Một Năm Thiên Hạ

Chương 7: Hiên diệp




Tố Doanh mang theo tặng phẩm của hoàng hậu về nhà, Tố phủ trên dưới càng thêm chấn động. Ngay cả thất tiểu thư Tố Lan bình thường không bao giờ bày tỏ điều gì đối với Tố Doanh, nhưng nay ở trước mặt mọi người cũng biểu lộ ghen tị .
Hiện Diệp đối với việc Tố Doanh mang kim trâm và lư hương trở về thì vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng khi Tố Doanh đưa cho cô cầm xem thì cô không dám chạm tay vào, sợ chạm vào sẽ làm sức mẻ. Khi Tố Doanh định dùng nó để xông hương, cô càng không đáp ứng.
Buổi tối, ở trước bàn trang điểm,Tố Doanh mở ra gói hương mà mình vừa mới điều chế xong. Ở một bên, Hương Diệp vừa chải đầu cho cô vừa nói : "Lúc tiểu thư tiến cung, thật sự nô tỳ lo lắng gần chết. Tiểu thư không được học qua lễ nghi trong cung như thất tiểu thư hay bát tiểu thư... Cũng may là không kinh động hay nguy hiểm gì." Tố Doanh nhếch môi, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười nhẹ. Hiên Diệp thấy cô cười ở trong gương, tay không khỏi hơi run, hỏi : "Tiểu thư đang cười điều gì ?"
"Không có gì." Tố Doanh chỉ yên lặng rồi nói. "Tỷ về sau sẽ biết."
Hiên Diệp cả kinh, trong lòng đã đoán ra được phần nào, thấp giọng hỏi: " Không phải là nương nương muốn... thật sự muốn tiểu thư vào cung hầu hạ ?"
Tố Doanh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Hiên Diệp bàng hoàng, cầm chiếc lược đặt lên trên bàn trang điểm, buồn bã nói. "Tiểu thư muốn vào nơi đó sao ?" Tố Doanh khép hờ mi mắt, chậm rãi trả lời. "Tôi muốn hay không muốn thì có liên quan gì ?"
"Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư sẽ được gả vào một nhà bình thường, nô tỳ có thể cùng đi theo để trải qua một cuộc sống thoải mái”
"Chuyện đời khó lường." Tố Doanh nói, "Mặc dù tiến cung nhưng ngày sau có lẽ sẽ đi ra, sẽ được gả cho một người chất phát. May ra là gả cho một người chất phát hoặc là không có duyên phận với cuộc sống bình yên. Tất cả mọi chuyện trên đời này đều không thể khiến chúng ta hài lòng."
"Tiểu thư cũng biết tính tình nô tỳ. Nếu như thật sự cô vào cung, bọn họ nhất định sẽ đuổi tôi khỏi phủ. Cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại rồi..." Hiên Diệp nói xong bỗng nhiên rơi xuống hai giọt nước mắt.
Tố Doanh biết: Một khi bản thân tiến cung tuyệt đối không thể mang theo Hiên Diệp đi cùng. Duyên phận của Hiên Diệp và Tố phủ cũng không tốt, lo lắng của cô là có căn cứ.
"Ngộ nhỡ thật sự như vậy, tôi cầu ca ca đưa tỷ qua đó, sẽ không để tỷ phải chịu khổ." Tố Doanh trấn an. "Đi theo ca ca so với theo tôi thì tốt hơn rất nhiều." Cô cười hì hì. "Xem chúng ta đang nói cái gì đây! Nói cứ như ngày mai là chia ly rồi đó."
Chuyện Tố Doanh tiến cung đến Tố phủ vào một ngày hơi khô nóng.
"Bảy ngày sau là ngày tốt, mời tiểu thư sớm chuẩn bị." Vị thái giám đã nói như thế.
