Một Ngàn Năm Về Sau

Chương 2:




Editor: Zackk
Beta: PuPu
Khi sự việc xảy ra, chúng tôi đang đi học khóa cơ sở, một nữ sinh ngông nghênh đạp cửa bước vào, hoàn toàn không tôn trọng giáo viên, trước mặt nhiều người đi thẳng đến chỗ Thượng Thục, tát một cái.
Tất cả mọi người đều hóa đá. Toàn trường im phăng phắc nhìn màn này. Một giáo viên đầu hoa râm phải lục thuốc trợ tim trong cặp sách để uống. Mắt Thượng Thục mở to hết cỡ, không tin được mà đỏ mắt.
Mọi người ồ lên, một giáo viên già chạy nhanh cầm lấy micro, nói: “Tại sao không từ từ giải quyết! Trò tên gì, lớp nào?!”
Nữ sinh kia lẳng lặng quét mắt một vòng, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo thấu xương. Tôi bỗng chú ý thấy rằng, đồng tử của cô ấy bỗng có một ánh sáng màu vàng, chỉ trong nháy mắt nhưng tôi thậm chí còn thấy đôi đồng tử ấy thu hẹp lại thành đường thẳng, giống như một loài bò sát máu lạnh nào đó.
Cô ấy đột nhiên đưa tay bắt lấy Thượng Thục. Phù Tô nhanh tay bắt lấy. Sau đó xảy ra một chuyện không thể ngờ được, nữ sinh kia từ từ bẻ gãy tay cậu ta, xương còn kêu vài tiếng “Rắc rắc”. Lại có thêm hai nam sinh đi lên hỗ trợ. Chẳng biết sao nữ sinh càng nổi điên hơn, muốn đánh tất cả mọi người. Lan Đình kéo Thượng Thục về sau lưng, mặt cũng rất sợ hãi.
Chỉ nghe “ Bộp” một tiếng, không gian yên lặng. Cô nữ sinh xa lạ ngã ngửa, một quyển từ điển Oxford đập bộp vào trán cô ta, rơi xuống một bên.
Trước ánh mắt quái dị của mọi người, tôi cố gắng bày ra vẻ mặt vô tội, hơn nữa rất thật tâm cầu nguyện mọi người không nhìn thấy chữ ký trên quyển từ điển kia. Lan Đình giật mình đỡ mắt kính: “Tiểu Linh Tiên, tớ thấy cậu mới là người đáng sợ nhất.”
Được rồi, vì an toàn của tài sản chung, tôi cứ như thế mà chôn vùi thanh danh một đời.
Để giải quyết tốt hậu quả hơi phiền phức một chút. Không biết nữ sinh kia với Thượng Thục có thù oán giật vợ cướp chồng gì mà có thể giữa ban ngày ban mặt làm ra một hành vi vô giáo dục như vậy —— nhưng mà theo lời nói của đương sự thì có hơi kỳ dị, Thượng Thục căn bản không quen biết cô ta!
Quỷ dị nhất phải kể đến việc cô nữ sinh hóa điên kia sau khi bị quyển từ điển của tôi đập trúng đầu, ngày hôm sau tỉnh lại cũng chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Bị điên hả?
“Theo tớ phân tích,” Ánh mắt sắc bén của Lan Đình bắn ra, y hệt Conan, “Đây rất có thể là ghen ghét, ghét đến cực độ.”
“Nhưng mà tớ chẳng có chút ký ức gì liên quan đến cậu ta……” Mỹ nữ ủy khuất giải thích.
“Thanh danh cậu lan xa mà, kể cả cậu không biết cô ta thì cô ta cũng phải biết cậu, hoa hậu giảng đường của trường chúng ta” Phù Tô bĩu môi, “Các cậu xem, cô ta có phải bị điên không, hoàn toàn chẳng quen biết gì nhau mà lại có thể ghen ghét đố kỵ, mà kể cả ghét thì cũng đừng khác người như vậy chứ, nói xấu sau lưng cũng được, sao lại làm trò trước mặt nhiều người như này cơ chứ! Biến thì hằng năm đều có, nhưng mà sao năm nay lại lớn nhất?!”
“Chí lý!” Lan Đình gật đầu, “Nếu không thì tại sao cô ta vừa tỉnh lại không nhớ gì?”
“Tớ cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn có cái gì hơi giống kiểu như có thâm thù đại hận ý,” Thượng Thục co rúm lại một chút, “Nếu không phải có quyển từ điển của Sở Linh……”
“Ngoại trừ điểm này ra, cậu có nhận ra điều gì khác thường không?” Tôi cảm thấy sự việc mà chúng tôi vừa trải qua mới chỉ ở đoạn giữa, trước và sau đó như nào chỉ có thể tự suy đoán lung tung.
“Cái này……” Thượng Thục nhớ lại một chút, lắc đầu, “Tớ lúc ấy quá sợ hãi, hơn nữa Phù Tô và Lan Đình cũng luôn che chở trước mặt tớ.”
“Lực của cô gái điên kia rất lớn.” Phù Tô nhe răng nhếch miệng mà xoa xoa ngón tay, khớp xương có hơi tụ máu, “Nếu có ai nói là vì điên mà khỏe thì tớ không tin đâu.”
Lực tay rất lớn……
Lan Đình bỗng nhiên có chút chần chờ: “Các cậu vừa nói như thế, sao tớ lại thấy cô ấy giống như đeo một thiết bị phóng đại? Kiểu phóng đại cả lực tay lẫn cảm xúc ý.”
Tôi nhớ tới đôi mắt lạnh lẽo kia và đôi đồng tử kỳ lạ, bỗng thấy hơi lạnh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.