Một Ngàn Năm Về Sau

Chương 5:




Editor: Quân
Beta: Tâm
Buổi chiều tôi có tiết, Lan Đình đảm nhiệm làm hộ hoa sứ giả, tôi kẹp sách giáo khoa, tìm vị trí ở hàng sau cùng ngồi xuống, kết quả, không phụ sự mong đợi của chúng dân, ông già Chu Công ác ma vừa nhìn thấy tôi liền há miệng, hướng khăn tay về phía tôi múa may vẻ hoan nghênh. Môn học nhàm chán đến mức làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi nhìn nước miếng ông ta bay tứ tung, tuy rằng mỗi từ thốt ra đều là tiếng Trung, nhưng hợp là thành từng câu từng ý lại chẳng nghe ra cái thể thống gì cả. Bản thân len lén ngáp một cái. Trong phòng học, cả đám đều đã ngủ gục, sức sát thương đến vũ khí sinh học còn theo không kịp. Tôi dùng một tia ý chí cuối cùng cúi đầu giả bộ nhặt đồ vật rồi sau đó nhẹ nhàng ngựa quen đường cũ từ cửa sau trốn ra ngoài.
Từ cửa Tây Bắc trường học hướng ra ngoài là một con phố nhỏ đặc biệt vắng người, khi quy hoạch thành phố tất nhiên đã bỏ ngơ nơi này, mà ở chỗ sâu nhất của con phố, có một bà cụ mở một hiểu sách cũ nát, toát liên hương vụ hoài cổ, mốc meo, người bình thường không ai muốn gần nơi này ba thước, nhưng nếu bạn cố gắng nhịn mà nín thở đi vào, bên trong không ít sách hay, thậm chí còn có thể tìm được một ít sách cổ trân quý.
Bà cụ nhìn thấy tôi vào, gật đầu nhàn nhạt, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đan, không ai biết bà ấy đan cái gì, từ lần đầu tiên tôi tới bà ấy vẫn luôn làm loại đồ vật này, nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy thành phẩm. Nói gì thì nói, tôi cũng không có ý đinh hỏi thăm, nếu như có thể, tôi không muốn tò mò nhiều – nếu như có thể.
Tôi ở giá sách cũ bám đầy tro bụi để tìm kiếm, cuối cùng cả mặt mày đều bám một màu xám mới tìm được mục tiệu hôm nay, không màng hình tượng ngồi bệt dưới đất, thời gian trong tiệm như thể ngừng lại, không gian chỉ còn âm thanh cọ xát rất nhỏ truyền đến từ chỗ của bà cụ và tiếng lật sách của tôi.
Nhưng mà cuộc đời mà, luôn tràn ngập những chuyện không vui, tiếng chuông di động bỗng nhiên lớn tiếng réo lên, thời điểm nghe thấy tiếng ồn, trong đầu tôi hiện lên vô số khả năng có thể xảy ra – Là điểm danh bất ngờ? Phòng ngủ bị trộm? Hay là có ai trên đường đang đi thì gặp cướp sắc?
Nhìn đến tên Lan Đình lập lòe, tôi quả thật thở phào nhẹ nhõm, nếu là điện thoại của thanh niên này, 90% khả năng chỉ là mẻ ấy quên mang chìa khóa phòng ngủ nên bị nhốt ngoài, hoặc là lười ra khỏi phòng nên gọi tôi chạy đi mua cơm hộp giúp mà thôi.
“Gì? Lan….”
“Tiểu Linh Tiên nhi? Tiểu Linh Tiên nhi, cậu nhanh về trường đi, Thượng Thục xảy ra chuyện rồi! Nhanh lên!”
Tôi đem quyển sách muốn mua lay lay trước mặt bà cụ: “Bà bà, tiền cháu đặt ở chỗ cũ.”
Bà cụ gật đầu như có như không, tôi vội vàng dọn đồ, lao ra ngoài, bỗng nhiên phía sau vang lên một âm thanh khàn khàn già nua, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, cháu là người Sở gia.”
Tôi dừng chân một chút, thời điểm quay đầu lại, bà cụ vẫn cứ ở đó đan thứ đồ vật không rõ kia, phảng phất không có một chút quan hệ nào với câu nói vừa rồi.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị đồng chí cảnh sát gọi lên, nói bản thân bình tĩnh chắc chắn là chém gió. Trong trường học có một học sinh nữ, tên là Lý Tố Tố, buổi sáng hôm nay tự sát – hoặc là nói, giống như chết vì tự sát.
