Một Ngàn Linh Một Loại Phu Quân

Chương 2: Trẻ con




Sunlia – Diễn đàn
Kỳ thật Tiêu Nhạc cũng không thích mỗi ngày chỉ ở trong phòng xem sổ sách và nói sinh ý sinh hoạt với người ta, thời gian nàng đi đến thư phòng mấy ngày nay đều nhiều hơn so với những dịp khác, nguyên nhân là nàng muốn xử lý xong mọi việc gần đây nhanh một chút, sau đó mang Lâm Yến Cẩm đi Giang Nam thăm đại phu chuyên môn trị liệu bệnh mà Lâm Yến Cẩm mắc phải trong lời đồn.
Đại phu đó là do tổng quản Tiêu gia Tiêu Diệu nói tới, nghe nói là tiểu thư Đỗ gia ở Tấn Châu bị mắc bệnh phong, sau khi đi tìm đại phu kia trị bệnh thì  khỏe lên, như thế thì xem ra đi gặp đại phu kia một lần có lẽ có thể làm giảm bệnh tình của Lâm Yến Cẩm.
Nhưng mà đúng là vận khí không tốt, sắp đến yến hội các thương nhân tụ họp, gặp gỡ ở Trừ Châu mỗi năm một lần, nơi tụ hội lại chọn đúng ở Tiêu gia, Tiêu Nhạc không thể không nâng sunlia cao tinh thần lên để đi ứng đối những công việc liên tiếp để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt lần này.
“A Nhạc sớm.” Vừa mở mắt, Tiêu Nhạc lập tức thấy Lâm Yến Cẩm ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi ở trước giường, tựa hồ là đang đợi nàng rời giường.
Hôm nay, Lâm Yến Cẩm thoạt nhìn thì mười phần bình thường, giống như không xuất hiện tính tình hiếm lạ cổ quái gì cả.
Tiêu Nhạc chớp chớp mắt: “Sớm, chàng thức dậy lâu chưa?”
“Hmm…… Chắc là, nửa canh giờ.” Lâm Yến Cẩm cong con mắt cười tươi, hắn thấy Tiêu Nhạc chống tay ngồi dậy, vội vàng chạy tới đi tìm quần áo đưa cho Tiêu Nhạc, một mặt làm, một mặt nói: “Vừa nãy Tiêu Diệu đã tới, nói là có người ở bên ngoài chờ muốn thương lượng các vấn đề của yến hội trong mấy ngày sau.”
Tiêu Nhạc “Ừ” một tiếng, nhanh chóng mặc xong xiêm y, rồi xoay người nói với Lâm Yến Cẩm: “Ta đã biết, chúng ta đi ăn gì một chút.”
Hình như Tiêu Nhạc cũng không sốt ruột, mang Lâm Yến Cẩm theo ăn chút đồ rồi mới kéo tay Lâm Yến Cẩm qua, thấp giọng nói: “Chàng và ta cùng đi thư phòng đi.” Trải qua việc thủy quỷ ngày hôm qua, Tiêu Nhạc không dám lại để Lâm Yến Cẩm một người ngốc ở trong phòng.
Lâm Yến Cẩm nghe được lời này tựa hồ rất cao hứng, lập tức cười nói: “Ta có thể đứng ở bên cạnh A Nhạc sao?”
“Ừ.” Tiêu Nhạc thấy Lâm Yến Cẩm hôm nay hình như bình thường hơn rất nhiều, tâm lo lắng cũng hơi thả xuống dưới chút, chỉ là nàng cũng không có quên từ trước đã từng xuất hiện các loại tính cách của Lâm Yến Cẩm nhìn như bình thường nhưng kỳ thật rất điên cuồng, sau khi đồng ý, nàng lại chần chờ một lát nói: “Chàng trả lời ta mấy vấn đề trước.”
“Được.” Lâm Yến Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Nhạc không chút do dự hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Chàng là ai?”
Lâm Yến Cẩm đáp thật thoải mái: “Ta là Tiểu Cẩm, là tướng công của A Nhạc.”
“Chàng là người hay quỷ?” Lâm Yến Cẩm không phải chưa từng đem mình trở thành quỷ, cho nên Tiêu Nhạc không thể không hỏi một câu.