Tố Doanh, Tố Táp đã sớm có đáp án, không có chút kinh ngạc. Thậm chí Tố lão gia và các di nương cũng có chút dự cảm, không hề tỏ ra bất ngờ. Tố lão gia nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: " Tiến cung hầu hạ nương nương không thể giống như lúc con đi vào rồi ra, tự mình giải quyết cho tốt." Trên mặt ông nhìn không ra là vui hay buồn nhưng Tố Doanh hiểu rõ ông ấy không được cao hứng. Chỉ có đám người dưới thích nói ngắn nói dài là hết sức kích động.
Hôm nay rất nhiều người tới chúc mừng, Tố Doanh bình thản xua đuổi bọn họ rồi mang theo Hiên Diệp đi đến tiểu viện của Bạch Tiêu Tiêu. Con gái Bắc quốc trước khi xuất giá rời nhà sẽ dâng cho mẫu thân một chén thịt băm, ý nói mình muốn rời mẫu thân đi, trả lại trong bụng mẫu thân một miếng thịt. Không biết từ khi nào xuất hiện, con gái tiến cung cũng dâng lên mẫu thân mình một chén cháo theo đạo lý này.
Mẫu thân Tố Doanh đã không còn nhưng về danh nghĩa, Bạch Tiêu Tiêu được xem như là dưỡng mẫu nhận nuôi nàng. Tố Doanh và bà ấy tuy rằng không thân nhưng liên quan đến chuyện này thì một chút cũng không bỏ lỡ. Sáng sớm cô đã bắt đầu lựa chọn gạo nếp và thịt thật tốt, tự mình nấu một chén cháo thịt, thừa dịp còn nóng mang đến nơi ở của Bạch Tiêu Tiêu.
Bạch Tiêu Tiêu hiểu rõ trước giờ Tố Doanh làm việc gì không quên miệng lưỡi thiên hạ. Hôm nay cô nhất định sẽ đến. Bởi vậy, bà cố ý trang điểm ăn mặc một chút. Nhìn thấy Tố Doanh quỳ gối dâng bát cháo ở bên cạnh, bà cười cười nói : "Di nương biết sớm hay muộn thì cũng sẽ ăn chén cháo thịt của Tố Doanh nhưng không nghĩ rằng lại dành cho sự kiện này."
Tố Doanh cười khách sáo. "Mấy năm nay Tố Doanh để cho di nương bận tâm rồi."
Trên mặt Bạch Tiêu Tiêu thoáng hiện vẻ tươi cười khác thường, giống như một cơn sóng lướt qua trong khoảnh khắc chớp mắt liền mất đi dấu vết.
"Doanh..."
Bạch Tiêu Tiêu liếc mắt, nha hoàn bên cạnh lập tức đem qua một cái mâm. Bạch Tiêu Tiêu nhấc lên tấm vải đỏ ở trên đó, dịu dàng nói. "Di nương không có cái gì để cho con đem vào cung, cái lư hương này là của hồi môn của di nương, ít nhất nó có thể được dùng đến. Nó đi theo di nương giống như là người giỏi không được trọng dụng, con cầm lấy vào trong ấy dùng, đừng để cho người ta cười chê phủ Đông Bình Quận Vương của chúng ta."
Tố Doanh tiếp nhận lư lương thì hoảng hốt. Đây là một chiếc lư hương tay cầm Bát Bảo cổ xưa trang nhã khéo léo xinh đẹp. Trên nắp lư khảm một cành đào trắng, từng đường vân đều phân khá rõ nét, hổ phách bao quanh tạo thành từng đóa hoa nhỏ, vô cùng đẹp mắt. Trên thân lư rải đều hoa văn hình hoa sen, ngay chính giữa nụ gắn một viên ngọc quý màu sắc không giống nhau.
"Vật này quá quý giá, Doanh nhi không dám nhận." Tố Doanh kinh sợ từ chối, lại nghe Bạch Tiêu Tiêu nói : "Nếu là thân nương của con đưa, con cũng từ chối hay sao ?"
