâm từng chút từng chút lạnh xuống.
"Lời của cậu chị hiểu." Cô hít một hơi, lại lên tinh thần, miễn cưỡng cười nói, "Vẫn là muốn nói một câu xin lỗi với cậu, chuyện này chị cũng có lỗi, chị sẽ hướng Thánh Tượng chi tiết chuyển đạt ý nguyện của cậu, Tiểu Hạ, cảm ơn cậu."
Cô nói xong trực tiếp cúp điện thoại, Hạ Bạch nhìn giao diện trò chuyện biến mất, từ từ sụp bả vai xuống, thở dài.
Tinh tinh, một tin nhắn mới gửi tới.
Lý Như: Phương thức liên lạc của lão tiên sinh là 13XXX, sau chuyện này chị sẽ đệ đơn từ chức với Thánh Tượng, đi ra ngoài chút, thật xin lỗi, cám ơn, sau này sẽ gặp lại.
Hạ Bạch ngẩn người, sau đó cười, gõ chữ.
Hạ Bạch: Sau này sẽ gặp lại, mong đợi lần gặp mặt sau.
"Địch thiếu, thật sự muốn rời đi sớm như vậy?" Trợ lý Vương có chút do dự, "Đại lão bản đã bắt đầu tra trợ lý An rồi, cũng có ý đồ cùng anh gặp mặt, hiện tại rời di sẽ không tốt lắm hay không?"
"Không có gì không tốt." Địch Thu Hạc quét một cái mấy topic hot, tắt máy tính, nhàn nhạt nói, "Tôi là chó sao? Ông ấy muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì coi tôi là cái gì. Huấn luyện rất gấp, tôi lần này đi ra ngoài mấy ngày tổ phim bên kia đã gấp, cần phải trở về."
Trợ lý Vương nghe vậy không nói thêm lời, cúi đầu đàng hoàng thu thập hành lý.
"Cậu......" Địch Thu Hạc đột nhiên mở miệng.
Trợ lý Vương lập tức nhìn về phía anh, kính cẩn đợi lệnh, "Địch thiếu có gì phân phó?"
Địch Thu Hạc nhìn mặt cứng ngắc của hắn, trong đầu hiện lên bộ dạng tiểu cẩu tử ngồi ở cạnh hồ cầm điện thại, rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, "Không có gì, cậu tiếp tục thu dọn đi, tôi ra ngoài một chuyến."
"Nhưng máy bay buổi tối liền sẽ bay......"
"Không sao, tôi sẽ đúng giờ chạy tới sân bay." Địch Thu Hạc cắt đứt lời hắn, cầm ba lô lên, "Cậu tới sân bay trước, nhớ dành thời gian an ủi chút trợ lý An bây giờ đang khổ sở."
Trợ lý Vương thân thể cứng đờ, cúi đầu đáp một tiếng.
Nữ nhân yếu đuổi là đối tượng công lược tốt nhất, mỹ nhân kế là một kế hay, nếu như có thể tương kế tựu kế, lại hồi báo một mỹ nam kế, vậy thì thật là không thể tốt hơn.
Mặt trời còn chưa xuống núi, nhiệt thừa của ngày hè càn quét vườn trường đại học Q, làm cho người ta cảm thấy thiếu nước.
Cuối con đường một thân ảnh quen thuộc đi tới, Địch Thu Hạc ngồi dưới tàng cây ngẩng đầu, nhìn Hạ Bạch chuyên tâm hí hoáy máy ảnh đi qua trước người mình, mỉm cười đứng dậy, từ từ sáp tới gần, đem đá bào chỉ còn chút khí lạnh từ sau đưa tới trước mặt cậu, cười hỏi, "Em trai, em ngoan ngoãn, anh trai mời cậu ăn đá bào."
Hạ Bạch bị dọa sợ tới dừng bước, trợn mắt nhìn vụ đá vị dâu tây màu hồng trước mặt, kéo kéo khóe miệng, đoạt nó tới xoay người áp vào trên mặt Địch Thu Hạc, dùng sức chà xát, nghiến răng, "Địch ba tuổi, cái tính này của anh sớm muộn bị đánh!"
"Vậy cậu đánh." Địch Thu Hạc tùy ý cậu ở trên mặt mình làm cho ướt nhẹp, ưỡn ngực, "Thân thể tôi tốt, đánh thế nào cũng không đau, cậu tới."
"Lại phát bệnh giở trò." Hạ Bạch thấy trán anh đều là mồ hôi, nhìn sắc trời một cái, cau mày thu tay lại, từ trong túi máy ảnh móc ra túi giấy ướt ném vào trong ngực anh, "Đi, cùng tôi trở về phòng ngủ thổi điều hòa. Sao anh đột nhiên lại tới, tìm tôi có việc? Còn có điện thoại của anh sao cứ không gọi được, rốt cuộc là điện thoại tôi hỏng hay điện thoại anh hỏng, tìm anh khắp nơi không thấy người."
Địch Thu Hạc nhếch lên khóe miệng cười, bộ dáng thập phần vui vẻ, "Cậu đang tìm tôi? Nhớ tôi rồi? Điện thoại tắt là vì không muốn bị người không thích tìm tới, lần sau sẽ không nữa."
"Nhớ ông chủ cửa hàng bán bánh rán cửa nam cũng sẽ không nhớ anh." Hạ Bạch dẫn đầu đi về phía trước, vừa đi vừa nói, "Anh ở tỉnh biên giới huấn luyện thế nào? Trái cây đừng đưa nữa, tôi một mình ăn không hết, còn có, hẹn chụp trong tin nhắn lúc trước của anh nói với tôi bị Thánh Tượng đoạt đi, xảy ra chút vấn đề, anh gọi điện thoại cho lão tiên sinh người ta, đừng để cho người ta hiểu lầm, tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này, lần này là tôi không chú ý...... Hử? Người đâu?"