Cũng may Lâm Yến Cẩm lập tức đáp: “Ta là người mà.”
Quá tốt, chỉ số thông minh ở trên mức bình thường của trục hoành, thoạt nhìn việc chăm sóc Lâm Yến Cẩm hôm nay hẳn là sẽ rất nhẹ nhàng. Tiêu Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo tay Lâm Yến Cẩm đứng lên nói: “Chàng theo ta cùng đi thư phòng đi.”
Lâm Yến Cẩm ngoan ngoãn đi theo sau nàng, một trước một sau hướng thư phòng đi đến.
Chờ ở bên trong thư phòng chính là quản gia của Tống gia giàu có ở Trừ Châu, lúc này thấy Tiêu Nhạc đi vào phòng, phía sau còn có Lâm Yến Cẩm đi theo, biểu tình bất giác cũng lộ ra một chút quái sunlia dị. Hơn một năm trước, Tiêu Nhạc vẫn luôn giấu Lâm Yến Cẩm ở trong viện, không có người biết hắn tồn tại, nhưng không lâu sau Tiêu Nhạc liền thay đổi ý tưởng, nếu thành thân, sẽ không sợ người khác biết, vì thế từ nay về sau, cơ hồ tất cả mọi người đều biết đại tiểu thư Tiêu gia gả cho một kẻ điên.
Cho nên đối với Tiêu Nhạc, ít nhiều người ngoài có chút đồng tình, mà đối với Lâm Yến Cẩm, ít nhiều có chút xem thường.
“Tống quản gia.” Tiêu Nhạc gọi một tiếng kéo tầm mắt của Tống gia quản gia lại, nàng quay đầu nhỏ giọng bảo Lâm Yến Cẩm tự mình đi thư phòng xem thư, còn bản thân thì dùng giọng trầm thấp với Tống quản gia đối diện: “Không biết lần này ngài tới tìm ta là vì chuyện gì?”
Tống quản gia vội vàng sửa sang lại sắc mặt, nói mục đích của mình đến nói cho Tiêu Nhạc nghe, Tiêu Nhạc nghiêm túc nói chuyện với hắn, bất giác thời gian trôi qua. Tiêu Nhạc thỉnh thoảng sẽ chuyển tầm mắt đến Lâm Yến Cẩm, thấy hắn khi thì ở án thư nghiêm túc đọc sách, khi thì nhấc tới bút viết cái gì đó, thật là nghiêm túc, nàng cũng yên tâm hơn. Mãi cho đến hơn một canh giờ sau, quản gia Tiêu Diệu đột nhiên lặng lẽ nói một câu với Tiêu Nhạc: “Chủ tử, Dung gia ở kinh thành sai người tới, nói muốn gặp người.”
Dung gia ở Kinh thành, toàn bộ thiên hạ cơ hồ không người không biết, không người không hiểu. Nghe đồn Dung gia phú khả địch quốc, mà Dung Thiện - chủ nhân của Dung gia cũng là nhân vật truyền kỳ, vài thập niên trước hắn đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, không ai có thể tra được quá khứ của hắn, chỉ biết là sinh ý của hắn càng làm càng lớn, rồi lại ở lúc thanh thế lớn nhất đột nhiên rút ra, chỉ tìm một nơi non nước bình yên sống, Dung gia như là đột nhiên thu đi mũi nhọn sở hữu lại, tuy rằng nắm giữ tài phú lớn như cũ, nhưng lại trầm mặc hơn.
Mãi cho đến mấy năm trước, Dung Thiện đưa tất cả mọi việc của Dung gia giao cho nhi tử Dung Nhứ của mình, còn mình thì lui về sau màn.
Người khắp thiên hạ cho rằng Dung Thiện chỉ có một người thừa kế là Dung Nhứ, lại không biết, kỳ thật hắn còn một nhi tử khác, mà nhi tử đó là Lâm Yến Cẩm.