Tố Doanh không biết trả lời như thế nào, đám nha hoàn bên cạnh đều lên tiếng khuyên nhủ. "Lục tiểu thư hãy nhận lấy đi."
"Đây là phu nhân xem lục tiểu thư như con gái của mình, lục tiểu thư không nhận là không đúng rồi. " Nghe các nàng nói như vậy, Tố Doanh đành phải liên lục nói lời cám ơn, để cho Hiên Diệp tiếp nhận lư hương.
"Cái lư hương này, di nương chưa dùng qua lần nào." Bạch Tiêu Tiêu nói : "Nghe nói vật mang vào cung không thể còn mới hoàn toàn, con hãy tùy đó mà xử trí."
Cung quy của Bắc quốc : Vào cung chỉ có thể đem theo vật thường dùng bên người, không thể tách rời. Vì tránh đút lót người trong cung, vật mang vào cung không thể mới hoàn toàn, phải được sử dụng rồi."
Buổi tối hôm ấy, Hiên Diệp lựa chọn một chút hương liệu mà mọi người tặng bỏ vào trong lư hương của Bạch Tiêu Tiêu để đốt xông quần áo của Tố Doanh.
"Tiểu thư sẽ đi thật rồi." Cô buồn bã nói : "Không biết khi nào mới có thể trở về một lần."
"Tôi đã nói qua với tam ca, một hai ngày tới, huynh ấy sẽ gặp tổng quản nói chuyện, bảo tỷ qua bên kia." Tố Doanh an ủi cô rồi trêu ghẹo. "Lần này không phải đúng như nguyện vọng của tỷ hay sao ? Sớm tối đi theo ca ca, chẳng phải chuyện tốt hay sao ?"
Hiên Diệp nở một nụ cười chua xót, chuyển đề tài. "Tiểu thư! Có thể dùng cái này để xông quần áo hay sao ? Nô tỳ cảm thấy dùng "Nguyệt lung sa" này không bằng dùng " linh lăng hương" cũng tốt mà."
"Lại vờ ngớ ngẩn rồi." Tố Doanh sẳng giọng. "Tôi đã từng nói qua với tỷ, loại hương dùng để xông quần áo của hoàng hậu chính là Văn phụng hương điều chế, 'nguyệt xuất vân hải'. Tôi sao có thể dùng hương so với hoàng hậu không thua không kém chứ? Coi như hoàng hậu không phát hiện thì Văn phụng hương sẽ không thể không biết."
Hiên Diệp ngẩn người, cười nói : "Thấy tiểu thư cẩn thận như vậy, ngược lại nô tỳ không quá đau lòng. Không chừng đây chính là tiền đồ của tiểu thư... Mỗi người đều có số, nô tỳ không nên nói gì nữa."
Xông quần áo có một quy định kỳ quái : Kiêng kị nhất là ban ngày ồn ào, hơn nữa không thể làm dưới ánh mặt trời, nhất định phải đúng thời điểm đêm khuya yên tĩnh, để cho hương từ từ cháy lên, chầm chậm bám vào quần áo. Hơn nữa kiêng kị nóng vội, luống cuống tay chân, không cẩn thận. Lư hương phải di động chậm rãi, để cho mỗi tấc vải đều nhiễm khí hương, thấm vào từng sợi vải. Sau khi xông quần áo thật tốt thì không thể lập tức lấy ra mặc, nhất định phải đặt hai ngày tại chỗ thoáng mát, như vậy hương thơm lưu lại mới có thể như có như không, hay còn được gọi lại "Hương thầm lan tỏa".
Tố Doanh và Hiên Diệp cùng nhau bận rộn ở trong phòng một lúc, đem quần áo móc lên thật tốt, bắt đầu đốt hương. Lúc Tố Doanh học điều hương đã đi kiếm mười bảy, mười tám cái lư hương, lúc này đều phát huy công dụng, trên mặt đất nuốt mây nhả khói có phần nghi ngút. Hiên Diệp thấy Tố Doanh có chút mỏi mệt, vội khuyên cô nghỉ ngơi sớm một chút.