Cậu quay đầu lại, lại thấy Địch Thu Hạc đứng tại chỗ không động, chân mày nhảy lên, "Sao lại đứng bất động? Muốn tôi đem kiệu lớn tám người khiêng mang anh về phòng?"
Địch Thu Hạc cúi đầu cười, hướng cậu phất phất tay, "Phòng kí túc tôi không đi nữa, tôi tối bay, lập tức đi ngay. Chỗ Cổ lão tiên sinh cậu không cần lo, tôi sẽ giúp cậu cùng giải quyết. Tiểu cẩu tử, tư liệu trên mạng nói tôi đã 23, kỳ thực đó là tuổi mụ, tôi tháng 9 mới chính thức đủ 23."
Hạ Bạch: "Cho nên?"
"Chờ sinh nhật tôi ngày đó, tôi nhất định phải làm cho cậu cam tâm tình nguyện gọi tôi là ca ca." Địch Thu Hạc cười tuyên bố, lại khoát tay áo, xoay người bước đi. (Ơ đm sao mài đã tuyên dâm sớm thế =_____=)
"Anh nói cái gì? Ca — Anh trở lại! Đừng chạy!" Hạ Bạch sửng sốt, sau đó giơ chân, giận đến đỉnh đầu bốc khói, "Gà cay Địch ba tuổi, anh một ngày không chọc tôi thì không thoải mái có phải hay không?"
Kết quả cuối cùng vẫn là không đuổi theo được Địch Thu Hạc chân khá dài, Hạ Bạch ra một thân mồ hôi, lúc trở lại lầu ký túc còn bị quản lý ký túc ngăn cản.
"Có hàng của cậu, một tiểu hỏa đẹp trai đội mũ đưa tới, không biết là chuyển phát nhanh gì, hắn không có mặc đồng phục, cũng không lái xe con."
Một cái hộp lớn bị nhét vào trong ngực, Hạ Bạch cúi đầu nhìn cái hộp bọc kín một cái, suy nghĩ một chút Địch Thu Hạc hôm nay mặc, co rút khóe miệng, cảm ơn quản lý ký túc, ôm đồ trở về phòng ngủ.
"Rốt cuộc là thứ gì, sao nặng như vậy."
Sau khi mở điều hòa cậu tìm kéo ra, cẩn thận cắt xuống bao bì hộp, mở ra.
Hai cái điện thoại di động, một cái là cùng hãng với chiếc di động cũ đã sớm ngừng sản xuất kia của cậu, một cái khác là một hãng điện thoại mới nhất nào đó, rất đắt, là vũ khí trang bức lợi hại nhất bây giờ của người trẻ tuổi.
"Gia hỏa này......" Cậu cầm lấy cái di động cũ, thuần thục mò được mở khóa điện thoại, nhấn mở điện thoại, biểu tình bất đắc dĩ, ánh mắt lại hơi ấm, "Rõ ràng đã nói không sao rồi, lại cư nhiên để ý như vậy......"
Điện thoại cũ mở máy có chút chậm, cậu đặt nó xuống, lại mở cái hộp lớn ra.
Một máy ảnh mới xuất hiện trước mắt, cùng một series với nhãn hiệu với cái thầy Từ cho cậu mượn, chỉ là hàng mới nhất mới ra.
Tay cậu mở nắp hộp cứng lại ở nơi đó, đột nhiên không biết nên làm phản ứng gì.
Địch ba tuổi đây rốt cuộc là đang làm gì......
Tinh tinh, điện thoại di động cũ đột nhiên chấn động, âm báo tin nhắn vang lên.
Cậu sửng sốt, nhanh chóng để nắp hộp xuống cầm lấy cái điện thoại cũ mới tinh kia ấn mở.
Chỉ thấy operator vốn nên hiện dấu chấm than xuất hiện tên operator khác, bên cạnh là nhắc nhở tin nhắn chưa mở.
Cậu động động ngón tay ấn mở.
Địch ca ca: Đây là số cá nhân tôi mới làm, lúc trước sử dụng chính là số dành cho công việc, do trợ lý quản lý, cậu sau này tìm tôi trực tiếp gẩy tới số này. Ps: Xin lôi làm mất tin nhắn kỷ niệm của cha mẹ cậu, làm bồi thường, tôi quyết định cùng điện thoại di đọng giống với cậu, cùng cậu phục chế ra một phần kỷ niệm giống với cha mẹ cậu.
Địch ca ca: Không cần quá cảm động, đây là cần phải làm của người làm anh trai tôi đây.
Tâm tình phức tạp nhận được quà quý giá trong lòng Hạ Bạch một cái quét sạch, trợn mắt hốc mồm.
Phục chế lại? Còn không cần quá cảm động? Còn tự xưng ca ca?
Địch ca ca: Em trai? Là quá mức kinh hỉ sao?
Hạ Bạch: Em trai cả nhà anh! Cha mẹ tôi không sinh ra đứa con trai như anh! Còn có, kỷ niệm của cha mẹ tôi là tình yêu, tôi và anh có thể giống sao! Đây là kỷ niệm ư!
Địch ca ca: Chỗ nào không giống?
Lại còn cãi lại?
Hạ Bạch: Chỗ nào giống?
Địch ca ca: Đều giống nhau a.
Hạ Bạch giận đến lỗ mũi đều sắp nghiêng rồi, điều hòa rõ ràng bật, đầu mũi lại ra mồ hôi, nhịn không được bùng nổ, "Giống cái rắm! Phục chế cái rắm! Anh cái con gà cay năng lực lý giải âm 100! Quen biết anh tuyệt đối là chuyện xui xẻo nhất đời tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.