Lâm Yến Cẩm tên thật Dung Cẩm, chỉ là khi hắn còn bé cơ thể yếu, Dung Thiện sợ thanh thế Dung gia mang đến phiền toái cho sức khỏe của Dung Cẩm nên che giấu sự tồn tại của hắn, rồi sau đó thân thể Dung Cẩm cuối cùng cũng hơi tốt lên, rồi lại bị người bắt cóc, cầm tù mấy năm, Dung gia tìm hồi lâu cũng không thể tìm được tung tích của hắn. Sau đó Lâm Yến Cẩm trốn thoát, thần trí lại bắt đầu không rõ, qua mấy phen lăn lộn, mãi cho đến năm trước, Lâm Yến Cẩm mới nhận lại Dung Thiện dienđànlêquýđôn và Dung Nhứ.
Chỉ là chuyện Lâm Yến Cẩm là người Dung gia vẫn còn lén gạt người trong thiên hạ.
Nghe nói người Dung gia tới, trong lòng Tiêu Nhạc suy đoán mục đích đối phương tới đây tám chín phần mười là liên quan tới Lâm Yến Cẩm, lập tức đứng dậy nói: “Tống quản gia, xin lỗi, ta có chuyện cần phải xử lý lập tức, thỉnh Tống quản gia ở đây chờ.”
Tống quản gia gật đầu: “Được.”
“A Nhạc đi đâu vậy?” Lâm Yến Cẩm thấy Tiêu Nhạc đứng dậy, lập tức tiến lên hỏi.
Tiêu Nhạc không biết hiện giờ người Dung gia tới cuối cùng là có tính toán gì không, trong lòng nghĩ lầ vẫn nên không mang theo Lâm Yến Cẩm qua đó thì tốt hơn, nên lập tức nói: “Chỉ là đi gặp một người, ta sẽ nhanh chóng trở về thôi, chàng ở chỗ này chờ ta được không?”
Hôm nay Lâm Yến Cẩm thoạt nhìn bình thường lại hoạt bát, thoạt nhìn không giống như sẽ gây chuyện.
“Được, ta ở chỗ này chờ nàng.” Lâm Yến Cẩm quả nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Nhạc yên lòng, mang theo Tiêu Diệu cùng đi tiếp người Dung gia. Người Dung gia tới là một nam tử trẻ tuổi, Tiêu Nhạc nhớ rõ đó là người vẫn luôn đi theo bên cạnh Dung Nhứ, sau khi nhìn thấy Tiêu Nhạc, nam tử trẻ tuổi kia rũ mắt xuống nói: “Triệu Tú gặp qua phu nhân.” Nói xong câu đó, hắn lập tức bắt đầu nói về mục đích đến đây của mình, hóa ra là Dung Nhứ biết được mấy ngày sau là yến hội Trừ Châu, cho nên gọi riêng người tới giao phó một ít việc, cuối cùng, Triệu Tú nói: “Còn có, thiếu gia bảo ta hỏi diendanleequydoon thăm tình hình gần đây của đại thiếu gia.”
Tiêu Nhạc cười, biết một câu cuối cùng có lẽ mới là điều Dung Nhứ muốn biết nhất, những thứ trước đó chỉ là tìm cớ mà thôi. Nàng nói tình huống  của Lâm Yến Cẩm cho Triệu Tú, lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa ta sẽ mang Yến Cẩm đi Giang Nam tìm thầy trị bệnh, hy vọng sau khi gặp qua đại phu thì bệnh tình của chàng có thể có chuyển biến tốt đẹp.”
Nói xong, Triệu Tú nói là ở Trừ Châu còn có việc khác cần làm nên rời đi trước, mà Tiêu Nhạc mới vừa tiễn Triệu Tú đi thì đã thấy một người gia đinh đột nhiên từ nơi xa chạy tới la lớn: “Chủ tử, thật tốt quá thật tốt quá, Tống quản gia ở thư phòng bị cô gia khi dễ đến khóc rồi!”
“……” Phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhạc là đây nhất định không phải sự thật. 