"Nhớ kỹ, không thể để gió đêm thổi vào." Tố Doanh dặn dò một câu, rồi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, thời điểm nắng chiếu rực rỡ thì Tố Doanh mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô cảm thấy xung quanh có chút không thích hợp. Cô dậy trễ, Hiên Diệp không những không tới gọi mà còn không chuẩn bị dụng cụ rửa mặt.
Một làn hương khí bay vào phòng, Tố Doanh "Oa" một tiếng : Hiên Diệp nên tắt tất cả hương khi mặt trời chưa mọc, xem ra nha đầu kia ngủ thiếp đi rồi.
Tố Doanh lắc đầu cười, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, không rửa mặt chải đầu mà đi tới bên nhà kề.
"Hiên Diệp! Trời sáng rồi." Cô vừa nói vừa đẩy cửa ra, thấy Hiên Diệp ngã trên mặt đất, bỗng có cảm giác kỳ lạ. Trong phòng tràn ngập sương khói màu xám trắng nhẹ nhàng bay lên từ mặt đất, mang theo bí hiểm và điềm xấu. Ở trong hương khói trùng điệp,Hiên Diệp không nhúc nhích tí nào.
"Hiên Diệp" Tố Doanh gọi một tiếng nhẹ nhàng, đi về phía trước một bước.
Tư thế của Hiên Diệp không giống như đang ngủ. Mặt cô quay về bên trong, thân thể cuộn mình kỳ lạ.
Tố Doanh lại gọi một tiếng, giọng nói càng thêm thấp trầm. Hô hấp của cô đã mang theo hơi thở lạnh lẽo, giống như truyền đến từ mặt đất u ám.
Tố Doanh run rẩy lấy tay đặt lên người Hiên Diệp, dùng sức lật lại thân thể cô...
Toàn thân Hiên Diệp lạnh lẽo, trên mặt hiện lên một màu xám xanh. Cô đã chết.
******
Khi Tố Táp vội vàng đi tới trước cửa phòng của em gái, các di nương và các nha hoàn đang đứng trước cửa lập tức lẳng lặng lui qua một bên. Tố Táp không nhìn đến các bà ấy, lập tức đi tới trước đẩy cửa nhưng phía bên trong đã cài then. Tố Táp nhíu mày, một cước đá văng cửa phòng.
Ở trên giường, Tố Doanh ngồi ôm đầu gối cuộn tròn, bên cạnh bày ra mấy cái lư hương nhỏ. Cô vừa vuốt ve mấy cái lư hương vừa thì thào tự hỏi : "Là mi hại chết Hiên Diệp sao ?... Không phải sao ? a..." Cô vừa nói xong thì tiện tay ném mạnh chiếc lư hương kia xuống đất.
Trên mặt đất đã có vài cái lư hương vỡ nát và hương tro vươn vãi. Vẻ mặt Tố Doanh hoản loạn lấy tay vuốt ve vừa hỏi chiếc lư hương tiếp theo rồi lại đem nó ném trên mặt đất. Bụi tro bay đầy, Tố Táp nhăn mày khi thấy Tố Doanh không quan tâm hay liếc nhìn ca ca mình một cái. Ánh mắt của cô mơ màng và hơi điên cuồng nhìn chăm chú vào đám lư hương đặt câu hỏi.
Tố Táp tùy ý để em gái mình tiếp tục những hành vi cổ quái mà không nói được lời nào.
Chiếc lư hương cuối cùng là quà tặng của Bạch Tiêu Tiêu. Tố Doanh nhẹ nhàng vuốt ve hỏi : "Là mi hại chết Hiên Diệp có đúng không ? ... Quả nhiên..."