Mà ở trong ngăn kéo của người này, cảnh sát lục soát tìm được không ít bằng chứng đe dọa, không biết được vẽ bằng máu loại động vật nào, vừa nhìn vào đã khiến người ta ghê tởm không thôi, lại cùng Thượng Thục có qua lại. Mà trong trường đã có hai nữ sinh chết một cách đáng ngờ như vậy, hơn nữa vừa vặn đều cùng Thượng Thục có liên hệ nào đó, chuyện này quả thật là trùng hợp quá mức.
Tôi làm một nhân chứng, chứng minh Thượng Thục toàn bộ buổi sáng đều ngồi chép bài cùng tôi, loại bỏ hiềm nghi cho cô ấy.
Cảnh sát ghi chép sụ mặt, chẳng khác gì người từ sở giáo dục lao động đi ra: “Em chắc chứ?”
“Không thể chắc chắn hơn.” Ai quen tôi đều hiểu, thời điểm tôi ở trường hợp nghiêm túc nói dối, bản thân trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
“Em buổi sáng không phải ở giảng đường ngủ gật đó chứ?” Hắn nhếch mày, săm soi bắt bẻ tôi.
“Em có ngủ gật,” tôi chữa lại, “nhưng không có bất tỉnh hoàn toàn, bản thân vẫn có thể nhận biết được người bên mình còn hay mất.”
Cảnh sát đen mặt hung hăng trừng ta một cái, hừ lạnh: “Được rồi, tạm thời không có tình huống khác, chờ có yêu cầu hợp tác, chúng tôi sẽ lại tìm em.”
Tôi miễn cưỡng biểu môi, tỏ vẻ lễ phép, trong lòng ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy cái mặt than này một giây phút nào nữa, quay đầu bỏ của chạy lấy người.
Thượng Thục đã bị đưa đến bác sĩ tâm lý, năm lần bảy lượt, đến người gan lì cũng muốn hỏng mất.
Tôi hỏi thăm nơi ở một tí, báo cho Lan Đình một tiếng rồi đi đến trung tâm tâm lý đó, cửa đóng lại, thông thường lúc này đi vào quấy rầy đều không được chào mời, tôi liền ngồi ở ghế gần cửa, lấy ra quyển sách mua được ở chỗ bà cụ đọc, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
“Bạn học của Sở Linh?”
Không cần ngẩng đầu cũng biết âm thanh trầm thấp nhưng thanh triệt này là của ai, tôi đem tóc trên trán hất hất ra, sách còn đặt trên đầu gối: “Muốn thấy Thượng Thục còn phải đợi lát nữa.” Da của nam sinh này có chút tái nhợt quá mức, ánh mắt cũng quá sắc bén, nhưng không thể phủ nhận, hắn xác thật là mỹ nam. Hắn nghe vậy gật đầu, ngồi đối diện tôi, thường thường để ý một chút âm thanh bên trong phòng.
Rõ ràng là quan tâm cô ấy nhỉ?
Nếu có thể, tôi thật sự muốn chúc phúc bọn họ hai người trở thành một đôi bích nhân sánh vai đến thiên hoang địa lão, nhất sinh nhất thể chỉ có người còn lại… Tiếc là, bà cụ cũng có nói, tôi là người Sở gia.
“Tiểu Lục, cậu có thể cùng tôi đi ra ngoài một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với câu.”
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tôi, giống như không rõ một người không chút liên quan nào với hắn muốn cùng hắn nói cái gì, đem sách trên đầu gối mở ra, lộ ra một văn bản ố vàng – 《 hy sinh 》. Ánh mắt Lục Tĩnh Vũ nhanh chóng lướt qua, rồi tụ lại chẳng khác gì một thanh đao giết người hướng đến tôi: “Cô là ai?”
“Để tôi nói cho cậu biết – tôi là Sở Linh.” Tôi cường điệu nói, quả nhiên hắn xuất hiện đề phòng: “Cô là người Sở gia?!”
“Ừ.”
Mặt đất bỗng nhiên chuyển động, toàn bộ không gian đều có điểm vặn vẹo, tiếng gió chẳng biết đến từ hướng nào, bước chân như bị thứ gì đó ngăn lại, trước mắt hoa lên, trong nháy mắt chúng tôi đã dịch chuyển đến vị trí khác.
Nơi cao nhất của toàn bộ kiến trúc trường học, mái nhà khu dạy học số 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.