Vội vàng trở lại thư phòng, Tiêu Nhạc liếc mắt một cái thì thấy được Tống quản gia ngồi ở trên ghế, mà hắn quả nhiên như người ta nói, hai mắt đỏ bừng đang yên lặng rơi lệ. Tình huống hiện giờ của hắn quả đúng có chút thảm, bộ râu lúc đầu không biết vì sao đều bị người ta cắt đi, so le treo ở trên cằm, trên mặt hắn bị người ta viết chữ “Xấu” to đùng, tất cả trên mặt trên cổ đều là bị người khác đánh bầm tím, đôi tay bị người ta cột vào ghế sau lưng, toàn thân trên dưới dán tờ giấy truy nã, trên tờ giấy viết “Ta là tội nhân” “Cầu ngươi lại đánh ta một lần” linh tinh, mà Tiêu Nhạc trợn mắt, thậm chí còn ở trong đó thấy được tờ giấy ghi “Tiêu Nhạc là người xinh đẹp nhất trên đời này”.
“……” Tiêu Nhạc không biết mình trừ bỏ trầm mặc còn nên làm phản ứng gì.
Giương mắt nhìn về hướng án thư, chỉ thấy trong tay Lâm Yến Cẩm cầm bút, mặt đầy vô tội nhìn nàng.
Tiêu Nhạc chậm rãi đi qua, một mặt kêu hạ nhân tới trấn an Tống quản gia, một mặt tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất hỏi Lâm Yến Cẩm: “Đây là do  chàng làm?”
Lâm Yến Cẩm gật đầu, như là nhìn ra Tiêu Nhạc không thích hợp, hắn vội vàng lắc đầu đáng diendanlequydon thương hề hề nói: “Nhưng mà ta không phải cố ý, là người này hắn thừa lúc nàng không ở cố ý trêu đùa ta, mắng ta là đồ ngốc.”
“Ân?” Tiêu Nhạc lạnh mặt liếc Tống quản gia một cái.
Bởi vì Tống quản gia vừa mới bị Lâm Yến Cẩm trêu đùa, thân mình còn hơi hơi run, hắn vội vàng nói: “Ta…… Ta chỉ là muốn nói với hắn một chút……”
“Hắn bảo ta là đồ ngốc.” Vẻ mặt Lâm Yến Cẩm ủy khuất ôm lấy Tiêu Nhạc nói.
Tiêu Nhạc trấn an Lâm Yến Cẩm, tay vỗ sau lưng đối phương đột nhiên dừng lại. Không biết vì sao, nàng cảm thấy cảnh tượng trước mặt như đã từng trải qua. Nàng vội vàng đi vào án thư, mở sách vở bị Lâm Yến Cẩm viết lung tung lúc trước ra, chỉ thấy trên sách viết lung tung rối loạn mấy chuyện không đâu, vẽ rùa đen và những hình linh tinh, nàng lại nhìn thoáng qua Tống quản gia ngồi ở trên ghế bị người cắt, chần chờ một lúc mới hỏi Lâm Yến Cẩm: “Nói cho ta, chàng mấy tuổi?”
Lâm Yến Cẩm bẻ đầu ngón tay đếm, nghiêm túc nói: “Mười tuổi.”
“……” Tiêu Nhạc đỡ trán, cuối cùng là hiểu cảm giác quen thuộc với loại chuyện này từ đâu mà đến, hóa ra là tính cách Lâm Yến Cẩm hôm nay là hùng, hài, tử --- trong truyền thuyết!
Trên mặt Tiêu Nhạc hiện ra một vẻ bất đắc dĩ, nàng vội vàng gọi người mang Lâm Yến Cẩm về phòng, còn mình lưu lại thu thập tàn cục, mãi cho đến khi tiễn Tống quản gia đi xong nàng mới trở lại trong phòng nói chuyện với Lâm Yến Cẩm: “Tống quản gia mắng chàng thật sao?”
“Vô cùng chính xác.” Lâm Yến Cẩm vội vàng gật đầu, chợt lại có chút lo lắng nhìn thần sắc của Tiêu Nhạc, thật cẩn thận nói: “Ta có phải đã làm sai không?”
Tiêu Nhạc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
“A Nhạc?” Lâm Yến Cẩm vẫn có chút lo lắng.
Tiêu Nhạc chợt cười, hướng Lâm Yến Cẩm nói: “Loại chuyện này lần sau đừng làm, nếu có người nói chàng là đồ ngốc, chàng nói cho ta thì tốt rồi, ta thế chàng xả giận.”
“Thật sao?” Lâm Yến Cẩm cao hứng lên: “Nàng có thể giúp ta đem người nọ treo lên rồi xoa nước ớt cay lên người hắn sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.