Tố Táp không đợi cô nói tiếp đã ra tay tát vào mặt cô một tát. Bị đánh một bạt tai, Tố Doanh kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã vào trong giường.
"Muội xem bộ dạng bây giờ của muội là dạng quỷ gì !" Tố Táp hung dữ kéo Tố Doanh dậy rồi tát thêm một tát vào mặt.
Bên ngoài phòng, đám người dưới hoảng sợ nhưng không có ai dám vào khuyên can. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó ngoại trừ một hai người thích nhiều chuyện trốn dưới cửa sổ vụng trộm nghe lén.
Tố Táp đi đến trước cửa đuổi bọn họ đi rồi đóng chặt cửa lại. "Muội chưa thấy qua người chết hay sao ? Chết một nha hoàn mà muội không sống nổi nữa đúng không ? Muội không muốn sống thì chết đi cho huynh thấy ! Để huynh coi cái mạng này của muội đúng là đê tiện đến nổi chỉ có thể chôn cùng với nha hoàn hay không ?"
"Đó không phải là một nha hoàn đê tiện! Đó là Hiên Diệp!" Tố Doanh nắm chặt tay lại khóc nức nở.
" Doanh... Doanh nhi!" Tố Táp lắc bả vai của em gái mà kêu lên. "Muội muốn vào cung với bộ dạng này hay sao ?"
Tố Doanh nhào vào trong lòng ca ca khóc không thành tiếng. Tố Táp vừa ôm vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em gái giống như lúc trước bọn họ gặp chuyện ủy khuất không thể chịu đựng được vậy. "Doanh nhi!" Hắn nói, "Người đã chết, muội cứ như thế này thì sao đây ? Muội nổi điên thì người khác sẽ thừa nhận đã hại Hiên Diệp hay sao ? Muội khóc lóc nức nở hay đau khổ không thể tả thì bọn họ sẽ có lương tâm hay sao ? Nếu thật sự muội muốn tức giận thì hãy tìm ra điểm làm bọn họ đau khổ mà không nói được. Muội hãy để bọn họ nếm mùi đau khổ giống muội."
Tố Doanh lắc đầu, giọng khàn khàn : "Muội không tin lời bọn họ nói hưu nói vượn. Bọn họ nói Hiên Diệp vì sợ bị đuổi sau khi muội rời đi mà tự sát. Hiên Diệp không tự sát! Muội tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tỷ ấy khi chết, làm sao có thể tự sát được ?Bọn họ cứ không ngừng lừa gạt muội còn thuyết phục muội tự lừa gạt chính mình. Cuối cùng thì bọn họ muốn gì ?"
Tố Táp chỉ lẳng lặng ôm muội muội vừa vỗ nhẹ trên lưng nàng vừa nói : Bọn họ muốn muội đừng để chuyện này vào trong lòng vì sợ muội không thoải mái khi tiến cung."
"Muội nói ca ca sẽ đem Hiên Diệp qua đó, Hiên Diệp sẽ không tự sát. Bọn họ còn nói căn bản ca ca không muốn đem Hiên Diệp qua đó hầu hạ nên không có an bài chuyện của Hiên Diệp. Bọn họ nói Hiên Diệp vì không trông cậy được nên mới chết." Tố Doanh nghẹn ngào đưa mắt nhìn Tố Táp.
"Huynh biết muội rất muốn Hiên Diệp đi theo huynh." Tố Táp bình tĩnh nói. "Đúng là huynh cũng có quyết định của riêng huynh. Tính tình Hiên Diệp như vậy, đi theo cạnh huynh không thích hợp."
Tố Doanh lắc đầu rồi từ từ nói : "Hiên Diệp thích huynh..."
"Nhất định huynh phải an bài một nô tỳ thích huynh sớm tối ở bên cạnh thì mới được hay sao ?" Giọng nói của Tố Táp có chút lạnh nhạt. "Tuy huynh không nhận cô ta qua nhưng sẽ tìm cho cô ta một nơi tốt mà không để cô ta chịu ủy khuất."
"Nghe giọng nói của ca ca giống như cũng cho rằng Hiên Diệp tự sát?" Tố Doanh đẩy Tố Táp ra hung hăn nói : "Hiên Diệp sẽ không tự sát." Cô mở ra trong lòng bàn tay là một sợi tóc. "Là bọn họ hại chết tỷ ấy !"
"Doanh nhi!" Tố Táp vội vàng ngăn cô lại. "Muội phải vì một nô tỳ mà trở mặt với cả nhà hay sao ? Một tiểu thư Tố thị lại nổi giận vì một cái chết của một nô tỳ. Quả đúng là chuyện cười của thiên hạ."
Tố Doanh vừa định nói cái gì thì Tố Táp lập tứ che miệng cô. Vẻ mặt của hắn nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, Tố Doanh sợ tới mức không dám lên tiếng.
"Muội cho muội là ai ?" Ánh mắt Tố Táp lạnh lùng, thấp giọng nói : "Muội ở nhà chỉ là một lục tiểu thư thất sủng, tiến cung làm phụng hương, nói khó nghe hơn là đi là nha đầu cho người khác sai bảo. Muội cho rằng lúc này muội có bản lĩnh để trở mặt với tất cả mọi người trong nhà này ? Muội cho ra có người sợ muội hay sao ?"
Tố Doanh nghe xong toàn thân run lên rồi khóc rống. Cô không muốn thừa nhận nhưng cô cũng không thể phủ nhận. Tuy cũng là tiến cung nhưng tiền đồ của cô đáng để khoe ra như đám tỷ muội.
Khóc được một lúc, cô cầm nhánh tóc bị nước mắt làm ướt nhẹp kia nhét vào tay Tố Táp rồi nghẹn ngào nói : "Ca ca! Hiên Diệp không phải như nha hoàn khác. Tỷ ấy là người duy nhất cùng muội lớn lên, là nha hoàn bảo vệ muội ở nơi này. Huynh hãy giữ gìn cho tốt lọn tóc này... Tốt xấu gì thì tỷ ấy cũng một lòng thích huynh."
"Doanh nhi! Đừng đau khổ." Tố Táp cầm lấy lọn tóc rồi dịu dàng nói: "Ngày sau muội sẽ chứng kiến những chuyện mà so với hôm nay còn tàn khốc vào ghê tởm gấp trăm lần ___ Muội muốn hãy luôn ghi nhớ lời huynh : Tình cảnh hiện tại của muội, căn bản không có người nào sợ muội. Muội muốn trả thù bọn họ thì phải chịu đựng cho đến khi trở nên vượt trội, để cho bọn họ không thể làm gì muội."
Sau khi Tố Táp rời đi, Tố Doanh miễn cưỡng kìm nén nỗi đau trong lòng nhưng không có sức đứng dậy mà nằm trên giường không thể nhúc nhích.
"Sớm muộn gì cũng sẽ giải oan cho Hiên Diệp!" Cô vừa nghĩ vừa khóc, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Chính tại thời điểm đó, một người phụ nữ đẩy cửa tiến vào đi đến bên giường Tố Doanh ngồi xuống, nói : " Đứa trẻ đáng thương, nếu lúc đó đáp ứng điều kiện của tôi, mấy năm nay chịu khổ đã không phải uổng phí..."
"Bà là ai ?" Tố Doanh có thể khẳng đi bà không phải là người của Tố phủ nhưng lại cảm thấy đã nhìn thấy qua người này ở nơi nào đó, vừa muốn biết lai lịch của bà lại không thể nào ngồi dậy được.
"Tố Doanh ơi là Tố Doanh." Vẻ đẹp của người kia làm cho người ta hoa mắt, trong mắt bà tràn ngập sự thương hại. Giọng nói bà vô cùng dịu dàng cứ khẽ lặp lại cái tên Tố Doanh. "Tôi cho cô quyền khuynh thiện hạ thì sao nào ? Khi đó, người trong Tố phủ có tính là gì ? Khắp thiên hạ không ai dám nói 'không' với cô. Cho dù đó là hoàng đế, hoàng hậu cho dù là nghĩa phụ độc chiếm triều chính kia của của cô... Người nào cũng không thể cự tuyệt cô... Cô có đồng ý hay không ?"
Tố Doanh bừng tỉnh : "Là bà! Sáu năm trước đã từng nói với tôi ở trên buổi tế."
Người kia không trả lời chỉ hỏi : "Cô có đồng ý hay không ? Nếu đồng ý thì từ hôm nay trở đi mọi cực khổ của cô đều có giá trị. Mười năm sau là thời điểm cô xoay chuyển."
"Không!" Tố Doanh chậm rãi lắc đầu. "Tôi không cần quyền khuynh thiên hạ. Còn nhiều thời gian, tự nhiên tôi sẽ tìm ra người hại chết Hiên Diệp và sẽ có năng lực vì tỷ ấy báo thù. Tôi muốn thiên hạ để làm gì ?"
Cô gái kia chỉ lẳng lặng lắc đầu bỏ đi, vừa đi vừa nói : " Đứa trẻ đáng thương, cô không biết rằng... khổ sở của cô còn ở phía sau..."
Tố Doanh không biết mình ngủ bao lâu, khi từ từ tỉnh lại thì đột nhiên cả kinh : bên giường có một ngươi đang ngồi lẳng lặng. Cô nhìn kỹ mới nhận ra là Bạch Tiêu Tiêu.
"Tôi biết trong lòng cô nghi ngờ tôi." Vẻ mặt Bạch Tiêu Tiêu nghiêm lại, không tự nhiên. "Tôi không thích cô. Đối với cô cũng không nghĩ sẽ hại chết cô. Nếu thật sự tôi muốn hại cô thì chỉ mong sao cô tiến cung sinh long đoạt hổ, để người trong cung hại cô. Khi đó cô ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng không biết."
Bà nói xong lời này liền đứng lên đi.
Tố Doanh vội vàng nói: "Di nương! Doanh nhi nghi ngờ cái chết của Hiên Diệp không rõ ràng. Nha hoàn bên cạnh tự nhiên chết thì tại sao trong lòng lại không sinh nghi ? Cũng không có nhằm vào di nương, vậy tại sao di nương lại chạy tới đây nói những lời này ?"
Bạch Tiêu Tiêu đứng ở cửa nhàn nhạt nói : "Coi như cô không nghi ngờ tự nhiên sẽ có người làm mưa làm gió khiến cô hoài nghi tôi. Nếu như tôi không đến để gở bỏ liên quan thì người khác sẽ quay về phía tôi mà hắt thêm nước bẩn. Cô cho rằng thời gian tôi sống ở cái nhà này sẽ dễ chịu hay sao ?"
Sau khi nói những lời này. Nhất thời hai người cũng không biết nên làm gì. Bạch Tiêu Tiêu chỉ lẳng lặng rời đi còn Tố Doanh thì yên lặng đứng dậy, đi đến bàn trang điểm chải đầu.
Tối hôm qua Hiên Diệp vẫn giúp cô chải đầu, hôm nay trong gương chỉ còn một người. Tố Doanh cứ đưa lược chải chải, nước mắt muốn tuôn trào. Cô vội vàng nhịn xuống, nghĩ thầm. Tố Doanh ơi là Tố Doanh! Khóc có ích gì ? Người khác sẽ đồng tình với mình sao ? Sẽ xót thương mình sao ? sẽ giúp mình sao ? Không khóc ! Tố Doanh, mi không được khóc!
******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.